Sau khi thân thiết và đã quen biết được đối phương , nó bắt đầu để ý đến bộ dạng tơi tả của cô gái , không ngại thắc mắc , nó hỏi :- Tên bạn là gì ? Sao nhìn bạn có vẻ .....- Nó kéo dài từ ra vì không thể diễn tả bằng từ nào một cách tôn trọng nhất được . Còn cô gái , khi nghe thấy câu hỏi , bỗng cô co người lại , hai hốc mắt bắt đầu ươn ướt biểu thị sự sợ hãi kể cho nó nghe :
- Thực ra , lúc trước mình là một con tiểu tinh , như vì muốn thành pháp sư trừ gian diệt ác nên mình đã tìm nữ hoàng và cầu xin người . Nữ hoàng nghe vậy lưỡng lự một chút rồi đưa cho mình một viên thuốc , nói rằng uống vào sẽ thành pháp sư ánh sáng chân chính . Đúng như lời nữ hoàng nói , sau khi uống vào mình lập tức trở thành một pháp sư . Cứ tưởng cuộc sống của mình từ đây sẽ bước sang một trang tươi sáng mới . Nhưng ...các pháp sư ở đây thật sự lòng dạ còn hơn cả quỷ , khi họ biết tôi là tiểu tinh thì lúc nào cũng khinh bỉ , thù đầy , ức hiếp tôi dã man .Mái tóc dài óng ả của tôi cũng vì bọn họ mà ....mà ....ức...huhuhuhu .- Chưa kịp nói xong thì không kìm nén nổi nỗi oan ức , cô gái bật khóc .
Nó thấy vậy thì có phần không hiểu , nhưng vẫn biết đều , im lặng tới vỗ vai cô gái an ủi . Khóc được một lúc lâu thì cô gái lau nước mắt , cố mỉm cười tự giới thiệu :
- Mình là Emma . - Nó thấy vậy cũng nở một nụ cười tươi tắn , giới thiệu về mình :
- Còn mình là Khánh Phương hihi .
Vừa nghe thấy tên nó thì Emma nhíu mày , Khánh Phương ....tên gì lạ giữ vậy . Nó thì chẳng quan tâm đến ánh mắt của Emma chỉ muốn thỏa nỗi thắc mắc thầm kín của mình , liền lay lay tay Emma hỏi thẳng :
- Tớ hỏi thật nha , tại sao ngoài đường ý ...mình không thấy ai để tóc dài vậy . Đã vậy, bị cắt tóc thì cũng bình thường thôi ...có gì mà uất ức ghê vậy ?
Emma ngạc nhiên , tròn mắt nhìn vẻ mặt tò mò của nó .
- Trời ơi ! Chẳng nhẽ cậu không biết gì hết á ? Này ....Từ xưa , các cụ cha ông của thế giới pháp sư đã loan truyền một truyền thuyết . Đối với một nữ pháp sư , mái tóc vừa là phẩm giá , vừa thể hiện quyền năng và sức mạnh của một người phụ nữ . Vậy nên ....... Emma đangsay sưa nói thì nó bỗng ra dấu hiệu dừng lại , Emma thấy thế liền nhíu mày ý hỏi có chuyện gì , nó mỉm cười đưa tay ra . Ngay tức khắc một cây lược, và một chiếc kéo từ đâu chui ra nằm trên tay nó . Nó chạy ra đằng sau Emma , cầm lược vừa chải cho Emma , vừa giảng đạo lý :
- Cậu biết không ? Thứ làm cho người con gái trở nên nổi bật không phải nhờ mái tóc , mà đó chính là tâm hồn của mỗi người khiến người khác có cái nhìn như thế nào về họ . Còn về mái tóc , cho dù nó có ngắn hay dài , thì tớ nghĩ chúng cũng nên tự hào về nó . - Nó vừa nói , trong lòng không ngừng tự khen mình " Ây , mình không những đẹp mà còn rất triết lý nữa chứ , hô hô". Còn về phần Emma , xúc động thì khỏi nói luôn , thế là cứ vậy mà khóc rống lên cho đến khi nó gắt một cái thì lại nín ngay .
Sau khi cắt tỉa đẹp đẽ cho ai kia xong , nó ngắm thành quả của mình rồi không ngừng khen :
- Ai cắt tỉa mà đẹp dữ vậy , ôi ! mình phục mình quá .-Nó lấy tay ôm mặt mình miệng cười đến mang tai . Emma nhìn thấy vậy chỉ biết lắc đầu mỉm cười . Bỗng ....nó như nhớ ra điều gì đó , liền chạy nhanh tới chỗ của Emma , ấn cô ngồi xuống mặt hình sự :
- À Emma , tớ còn một chuyện muốn hỏi cậu ....đó là....cậu có biết ai tên là Kaito không ? ( Kaito chính là chàng trai có pháp thuật lửa ở chương 4 )
------------oooooo--------------
Kaito vừa tắm xong , cậu liền ngồi xuống chiếc lò sưởi ở phòng khách để đọc sách . Căn phòng này đã được cậu giăng kết giới của cậu nên hiện giờ căn phòng này đang rất yên tĩnh . Đang định thả tâm hồn mình vào những cuốn sách ma thuật thì bỗng ....có một vài tiếng động khá lớn vang lên .
*Cạch ....cạch.............VỤT....CHOANG...AAA*
Cậu liền bật ngay dậy , nhanh chân chạy tới phòng bếp ,nơi cậu cho là phát ra tiếng động . " Phừng " một ngọn lửa bùng lên trên tay cậu . Khi tới gần , bước chân của cậu bắt đầu chậm rãi dần cố tình không để phát lên một tiếng động nào . Khi đã nhìn thấy mờ mờ hình dáng của kẻ xâm nhập , cậu xông tới định đánh một chưởng thì người đó quay lại...Là cô ta , cô gái mình gặp trong khu vườn địa đàng .Động tác của Kaito ngay lập tức khựng lại , chỉ còn cách mặt nó chừng 2 cm .
Nó sau khi tìm mãi không có cách vào được , nên đành nhảy cửa sổ để vào . Đang ê ẩm với cái bàn tọa của mình , vừa mới quay lại thì thấy một quả cầu lửa đang kề cận sát mặt nó.Nó trợn tròn mắt,hét ầm lên:
- AAAAAAA...
Kaito ngay lập tức thu hồi ngọn lửa trên tay,nhăn mặt hỏi:
-Cô đang làm gì ở đây vậy?
Nó sau khi lấy lại tinh thần,ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt.Sau một giây suy nghĩ nó"à" lên 1 tiếng, ngước mắt nên nhìn kaito cười tít mắt :
- À Kaito à ,thì tại cửa chính nhà cậu khóa rồi , gọi mãi có nghe đâu , nên ....phải nhảy cửa sổ thôi hihi . Sao giữ đúng lời hứa rồi đó .
Cậu trừng mắt , ý cậu muốn nói là tại sao cô ta lại có thể vào được kết giới của mình và cô ta có biết là xâm nhập bất hợp pháp cùng với dám gọi thẳng tên cậu ( kaito là ai tí sẽ có lời đáp ) là phạm tội nghịch phản không . Kaito dùng con mắt sắc bén nhất nhìn nó ,giọng đanh thép :
- Cô có biết mình đang làm gì ? Với ai không?
Nó không những không sợ hãi mà còn thản nhiên trả lời , mặt vô ( số ) tội :
- Có , thì tới chơi với cậu .
Nghe được câu trả lời tỉnh bơ của ai kia , Kaito mặt đen lại . Thường thường đối với mọi người , chỉ cần một từ cũng khiến họ hoảng sợ chạy biến. Chỉ có duy nhất có cô ta là có gan dám nói chuyện với cậu như thế . Cũng chỉ có cô ta mới khiến cậu bộc lộ được cảm xúc .
Nó thấy Kaito im lặng một hồi lâu thì tiến tới véo má cậu :
- Kaito , cậu sao vậy ? Hạnh phúc quá à ?
Hành động của nó làm Kaito sực tỉnh , cậu giật phăng tay nó ra khỏi má mình xiết chặt , lạnh lùng tỏa ra hỏa khí :
- Cút đi , tôi đã bảo đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô .
Kaito nhìn ní , thấy dáng vẻ ngơ ngác của nó thì nghĩ rằng nó sợ , định buông tay ra cho nó đi thì.....
- Trời ơiii ! Cậu ăn gì mà làm gù cũng đẹp vậy , đẹp lắm luôn á , để đi thử xem....- Nó liền nhanh chân chạy xuống bếp lấy khay thức ăn ra nếm thử trước sự đông đá toàn tập của cậu .
- AAAAAAAAAA....CAY QUÁ,NÓNG QUÁ , NƯỚC ,NƯỚC ĐÂU .
Nó ngay lập tức hét lên , nhảy tưng tưng tới chỗ Kaito hỏi . Giờ nó mới nghĩ ra một điều ...pháp sư hệ nào ăn thức ăn hệ đó . Nhưng giờ hiểu ra đã quá muộn , nó vì không có nước liền lăn ra ngất xỉu . Kaito vừa lấy nước lại cho nó thì đã thấy nó ngất xỉu . Cậu đặt ly nước xuống , mặc kệ nó ở đó , đi lên phòng khách đọc sách ( vô tâm ) .