Ngày hôm sau, Dương Nhật Hạ đến công ty như mọi khi, một mình chuyển đồ đạc qua chỗ làm việc mới. Cảm giác lo lắng, vì đây đâu phải là chuyên môn của cô? Nơi cô làm việc là một chiếc bàn bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ cách nhau một cánh cửa.
Nhưng mà hình như.. chỗ này có thể nghe được động tĩnh từ trong phòng tổng giám đốc?
Nhật Hạ nghe rõ mồn một những cuộc đối thoại từ trong phòng của Hứa Âu Thần. Công việc trợ tổng giám đốc nhàn hạ hơn việc cũ của cô rất nhiều.
Công việc cũ của cô phải chạy tới chạy lui, lo từ quần áo đến concerp cho người mẫu, bận tối mắt tối mũi, thì công việc mới hoàn toàn ngược lại. Cả ngày cô chỉ nhàn hạ ngồi nghe điện thoại, sắp xếp lịch cho cái này cái kia, đúng là cấp trên của người khác, có thể tuỳ ý sắp xếp công việc. Chắc đây là lí do thư kí Triệu tức giận khi bị mất việc đến thế.
“Alo, công ty HAT xin nghe.”
Sau khi nghe được lời hướng dẫn cáu kỉnh từ thư kí Triệu thì cô cũng nắm bắt được công việc một cách qua loa, dù không rõ ràng nhưng có thể ứng phó được.
“Lập tức nối máy đến phòng của Hứa Âu Thần. Cậu ta làm gì mà không nghe điện thoại của tôi?” Giọng nói hiện rõ vẻ tức giận, gấp gáp.
Chất giọng này hình như của Vương Nhược Đông, có chuyện gì thế nhỉ?
“Tôi làm ngay đây.” Nhật Hạ nói xong, bấm nút nối máy sang phòng của Hứa Âu Thần.
Lúc này tiếng nghe điện thoại từ phòng Âu Thần mới phát ra.
“Gì cơ? Sao tự nhiên giá cổ phiếu lại sụt giảm?”
“Được rồi, tới đây đi. Tôi sẽ liên hệ với các cổ đông.”
Nhật Hạ nghe xong.. có vẻ nghiêm trọng.
Hứa Âu Thần bước ra, yêu cầu cô sắp xếp ngay một cuộc gặp với ngân hàng Á Đông. Ngân hàng Á Đông là một trong những ngân hàng lớn nhất thành phố S. Nhật Hạ nghe xong, lập tức liên hệ.
Nhưng nghe thư kí Triệu nói, gặp được lãnh đạo của ngân hàng này còn khó hơn gặp người nổi tiếng. Đến gặp được thư kí giám đốc của họ còn khó. Sau bao nhiêu lần gọi chỉ đổ chuông không ai bắt máy, thì đầu dây bên kia cũng có tiếng trả lời.
Quả nhiên đúng như lời thư kí Triệu nói, muốn hẹn gặp quả thực rất khó, hơn nữa người của họ cũng không có vẻ gì là hân thiện dễ nói chuyện. Nói vòng vo mãi với cô thư kí của giám đốc ngân hàng, Nhật Hạ mới sắp xếp được lịch để ngày mai Hứa Âu Thần đi gặp.
Nhật Hạ hẹn với họ xong, biết cuộc hẹn này rất quan trọng, nên cô cố gắng nói với họ xếp lịch hẹn sớm nhất có thể, cuối cùng họ cũng chốt là thứ sáu của tuần này, tức là ngày mai.
Cô vừa hoàn thành công việc, Vương Nhược Đông bước từ ngoài, đi thẳng vào. Đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng mỹ nam như trong lời đồn. Quả không khác gì lời đồn, Vương Nhược Đông cũng phát ra khí chất bức người chẳng khác nào Hứa Âu Thần.
“Tiền trong thẻ của cậu không phải nhiều vô hạn à? Sao phải đi vay tiền ngân hàng?” Bạch Tu Kiệt bất ngờ hỏi.
“Cậu còn không rõ tính ông nội à? Chỉ cần tôi trái lời một câu, lập tức tìm cách dìm đầu tôi xuống, từ trước đến nay vẫn dùng cách đó dạy dỗ tôi. Thẻ bị khoá rồi, không thể rút tiền lấy thêm vốn đầu tư được nữa, lần này chắc cũng do Hứa gia làm.” Hứa Âu Thần thở dài bất lực, hai tay chống xuống bàn.
“Đành vậy, tự nhiên có một người lạ mặt thu mua hết cổ phiếu của công ty, lại đúng lúc cổ phiếu sụt giảm, làm công ty xảy ra bao nhiêu tổn thất. May rằng đó mới là công ty con, nếu là tổng công ty thì có phải cậu tiêu đời rồi không?” Vương Nhược Đông đập bàn.
“Làm việc của các cậu đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Không hổ danh là Hứa Âu Thần, quả quyết hơn người, luôn quyết định mọi việc không chút do dự.
Nhật Hạ nghe cuộc đối thoại của họ, cảm thấy ngưỡng mộ. Dù trẻ nhưng ai nấy đều thành đạt, tài năng thiên bẩm vượt xa người khác.
Hứa Âu Thần gọi cho cô bằng máy bàn nội bộ của công ty. Dương Nhật Hạ vội vàng thông báo lịch gặp của ngày mai, cô cũng muốn giúp đỡ phần nào cho công ty, dù chỉ việc nhỏ bé nhất.
Ngày mai Nhật Hạ sẽ cùng Hứa Âu Thần đi gặp lãnh đạo của ngân hàng Á Đông.
Lúc này, cô đã làm xong hết việc. Còn mười lăm phút nữa là hết giờ làm việc.
Nhật Hạ quyết định tranh thủ lên mạng xem những trang bất động sản để đi tìm nhà thuê. Đắn đo mãi, cô cũng chọn được một căn chung cư nhỏ nhắn ấm cúng vừa gần nhà Khả Vy và gần công ty, giá thuê cũng hợp lí. Nhấc máy lên bấm số gọi.
Sau những tiếng tút dài, một giọng nói quen thuộc cất lên từ đầu dây bên kia.
“Công ty bất động sản Lâm Hạo xin nghe?”
Đây là giọng của Hạo Hiên mà?
“Hạo Hiên?” Nhật Hạ bất ngờ
“Nhật Hạ, em muốn mua nhà à? Chẳng phải em đang sống với Khả Vy sao?”
Dương Nhật Hạ định đi mua nhà, cuối cùng lại gặp đúng người quen... Giờ cô mới nhớ ra, toà nhà chung cư này là của công ty Hạo Hiên.
“Anh rảnh không, mình ra cafe cho tiện nói chuyện.”
“Được, cafe X phố Y nhé! Chờ anh mười lăm phút anh sẽ ra ngay.”
Đúng là Hạo Hiên, lúc nào cũng nhiệt tình với cô, bất kể chuyện gì.