"Xin lỗi đã để cô đợi lâu, cô Tiền, nếu như thuận tiện có thể hoãn lại thời gian gặp mặt sau này được không?"
"Không sao đâu Bác sĩ Lưu, thật ra muộn không tới hai phút —— hiếm thấy cô đến muộn, cô ra ngoài ăn trưa sao?"
"Cục cảnh sát mời tôi đến làm cố vấn cho một vụ án, lúc trở về thì bị kẹt xe. Còn cô thì sao? Lần này cô đến sớm hơn mọi khi, cô đã ăn gì chưa?"
"Ăn rồi, tôi ăn một bát mì ở dưới lầu." Cô Tiền nói, vẻ mặt hơi mất mát.
Lưu Hà nhướng mày, "Vậy là cô đến sớm rồi, hôm nay không đi làm sao?"
"Không có" Cô Tiền hơi do dự rồi lắc đầu, "Tôi đã từ chức rồi và muốn nghỉ ngơi một thời gian."
"Chuyện như thế nào?"
"Việc này… Cũng là lỗi của tôi" Cô Tiền lại giống như một đứa trẻ hư đang cầm bài thi chờ phụ huynh ký tên, rụt đầu rụt cổ, giọng nói chột dạ úp úp mở mở, "Tuần trước Gia Bá bị cảm, tôi nghĩ. . . Haiz, Bác sĩ Lưu, nói thật là lần trước sau khi rời khỏi đây tôi đã không nhịn được lập tức đi mua cho anh ấy một con gà hầm. . ."
Nhìn thấy Lưu Hà không có ý quở trách mình, giọng nói của cô hơi lớn hơn, nhưng thái độ vẫn tự biết đuối lý như cũ, "Không nghĩ tới bạn gái mới của Gia Bá cũng ở đó. . . Cuối cùng. . . Lại kiện đến cục cảnh sát."
Vẻ mặt Lưu Hà hơi thay đổi, Cô Tiền vội vàng giải thích, "Cuối cùng cũng không có lập biên bản, không có lập biên bản, cảnh sát nói việc này sao có thể lập biên bản được, tôi mang canh gà chứ không phải mang dao đến —— "
Nói đến đây, cô có vẻ đắc ý thoáng qua rồi lại chán nản, "Nhưng mà Gia Bá lại nói chuyện này với tổng giám đốc của tôi. Mấy hôm trước tổng giám đốc tìm tôi nói chuyện, cô biết không tất cả chúng tôi đều có một vòng liên kết, ở Thượng Hải tổng cộng chỉ có một vài công ty, anh ta cảm thấy tôi làm như vậy. . . ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của công ty."
"Vì vậy, anh ta hy vọng cô chủ động từ chức sao?"
"Không phải, ngược lại anh ta không mong tôi nghỉ việc, thật ra tổng giám đốc có ơn đối với tôi, luôn quan tâm chăm sóc tôi. . ." Cô Tiền buồn bã nói, "Là tôi có lỗi với anh ta, nghĩ lại tôi đã lớn như vậy rồi mà lại vô tích sự, còn làm ra chuyện như vậy, để bạn bè lo lắng cho tôi. . ."
Cô nghẹn ngào, "Tôi muốn từ chức và nghỉ ngơi một thời gian, tổng giám đốc không cho phép, thủ tục vẫn chưa làm xong —— bây giờ tôi vẫn chưa biết làm gì, dù sao cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp."
Lưu Hà gật đầu, nhìn thấy túi mua sắm đặt cạnh chân cô Tiền, "Vậy nên trước khi đến đây cô đã đến trung tâm mua sắm để ăn mừng một kỳ nghỉ dài hạn đúng không?"
Ánh mắt cô Tiền nhìn theo, cũng nở nụ cười, "Ồ, Hermès là của Hermès, thật ra một chiếc khăn lụa cũng không mắc lắm, Bác sĩ Lưu cô đừng lo lắng, tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, việc mua bán gần đây cũng kiếm được một khoản lời, thật ra nếu tôi không đi làm cũng không ảnh hưởng gì."
"Không phải cô đã nói mua bán cho có lệ không cần kiếm tiền sao?"
Nói đến vấn đề này giống như gãi đến chỗ ngứa, gương mặt Cô Tiền như phát sáng lên. "Nói là nói như vậy thôi, cũng phải kiếm vài đồng để trả chi phí thủ tục, cũng không biết có phải tôi bán rẻ hay không mà đơn đặt hàng thật sự rất nhiều, mua hàng không bao gồm chuyển phát nhanh và cả phí chuyển phát nhanh cũng thu được một khoản, số lượng đơn hàng sẽ tăng lên nhanh chóng, nguồn hàng của Nhật Bản cung cấp giá cả rất tốt —— vừa hay tôi có một đứa em gái đang ở Nhật Bản, nó giúp tôi liên hệ nhà sản xuất, trực tiếp lấy sỉ, cô nghĩ xem, nguồn hàng bên Nhật Bản sẽ được gửi về, chuyển phát nhanh giúp tôi đóng gói riêng từng kiện hàng, sau đó mỗi ngày tôi sẽ gửi nó cho bạn bè, làm ăn kiếm lời cùng với bên chuyển phát nhanh.dieendaanleequuydonn Tôi nói với mẹ tôi đây là một công việc tốt, sau này có thể trở thành đại lý cấp một, có đi làm hay không thật sự không quan trọng."
Nhìn thấy cô ta tự điều chỉnh bản thân, sương mù tan đi, tinh thần bay bổng, Lưu Hà cũng mỉm cười: Một người phụ nữ như cô Tiền có một sức sống kỳ lạ, những việc cô làm đương nhiên không bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào cũng không thấy khó chịu, ngược lại hơi hâm mộ.
"Có nhiều khách hàng như vậy, cô còn quan tâm đến vòng tròn bạn bè của Gia Bá không?" Lưu Hà hỏi.
"Đương nhiên rồi! Tôi giúp bạn bè của Gia Bá lập một group đặc biệt, những khách hàng khác cũng thêm tôi, vòng tròn bạn bè của tôi đều bị ẩn đi hết." Cô Tiền vui sướng nói, nhưng nhanh chóng nhận ra ý của Lưu Hà, lại buồn bã, "Nhưng. . . Nhưng tôi thật sự muốn thay đổi, Bác sĩ Lưu, thật sự, cô nhìn xem bây giờ việc tôi đang làm cũng không thể tiếp tục làm được, tôi thật sự muốn bỏ tật xấu này."
Trường hợp này, cô Tiền đã nói hơn ba mươi lần rồi, nhiều lần còn không có đoạn sau, Lưu Hà hoàn toàn không tin tưởng chút nào, cô cũng biết rất rõ mình nên giúp cô Tiền làm gì, một vài lời động viên, một vài lời phân tích, một vài lời an ủi chính mình 'Tôi đang cố gắng'. . . Nhưng hôm nay cô không có ý định tiếp tục tiết tấu này. "Cô thật sự muốn thay đổi sao?"
Vấn đề này có tính khiêu chiến rất cao, mặc dù cô hỏi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô Tiền trợn to mắt —— tiết tấu thay đổi làm cho cô ta không biết nên làm gì, nhưng vào lúc này, về tình về lý chỉ có thể liều chết chấp nhận và xin thề. "Đương nhiên rồi, nếu không muốn như vậy thì tôi gặp bác sĩ làm gì, bác sĩ Lưu, mỗi tuần tốn một ngàn tệ, có thể thuê được một dì giúp việc đó."
Lưu Hà cười cười, rót thêm cho cô Tiền tách trà, "Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện, cô Tiền, hôm nay không tính giờ, cứ từ từ nói chuyện."
Sự bất an trong lòng cô Tiền tăng lên, "Bác sĩ , cô kể đi —— "
"Thật ra nói về việc này chắc chắn cô cũng biết đó. . ." Lưu Hà kể ngắn gọn vụ án của Tiêu Ân Hoa và Phương Lập cho cô Tiền nghe, câu chuyện này đã gây chấn động toàn thành phố, đương nhiên cô Tiền đã nghe nói rồi, đồng thời cũng rất hứng thú. "Ôi! Bác sĩ Lưu, cô lợi hại thế sao! Cảnh sát cũng muốn nhờ cô làm cố vấn! Tôi khâm phục cô quá, tôi thật sự rất khâm phục cô —— "
Sau khi nghe tường tận toàn bộ vụ án, đương nhiên cô Tiền cũng thở dài lần nữa, "Công ty bảo hiểm kia còn muốn bồi thường tiền sao? Làm gì có chuyện như vậy chứ! Không thể bồi thường tiền cho bọn họ được, một đám người lòng lang dạ sói! Đáng đời bọn họ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, kẻ ác tự có kẻ ác trị! Ôi, chỉ có cô vợ sắp cưới thật đáng thương, thật khó mà chịu đựng được, mười năm thanh xuân chỉ vì bạn trai kích động, bây giờ thì xong rồi, người không còn, tiền cũng không tới tay, trong bụng lại có đứa bé, thật sự rất hoang mang, đến nhà cũng mất."
"Đúng đó, Phương Lập rất đáng thương, một ý nghĩ sai lầm, tính mạng của mình cũng mất. . . Thật ra nếu không mất mạng thì anh ta cũng không có kết quả tốt, khoa kỹ thuật đã dựng lại hiện trường, anh ta làm sao có thể thoát được điều tra —— tiền cũng không không lấy được, anh ta còn phải ngồi tù."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Lưu Hà nói, "Quyết định này của anh ta không sáng suốt chút nào, Cô Tiền, cô đoán xem vì sao anh ta lại làm như vậy?"
"Tại sao?" Cô Tiền không biết 'Đại họa' sắp ập lên đầu, vẫn bừng bừng hứng thú.
"Bởi vì Phương Lập không buông bỏ được."
"Không buông bỏ được sao?" Cô Tiền nghi ngờ, "Cô nói 50 vạn kia sao?"
"Cũng không phải" Lưu Hà nói, "Cô Tiền nói xem, với chức vụ của Phương Lập, anh ta đã làm việc tám năm nhưng không tiêu xài phung phí, tích góp được 90 vạn, Tiêu Ân Hoa có đối xử tốt với anh ta không?"
"Ừ. . . Điều này cũng khó nói." Cô Tiền đặc biệt có thiên phú về tính toán, cô bấm bấm tính toán, "Theo như cô nói thì mấy năm trước Tiêu Ân Hoa có lợi nhuận lớn, Phương Lập cũng là phó tổng giám đốc của công ty bọn họ đúng không, mấy năm trước là thời kỳ hoàng kim của ngoại thương, thật ra lương của một phó tổng giám đốc 100 vạn một năm cũng không thành vấn đề, đến bây giờ đã tiết kiệm được 90 vạn, chắc chắn tốt hơn công nhân thông thường, nhưng muốn nói là rất tốt, theo ý kiến cá nhân của tôi thì cũng chưa chắc."
"Đây chính là điều đã khiến Lương Đình và Phương Lập thường xuyên xảy ra mâu thuẫn" Lưu Hà nói, "Lương Đình đã nhắc đến nhiều lần trong lúc thẩm vấn, có thể là cô ý thức được tầm quan trọng của việc này —— cô vẫn hi vọng Phương Lập có thể tiếp nhận cành olive do các công ty lớn ném ra và tiến vào làm việc ở nơi to lớn hơn, như vậy càng ổn định hơn, triển vọng phát triển cũng sẽ lớn hơn, nhưng Phương Lập vẫn kiên quyết đi theo Tiêu Ân Hoa, cho rằng Tiêu Ân Hoa đối xử với anh không tệ, ở lại công ty của Tiêu Ân Hoa, anh ta sẽ có tương lai."
Cô Tiền cũng nhận ra điều gì đó, "Đến cuối cùng Tiêu Ân Hoa vẫn không xứng đáng với anh ta, haiz, nói như vậy thì anh ta nhất thời kích động, thật ra cũng có thể thông cảm được."
"Có thể thông cảm được sao?" Lưu Hà hỏi ngược lại.
"Ít ra Tiêu Ân Hoa cũng có lỗi."
"Cô Tiền, có câu nói này tôi vẫn cảm thấy rất có lý." Lưu Hà nói, "Mỗi người đều lựa chọn quỹ đạo cho riêng mình. Trên thực tế trước khi hai người đi đến bước đường cùng này, Phương Lập có quá nhiều cơ hội có thể xoay chuyển tình thế. Năm mà anh ta phát hiện Tiêu Ân Hoa rơi vào khủng hoảng kinh tế lớn thì anh ta có thể bỏ đi. Lúc Tiêu Ân Hoa mượn 50 vạn là khoản tiền cực kỳ quan trọng đối với anh ta thì anh ta có thể từ chối. Anh ta có rất nhiều cơ hội để biến 50 vạn này trở nên không còn quan trọng nữa. Thậm chí bây giờ với trình độ như anh ta muốn tìm một công việc có tiền lương cao cũng không phải việc khó —— Nếu nghĩ như vậy, cô sẽ phát hiện thật ra anh ta còn lâu mới rơi vào hoàn cảnh khốn khó này, 50 vạn sẽ không phá hủy cuộc đời của anh ta."
Cô Tiền như nhận ra điều gì đó, Lưu Hà nói, "Sau khi biết 50 vạn của mình sẽ không lấy lại được, bản thân Phương Lập vẫn lựa chọn đi Nam Phi cùng với Tiêu Ân Hoa, đây là anh ta tự lựa chọn quỹ đạo của mình, nếu như không phải bất ngờ xảy ra tai nạn ở ga tàu điện ngầm, chúng ta có thể tưởng tượng rằng Phương Lập sẽ đi Nam Phi với Tiêu Ân Hoa, ngồi xem ông ta bị bắn chết, người nhà của Tiêu Ân Hoa lấy được một khoản tiền bồi thường lớn, sau đó chờ đợi vợ của Tiêu Ân Hoa lấy được di chúc của Tiêu Ân Hoa ở một nơi bí mật sau đó trả 50 vạn lại cho anh ta, hoặc là thậm chí gấp đôi số tiền đó —— cho dù đây chỉ là một hy vọng rất mong manh, cho dù anh ta biết rõ là không thể, nhưng anh ta vẫn có thể chờ đợi."
"Nhưng. . . Không phải vợ sắp cưới của Phương Lập đã nói rồi sao, thật ra sau khi Phương Lập đã biết Tiêu Ân Hoa không dự định trả lại tiền cho mình đã rất tức giận." Cô Tiền sợ hãi nói. "Anh ta đều biết việc này, thậm chí tự nói với bản thân 'Chắc chắn sẽ không trả lại tiền ', chẳng lẽ anh ta còn chờ đợi được sao?"
"Ít ra từ sự thật cho thấy, Phương Lập cũng không giết Tiêu Ân Hoa trước, giả tạo ý đồ tự sát. Đây là nhất thời nảy ra ý định giết người, thiên thời địa lợi nhân hoà, hoàn cảnh thuận lợi thúc đẩy anh ta giải tỏa sự thù hận của mình, nhưng nếu như không có sự trùng hợp này thì sao, đúng, Phương Lập vẫn sẽ tiếp tục tự lừa dối chính mình." Lưu Hà nhìn cô Tiền, "Cũng giống như anh ta biết rõ thứ mình có được cũng không cao hơn giá thị trường, nhưng vẫn lặp đi lặp lại câu nói 'Ông chủ Tiêu đối với tôi ân trọng như núi' như thế, anh ta vẫn luôn tự lừa dối bản thân rằng Tiêu Ân Hoa cho anh ta nhiều hơn những gì người khác có thể cho anh ta, cô Tiền, cô biết tại sao không?"di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cô Tiền lộ ra vẻ mặt bất an, giống như bị người khác chạm vào vết sẹo, giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng không thể trốn thoát, chỉ có thể hợp tác như bị ma xui quỷ khiến, ". . . Tại sao?"
"Bởi nếu thật sự thừa nhận chẳng khác nào phủ nhận quá khứ của mình." Lưu Hà nhỏ giọng nói, "Một số người rất khó khăn để đưa ra quyết định này, những người này không thích hợp chơi cổ phiếu, bọn họ mãi không chịu rời khỏi thị trường, cũng mãi mãi không thể kịp thời ngăn chặn thu lỗ. . . Cô Tiền, cô cùng Gia Bá, đã từng có một đứa bé phải không?"
Hai vai cô Tiền run rẩy, cô ta thốt lên, "Sao cô có thể đoán được —— "
Nhìn Lưu Hà một chút, lời nói lại bị chặn ở trong miệng, cô ta lắc đầu, cười còn khó coi hơn khóc, "Có. . . Không đến ba tháng, progesterone không đủ. . . Tự nhiên sẩy mất. . ."
"Sẩy thai có đau khổ không?"
Nước mắt cô Tiền rơi xuống, cô ta che mặt khóc nức nở, nhẹ nhàng gật đầu, "Đau khổ. . . Cô không tưởng tượng nổi đâu, bác sĩ Lưu, cô không biết được có bao nhiêu đau khổ đâu. . ."
Lưu Hà đưa mấy tờ khăn giấy, "Cô Tiền, cô nên hiểu rõ mọi chuyện, nhưng làm người thật ra cũng không phải không thoải mái. Tôi nghĩ, chuyện bất hạnh này sẽ không làm cho cô oán hận, hai người đều tình nguyện, có kết tinh tình yêu là chuyện vui, cho dù có xảy ra bất trắc, cũng không thể trách Gia Bá, là do cô đồng ý vì người yêu chịu đựng mất mát, chỉ cần anh ta cũng yêu cô thì phần đau khổ này sẽ được tình yêu bù đắp —— chỉ cần anh ta yêu cô, tất cả đều đáng giá. Chỉ là. . . Cô không thể ngờ Gia Bá thay đổi nhanh như vậy, muốn chia tay với cô có phải không?"
Cô Tiền đã nói không nên lời, cô xì mũi thật to, hít thở rồi ra sức gật đầu.
"Đối với Gia Bá, tình yêu đã kết thúc, anh ta có thể vẫn cảm thấy có lỗi với cô nhưng anh ta có thể đối mặt với sự thật này. Nhưng đối với cô, việc khó khăn nhất không phải thừa nhận Gia Bá đã không còn yêu cô, khó khăn nhất chính là thừa nhận cô đã nhìn lầm Gia Bá. Lúc cô vẫn nghĩ anh ta còn yêu cô thì tình yêu của anh ta đã phai nhạt rồi. . . Rất nhiều người phụ nữ lúc vừa thất tình đều cảm thấy mình rất ngu ngốc, cô Tiền, thật ra cô không thể chấp nhận việc bản thân mình ngu ngốc." Lưu Hà nói, "Cô không làm được như vợ chưa cưới của Phương Lập, ngay khi cô ấy phát hiện ra mình đã đặt cược nhầm người, cô ấy lập tức cắt thịt rời đi, cô giống Phương Lập, bị mắc kẹt trong quỹ đạo lừa dối của chính mình. Cái đẩy kia của Phương Lập được cho là nhất thời kích động, nhưng nói đúng hơn là bộc phát sự phức tạp trong lòng, anh ta không thể mở được nút thắt trong lòng, chỉ có thể hủy diệt kẻ đã tạo nên tình cảnh khốn khó này đó là Tiêu Ân Hoa, điều này không liên quan đến thù hận hay trả thù, chỉ là vào lúc đó, anh ta không chờ được người khác ra tay, cũng không thể chấp nhận để người khác thực hiện, kiểu hủy diệt này chỉ có thể tự mình làm —— anh ta mơ hồ giữa ranh giới của suy nghĩ và hiện thực, quên đi hậu quả của việc làm đó."
Cô đưa cả hộp khăn giấy cho cô Tiền, "Cô Tiền, sự quấy rối của cô đối với Gia Bá cũng là ranh giới mơ hồ —— đối với tiềm thức của cô, hiện thực là sai lầm, nó sẽ thúc đẩy cô sửa sai càng nhanh càng tốt, sau đó lại tạo ra một Gia Bá là người yêu của cô. Nhưng hành vi này thật sự có hiệu quả hay không? —— Cho dù Phương Lập không chết cũng phải ngồi tù, cuộc đời của anh ta đã hoàn toàn bị phá hủy."
"Đương nhiên, cô sẽ không quá cực đoan như thế." Lưu Hà dịu dàng nói, "Nhưng cô Tiền, thế giới này không chỉ xoay quanh cô đâu, cô xem, không phải Gia Bá cũng đã báo cảnh sát đó sao."
Cô Tiền trợn tròn mắt, giống như lần đầu tiên biết Lưu Hà, hoặc là lần đầu tiên nhận ra chính mình, cô né tránh ánh mắt dịu dàng của Lưu Hà, lúng túng nói, "Tôi. . . Tôi không biết, bác sĩ Lưu, trước đây. . . Những bác sĩ tư vấn trước đây chưa từng nói với tôi điều này. . ."
"Bởi vì sau khi bọn họ cố gắng bắt đầu phân tích tâm lý với cô, đưa ra cách giúp cô quyết tâm giải quyết triệt để vấn đề, cô sẽ thay đổi bọn họ." Lưu Hà nói, "Cô Tiền, sự bùng phát của cô nhỏ nhặt mà lại kéo dài, cô và nó đã hình thành một mức độ cộng sinh nhất định, thậm chí cô còn loại bỏ sự can thiệp của người ngoài —— cô rất hài lòng với dịch vụ của tôi, cũng bởi vì tôi biết rõ nhu cầu của cô, trước đây tôi chưa từng can thiệp vào việc gì."
"Tôi. . . Tôi. . ." Cô Tiền lúng túng không nói nên lời, cô đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi xuống, hai tay xoắn thành hình bánh quai chèo ở trên đùi.
Trong phòng yên lặng, một lát sau, Lưu Hà nói, "Không sao đâu, cô Tiền, chỉ ra vấn đề cũng không có nghĩa là tôi nhất định sẽ ép buộc cô đi giải quyết nó, cô có thể lựa chọn kết thúc đề tài không vui vẻ này vào lần sau, tiếp tục giống như xưa —— nếu như cô cảm thấy không thoải mái, cũng có thể thay đổi người tư vấn,dienndnle,qu.y don tôi sẽ giới thiệu bạn của tôi cho cô."
Câu nói này giúp giảm bớt sự hoảng loạn của cô Tiền một cách hiệu quả, vẻ mặt của cô ta trở nên thoải mái hơn, cô ta cắn môi dưới, vừa lau nước mắt vừa nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nhìn Lưu Hà một cách trầm ngâm.
"Chuyện đó. . ." Một lúc sau, cuối cùng cô ta cũng tìm lại được tiết tấu, "Chuyện đó, bác sĩ Lưu, tại sao cô lại muốn nói với tôi?"
Chuyện đã xong rồi, Lưu Hà biết rõ điều này, cô nhìn cô Tiền giống như nhìn một quyển sách đang mở —— chỉ là không giống như cô Tiền, cảm giác khống chế này, cũng sẽ không khiến cô mê muội hay đắc ý.
"Bởi tôi muốn biết cô sẽ lựa chọn như thế nào, cô Tiền." Cô nói, đôi mắt tha thiết nhìn thẳng vào đôi mắt của cô Tiền, giọng điệu đều đặn, chậm rãi, như thể mỗi câu cô nói đều là sự thật. "Có một phần trong cô muốn thay đổi, một phần này sẽ làm cô cảm thấy áy náy và khổ sở khi từ chức. Một phần còn lại khiến cô kéo dài không ngừng tìm kiếm sự giúp đỡ, phần đó giống như tiếng hét trong cơn bão, nhưng tất cả những âm thanh cầu cứu đều bị sự phức tạp trong lòng che lấp. Tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết, cô Tiền, thật ra cô không cô độc, cô có nơi có thể cầu cứu —— có thể làm như vậy là đi ngược lại với các tiêu chuẩn của chuyên gia tư vấn tâm lý, việc phân tích quá chủ động, nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro này."
Một sự thật không phải ai cũng biết đến đó là sự quan tâm đầy thiện ý này đòi hỏi kỹ năng diễn xuất nhất định, nhưng nó lại là vũ khí sắc bén đánh tan tất cả nhà tư vấn. Những người đối mặt với những cảm xúc tiêu cực thường xuyên, thậm chí còn thường xuyên không có khả năng ứng phó một cách thiện chí. Sự đề phòng của cô Tiền đã sụp đổ trước biểu hiện đầy tình cảm của Lưu Hà, cô ta che miệng, lại lặng lẽ rơi lệ.
Lưu Hà không làm phiền cô ta biểu lộ cảm xúc, cô Tiền cứ lẳng lặng ngồi khóc một lúc, sau đó lại bắt đầu xì mũi, cô ta dùng gần hết hộp khăn giấy.
"Mỗi người đều tự lựa chọn quỹ đạo cho chính mình, phải không?" Cô ta cúi đầu thu dọn đống khăn giấy trên ghế sa lông, giọng mũi còn rất đặc. "Chỉ có thể giúp được những người muốn được giúp —— người giới thiệu cô cho tôi là bác sĩ Tề cũng đã từng nói như vậy, tôi hỏi anh ta tại sao không tư vấn cho tôi nữa, sau đó anh ta nói với tôi một câu như vậy, thật ra lúc đó tôi vẫn không hiểu rõ."
"Trình độ của bác sĩ Tề thật sự rất cao." Lưu Hà nói. "Anh ấy cũng là người giám sát tâm lý của tôi, nếu như cô muốn quay lại tìm anh ấy —— "
"Tôi không muốn quay lại tìm anh ta." Cô Tiền nói, "Bác sĩ Lưu, Ví dụ như. . . Chỉ là ví dụ thôi. . . Nếu như tôi thật sự muốn điều trị, cô dự định bắt đầu như thế nào?"
Lưu Hà không sửa lại cách dùng sai từ của cô ta, tư vấn và trị liệu thật ra không hoàn toàn giống nhau, "Vậy lần tư vấn sau, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tìm hiểu nguyên nhân của nút thắt, tìm cách mở nút thắt và khắc phục, biện pháp ứng đối này sẽ là một quá trình dài, có thể sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần."
"Tìm hiểu nguyên nhân." Cô Tiền lặp lại câu nói, cô ta nở nụ cười, "Tìm hiểu nguyên nhân. . . Nghe có vẻ cũng không đáng sợ như vậy."
Lưu Hà cười, "Đương nhiên là không đáng sợ, đây chỉ là một quá trình chữa trị, thậm chí mỗi lần chữa trị cũng sẽ không đau khổ như lần này."
"Được rồi." Cô Tiền vứt đống khăn giấy vừa thu gom vào thùng rác, vỗ vỗ tay nói, "Vậy thì cứ thử một lần xem sao, tuần sau vẫn vào thời gian này đúng không bác sĩ Lưu?"
Lưu Hà gật đầu, đứng lên tiễn cô Tiền, ánh mắt cô Tiền không nhìn thẳng vào cô, mà rơi vào tấm kính thủy tinh đang phản chiếu hình ảnh của cô ta, "Ôi! Chì kẻ mắt của tôi! Bác sĩ Lưu, cho tôi mượn nhà vệ sinh của cô một chút, ôi ôi, thật sự hỏng hết rồi —— "
Dựa vào việc kẻ mắt, cô ta thuận lợi né tránh, vội vã chạy đến cửa phòng làm việc, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nói.
"Bác sĩ Lưu?"
"Hả?"
"Cám ơn cô." Cô Tiền với đôi mắt gấu trúc, nở nụ cười nhẹ với Lưu Hà, rồi nhẹ nghiêng người."Cám ơn cô."
Lưu Hà cũng không nhịn được cười, "Đừng khách sáo."
#
Tiễn cô Tiền rời khỏi, Lưu Hà nghỉ ngơi một chút, trở lại bàn làm việc, Thẩm Khâm đã gửi đến mười mấy biểu cảm phát ngốc.
*Có hài lòng với những gì anh chứng kiến không?*
*Hoàn toàn hài lòng!! Lần này đã hiểu tất cả rồi!!*
*[Trái tim] Có điều, so với suy nghĩ của Phương Lập, tôi càng yêu thích là tư thế anh hùng của Lưu tiểu thư trong lúc tư vấn! [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim] liếm liếm liếm liếm, liếm màn hình rất lâu!*
. . . Người này thật đúng là, đây là một phép ẩn dụ buồn nôn. Lưu Hà lùi về phía sau một chút, không khỏi nhíu mày, mà Thẩm Khâm nhất định cũng nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh càng điên cuồng hơn, gửi tới vài sticker động vật nhỏ liếm mặt người. *Nhưng mà, nói đi nói lại, tôi thật sự cảm thấy buổi tư vấn của cô làm cho người khác tỉnh ngộ, thật ra rất nhiều vấn đề tâm lý của con người chỉ đơn giản là vì 'Không buông bỏ được' mà thôi?* d,0dylq.d
*Điều này cũng giống như tất cả những người không hạnh phúc chỉ đơn giản là do 'Chướng ngại tâm lý'* Lưu Hà nói, cô ấy cắt vào chủ đề một cách khéo léo, *Nhưng, đúng, có thể nói như vậy, có rất nhiều chướng ngại tâm lý, cũng có thể dùng cụm từ 'Không buông bỏ được' để khái quát.*
Cô ngừng một chút —— giống như rút ra một con dao đã lên kế hoạch từ lâu, đều sẽ hơi do dự —— rồi lại tiếp tục gõ chữ, *Giống như anh vậy. . . Thẩm Khâm tiên sinh, đối với tôi anh cũng ở một mức độ 'Không buông bỏ được' nào đó*
Thẩm Khâm không trả lời, bầu không khí thoải mái của cuộc trò chuyện vừa rồi, vô tình đã bị xóa sạch sành sanh, nhưng Lưu Hà không từ bỏ như trước, cô biết Thẩm Khâm vẫn đang xem, *Cô Tiền cũng như vậy, rất nhiều hành động của anh cũng thể hiện anh rất mong muốn được giúp đỡ, Thẩm Khâm tiên sinh, anh biết mình có một chút vấn đề nhỏ, cần sự can thiệp, anh cũng mong muốn được chuyên gia giúp đỡ —— anh đã tiếp xúc với tôi rất nhiều lần và cũng rất quan tâm đến những trường hợp mà tôi tư vấn, hứng thú vô cùng sâu sắc, đây đều là tín hiệu rất rõ ràng, tôi vẫn có thể cảm nhận được điều này, chỉ là, tôi vẫn chưa biết điều gì cản trở anh tiếp nhận sự giúp đỡ, cái 'Không buông bỏ được' của anh là gì?*
*Tất nhiên, quyền lựa chọn luôn là của anh, giống như những gì tôi đã nói với Cô Tiền, mỗi người đều đang lựa quỹ đạo của chính mình. Nhưng điều tôi muốn nói là, anh Thẩm, mặc dù chắc chắn tôi không phải như những gì anh nói, 'Chuyên gia tư vấn tâm lý giỏi nhất thành phố S' ——*
Câu trả lời của Thẩm Khâm đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại *Đúng là cô*.
Lưu Hà xóa đi các bính âm* mà cô đang gõ, tiếp tục nói về câu chuyện của Thẩm Khâm: Bây giờ cô cần thể hiện chút thành ý, mà việc thể hiện sự yếu đuối một cách thích hợp có thể khiến Thẩm Khâm cảm thấy an tâm hơn. *Không, tôi không phải, thực tế là mấy ngày hôm nay, tôi đã làm hai chuyện không chuyên nghiệp: Một là, tôi đã công khai buổi tư vấn với anh, đã vi phạm rất lớn đối với khách hàng và đạo đức của người tư vấn; hai là, tôi đã đi ngược lại mong muốn cá nhân của Cô Tiền, tôi đã thực hiện các kỹ năng tham vấn xâm nhập đối với cô ấy, đây là sự lạm dụng kiến thức và kỹ năng chuyên môn.*
(*Bính âm: gọi cách khác là phanh âm hay pinyin, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc).
*Vì vậy, tôi sẽ không thừa nhận tôi là một bác sĩ tư vấn giỏi hoặc thậm chí là có trình độ, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhìn thấy thành ý của tôi, Thẩm Khâm tiên sinh, tôi đã vi phạm hai điều cấm này, chính xác là để cho anh thấy khả năng và quyết tâm của tôi.* Cử chỉ lấy lòng phù hợp cũng là một lựa chọn không tệ.
*Tôi có khả năng giúp đỡ anh, cô Tiền đã chứng minh năng lực của tôi, tôi rất muốn giúp đỡ anh, hành vi của tôi đã chứng minh thành ý của tôi, Thẩm Khâm, mặc dù anh đã từng từ chối lời mời tư vấn của tôi, nhưng bây giờ anh có thể để cho tôi giúp đỡ anh không?*
Thẩm Khâm lại im lặng một lúc ——giống như vẫn còn dư vị, nhưng chuyện tốt là anh không lãng tránh nói chuyện lần nữa.
*Tôi hiểu rồi. . . Phương Lập là chuẩn bị cho cô Tiền, cô Tiền là chuẩn bị cho tôi, đây là một bộ ba liên hoàn! Mẹ kiếp! Vậy mà tôi lại bị đạp vào chỉ bằng một cú đá —— [Tusky dùng gạch đập vào đầu.Gif ]*
Anh gửi đến vài icon biểu cảm vẻ mặt chán nản nhưng Lưu Hà lại không hề thích thú, cô không nhận ra rằng đồng tử của mình đang co lại, hai tay vô thức nắm chặt —— cô đang căng thẳng.
*Thẩm Khâm tiên sinh. . .*
*Được rồi, được rồi!* Thẩm Khâm lại gửi đến vài icon khuôn mặt tươi cười, giống như một lời giễu cợt trước sự bất lực của cô. *Tôi cần giúp đỡ sao? Có thể đúng, nhưng tôi đã nhận rất nhiều tư vấn tâm lý, kết quả đều rất tệ, tôi cảm thấy tư vấn tâm lý đối với tôi sẽ không có ích lợi gì.*
*Đó là bởi vì anh không tư vấn ở chỗ tôi.*
*Tôi thật sự đã được tư vấn qua rất nhiều chuyên gia, ví dụ như xxx, xxxx. . .*
*Bọn họ không phải tôi.*
*Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô tư vấn.*
Lưu Hà nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ —— một lúc sau, cô mới nhận ra đây là sự lo lắng, có thể còn có một chút thất bại, không phải sự phiền muộn do tính trẻ con của Thẩm Khâm, mà là sâu hơn, nghiêm trọng hơn, ở trước mặt 'Cô Tiền' này, cô cũng có phản ứng giống như những người tư vấn khác ——
Cũng rất hiếm thấy, ngón tay của cô di chuyển nhanh hơn suy nghĩ. *Tại sao?*
*Bởi vì. . .* Có thể do cảm nhận được tâm trạng của cô, Thẩm Khâm trả lời lại rất chậm, *Ừ, bởi vì. . .*
Lưu Hà đẩy bàn phím ra phía sau, khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình, cô không để ý tới hai má cô đã hơi phồng lên vì tức giận.
Ở nơi cô không biết, hình ảnh này đã khiến cho ai kia cười khúc khích —— hoặc là có thể không, dù sao trên thực tế, tâm trạng của Thẩm Khâm chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Nhưng cho dù như thế nào, tốc độ phản ứng của anh cuối cùng cũng hồi phục bình thường.
*Tôi mãi mãi cũng sẽ không thể chấp nhận cô tư vấn. . .* Anh nói, *Đó là bởi vì. . .*
*Bởi vì, tôi thích cô, cô Lưu.*
*Đôi khi, cô cũng thật ngốc nghếch :)*
*Nhưng mà, tôi thích :)*
*[Trái tim]*
*[Trái tim]*
. . .
*[Trái tim]*
*. . . *
*[Trái tim]*
. . .
*[Trái tim]*
*[Trái tim]*
*[Trái tim]*
*[Trái tim]*
*[Trái tim] Thật sự, vô cùng, vô cùng thích.*
*:) Cô Lưu, buổi trưa vui vẻ.*