Lần này đến Nguyệt hồ sơn trang, Lưu Hà chú ý đến nhiều chi tiết hơn, cô cho rằng camera giám sát sẽ nhiều hơn so với những nhà bình thường.
Đương nhiên, đằng sau đó có rất nhiều lý do, ví dụ như Nguyệt hồ sơn trang là nhà chínhcủa nhà họ Thẩm, độ an toàn cũng cần nhiều hơn biệt thự bình thường,liên hệ cái đó với cậu Thẩm, có lẽ thần kinh Lưu Hà quá nhạy cảm, nhưngmà cô không thể không chú ý tới điểm này: Lái xe từ cửa sơn trang đivào, camera bảo vệ đều thi theo cô ở chỗ rẽ, sau khi cô xuống xe ở cửanhà họ Thẩm, camera trên tường vây cũng nhạy như vậy, lóe lên điểm đỏ,giống như đôi mắt tà ác của cậu Thẩm, dừng lại trên người cô.
Mỗi lần cố vấn trước kia, tâm tình cô đều rất cẩn thận nghiêm úc, nhưngkhông biết tại sao, trong đầu Lưu Hà lúc này đột nhiên hiện lên hình ảnh phim hoạt hình: Một loạt đứa trẻ giống nhau như đúc ngồi sóng vai trênđầu tường, đắc ý cúi đầu nhìn xuống cô, giống như những cô nhóc cậu nhóc nhìn giáo viên trong nhà trẻ.
Cô lắc đầu bật cười, ấn chuông cửa, người giúp việc nhanh chóng chạy tới mở cửa.
“Bác sĩ Lưu đến.” Lần này, thái độ của bà cũng nhiệt tình hơn nhiều: “Mời vào mời vào —— người trong nhà đều đang chờ cô!”
Lưu Hà cũng đã chuẩn bị tâm lý với chuyện này, Liên Cảnh Vân cũng đã trợgiúp cô rất nhiều trong chuyện này, chính là điều tra giúp cô, tra xéttin tức tài chính là kinh tế, Lưu Hà có thể khẳng định, ông cụ Thẩmtuyệt đối không phải là một người chịu ở nhà dưỡng già, ông vẫn có ảnhhưởng rất lớn đến tập đoàn Tân Hải. Mấy tháng sau sẽ có đại hội cổ đông, đúng lúc này, đột nhiên ông cụ từ chối trao đổi với người nhà, ngườinhà họ Thẩm không nóng nảy mới là lạ. Trên thực tế, ngày hôm qua khôngcó bất kỳ người nhà họ Thẩm nào vào phòng, đã khiến cho cô có chút ngoài ý muốn.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, không giống hôm trước,tiếng cãi vã gần như truyền ra phòng ngoài, Lưu Hà bước vào phòng tiếpkhách, không khỏi chau mày hi nhìn thấy tình cảnh phòng đối diện —— biệt thự ông cụ Thẩm ở cũng không lớn, một tầng thi hơn hai trăm mét vuông,trừ một vài khu có chức năng riêng, phòng tiếp khách cũng chính là phòng khách của nhà bình thường, lại lắp đặt thiết bị kiểu Trung Quốc, thựctế thì số người chưa được cũng không nhiều lắm, sáu người trung niênphân chia thứ bậc ngồi xuống, những người trẻ hơn đứng ở một bên, rất có khí phái của nhà giàu thời dân quốc, nhưng mà sắc mặt ai cũng đờ đẫnkhông nói gì, rõ ràng thời tiết ngoài trời rất tốt nhưng trong phòng lại âm u như đang quay phim kinh dị.
Dường như người giúp việc nhìn ra nỗi khó hiểu của cô, khẽ giải thích với Lưu Hà: “Ông cụ khá thích yên tĩnh.”
Bà cười cười với Lưu Hà —— thái độ lần này thân mật hơn nhiều so với lần trước: “Tiên sinh, bác sĩ Lưu đến rồi.”
Thú vị, Lưu Hà hứng thú nhìn quanh phòng, tự nhiên chào hỏi với tổng giám đốc: “Thẩm tiên sinh.”
“Bác sĩ Lưu.” Tổng giám đốc hơi cúi người, cuối cùng có chút phản ứng, những người còn lại trong phòng, không nói cũng bất động, nhưng mà vẻ mặtcũng rất phong phú, giữa nhiều Hermes, Vacheron Constantin, PatekPhilippe như vậy, cô trở thành tiêu điểm của căn phòng, Lưu Hà có cảmgiác hết sức vinh hạnh: “Chỗ ba tôi phiền cô phí tâm.”
“Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ làm hết sức.” Cô trả lời.
Người con gái lớn của nhà họ Thẩm bỗng nhúc nhích, không khỏi nói ra: “Bác sĩ Lưu ——”
Những lời này như gây ra rối loạn trong không khí, dường như mỗi người đều bị tiếng này tăng thêm dũng khí, nhưng mà vào lúc này, trên lầu hai cótiếng bước chân vang lên, cô con gái lớn lập tức nuốt lời nói vào, chỉmiễn cường cười xấu hổ với Lưu Hà, ra hiệu ‘mời’.
Thoạt nhìn,người nhà họ Thẩm không phải là không muốn nói chuyện, đa số là ngại dotầm ảnh hưởng mà ông cụ đã xây dựng nên, không muốn quẫy nhiễu sự thanhtĩnh của ông, hoặc tự biết mình không được hoan nghênh ở đây, cũng không dám lỗ mãng hơn, miễn cho ông cụ không vui, hoặc là mất tư cách chờ đợi ở đây.
Lưu Hà gật đầu, xoay người đi đến đầu bậc thang chờ người cố vấn, Tổng giám đốc cùng đi với cô, ở cửa phòng khách có thể nhìnthấy hơn mười khuôn mặt, cũng không dám đứng quá gần, nhưng lại khôngcam lòng đi quá xa.
Cô đợi hơn mười giây, chú ý tới ở góc cầuthang có một cái camera, không khỏi nhìn thẳng vào nó mấy lần —— cameravốn thường chuyển động, khi Lưu Hà nhìn vào thì đột nhiên ngừng lại,chiếu thẳng vào cô, sau đó mới từ từ chuyển đi chỗ khác, lại bắt đầuquét khắp nơi.
Cộp, cộp, cộp. Tiếng bước chân vang lên, khônglệch giờ so với lần trước là bao, ông cụ đi xuống cầu thang, cũng vẫn là kiểu áo mang đầy tinh thần Tôn Trung Sơn.
Tổng giám đốc gọi mộttiếng ‘cha’, ông cụ bỏ mặc, đi thẳng qua người, bước chân dứng lại bênngười Lưu Hà, dừng lại mọt chút, nhìn kỹ cô dường như đang suy nghĩ sâuxa gì đó.
Ở cửa phòng khách truyền đến tiếng hít sâu, ông cụ mặc kệ, nhưng hất đầu với Lưu Hà, nhìn cây gậy ở góc.
Lưu Hà đi qua đưa cây gậy cho ông cụ, rất tự nhiên đi ra khỏi nhà với ông,gió xuân thổi qua, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái —— quả thực khôngkhí trong nhà họ Thẩm chẳng tốt chút nào.
Ông cụ vẫn đi thẳng một đường, cũng không để ý đến Lưu Hà, tuyến đường ông đi vẫn giống như lần trước, đi thẳng đến bên Nguyệt Hồ mới đi chậm lại, bước vào một conđường mòn.Từ lúc bước vào, đi hơn mười bước, trước mắt rộng rãi sángsủa, coi như tiến vào khu ngắm cảnh của Nguyệt Hồ, ông cụ tìm được chiếc ghế dài lần trước, ngồi xuống.
Lưu Hà đi cũng để ý nhiều, lúcnày cô nhìn xung quanh, cũng sơ bộ khẳng định được suy đoán của mình:Cái nơi hẻo lánh này, quả thực là góc chết trong khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhìn xung quanh không có dấu vết của camera.
Xem ra ông cụ cũng biết thói quen ‘tốt’ của Thẩm Khâm.
Lưu Hà nghĩ lại, nở nụ cười —— gia đình cực phẩm cô đã gặp nhiều, nhưng lộn xộn như nhà họ Thẩm thì quả hiếm thấy, ông nội buôn bực, cháu trai bịchứng sợ hãi giao tiếp, tất cả mọi người giữ lời trong lòng, kiên quyếtkhông nói chuyện với nhau... Nhà này bị làm sao vậy.
Bên khuỷutay có cảm giác bị kéo, ông cụ giật nhẹ tay cô, nhướng mày nhìn cô, mặcdù không nói gì nhưng câu hỏi ‘Cười gì đấy’ đã hiện rõ trên mặt.
Bình thường mà nói, trong những buổi cố vấn tâm lý thì bác sĩ thường khôngnói nhiều, giống như cách Lưu Hà cố vấn cho dì Vương không phải lần đầugặp, nếu như một lần cố vấn chủ yếu là bác sĩ nói, người bệnh nghe, nhưvậy đó không coi như một lần cố vấn thành công, nhưng mà Lưu Hà cảm thấy nguyên tắc này có thể thay đổi được.
“Măc dù đây mới là lần thứhai đến đây, còn quá sớm để đưa ra kết luận, nhưng mà tôi đây có chútsuy nghĩ.” Cô nói: “Rảnh rỗi không có gì làm, ngài có nguyện ý nghe thìtôi sẽ nói một chút, ngài cảm thấy thế nào?”
Ông cụ không nóichuyện nhưng đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lưu Hà, Lưu Hà vui vẻ trong lòng nhưng không thể không cảm khái: Cô cố vấn cho nhiều ngườicũng có chút địa vị xã hội, người thành công, nhưng mà ánh mắt khiếnngười ta cảm thấy áp lực thì ông cụ khiến người ta có ấn tượng rất sâu.
“Ngài nguyện ý nhận cố vấn, thật ra là vì Thẩm Khâm tiên sinh.” Cô nói: “Vềphần chính ngài, tôi cũng lớn mật dự đoán một câu... Thật ra ngài khôngcó vấn đề gì trong việc trao đổi, chỉ tự mình trói buộc thôi, phải không ạ?”
Ông cụ bỗng nhúc nhích, dáng vẻ sửng sốt trong nháy mắtnhưng nhanh chóng trấn định lại, ông nhìn qua Lưu Hà, dường như đang đợi cô trình bày thêm —— rất rõ ràng, suy đoán có chút lớn mật đó còn chưađủ để trấn áp ông cụ, muốn ông mở miệng thì cô còn phải thêm một mồi lửa nữa.
Trải qua việc tìm tòi vất vả, cháu nội mới mời được cô làmcố vấn tâm lý cho ông cụ, còn ông cụ lại dùng việc này để kiểm tra, xemxét bác sĩ tâm lý cho cháu trai? 4000/giờ này cô cầm không nặng nề chútnào, cũng sắp hơn cả phỏng vấn ở công ty lớn rồi.
Lưu Hà nén cảm giác hoang đường trong lòng, vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Từ trong phòng khách tôi đã phát hiện điểm không đúng.” Cô nói ra, định dùng ngữ điệu kinh người để đạt được hiệu quả mở màn.
Ông cụ hơi nhúc nhích một chú, ánh mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, nhưng vẫnchưa có nhiều phản ứng. Lưu Hà nói tiếp: “Theo tôi biết, người trong nhà ngài rất đông, đời thứ hai có sáu người con, cộng thêm ban đời nữa đãlà mười hai người rồi, đời thứ ba tạm thời tính bằng mười người —— đương nhiên tuyệt đối không dừng lại ở con số này, bởi vì tôi hiểu được, tình trạng hôn nhân và tình yêu của mấy đứa con ngài khá là phức tạp... Tómlại, ba thế hệ thì ít nhất có khoảng hai ba mươi người, nhưng diện tíchphòng khách của ngài không đủ chứa nhiều người như vậy... Đây là tòa nhà ba tầng, tầng hai là khu sinh hoạt của ngài, tôi có chú ý là tầng bacũng không có phòng khách lớn hơn, cho nên chỗ của ngài không thể nhậntất cả người nhà đến đông dủ.
“Đương nhiên, có lẽ ngài sẽ cảmthấy logic này có vẻ kém, dù sao nhà họ Thẩm không thiếu nhất chính làbất động sản, nơi gia đình đoàn tụ có lẽ là một ngôi nhà khác ở gần đó,nhưng cái đó và tính cách ngài, cộng thêm quan hệ gia đình, thì lạikhông phù hợp. Tôi có để ý là, vì không làm quấy rầy đến ngài, hơn mườingười tụ cùng một chỗ cũng không dám nói gì —— có thể thấy được ngàichưa mất đi tiếng nói trong gia đình, cảm giác quyền uy gần như truyềnthống, và gần giống với hình tượng gia trường lạc hậu.” Lưu Hà vừa nóivừa quan sát vẻ mặt của ông cụ Thẩm: “Ngài thích mặc trang phục TrungSơn, dùng cây gậy trúc, từ nhỏ được giáo dục ở trường tư... Tác phongmang dấu vết tư tưởng lạc hậu rất nặng, với người thành công ở tuổingài, tính cách đặc thù là rất có ham muốn khống chế, tuân theo phongtục truyền thống. Nếu như quan hệ gia đình thân mật hài hòa, cách làmthông thường là ở cùng phòng với con trai cả, là chỗ tụ tập trong giađình, ngày lễ tết gặp nhau, ở trên tâm lý thì đây sẽ là đại bản doanhcủa nhà họ Thẩm, mà cho dù từ ý muốn khống chế của ngài hay ý thức trách nhiệm và địa vị của ngài, ngài sẽ sống tại đó, làm trung tâm nơi lớnlên cho người nhà, chăm sóc người nhà ở khắp nơi trên thế giới.”
“Nhưng nói tới sự khác biệt, ngài lựa chọn ở lại căn nhà ba tầng, không chongười nhà quá nhiều không gian...” Điều này cho thấy thân tình của nhàhọ Thẩm đã không còn, không tìm thấy nơi để tụ tập —— nhưng mà, với sốtuổi của ông cụ Thẩm, quan hệ gia đình bất hoa là một nguồn gốc gây raáp lực lớn, Lưu Hà chưa từng phân tích nhiều về vấn đề ấy, để tránh mang tới cho ông càng nhiều tâm tình hơn, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Mà trongnhững người nhà của ngài hôm nay, nhất là phản ứng của những người cháu, trong không gian này, ngôn ngữ và tay chân của bọn họ rất câu nệ, chắclà rất ít khi đến thăm ngài, tôi nghĩ, sự quan tâm mà bọn họ biểu hiệnra không phải là phản ứng bình thường, mà là không có cách nào... Trongtình huống đó, Thẩm Khâm tiên sinh có thể chiếm hẳn tầng ba trong ngôinhà này, có thể thấy quan hệ giữa ông và cháu khá là thân thiết.”
“Sau đó đơn giản hơn rất nhiều, biểu hiện của Thẩm Khâm tiên sinh... Ừ, chodù thế nào thì cũng không thể nói là bình thường được, tôi nghĩ điều này rất được ngài để ý, giống như trước kia tôi đã nói: “Trong tình huốngngười được cố vẫn không phối hợp, thì việc cố vấn tâm lý sẽ rất khó đểtiến hành thuận lợi’, thậm chí...” Cô quan sát vẻ mặt của ông cụ, khẽgật đầu: Quả là thế, “... Thậm chí với tình huống của Thẩm Khâm tiênsinh, ngay cả cơ hội trao đổi trực tiếp cũng không có.”
Vẻ mặtông cụ nhìn Lưu Hà đã có thay đổi, điều này làm cô có cảm giác thànhtựu, cô nói hết: “Cách tìm bác sĩ bình thường không thể hiệu quả, chonên ngài đành để cho anh ta tự đi tìm một bác sĩ tâm lý, ít nhất như vậy thì năng lực của bác sĩ tâm lý đã được anh ta tán thành, đây là tâm ýcủa trưởng bối như ngài. Về phần sau khi tôi đến, ngài vẫn không chịunói chuyện với tôi, là vì lần trước ngài còn chưa đủ tín nhiệm tôi,không tín nhiệm năng lực chuyên nghiệp của tôi, cũng thiếu thời gian đểtra về... bối cảnh của tôi, còn nữa, tôi để ý là thời gian bắt đầu cuộcsống hàng ngày của ngài vô cùng cố định, thời gian tản bộ hai lần củangài đều không vượt qua mười giây, có thể thấy được tính cách khá cẩnthận tỉ mỉ. Từ chối nói chuyện, là tự ngài ép buộc mình, có lẽ trước khi Thẩm Khâm tiên sinh quyết định nhận cố vấn tâm lý thì ngài sẽ không nói với người ngoài... Tôi đã nói xong rồi, nếu có vinh hạnh..., không biết có đúng hay không, xin ngài chỉ điểm.”
Lưu Hà không nói hết phân tích của mình ra, ít nhất cô còn nghi ngờ về thái độ của Thẩm Hồngtrong việc này, nhưng mà cô nghĩ những tin tức này đã đủ để đả động ôngcụ, lông mày của ông cụ đang dần dần rộng mở, khóe miệng cũng thả lỏng,bả vai càng nhô lên, tâm tình chuyển sang phòng vệ, nghi ngờ chuyểnthành khẳng định, có lẽ còn một chút do dự, nhưng mà...