Đến khi cuộc họp kết thúc đã là gần trưa, Hứa Âu Thần thấy Nhật Hạ ngủ quên, như thường lệ qua đánh thức cô.
Anh vừa chạm vào người cô, thấy cơ thể cô rất nóng. Nhật Hạ từ từ mở mắt, khó nhọc đứng dậy. Hứa Âu Thần hỏi cô có đi được không, Nhật Hạ gật đầu, nhưng cuối cùng lại ngã vào người anh.
Hứa Âu Thần cảm thấy không ổn, lập tức bế cô đến bệnh viện. Phóng xe nhanh đến nỗi vượt đèn đỏ. Nhật Hạ miên man, nửa tỉnh nửa mê ngồi bên cạnh, chỉ loáng thoáng thấy gương mặt lo lắng của anh nhưng lại không thể nói gì.
Đến bệnh viện, Hứa Âu Thần vội vàng bế cô vào, được các y tá đưa đến một phòng bệnh. Ánh sáng bệnh viện là thứ cuối cùng cô thấy trước khi ngất lịm đi.
Ba tiếng sau, Dương Nhật Hạ mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô nhíu mày, nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên cô thấy là Hứa Âu Thần, đang trang nhã gõ bàn phím máy tính, đưa tay lên đầy chiếc gọng kính bạc.
“Tỉnh rồi à?” Hứa Âu Thần quay qua nhìn cô, gập màn hình máy tính lại.
“Sao tôi lại ở đây?” Nhật Hạ bất ngờ, sợ hãi nhìn khắp xung quanh.
“Cô sốt cao đến mức ngất lịm đi, truyền nước thêm chút nữa là ổn. Bác sĩ nói cô đã không sao rồi.” Hứa Âu Thần ung dung nhìn cô, bước gần tới đưa cô một cốc nước cam.
“Anh đưa tôi đến đây sao... cảm ơn. Vậy còn về?” Hứa Âu Thần khiến cô cảm động muốn khóc.
Lúc này cô mới nhớ đến việc về nhà, đón lấy cốc nước rồi nhìn đồng hồ, hốt hoảng vì đã quá giờ bay hai tiếng. Giờ đã là năm giờ chiều.
“Chuyến bay bị lỡ rồi. Hôm nay là cuối năm nên chuyến đó là chuyến cuối. E rằng chưa thể về được...” Hứa Âu Thần thở dài nhìn cô, anh biết Nhật Hạ nghe xong sẽ rất buồn.
Nhật Hạ nghe xong, ánh mắt trùng xuống. Đây là năm đầu tiên cô ăn Tết xa Khả Vy và Hạ Nhi.
Thấy biểu hiện của Nhật Hạ có vẻ rất buồn. Cuối cùng anh quyết định sẽ làm cô vui.
“Về khách sạn gói sủi cảo thôi. Không ai đón giao thừa trong bệnh viện đúng không?” Hứa Âu Thần nói xong, kéo tay cô, ngại ngùng quay mặt đi.
“Anh không ăn Tết với gia đình sao? Sao phải chờ tôi, tôi có thể tự lo được..”
“Tôi đón Tết một mình đã nhiều năm, nên Tết cũng như ngày thường, không có gì thay đổi.”
Nhật Hạ nhìn hành động của anh, khẽ mỉm cười. Giờ cô mới biết Hứa Âu Thần từ lâu vẫn luôn ăn Tết một mình, đi du học về đã ra ở riêng, nên đã quen với việc không có ai bên cạnh. Từ giờ cô sẽ cố gắng đối xử với anh tốt hơn, rồi lựa lời chấm dứt hợp đồng kia. Cô biết anh rất cô đơn, nhiều tâm sự.
Hai người về khách sạn, Nhật Hạ ngồi trên ghế sofa, bụng đã bắt đầu kêu lên đòi ăn. Hôm nay cô ốm, nhờ có Hứa Âu Thần nên giờ mới có thể ngồi đây. Từ sáng không có gì bỏ bụng, Nhật Hạ đói meo. Ngượng đỏ mặt vì cái bụng đã phản bội cô.
Hứa Âu Thần giả vờ không nghe thấy, vào bếp làm beefsteak. Chỉ một lúc sau, mùi thơm quyến rũ lan toả khắp căn phòng, khiến Nhật Hạ đang xem tivi cũng nuốt nước miếng. Cô muốn phụ giúp một tay, nhưng Hứa Âu Thần từ chối, hãy kiểm chứng tài năng của anh. Nhật Hạ chỉ bụm miệng cười rồi nhàn rỗi ngồi xem tivi. Hai người họ đang cố đối xử với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, vừa gọi điện cho Khả Vy xong thì Hứa Âu Thần gọi cô vào. Nhật Hạ bị choáng ngợp bởi bàn đồ ăn được trang trí đẹp mắt, tiêu chuẩn nhà hàng. Hai người ngồi ngắm biển, thưởng thức bữa ăn dưới ánh nến giống nhà hàng hôm trước. Theo cử chỉ của Hứa Âu Thần, cô ngồi xuống nếm thử miếng beefsteak vẫn còn nóng. Anh vẫn nhớ rằng cô không ăn được tái, nên đã làm miếng thịt chín hoàn toàn nhưng không hề bị dai, rất vừa miệng.
Anh rất giống Hàn Vũ, luôn để ý những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Ăn được đồ ngon, mắt Nhật Hạ sáng lên, mỉm cười. Khiến Hứa Âu Thần không thể nhịn cười với vẻ mặt kì lạ của cô.
Nhật Hạ khen rằng đồ ăn anh nấu rất ngon, nhưng cô quên rằng du học sinh bắt buộc phải nấu ăn ngon để tự phục vụ bản thân, không thì sẽ rất thiệt thòi.
Hoàn thành bữa ăn, Nhật Hạ thoả mãn rửa bát rồi ôm chiếc bụng no căng ra ghế sofa, trước đó còn vui vẻ cắt một đĩa hoa quả đủ loại thành hình hạt lựu dễ ăn. Lần đầu tiên ở bên anh mà cô cảm thấy thoải mái đến vậy.
Mãi rồi cũng tới chín giờ, Hứa Âu Thần đứng dậy, nhìn cô.
“Đi làm sủi cảo thôi.”
Anh đã dặn sẵn quản lí khách sạn rằng hãy chuẩn bị sẵn bột làm sủi cảo, đã được mang đầy đủ nguyên liệu lên. Hứa Âu Thần bắt đầu trổ tài, từ nhân đến vỏ đều được anh làm tỉ mỉ chuyên nghiệp. Nhật Hạ đứng cạnh, mắt chữ a mồm chữ o nhìn động tác điêu luyện của anh, không khỏi trầm trồ. Sao anh ta chưa có nhà hàng riêng nhỉ?
Nhật Hạ vụng về, được Hứa Âu Thần hướng dẫn tỉ mỉ, hai người lần đầu cười nói vui vẻ với nhau đến vậy.
Đến khi nặn xong, những chiếc sủi cảo xấu xí của Nhật Hạ đặt bên cạnh những chiếc hoàn mỹ của Hứa Âu Thần, khiến cô ngượng đến mức đỏ mặt. Thấy vẫn còn chút vỏ và nhân, Nhật Hạ nảy ra một ý tưởng.
“Giờ tôi sẽ đặt hai đồng tiền xu đã được luộc bằng nước sôi vào hai miếng sủi cảo, ai ăn được sủi cảo có đồng xu sẽ may mắn, những điều tốt đẹp sẽ đến trong năm mới.” Nhật Hạ hào hứng nói với Hứa Âu Thần, vẻ mặt háo hức như đứa trẻ.
Hứa Âu Thần bật cười, gật đầu đồng ý.
Cứ thế mà làm, hai người cho sủi cảo vào luộc và nấu canh thì cũng đã mười một giờ, chuẩn bị thời khắc chuyển giao năm mới. Lúc này chuông điện thoại của Nhật Hạ reo, là Khả Vy gọi video tới.
Nhật Hạ nhìn Hứa Âu Thần đang xem tivi rồi đi vào phòng, nghe cuộc gọi video. Trong màn hình là hình ảnh Hạ Nhi đã thay trang phục đỏ, đang cười đùa vui vẻ cùng ông bà, may là con bé không khóc đòi mẹ. Khả Vy vui vẻ nói chuyện với cô, kể đủ thứ chuyện trên đời. Một lúc sau Hạ Nhi bắt đầu mếu máo đòi mẹ, khiến Nhật Hạ ở đây có chút chạnh lòng, cũng bắt đầu rưng rưng.
Đến khi Khả Vy tắt điện thoại, còn nửa tiếng nữa là giao thừa. Nhật Hạ lau nước mắt, bước ra ngoài, thấy Hứa Âu Thần đang múc sủi cảo ra bát, mùi thực sự rất thơm, khiến cô vừa ăn xong đã lại cảm thấy đói. Hứa Âu Thần đưa bát cho cô, hai người cùng ngồi xuống ghế sofa xem chương trình năm mới.
Chỉ hai phút nữa là thời khắc chuyển giao, Nhật Hạ cắn vào viên sủi cảo còn ấm, cảm nhận được đồng xu. Đồng thời Hứa Âu Thần cũng vừa lấy đồng xu ra khỏi bát của mình, đặt lên một tờ giấy. Hai người nhìn nhau mỉm cười như hai đứa trẻ, pháo hoa đủ màu sắc khắp bầu trời, khung cảnh đẹp như tranh.
Giờ cả hai đều cảm thấy đón giao thừa với đối phương không phải ý tưởng tồi...
“Chúc mừng năm mới.”