"Phương Lập?"
"Đúng, Phương Lập. Từ tài liệu cho thấy, anh ta làm việc ở công ty của Tiêu Ân Hoa đã trên dưới tám năm, quan hệ của anh ta với Tiêu Ân Hoa thế nào?"
"Còn thế nào nữa... Rất thân thiết, bình thường cũng có một chút mâu thuẫn." Lữ Bình rõ ràng hơi do dự, giọng điệu ấp úng, ánh mắt loé lên.
Lưu Hà nhìn bà ta. "Bà Lữ, lý do vì sao tôi hỏi bà như vậy là bởi vì chúng tôi đã tìm được bằng chứng chồng bà đã tìm người giúp đỡ lừa gạt bảo hiểm, thế nhưng trong này có nhiều mối liên kết, không phải chồng bà tự mình hoàn thành —— đối với chuyện này, bà có biết không?"
"Không biết chuyện này, tôi thật sự không biết chuyện này." Lữ Bình lắc đầu như trống bỏi, phản ứng của bà ta hơi chậm chạp, một lát sau bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có thể là Tiểu Phương giúp ông ấy chạy vặt, điều này rất có thể."
"Quan hệ của bọn họ thật sự rất thân thiết sao? Phải biết, làm như thế là phạm pháp."
"Tôi không biết phải nói sao với cô... Người cũng đã đi rồi, người chết là trên hết..." Lữ Bình nói, nhưng đây cũng chỉ là lời khách sáo. "Nhưng nếu cô hỏi ai là người mà Lão Tiêu tin tưởng nhất ở trong công ty, vậy thì chắc chắn là Tiểu Phương rồi. Lúc Lão Tiêu vừa thành lập công ty, Tiểu Phương đã vào làm, lúc đó cậu ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng là công việc đầu tiên cậu ấy tìm khi vừa ra xã hội, lúc đầu cậu ấy cũng không biết gì cả, tất cả đều do Lão Tiêu một tay dạy dỗ, Tiểu Phương này rất cẩn thận, làm việc cũng rất bình tĩnh, sau này công ty ngày càng phát triển, cậu ấy cũng được thăng chức, là nhân vật đứng thứ hai ở công ty của Lão Tiêu, rất nhiều khách hàng lớn rất thích cậu ấy... Thật ra mấy năm qua, cậu ấy có rất nhiều cơ hội đầu quân cho những công ty lớn, nhưng cậu ấy đều chối từ, một lòng đi theo Lão Tiêu làm việc —— tôi cũng nói nhiều lần rồi, bảo Lão Tiêu nhận cậu ấy làm con nuôi, bình thường chúng tôi giống như người một nhà, cậu ấy thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm, cô thấy một năm nay công ty thua lỗ như vậy, thậm chí tiền lương có lúc cũng không phát, cậu ấy cũng không bỏ đi, chỉ nghĩ sẽ cùng Lão Tiêu vượt qua cửa ải khó khăn này, có khi tới nhà ăn cơm còn động viên tôi, nói sống qua giai đoạn này là ổn rồi."
Trong lúc nói chuyện, bà cũng buồn bã, che mặt thở dài, "Thật ra vào đây cũng tốt, nếu như ở bên ngoài, bây giờ tôi cũng không biết nên đối mặt với người nhà của cậu ấy như thế nào, vừa rồi tôi ngồi ở đó nhưng không ngủ được, tôi vẫn suy nghĩ chuyện này, ba mẹ cậu ấy hỏi tôi về con trai của họ thì tôi phải làm sao đây... Đều tại Lão Tiêu kia đã dẫn cậu ấy đi..."
"Nói như vậy, Tiểu Phương và chồng bà không có mâu thuẫn gì sao? Đối với con đường phát triển của công ty, mỗi ngày đều hòa thuận —— "
"Tôi thật sự không nghĩ ra họ có mâu thuẫn gì, cậu ấy trung thành tuyệt đối với Lão Tiêu, Lão Tiêu đối xử với cậu ấy cũng không tệ, không phải tôi đã nói rồi sao, Lão Tiêu đối nhân xử thể vẫn luôn rất thích hợp." Vành mắt Lữ Bình lại đỏ. "Cô nhìn em họ của ông ấy đi, Kiến Ba, cũng là do ông ấy một tay dẫn dắt, Tiểu Phương cũng vậy, mấy năm trước lúc công ty kiếm được tiền,d.đl.qđ Lão Tiêu cho họ không thiếu một đồng nào. Lão Tiêu chính là người như vậy, người trong nhà hay bạn bè bên ngoài, nhân viên đi theo, ông ấy đều đối xử rất tốt. Nếu không ông ấy cũng sẽ không... Ông ấy cũng sẽ không..."
Khi biết Tiêu Ân Hoa thật sự tìm người sắp xếp việc tự sát, sau đó muốn lừa gạt bảo hiểm, tâm trạng của Lữ Bình rõ ràng thả lỏng, thậm chí bà ta còn buông lời thương tiếc chồng, chắp tay lại, ngã gục trên bàn gào lên, "Tôi là vợ ông, sao ông có thể nhẫn tâm như thế chứ Lão Tiêu —— "
Lưu Hà lạnh lùng nhìn cảnh này, một lát sau, ho một tiếng, "Bà Lữ, vừa rồi còn một việc tôi chưa nói cho bà biết —— mặc dù chồng bà có hành vi lừa gạt bảo hiểm, nhưng điều tra tiếp theo cho thấy, người ông ta tìm lúc đó không ở bên cạnh các người, hung thủ thật sự chính là những hành khách vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Ân Hoa... Cũng chính là một trong số mấy người các người."
Như thể vừa mới nuốt một quả trứng gà, tiếng khóc của Lữ Bình hơi nghẹn lại, gương mặt bà đỏ bừng, Lưu Hà làm như không nhìn thấy, "Bây giờ, bà vẫn cảm thấy Phương Lập và chồng bà không có mâu thuẫn gì sao?"
"Có!" Lữ Bình hô lên theo bản năng, "—— Đương nhiên là có, tại sao không có chứ!"
"Có mâu thuẫn gì?"
"Hai người bọn họ... Hai người bọn họ..." Lữ Bình ra sức chớp mắt, "Hai người bọn họ —— hai người bọn họ —— "
Trong mắt Lưu Hà, giọng nói của bà ta dần dần nhỏ xuống, vẻ mặt tuyệt vọng và xấu hổ lần lượt hiện lên, cuối cùng tất cả dần dần bình tĩnh, Lữ Bình cúi đầu suy nghĩ một lúc, "Cảnh sát Lưu, tôi... Tôi có chuyện muốn khai báo."d.đl.q.đ
"Chuyện gì thế?"
"Thật ra... Thật ra là tôi đẩy Lão Tiêu xuống, ta đã có ý nghĩ này từ lâu rồi —— "
Lưu Hà bất giác thở dài, cô đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn, bắt gặp ánh mắt của Cục trưởng Trương lắc đầu một cái, cục trưởng Trương đốt cho mình điếu thuốc, "Có vẻ như con không giống mẹ, xem ra, trong lòng Lữ Bình vẫn luôn nghi ngờ Tiêu Lương Tài. Thằng nhóc này, làm người thật thất bại."
Liên Cảnh Vân cúi đầu, vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa vội vã đi tới, "Thẩm vấn gần đủ cả rồi."
Trong phòng làm việc cũng không có nhiều người, Lưu Hà làm việc thì tổ chuyên án cũng không được rảnh rỗi, Tiêu Kiến Ba, Tiêu Lương Tài và những nhân viên còn lại trong công ty của Tiêu Ân Hoa, những nhân chứng còn lại ở ga tàu điện ngầm lúc đó... Hoặc là thẩm vấn trực tiếp, hoặc là điều tra qua điện thoại, cả tổ bận tối mày tối mặt, Liên Cảnh Vân cũng bị bắt giúp đỡ điều tra nhân chứng để tìm hiểu tình hình. "Hơn mười nhân viên trong công ty của Tiêu Ân Hoa đều đã hỏi qua một lần, không có thông tin nào có giá trị, quan hệ của Phương Lập và Tiêu Ân Hoa vô cùng tốt, tất cả mọi người trong công ty đều nhất trí về điều này, Phương Lập từ chối rất nhiều lời mời từ các công ty khác, công ty lên xuống rất nhiều lần cậu ta cũng không bỏ đi, nhiều lần trong lúc say rượu nói, 'Không có Tiêu tổng, tôi không có được ngày hôm nay, cũng không biết làm sao báo đáp ân tình của Tiêu tổng ', Tiêu Ân Hoa đối xử với Phương Lập vô cùng tốt, lương của Phương Lập mỗi năm mỗi lên cao... Không tìm thấy điều gì đáng để quan tâm, còn cô thì sao? Trong gia đình có hỏi ra được tin tức gì có giá trị không?"
Lưu Hà lắc đầu, Liên Cảnh Vân thở dài, "Đáng tiếc, ban đầu Phương Lập thật sự là người tình nghi nhất —— Báo cáo của bộ phận thẩm định mới vừa đưa đến, từ quỹ đạo rơi xuống của Tiêu Ân Hoa cho thấy, khả năng cao nhất lực đẩy này đến từ phía Phương Lập. Hơn nữa Tiêu Ân Hoa nắm lấy tay cậu ta, thấy rõ lúc xảy ra chuyện giữa bọn họ có tiếp xúc..."
"Cũng hoàn toàn có khả năng do Phương Lập đứng ở bên phải của Tiêu Ân Hoa, đó là tay thuận của Tiêu Ân Hoa." Cục trưởng Trương lắc đầu, "Ý nghĩ này của bác sĩ Lưu rất mới mẻ, đột nhiên nhắc đến làm tôi cũng sáng mắt ra, cảm thấy việc này thật sự có điểm mù, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là Tiêu Lương Tài có khả năng lớn hơn, thằng nhóc Liên Cảnh Vân cậu phải điều chỉnh lại trạng thái của mình, tôi biết khi không có manh mối, góc nhìn mới này rất có sức hấp dẫn, nhưng phá án phải dựa trên chứng cứ xác thực, Tiêu Lương Tài ở ngay bên cạnh Phương Lập, có quan hệ lợi ích, thậm chí mẹ hắn cũng nghi ngờ hắn, hiện tại vẫn lấy hắn làm hướng tấn công chính, đương nhiên, cũng không được bỏ qua Phương Lập, Bác sĩ Lưu, người bạn kia của cô —— "
"Anh ấy cần phải tham gia điều tra." Lưu Hà nói, cô lấy điện thoại di động xem, không khỏi nhíu mày: Tối hôm qua lúc nhận được điện thoại của Liên Cảnh Vân thì đã hơn nửa đêm, sáng nay sáu giờ cô đã thức dậy, cô lập tức nhận được rất nhiều tài liệu do Thẩm Khâm gửi tới, tất cả đều là tin tức bối cảnh của Tiêu gia, việc này làm cho cô hơi nghi ngờ thời gian ngủ tối hôm qua của Thẩm Khâm. Hôm nay lúc cô và Lữ Bình nói chuyện thì anh cũng im lặng khác thường, không lẽ kinh sợ đến mức không thể nhổ nước bọt sao? —— "Có tin gì, anh ấy sẽ thông báo cho tôi."
Từ vẻ mặt của Cục trưởng Trương cho thấy, ông hi vọng Lưu Hà có thể liên lạc với Thẩm Khâm ngay lập tức, theo dõi một người nhất định sẽ có đáp án, chỉ là nhìn vẻ mặt của Lưu Hà, lập tức nuốt lời nói này vào bụng, "Được, bên ngoài có mua đồ ăn sáng, Bác sĩ Lưu cô ăn trước đi, một lúc nữa lại bận rộn nữa rồi —— vậy cậu đến nói chuyện với bác sĩ Lưu đi, tôi đi họp, đi trước một bước."d.đ.lq.đ
Lưu Hà cũng không để cho Liên Cảnh Vân nói chuyện, tự cầm lấy một bát mì hoành thánh nhỏ, tìm một cái bàn trống, thong thả khuấy lên khuấy xuống, một lúc sau, điện thoại của cô rung lên.
*Sao lại không ăn, không thấy ngon miệng hả?*
Khóe môi của cô nhếch lên, *Nóng quá!*
*Sợi mì đã qua nửa giờ, còn nóng? *
Hửm? Lưu Hà bỏ thìa xuống, *Nói ít như vậy, còn tưởng anh đang ngủ.*
*Không có... Chỉ là...*
*Bị kinh sợ đến mức không thể nhổ nước bọt...*
Không chờ cô trả lời, Thẩm Khâm đã gửi một vài ảnh chụp màn hình, *Cô đoán không sai, giữa Phương Lập và Tiêu Ân Hoa có trao đổi tiền bạc, đây là số seri 500 ngàn mà Phương Lập chuyển cho Tiêu Ân Hoa, từ việc Tiêu Ân Hoa chi tiêu cho thấy, số tiền kia hẳn là do Phương Lập cho Tiêu Ân Hoa mượn.*
"A!" Lưu Hà khẽ nói, nhưng Thẩm Khâm nhanh chóng phá vỡ bầu không khí vui mừng.
*Điều này cũng không có ích gì —— hãy nhìn tấm ảnh này, vé máy bay do Phương Lập đặt... Tiêu Ân Hoa tìm sát thủ đi Nam Phi nhưng vé máy bay lại là Phương Lập đặt, còn cuộc trò chuyện qua WeChat giữa Tiêu Ân Hoa và Phương Lập, tấm này nói về bảo hiểm, tấm này nói chuyện của công ty vào năm sau, Tiêu Ân Hoa rõ ràng nói, 'Chi phí thôi việc của nhân viên sẽ do cậu xử lý, thậm chí hậu sự cũng chỉ có thể giao cho cậu ... Phương Lập hẳn phải biết Tiêu Ân Hoa đi Nam Phi lần này không có ý định sống sót trở về, nếu như cậu ta muốn Tiêu Ân Hoa chết, có thể đợi mấy ngày là được, cũng không nhất thiết phải trả giá để giết chết Tiêu Ân Hoa *
Lưu Hà lại bắt đầu khuấy mì hoành thánh, Thẩm Khâm gửi đến một icon vẻ mặt bực bội, *Cô còn chưa từ bỏ?*
Không thể phủ định rằng sự nghi ngờ của Phương Lập đã bị xỏa bỏ hoàn toàn bởi những bằng chứng do Thẩm Khâm đưa ra, nhưng...
*Anh đã xem Holmes chưa?* Lưu Hà hỏi, *Hung thủ nhất định là một trong những người này, loại trừ hết tất cả những yếu tố không khả thi, và những gì còn lại, cho dù anh không muốn tin, nhưng nó chính là chân tướng sự thật.*
*Trong những người đứng gần Tiêu Ân Hoa nhất, góc độ của Tiêu Kiến Ba là khó nhất, cũng không có động cơ, ông ta bị loại trừ, góc độ của Lữ Bình cũng không đúng, hơn nữa nhìn phản ứng của bà ta... Được rồi, tuy rằng người phụ nữ này quá đáng ghét, nhưng tôi cũng tin tưởng bà ta không nói dối, việc này không phải do bà làm ra. Còn lại Tiêu Lương Tài, Phương Lập và Lương Đình, cô nghĩ sẽ là Tiêu Lương Tài, Lương Đình hay Phương Lâp có khả năng hơn?* Thẩm Khâm hỏi, giúp cô sắp xếp rõ ràng lại suy nghĩ của mình.
*Lương Đình chỉ cao 1,55 mét, nặng chưa tới 70 cân (khoảng 35kg), lực cánh tay của cô ta không đủ để đẩy Tiêu Ân Hoa bằng một cái nhẹ.* Lưu Hà gõ chữ, *Còn Tiêu Lương Tài, so với Lữ Bình, hắn càng không thể là hung thủ.*
*Tại sao? Hắn có góc độ, cũng có động cơ, còn có trái tim đen tối như vậy, không phải sao? Thậm chí mẹ của hắn cũng cảm thấy là do hắn làm, Tiêu Lương Tài có thể sống như vậy cũng không dễ dàng.*
Đây thật sự là một sự hiểu lầm tâm lý phổ biến, Lưu Hà nhớ lại biểu hiện của Tiêu Lương Tài, nghĩ lại cách mọi người đánh giá về Phương Lập, cô không yên lòng hỏi ngược lại, *Anh từng giết người chưa?*
Một lúc lâu, Thẩm Khâm cũng không trả lời lời, tinh thần của Lưu Hà dần dần tập trung, cô bỏ thìa xuống, hai tay cầm điện thoại di động lên, kéo thanh cuộn lên xuống, chăm chú xem lại cuộc trò chuyện ——ẩn ý trong đó khiến cho đôi mắt của cô cũng dần dần sáng lên.
*Tôi không có ý định trực tiếp giết người.*
Sau gần một phút im lặng, Thẩm Khâm trả lời.
Lưu Hà nheo đôi mắt, cuối cùng cô quyết định bỏ qua việc này.
*Vậy anh sẽ không biết, giết người không đơn giản như đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh, nó có yêu cầu cơ bản đối với tính cách và tố chất của một người, Tiêu Lương Tài không làm được chuyện này, hắn có thể đủ lạnh lùng, lạnh lùng đến mức có thể sau khi giết người không chút biến sắc, không chút cảm xúc, nhưng hắn không phải nhất thời nảy ra ý định, quyết định và hành động ngay lập tức... Không có đám bạn côn đồ thì hắn chính là kẻ tàn phế, Tiêu Lương Tài không thể là hung thủ. Về khả năng thực hiện và sự can đảm thì Phương Lập là người duy nhất có khả năng.*
*Ngay cả khi điều đó dường như vô cùng bất khả thi.* Lần này, Thẩm Khâm trả lời lại rất nhanh, anh không có bất kỳ biểu hiện nào thêm, nhưng Lưu Hà dường như có thể cảm nhận được sự cảm kích của anh qua màn hình.
*Đúng vậy...* Cô lại bắt đầu khuấy mì hoành thánh, từ từ đưa lên, *Cho dù bây giờ nhìn lại, điều này vẫn là không thể...*
Điện thoại di động yên tĩnh lại, nhưng dường như Thẩm Khâm cũng không rời đi, dựa vào phương tiện nhỏ bé này, anh dường như cũng hòa vào bầu không khí có chút trầm mặc và ngột ngạt này, cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Lưu Hà, đồng thời cùng cô khởi động trí tuệ, giải hết phương trình nan giải này đến phương trình khác.dđl.qđ
*Nói mới nhớ, công việc hằng ngày của cô chính là phải tiếp xúc với loại người này sao? *
Sau một khoảng thời gian im lặng, anh dùng giọng điệu tán dóc để nói, rõ ràng là có ý muốn điều chỉnh bầu không khí.
*Gần như là vậy.*
*Hả? Thật sự vậy sao?... Vậy cô làm thế nào sống tiếp? Ý tôi là, đương nhiên, bản thân tôi cũng không phải là khách hàng tốt, có điều, mỗi ngày đều phải xử lý chuyện như vậy, cô không cảm thấy quá tiêu cực sao?*
*Trước khi hành nghề, chúng tôi đều đã được đào tạo chuyên môn về vấn đề này, có điều, anh nói cũng không sai, đối với rất nhiều tư vấn viên, việc đối mặt với những cảm xúc tiêu cực trong thời gian dài, đúng là sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm lý của chính bọn họ*
*Nhưng cô sẽ không như vậy?*
Lưu Hà cười cười, *Đúng, tôi sẽ không.*
Thẩm Khâm ngừng vài giây, có vẻ như anh đang cân nhắc xem mình có muốn tìm ra điểm mấu chốt không —— làm cho Lưu Hà giật mình chính là anh cũng không muốn vượt qua điểm mấu chốt, xem xét biểu hiện trước sau như một của anh, sự lựa chọn này thật sự rất hiếm thấy.
*Được rồi, đừng cố chấp [Khuôn mặt chán nản]*
*Tôi không có*
*Thật ra tôi cảm thấy tên sát thủ kia nói không sai, vụ án này rất vô vị*
*Không phải nói trình độ trí tuệ vô vị, ặc, được rồi, thật ra về mặt trí tuệ cũng rất vô vị, bỏ ra nửa ngày tìm bằng chứng lại đi ngược lại với dòng suy nghĩ của mình, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thật sự nó cũng giống như câu hỏi chứng minh mà không có đáp án... Tôi cảm thấy bản chất con người thật sự rất vô vị *
*Thật sao?*
*Đúng vậy, việc này ai lại cảm thấy thú vị chứ? Cô nhìn Tiêu Ân Hoa đi, khổ cả đời, ai không nói ông ta là người tốt chứ? Ông ta chỉ có thể lấp đầy cái hố người tốt này, ngay cả mạng sống cũng không cần, chỉ vì cho người nhà một câu trả lời... Ông ta biết vợ và con trai mình nghĩ gì, còn có thể mua gói bảo hiểm kia sao? Lữ Bình, Tiêu Lương Tài, bọn họ ai có thể sống vui vẻ...*
Thẩm Khâm luôn nói nhiều một chút ở trên internet, nói là trò chuyện với Lưu Hà, chẳng bằng nói anh lẩm bẩm một mình, tốc độ nhắn tin rất nhanh, nhớ đến đâu nói đến đó, *Trước đây tôi vẫn cảm thấy người nhà họ Thẩm bị bệnh rất nặng, mỗi người đều cần điều trị, nếu có thể nên nhốt tất cả vào bệnh viện tâm thần, cũng là vì thế giới trừ hại, cô xem tôi được dạy dỗ từ nhỏ cảm thấy trên đời chỉ cần có tiền là tốt nhất, bất cứ chuyện gì cũng chỉ xoay quanh tiền, sau này khi hiểu chuyện tôi cảm thấy rất xấu hổ, cả người đầy mùi tiền! Ngay khi có phản ứng theo bản năng này tôi đã tự mắng mình, không được dung tục như thế! Thật ra bây giờ nhìn lại suy nghĩ này cơ bản không sai, trên đời vẫn có hơn một gia đình như thế trong mắt chỉ thấy tiền, thật ra đây là trạng thái bình thường... Cuối cùng xã hội này bị bệnh hay là tôi bị bệnh?... Vậy cô nói xem tôi còn phải bỏ ra những gì? Chẳng phải mưu trí nhiều năm của tôi uổng công rồi sao...*
Lưu Hà nhìn điện thoại di động cười, nói thật cô rất thích thói quen này của Thẩm Khâm, có thể làm phong phú thêm hồ sơ của anh: Nhìn thế này, giống như Thẩm Khâm đang kể lại khoảng thời gian dài anh đã sống một cuộc sống bình thường ở Mỹ, giao tiếp nhiều với xã hội, nếu không anh sẽ không cách nào hoàn toàn khắc phục được quan điểm sai lầm của mình, trải qua quá trình phức tạp để hình thành một thế giới quan mới. Mà anh cũng không được coi là một nhân cách chống đối xã hội hoạt động cao, hay hội chứng Asperger, anh rất bình thường, quan niệm đạo đức mạnh mẽ, cũng coi như giao tiếp tốt, càng không thiếu khiếu hài hước, hoặc là...
Nói rõ hơn thì, người này còn rất biết cách pha trò...dđl.q.đ
Kéo thanh cuộn, cô nhất thời quên mất phiền muộn vì câu hỏi 'Chứng minh không tìm được ý tưởng', đọc lại câu phỉ nhổ của Thẩm Khâm, khóe miệng cô cười mỉm: Trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, làm bất cứ chuyện cũng liên quan đến tiền, không được dung tục như thế! Cho người nhà một câu trả lời, cuộc sống thật vô vị... Người phụ nữ này thật đáng ghét...
Những lời nói vụn vặt, giống như tia lửa, như pháo hoa bắn trong lòng của Lưu Hà, những hình ảnh trong buổi thẩm vấn Lữ Bình sáng nay khiến suy nghĩ của cô đảo lộn hết lần này đến lần khác, trong mê cung đen tối, lối ra càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, cái thìa tuột khỏi bàn tay cô, phát ra âm thanh lanh lảnh, cô đột nhiên đứng lên, khẽ nói.
"Tôi hiểu rồi!"
Nghĩ lại vụ án này, manh mối đều có, những mắc xích đã hoàn chỉnh, chân tướng thật ra chỉ đơn giản như vậy.