Tên nam sinh không hiểu vì sao bỗng nhiên phì cười. Nó thấy vậy thì vừa chẳng hiểu gì, tức giận hai tay chống nạnh hét lên :- Yaa...ngươi cười cái gì ? Đúng là đồ vừa vô sỉ lại vừa vô duyên.
- Ta tên là Alan, rất vui được làm quen cô gái dễ thương như nàng.- Bỗng nhiên, cái người tên Alan đó đi tới chỗ nó, cúi xuống chào theo kiểu phương Tây, cúi xuống nâng tay nó lên và hôn. Nó đứng hình, đây là lần đầu gặp chào hỏi này nên nó thấy rất gớm, bỗng nó nhìn dáng vẻ của Alan. Cậu ta.....nhìn có vẻ rất giống dáng vẻ lúc Kaito đang cúi đọc sách. Ngũ quan nhìn cũng có vài nét tương đồng, có chút xấu hơn một tí. Chỉ có là không có tí vẻ gì là lạnh lùng, lãnh đạo của Kaito, mà thay vào đó
....là cái vẻ phong lưu, lãng tử của các chàng công tử đào hoa ở giới phong lưu thường thấy.
Nó bỗng để ý, chiếc áo sơ mi đồng phục của Alan từ đầu đến cuối đều bị bung hai cái cúc. Lúc cậu ta cúi xuống, lộ ra một thân ngực cuờng tráng. Nó mở to mắt, từ từ....từ từ nghiêng đầu xuống.
AAAA...má ơi, thân hình quá ư là hảo nha! >o<
Chưa kịp để nó định hình lại, Alan nhanh chóng chủ động nhoi lên hôn vào má nó, sau đó miệng chuyển tới tai nó thì thầm :
- Nàng thật là thú vị, nhưng.....lần sau có ngắm thì nhớ lau miệng nha. Hôm khác gặp lại nha. À đúng rồi....vụ việc sách...là do ta cố ý..- Ngay sau đó Alan lập tức biến mất. Ai đó vẫn chưa tiếp thu nhanh được tình hình vẫn đứng im như tưỡng đá. Một lúc sau mới ngớ ra, liền lau lau miệng, mặt đỏ tí tái. mình bị cướp đi cái hôn má đã thế còn bị hắn ta trêu ngươi nữa thật quá nhục nhã.
- AAAAAAA....tên biến thái, vô sỉ, sắc lang,™[¢{€¢}£¥©℅$#@......- Đang chửi cho đã miệng, bỗng nó thấy hình như có người bên cạnh mình liền mở mắt ra.
- Oái ! Kaito.- Nó giật nảy lên, mắt mở to tròn như hòn bi, khi nhìn thấy Kaito đang đứng chềnh ềnh trước mặt mình, dáng vẻ rất rất chi là khó chịu.
- Tui thề ! không phải là tui chửi Kaito đâu, mà chửi người khác. - Ní ngay lập tức thề thốt,xua tay ý phủ nhận. Cho đến khi khuôn mặt Kaito trở lại lạnh lùng nói.
- Cái đó không liên quan gì đến tôi.-Thì lúc đó nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Nó đâu biết, thật ra...lúc nó chửi xối xả, ai đó đã tưởng là mình bị chửi.
- Tôi tới tìm cô là có điều cần nói, đi theo tôi. - Kaito đi thẳng vào vấn đề, triệu hồi cánh cửa rồi đi vào. Nó tuy chẳng hiểu gì nhưng cũng ngoan ngoãn theo sau.
Kaito dẫn nó tới một cái hang, tất cả xung quanh đều chẳng có gì ngoài những ngọn lửa bay lơ lửng để thắp sáng. Nó thật không hiểu Kaito có ý đồ gì.
Nó liếc mắt qua Kaito, cô nam quả nữ ở trong này không nhẽ.....Nghĩ tới đây nó tự đông đặt hai tay thành dấu X lên người.
Tất nhiên, Kaito thừa hiểu ý đồ đó. Ngay lập tức đính chính.
- Bớt nghĩ chuyện nhảm nhí đi. Ta dẫn cô tới đây là muốn dạy cô học pháp thuật. Từ giờ cho đến kif kiểm tra, ta sẽ làm cho cô có khả năng thắng và đánh bại Anna, người cô đã thách đấu.
Nó hả hốc miệng, hai con mắt mở to tròn, mình có nghe lầm không vậy ? Kaito chịu giúp mình luyện pháp thuật, đã thế còn là chủ động tìm mình để dạy nha. Có lẽ nào.......có lẽ nào....
- Đừng mơ tưởng đến những điều không có thật.- Bỗng Kaito bồi một câu làm vỡ tan nguồn suy nghĩ bay bổng của nó, nó thất vộng cúi rạp người xuống.
- Kaito à, vậy nguyên nhân cậu dạy tui là gì ?- Nó ngẩng đầu lên, chán nản hỏi
Nguyên nhân à, Kaito nghe vậy thì lại nghĩ tới tối qua.
-----+++ Đêm hôm qua +++------
khi Kaito đang đi dần vào giấc ngủ, thì vỗng có người gõ cửa. Vì lúc tối, cậu đã dăng kết giới trong căn nhà, và nếu là nó thì nó không bao giờ, vì nó chưa lúc nào đi cửa trước. Người phá được kết giới của cậu, chỉ có thể là một kẻ mạnh trong giới pháp sư. Cậu liền ngồi dậy, cảnh giác đi tới cửa.
- Ai đó ?
- Thần là pháp sư đệ ngũ Lio.
Kaito thả lỏng người, mở cửa rồi bước vào trong nhà. Ông Lio cũng không ngại ngùng gì, đi thẳng vào nhà, ngồi xuống chiếc giế đối diện Kaito.
- Pháp sư đệ ngũ, khuya thế này mà sao ngài lại tới tìm tôi.- Âm điệu của Kaito thoát ra vừa thanh cao vừa kính phục, mặt vẫn như mọi khi, không chút biểu cảm.
- Ta đến đây là nhờ ngươi giúp ta chỉ bảo chút pháp thuật cho con bé Khánh Phương. Giúp nó đánh thắng trong kì thi sắp tới và nhất là thắng người tên Anna. - Ông Lio đi thẳng vào vấn đề, mắt nhìn Kaito vẻ kiên quyết.
Kaito nhếch mép, đưa con mắt thú vị nhìn ông Lio. Cô gái đó đúng như cậu dự đoán, không thể tầm thường. Người có thể để cho hiệu trưởng, và giờ đến cả pháp sư ngũ Lio, người được gọi là bận rộn nhất cũng để tâm đến. Nhưng Kaito không có ý định đề cập tới vấn đề này. Vì dù có hỏi, cũng chẳng bao giờ có câu trả lời.
- Với thực lực của cô ta, đánh bại được Anna là một điều không thể. Ông chắc cũng biết thực lực của Anna rồi đó. - Kaito nói ra ý kiến. Điều cậu nói cũng chẳng có gì là sai cả. Anna là nữ pháp sư duy nhất cậu thấy mạnh. Còn nó, dù thế nào cũng chỉ mới vào được 2 tuần. Điều thằng là điều không thể.
- Con nhóc đó là một người rất đặc biệt. Tuy không được huấn luyện kỹ càng như Anna. Nhưng con nhóc có nguồn pháp lực cực kì lớn, tiêps thu nhanh và biết sáng tạo ra nhiều điều. - Nghe đến cuối, Kaito hình như còn nghe được một câu nói nhỏ cực nhỏ như là " nó giống y chang mẹ nó vậy ". Kaito nhìn ông Lio.
- Được, tôi đồng ý.
- Nhi nhân rất cr kích. nếu có thể, khi nào rảnh thần sẽ tới, chúng ta lại bàn về con nhóc đó. Còn giờ, thần có việc, cao lui. - Nói xong cũng là lúc ông Lio biến mất.
------+++ Kết thúc +++--------
Nó thấy Kaito im lặng hồi lâu, liền vỗ một cái. Kaito nhanh chóng trở về thực tại.
- Vậy tại sao lại giúp tui. - Nó hỏi thẳng. Kaito đi vào trong tạo ra hàng loạt tia lửa nhỏ.
- Nếu không thích có thể đi. Tôi không ngăn.
Nó vội xua tay, hoảng hốt.
- Không không, tui thích còn chưa hêta chứ không thích cái gì. À...mà sao cậu lại biết tui muốn thắng Anna vậy ?
- Cậu không cần biết.
Nó gào thét trong tâm gan, Aaaa vậy là vĩnh biệt sự riêng tư của tôi.
- Đầu tiên coi sẽ học né. Nào.... -_Vừa nói dứt câu, hàng loạt quả cầu đều bay về phía nó.
- AAAAAAA AAAAAAA CHẾT MẤT,ĐÂY RỐT CUỘC LÀ PHÚC HAY HỌA ĐÂY !