Hồ Gia Minh và Quách Kinh sáng nay đi học vội nên không kịp ăn sáng. Cả hai cùng nhau dừng xe bên đường để mua ít đồ ăn. Trong lúc quay ra xe lấy ví tiền, Hồ Gia Minh thấy bóng lưng ai vô cùng quen thuộc.
“Này, Quách Kinh, nhìn xem, ai trông rất giống Hứa Thiên đó!” – Hồ Gia Minh vội vã lấy khuỷu tay chọc vào bụng Quách Kinh.
“Ừ, cũng phải đó. Nhưng chắc không thể nào đâu. Hứa Thiên lí nào lại đi xe đạp” – Quách Kinh lắc đầu.
“Ừ, chắc là nhìn nhầm. Có điều rất giống đó a. Hay là gọi cậu ta xem”
.....
“Không nhắc máy” - Hồ Gia Minh tắt điện thoại.
“Ừ, vậy thôi đi. Hôm nào gặp sẽ hỏi”
Hứa Thiên vội vã đạp xe thật nhanh đến trường. Không biết bao lâu rồi cậu không đi xe đạp. Cảm giác có chút cực nhưng lại không mệt tí nào, huống hồ người cậu rất khỏe.
Hứa Thiên nhanh nhẹn đem xe đi gửi, sau đó chạy lên phòng học. Tiểu nha đầu chưa đến. Lại thức dậy trễ nữa sao?
Hứa Thiên ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm, ngồi đợi bạn cùng bàn đến.
Ngoại trừ ngày đầu tiên nhập học là đi trễ, còn lại Hứa Thiên đều đến lớp đúng giờ, thậm chí còn rất sớm.
Hay nói cách khác, từ ngày gặp Tuệ Nhi, cậu đều rất kiên nhẫn dạy sớm.
Thanh xuân của ta thế nào cũng có một người khiến ta đi học sớm hơn, ra về trễ hơn. Kiên nhẫn dựng nên vô số kịch bản chọc ghẹo người đó, cơ bản cũng chỉ để họ chú ý đến ta nhiều hơn mà thôi!
Nhưng có điều, có thể cả một đời họ cũng sẽ không hay biết điều đó.
Đã lâu rồi Kim Tuệ Nhi không mang theo đàn bên mình nữa. Hôm thì phải về phụ ba chăm bà nội. Hôm về cùng Hồ La La. Hôm bị bệnh không còn tâm trạng hát hò. Và gần đây thì bận bịu với lịch tập bóng.
Cả hôm nay cũng vậy! Kim Tuệ Nhi đến lớp với chiếc balo nặng trịch và quyển sổ đầu bài trên tay. Vừa đi vừa lấy tay nâng cặp kính.
Thấy Kim Tuệ Nhi vào lớp, biểu tình Hứa Thiên liền trở nên vui vẻ. Cậu nhanh chóng rút chân về, đưa tay vào cặp lấy sách vở để lên bàn. Hứa Thiên bất cẩn làm rơi quyển vở, cậu cúi đầu xuống nhặt, khi ngước lên thì xui xẻo va phải cạnh bàn. Tay bên kia ôm đầu, buông chiếc cặp rớt xuống, bút thước rơi tứ tung.
“Này, cậu làm sao vậy? Gấp lắm à?” – Kim Tuệ Nhi ngồi xuống.
Hứa Thiên không nói gì, trực tiếp bước ra khỏi chỗ để nhặt bút.
Thôi kệ, Kim Tuệ Nhi cảm thấy tên này tính tình thất thường, lúc vui vẻ thái quá, khi thì chẳng có chuyện gì cũng bực bội nổi điên, cứ cho là hắn mắc chứng tâm thần phân liệt.
Sau đó Kim Tuệ Nhi không thèm ngó ngàng đến Hứa Thiên nữa.
“Trưa nay tôi dạy cậu đi xe đạp.” – Hứa Thiên ngồi nghiêng người về phía Tuệ Nhi.
“Không tập bóng à?”
“Chúng ta chạy vài vòng xong rồi vào tập cũng được mà! Nghỉ đến hai tiếng, cậu lo gì.””Xe đạp ở đâu ra? Với lại hôm qua chỉ là nói đùa thôi mà!” – Kim Tuệ Nhi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
“Xe tôi. Không nói nữa. Vậy đi. Trưa nay đợi tôi lấy xe” – Hứa Thiên chấm dứt cuộc trò chuyện.
Kim Tuệ Nhi chưa thôi nhìn Hứa Thiên. Tên này lúc nào cũng như vậy, nói chuyện luôn làm triệt đường trả lời của cô. Hơn nữa không bao giờ cho cô cơ hội từ chối, hắn thích gì là phải làm cho bằng được. Có phải được cưng chiều đến hư rồi không.
Nhưng mà, thật tình mà nói, Kim Tuệ Nhi cũng muốn đi lại xe đạp một lần.
Vậy là tan học, chưa kịp ăn uống gì, cả hai đã đi tập xe đạp.
Ban đầu, Hứa Thiên chở Kim Tuệ Nhi đi một đoạn, chầm chậm chạy, cậu vừa từ từ hướng dẫn.
“Cậu phải ngồi ngay ngắn để giữ thăng bằng, hai tay thả lỏng, nếu không sẽ khó điều khiển được. Còn nữa, không cần sợ bị ngã. Dù gì....bị ngã vài lần sẽ nhanh biết chạy hơn”
Chạy đến đoạn đường nhiều cây có vẻ mát mẻ, Hứa Thiên xuống xe, đưa cho Kim Tuệ Nhi chạy.
- Cậu ngồi ở trước, cứ việc chạy, không cần lo. Tôi sẽ ngồi ngoài sau, sẽ giữ thăng bằng giúp cậu. Với lại tôi có chống hai chân rồi, cậu sẽ không ngã – Hứa Thiên ngồi ra yên sau, hai tay vỗ vỗ yên xe trước, kêu Kim Tuệ Nhi nhanh lên.
- Cậu chắc không? – Kim Tuệ Nhi muốn nghe Hứa Thiên nói hai từ chắc chắn. Sau đó ngồi lên xe.
Hứa Thiên thật sự rất chu đáo, trước khi đưa xe cho Tuệ Nhi, cậu đã chỉnh yên xuống thấp, để Kim Tuệ Nhi có thể chống chân được.
- Wơ... Cậu không cảm thấy rất vướng bận sao? – Hứa Thiên bị balo Tuệ Nhi đập vào mặt.
- Tôi thấy bình thường mà! – Kim Tuệ Nhi quay ra sau nhìn Hứa Thiên, rồi lại quay phắt ra trước, làm chiếc balo lần nữa phủ phàng với mặt Hứa Thiên.
- Đưa balo cậu đây – Hứa Thiên trực tiếp cởi balo Kim Tuệ Nhi, đeo lên vai mình – Được rồi, có thể chạy.
Kim Tuệ Nhi ban đầu một chân chống đất, một chân nhấp nhấp bàn đạp, cô cứ nhấp như vậy, làm Hứa Thiên ngồi sau không thể kiên nhẫn.
Hứa Thiên chống hai chân xuống đất, đẩy mạnh chiếc xe, làm nó lao đi một đoạn. Kim Tuệ Nhi hốt hoảng nhảy xuống, chiếc xe chao đảo, ngã vào gốc cây bên đường. May mà Hứa Thiên phóng xuống kịp.
“Cậu làm sao vậy?” – Hứa Thiên bực bội.
“Cậu còn hỏi. Ai bảo cậu đẩy xe.” – Kim Tuệ Nhi gân cổ lên cãi.
“Cậu tập xe mà cứ nhít từng tí như thế, khi nào mới biết chạy?”
“Cái gì cũng phải từ từ chứ! Không tập nữa” – Kim Tuệ Nhi bực bội không thua kém gì Hứa Thiên.
Con giun xéo lắm cũng quằn, lò xo bị chèn ép quá thì cũng bung ra mà thôi! Kim Tuệ Nhi lúc nào cũng bị Hứa Thiên chọc phá, còn có thể nhịn. Cậu ta ép cô làm gì, trong khả năng cô cũng có thể làm theo. Hôm nay vì nghĩ cậu ấy có ý tốt nên mới đồng ý đi xe đạp. Không ngờ cậu ta vì còn thù riêng mà cố tình đẩy xe như vậy, chắc là muốn Kim Tuệ Nhi ngã thật đau mới vừa lòng.Kim Tuệ Nhi giận dỗi, đứng ở một góc. Hứa Thiên cũng chẳng chịu thua: “Tôi là muốn tốt cho cậu, cậu còn nói”
“Tốt. Đúng vậy, cậu lúc nào cũng nói là tốt cho người khác. Còn tôi thì lúc nào cũng xấu. Cậu làm như vậy, có bao giờ suy nghĩ cho cảm nhận của người khác hay không?
Kim Tuệ Nhi rất giận dữ, y như tạt vào mặt Hứa Thiên một gáo nước lạnh. Hứa hung thần bất động trong giây lát, sau đó đi đến dựng xe đạp lên.
“Tôi...tôi xin lỗi. Tôi không làm vậy nữa! Cậu lại đây. Rất dễ chạy, cứ chạy thử một lần, nếu cậu ngã tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Xin lỗi? Hai từ xin lỗi được thốt ra từ miệng Hứa Thiên. Kim Tuệ Nhi có nghe lầm hay không vậy? Tên hung thần lạnh lùng cao ngạo, luôn tìm cách chơi xỏ cô, bây giờ nói với cô hai từ xin lỗi.
Nhưng dù sao đi nữa thì tâm tình Kim Tuệ Nhi cũng dịu đi đôi chút: “Cậu sẽ chịu trách nhiệm gì?”
“Làm gì tôi cũng được”
Kim Tuệ Nhi đi đến chiếc xe, hất mặt xuống yên sau, ý bảo Hứa Thiên nhanh mà ngồi vào đó. Hứa Thiên lập tức đi đến ngồi ngay ngắn. Khóe môi Kim Tuệ Nhi giấu ý cười.
Nhấp bàn đạp xe được một chút, Kim Tuệ Nhi đưa cả hai chân lên đạp vài vòng. Chiếc xe lúc đầu chao đảo liên tục, Kim Tuệ Nhi không lái thẳng mà nghiêng ngã đủ bên.
Hứa Thiên thấy có vẻ ổn, cậu âm thầm gác hai chân lên. Kim Tuệ Nhi tưởng Hứa Thiên vẫn còn chống đỡ, yên tâm chạy một đoạn rất xa.
Có lẽ hồi nhỏ đã được tập một chút, bây giờ chạy lại cũng dễ dàng hơn. Kim Tuệ Nhi hứng thú, đạp xe liên tục, bánh xe lăn tròn, những vòng quay mang theo tiếng cười khúc khích của đôi trẻ.
Càng chạy nhanh, tóc Kim Tuệ Nhi càng bị gió làm bay mạnh hơn, đến mức mái ngang trên trán dựng đứng. Hứa Thiên ngồi đằng sau cảm nhận rõ ràng mùi hương mái tóc của Tuệ Nhi. Rất thơm, rất thu hút, rất quen thuộc. Ngớ ngẩn nhìn lên mái tóc đen mượt, cậu muốn đưa tay sờ nó một lần, nhưng lại không dám.
Hồi nhỏ, cậu đã từng rất thích vuốt tóc em gái mình. Mỗi lần như vậy, cảm thấy em cậu như một thiên thần bé bỏng, ngoan ngoãn nép vào vòng tay mình.
Kim Tuệ Nhi chạy được một lúc thì thấm mệt, cô dừng xe lại.
“Tôi đói bụng rồi!”
“Tôi cũng vậy. Dù gì nãy giờ đi cũng khá xa. Chúng ta về trường ăn gì đó rồi đi tập bóng” – Hứa Thiên nói xong bước xuống – “Ra sau ngồi đi, tôi chở cậu”
Kim Tuệ Nhi lấy lại balo của mình, sau đó ngoan ngoãn ra phía sau ngồi.
Hứa Thiên chầm chậm đạp xe trên đường, trong lòng vô cùng phấn khởi. Cảm giác này thật hạnh phúc, giống như ngày nào cùng em gái kết nghĩa của cậu chơi trò gia đình vậy!
Kim Tuệ Nhi nhìn bờ vai rộng lớn của Hứa Thiên, cảm giác rất yên bình. Cô nhận ra lúc chạy xe, chỉ cần biết có Hứa Thiên ở sau lưng, cô không lo sợ điều gì cả.
Nhìn tấm lưng vững chắc này, cô muốn một lần được tựa vào, được chở che.
Ca Ca, trên đời sao lại có người giống anh như thế!
Kim Tuệ Nhi ngoái người ra sao, hai hàng cây đang di chuyển ngược lại với mình, đoạn đường thênh thang phía sau lưng đang dần bị bỏ lại.
Kim Tuệ Nhi đứng lên, hai tay bám lấy vai của Hứa Thiên, nhìn về phía trước. Hai vai vừa được chạm đến, lòng Hứa Thiên liền tuôn trào cảm xúc. Cậu cảm giác trái tim của mình sắp bay ra khỏi lòng ngực, nhảy múa ở trên mây.
Hứa Thiên lơ lửng, cảm giác bàn tay thật nhỏ bé nhưng ấm áp, bám mạnh vào làm cậu có chút đau, nhưng da thịt lại rất mềm mịn.
Giống như cô gái ấy vậy, lúc nào cũng xù lông làm đau người khác nhưng lại hết sức quan tâm mọi người. Cô gái ấy, luôn tỏ ra khó gần nhưng trái tim lại cực kỳ ngây thơ, ấm áp.
Hứa Thiên biết rằng, cậu thật sự không muốn Kim Tuệ Nhi buông tay. Không muốn tách rời!
Hôm nay, Hứa Thiên tình nguyện đưa Kim Tuệ Nhi về nhà. Cả hai cùng nhau im lặng. Kim Tuệ Nhi cảm thấy tim mình đập rất nhanh, muốn mở miệng nói gì đó cho qua đi không khí căng thẳng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Hứa Thiên ngồi ở trước, đang định lên tiếng thì Kim Tuệ Nhi ngoài sau cũng lên tiếng theo. Vậy là cứ nhường người kia nói trước, cuối cùng vẫn là không khí im lặng đến đáng sợ đó.
“Ngày mai không cần đi bộ, tôi đến đón cậu. Dù gì cậu cũng chạy chưa quen, ngày mai chạy tiếp” – Hứa Thiên dừng xe trước con hẻm, lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu nhìn Kim Tuệ Nhi.
“Không...không cần đâu” – Kim Tuệ Nhi lúng túng từ chối.
“Không sao. Tôi rất khỏe. Với lại đạp xe sẽ nhanh hơn. Vậy đi. Tạm biệt” – Hứa Thiên quay xe đạp chạy đi.
Vẫn là chứng nào tật đó.
Đoạn đường về nhà Kim Tuệ Nhi đã trở thành thân thuộc đối với cậu. Nhìn từng chiếc lá rơi bên đường, cậu đều muốn cưng chiều nó.
Bất kể thứ gì, gắn liền với Kim Tuệ Nhi thì đều trở nên thân thuộc với cậu.
Vậy là từ ngày mai, chiếc xe đạp này phải chịu đựng sự dày vò của hai con người, thật tội nghiệp.