Chí Tôn Vô Lại

Chương 66: Tiểu Lôi Tán Gái




Hắn đi tới, diện mạo bất lưu tình, thẳng mặt quở trách. Tên huấn luyện viên lập tức đỏ mặt lên, mắt nhìn tả hữu hai bên, quả nhiên thấy không ít học sinh chỉ trỏ về hướng mình, không khỏi thẹn quá thành giận: "Ngươi là ai? Chúng ta đang lên lớp, xin đừng quấy rầy!"
Hắn trở nên giảo hoạt, nhìn qua Tiểu Lôi, thấy Tiểu Lôi ăn mặc bình thường, lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo, quát: "Mời ngươi mau đi ra! Nếu không nghe lời ta gọi bảo an trường học tới! Mấy người này làm gì cũng vì miếng ăn, ai cũng bắt nhốt!
Tiểu Lôi thở dài, giống như tự nói với mình: "Chó dữ nhảy tường, thẹn quá hóa giận, cần gì chứ..." Hắn làm bộ như không nhìn thấy đối phương tím mặt, kéo tay Điền Kha Nhi, cười nói: "Kha Nhi, đi thôi, trời nóng quá. Đánh quần vợt làm cái gì. Tiểu Lôi ca ca dẫn cô đi ăn kem. Đánh quần vợt chỉ là thứ vận động đơn giản thôi. Lát về ta dạy cô!"
Điền Kha Nhi bị Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn, tim đập loạn lên, dù mắt thấy trên mặt Tiểu Lôi lộ vẻ mỉm cười tà mị, nhưng cũng không có nửa phần ý niệm kháng cự trong đầu, không tự chủ được liền quăng vợt theo hắn đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Tên huấn luyện viên giận đến mặt trắng bệch. Mắt thấy con dê béo tới tay lại muốn chạy mất. Hảo sự bị người phá hoại - dưới tình huống này, tính nóng trong lòng nam nhân nào cũng đều mãnh liệt hết. Huống hồ hắn nhìn thấy trang phục của Tiểu Lôi, lại thấy Điền Kha Nhi nhập bọn với Tiểu Lôi, trong lòng nhận định đối phương trong hoàn cảnh này không có làm gì được mình, lại càng trở nên xấc xược.
"Đứng lại! Điền Kha Nhi, ngươi muốn bỏ học sao?" Hắn quát lên.
Đổi lại là bất kỳ học sinh nào hắn cũng không cách nào dám nói như vậy. Giỡn chơi! Đây là địa phương nào chứ? Đây toàn là đám con em hào môn vốn quen ngang ngược. Ai mà lưu ý đến kỹ luật trường học làm gì?
Điền Kha Nhi lúc nào tính cách cũng nhu nhược, cũng không rõ tại sao, tay anh chị hắc đạo như Điền Chấn, sao lại sanh ra cái thứ con gái như cừu non như vầy chứ! Nàng chần chừ một lúc, dừng chân hạ giọng nói: "Tiểu Lôi ca ca, ta còn tiếp tục huấn luyện đó... đi kiểu này, hình như, hình như không tốt lắm...Hơn nữa, hơn nữa, ta thật sự rất thích đánh quần vợt mà."
Tiểu Lôi nhíu mày, thở dài cười khổ nói: "Vừa rồi tên kia khi dễ cô. Chẳng lẽ cô không biết? Thiệt là khờ!"
Kha Nhi mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống. Tiểu Lôi cố ý lớn tiếng nói: "Thứ rác rưởi này làm gì có tư cách dạy người? Lát quay lại ta dạy cô đánh quần vợt."
"Ngươi?" Tên huấn luyện viên kia cười lạnh nói: "Ngươi đã từng đánh banh chưa?"
"Vậy thì sao?" Tiểu Lôi đảo mắt khinh khỉnh: "Quần vợt khó đánh lắm sao? Không phải là hai người đánh qua đánh lại quả cầu sao?"
Nghe Tiểu Lôi nói xong, tên huấn luyện viên kia tức đến thiếu chút nữa té xỉu. Hắn dù sao đã từng là tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ. Nghe vậy cả giận nói: "Được! Tiểu tử, ngươi mà đánh thắng ta, sau này Điền Kha Nhi cũng không cần theo ta lên lớp!"
Tiểu Lôi chờ chính là câu nói này của hắn, lập tức kéo Kha Nhi sang một bên, hạ giọng nói: "Chờ ta, mười mấy giây là xong thôi!"
Hắn cầm cây vợt rồi chạy đến một đầu sân, lớn tiếng nói: "Lại đây!"
Mọi người chung quanh đứng xem, đều lắc đầu. Chỉ vì tư thế cầm vợt của Tiểu Lôi nhìn là biết không phải trong nghề. Cách hắn cầm vợt tựa giống như cầm chảo xào đồ ăn. Tên huấn luyện viên kia ráng nín cười, mắng thầm: "Tên này đúng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Vậy mà cũng dám cùng ta khiêu chiến!"
Chung quanh có nhiều người vây quanh, huấn luyện viên muốn cấp tốc lấy lại mặt mũi, lại muốn trước mặt Kha Nhi lấy lòng một phen, cầm lấy trái banh làm một cú giao banh tuyệt đẹp, đánh rầm một tiếng. Trái banh màu xanh được hắn dùng lực đánh ra!
Hắn giờ phút này tâm tình kích động, đột nhiên phát huy trình độ. Trái giao banh đầu tiên được phát ra mạnh và cực kỳ ngoạn mục.
Tiểu Lôi nụ cười trên mặt không đổi, nhìn trái banh ào ào bay tới, kêu một tiếng: "Kha Nhi coi cho kỹ nha!"
Chỉ thấy hắn dụng lực xuất vợt ra, hệt như động tác xào rau tiêu chuẩn của đầu bếp, đánh bộp một tiếng.
Trái banh bị hắn đánh trở lại, tốc độ đột nhiên tăng gấp mấy lần, y như một quả đạn, nhắm mặt tên huấn luyện viên phóng tới.
Phằm!!!
Tên huấn luyện viên la thảm một tiếng, quăng vợt đi bụm mặt té lăn ra đất. Ngón tay kẹp ngay chỗ vết máu đang chảy. Chỉ thấy cái sống mũi vốn thẳng của hắn bị lệch qua một bên, hiển nhiên xương sống mũi bị trái banh của Tiểu Lôi đập gãy.
"Lạy chúa!" Tiểu Lôi tỏ vẻ thắng lợi, tùy ý ném cây vợt đi, vỗ vỗ tay, cười nói: "Rác rưởi! Thứ đẳng cấp này mà dám cùng tiểu gia đánh banh!"
Nực cười!
Hồi trước trên Nga Mi sơn, tiểu gia thường dùng ná bắn đám khỉ. Đám khỉ trong phương viên năm dặm Tiêu Dao phái thấy ta cũng đều bỏ chạy! Hôm nay là đã thủ hạ lưu tình rồi, nói không chừng không đánh mũi ngươi, mà đánh trúng thằng nhỏ của ngươi.
A, Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, đạo gia đệ tử chúng ta không thể làm cái chuyện tuyệt tử tuyệt tôn người khác, tội quá, tội quá…
Cũng là vận khí của ngươi đụng ngay ta, nếu Lôi Hống thấy ngươi đùa giỡn với Kha Nhi, sợ rằng hắn đã đánh gãy giò của ngươi rồi.
Tiểu Lôi kéo theo Kha Nhi đang trợn mắt há hốc mồm đi nhanh ra ngoài không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh.
Tại quầy nước giải khát trong trường, vừa thổi hơi lạnh vừa uống ly nước trái cây ướp lạnh, Tiểu Lôi lúc này giọng điệu đã tỏ vẻ hài lòng.
Trường quý tộc quả nhiên là trường quý tộc. quầy nước giải khát này, toàn bộ đều miễn phí a!
Nghĩ đến một năm tới hơn mười vạn tiền học phí, sớm đã lời đủ rồi, không cần lo tới cái thứ tiền lẻ này.
Hơn nữa quầy giải khát này, trang trí cực kỳ sạch sẽ, trang nhã, phía trước có mấy người phục vụ mặt đồng phục sạch sẽ, lại còn bàn ghế thủy tinh sáng choang, phục vụ tốt mà lại miễn phí nữa!
Huống hồ, cái thứ nước trái cây không mất tiền này lại ngon quá!
A, quay qua phục vụ viên, Tiểu Lôi gọi thêm một ly nữa!
Chung quanh không có ai, nghĩ lại là đám con em phú đều quen tới hàng quán xa xỉ, cái thứ tiệm giải khát lạnh này cho dù miễn phí, cũng không đủ hấp dẫn bọn chúng tới đây.
Điền Kha Nhi ngồi đối diện Tiểu Lôi, ánh mắt như muốn né tránh, không dám trực tiếp nhìn Tiểu Lôi, chỉ cúi đầu cắn ống hút, cầm ly nước cam, lâu lâu liếc mắt nhìn trộm Tiểu Lôi một cái, lại vội vàng cụp mắt lại
Mặc dù nàng cúi đầu xuống, nhưng Tiểu Lôi từ cái lỗ tai bị đỏ và cái vùng da màu hồng trên cổ có thể khẳng định, cô nàng này nhất định là đang đỏ mặt hết cả mặt!
"Tiểu Lôi ca ca…" Kha Nhi ngọt ngào kêu một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Anh tại sao lại tới đây? Phải anh tới tìm ta không?"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Không phải, không phải…" Nghe vậy, trong mắt Kha Nhi hiện lên vẻ lạc lõng, nhưng lập tức được câu nói sau của Tiểu Lôi làm cho vui vẻ trở lại.
"… Ta hiện tại cũng đi học ở chỗ này."
"Thiệt hả?" Kha Nhi mở cặp mắt to xinh đẹp, lập tức vui mừng nói: "Vậy sau này chúng ta có thể mỗi ngày cũng đều được gặp rồi, phải không?"
Tiểu Lôi cười hì hì, nhìn chằm chằm vào mắt Kha Nhi: "Cô rất hy vọng mỗi ngày thấy được ta phải không?"
Ánh mắt Kha Nhi liền lộ vẻ bối rối, tựa như nai con bị giật mình, ánh mắt né tránh, thấp giọng nói: "A. Ta ở nhà nghỉ hết một năm rồi, trong trường đã không còn người bạn nào…
Tiểu Lôi trong lòng mừng rỡ. Điền Kha Nhi tính tình cực kỳ nhu nhược, lại đặc biệt dễ thẹn thùng, thêm vào nụ cười vốn làm động lòng người của nàng, lúc này ngượng ngùng, làn da mềm mịn như phủ một lớp son nhạt khiến Tiểu Lôi nuốt nước miếng nhìn, không khỏi rung động.
Hắn đột nhiên cười nói: "Tốt rồi, buổi chiều cô còn lớp gì không?"
Kha Nhi nghe vậy liền suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "À, buổi chiều phải học đàn, học họa, rồi còn một lớp tiếng Pháp nữa…"
Thật không?
Học sinh trung học mà học tiếng Pháp?
Tiểu Lôi nhịn không được cau mày, bất quá học viện Cơ Đức này thật là đặc biệt. Tất cả đám hào môn tử đệ tới đây học, sau này hơn phân nửa đều muốn xuất ngoại đi học, cho nên trong trường số người học ngoại ngữ chiếm đa số.
"Ài, cái trường này cũng không có ai quản, không bằng buổi chiều chúng ta đi ra ngoài một chút? Ta dẫn cô đi xem mấy chỗ rất thú vị?" Tiểu Lôi cười rất giảo hoạt, giống như đang dẫn dụ một con dê non đọa lạc thành ma quỷ.
"Cái này… hình như không tốt lắm đâu…." Kha Nhi có chút chần chờ. Nhưng lập tức Tiểu Lôi đã uống cạn ly nước trái cây rồi kéo Kha Nhi đi.
Hắn biết chắc là tính tình Kha Nhi nhu hòa, loại nữ hài tử này có nhược điểm là thiếu kinh nghiệm, không biết cách cự tuyệt người khác.
Ra khỏi trường học, Kha Nhi hình như có chút bất an, dù sao nàng từ nhỏ đều rất biết nghe lời, hôm nay Tiểu Lôi giáo huấn tên huấn luyện viên, lôi kéo chính mình ra khỏi lớp, lại còn thuyết phục mình bỏ học, việc này nàng xem ra là đã vượt ra ngoài khuôn khổ rồi.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cái mặt tươi cười dương dương tự đắc của tên này, Điền Kha Nhi trong lòng không khỏi trở nên bấn loạn, sâu trong tim luôn xuất ra một tư vị khác thường.
Mà đi cả đoạn đường, Tiểu Lôi đều nắm tay Điền Kha Nhi, làm bộ như không có chú ý tới bản mặt Điền Kha Nhi đỏ cơ hồ muốn xuất huyết.
Kỳ thật, đối với loại con gái như đóa hoa trong nhà kiếng này, phải sử dụng phương pháp như vậy. Biện pháp tốt nhất là bất động thanh sắc lặng lẽ kéo sát cự ly hai người, thỉnh thoảng còn phải phát sinh một chút tiếp xúc thân thể, ngay từ đầu, người con gái có thể có chút không thích ứng, hoặc là hơi thẹn thùng, nhưng chỉ cần ngươi da mặt dầy một chút, hơn nữa phải làm xảo diệu một chút, sao cho đối phương không thấy phản cảm.
Sau đó, để cho người con gái kia quen cách cùng ngươi tiếp xúc một chút… ngươi có thể tiếp tục bắt đầu rút ngắn dần khoảng cách.
Đây gọi là từng bước tiến tới! Chậm rài từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách như tằm ăn lá, tối hậu là… đợi khi được người con gái phát hiện ra thì khoảng cách của ngươi đã rất gần.
Vậy là, cái ngày hai người "không còn khoảng cách", tưởng cũng không còn xa nữa…
Tiểu Lôi cười rất ư quỷ dị, hai người cứ vậy tay trong tay đi tới cổng trường. Điền Kha Nhi lần đầu trong đời cùng nam nhân nắm tay đồng hành, thân thể khẩn trương và có chút run rẩy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Hai người ra khỏi cổng trường, Tiểu Lôi biết là cũng không thể đi quá mức, âm thầm buông tay Điền Kha Nhi ra, mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta đi thả bộ bên ngoài, cô muốn đi coi các cửa tiệm hay đi công viên? Hay là chúng ta đi ra bờ biển chơi hả?
"Ài.. tùy… theo ý anh đi!" Điền Kha Nhi khẽ nói một câu.
Chặn một chiếc taxi lại, Tiểu Lôi cùng Điền Kha Nhi lên xe, sau đó Tiểu Lôi nói với tài xế: "Tới Hải Tân công viên"
Đối diện bên kia đường, một chiếc xe BMW, một tên thanh niên giận méo mặt, mắt nhìn Tiểu Lôi cùng Kha Nhi lên xe, hắn tức tối hung hăng đập lên tay lái chửi: "Tại sao là cái tên tiểu tử này! Nàng tại sao lại cùng cái tên tiểu tử này ở chung một chỗ!"
Một khuôn mặt méo xệch tràn ngập vẻ tức giận hiện lên trên kiếng chiếu hậu xe, chính là tên Mã công tử đã từng bị Tiểu Lôi sửa trị qua một lần.
Lập tức hắn đề máy xe, rượt theo sau xe taxi.
Bây giờ là vừa bắt đầu mùa hè.
Phía đông của thành phố là bờ biển, có điều kiện địa lý thuận lợi này, khiến cho cả khu này là thành nơi nghỉ mát lý tưởng cho khách du lịch. Mặc dù bây giờ không phải là cuối tuần, cũng không phải là mùa du lịch, nhưng bờ biển cũng có không ít du khách. Phóng mắt thấy nhiều cô gái có thân hình bốc lửa mặc bikini đi qua đi lại trên bãi cát, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy là có một cặp mắt là không đủ để dùng.
Xuống xe đi tới bờ biển, Tiểu Lôi liền lột giày vớ ra, chân trần bước lên bãi cát.
"Muội muội khờ, lo cái gì chứ?" mặt hắn vui cười, đắc ý nhìn Điền Kha Nhi.
Trong lòng Kha Nhi cũng có chút hưng phấn, bình sanh lần đầu làm ra cái vụ trốn học này khiến nàng có chút hưởng thụ khoái cảm phạm tội – dù sao người tuổi trẻ nào cũng có chút tâm lý phản nghịch, lâu lâu làm ra một vài hành động phản nghịch đương nhiên ít nhiều có chút kích động.
Nàng chần chờ một chút rồi cũng lột giày, giống như Tiểu Lôi, chân không nhảy lên bãi cát.
Một làn gió biển thổi nhẹ lên mặt, mang tới một mùi vị mặn mặn, trong tai lại nghe tiếng rì rào của sóng biển tạo ra, ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên trên người, Điền Kha Nhi trong lòng không khỏi có chút tư vị khác thường.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Lôi lại nắm lấy tay nàng, lần này Điền Kha Nhi tựa hồi chỉ có hơi chút giãy dụa, mặc cho Tiểu Lôi kéo tay mình, hai người cứ vậy sóng vai bước từ từ trên bãi cát.
Một đợt sóng biển tràn lên ngập chân cả hai người, sau đó lại lui đi. Ánh mắt của Tiểu Lôi dừng lại trên cặp chân nhỏ xinh của Kha Nhi, da thịt hai chân trong suốt như nhìn xuyên qua được, mảnh khảnh nhỏ xinh, ngay cả ngón út cũng đẹp vô cùng. Điền Kha Nhi bị hắn nhìn như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhịn không được, khẽ ngượng nghịu nói: "Anh… anh nhìn cái gì vậy…"
Tiểu Lôi cười hì hì, kéo Điền Kha Nhi đi tới vài bước, tùy ý ngồi xuống bãi cát. Thân thể cố ý kề sát vào người nàng.
Điền Kha Nhi cả người như căng lên, phải một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ là giường như có chút run rẩy. Ngay cả cổ cũng co rút lại. Tiểu Lôi trong lòng buồn cười, nhưng lại cố ý nói: "Gì? Cô sao run vậy? Bị lạnh à?"
Điền Kha Nhi lập tức trở nên ngượng ngùng, ngay cả cổ cũng đỏ ửng lên, ấp úng nhưng không dám nói tiếng nào.
Tiểu Lôi lập tức mượn cơ hội kéo tay choàng qua vai Điền Kha Nhi. Rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương cứng đơ, bất quá may là Kha Nhi cũng không có né tránh.
Đây là bước mấu chốt nhất!
Nếu lúc này, người con gái còn không có né tránh ngươi, vậy ít nhất có thể cho thấy nàng trong lòng có hảo cảm đối với ngươi!
Tiểu Lôi tự nhiên là hiểu rõ đạo lý này, bất quá để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng của Điền Kha Nhi, hắn cố ý nhìn ra đại hải, cười nói: "Cô có nghe qua chuyện cổ tích này chưa? Ta cam đoan là cô cho tới giờ cũng chưa nghe qua bao giờ!"
"Sao?"
"Hồi xưa, có một vương tử, hắn tại bãi biển cứu được một mỹ nhân ngư, sau đó trả nàng về lại với biển cả, mỹ nhân ngư đó đem lòng yêu thương vị vương tử này, rồi thì tìm tới một vị vu sư trên biển để mong biến thành người để tới lục địa tìm vị vương tử kia. Vu sư cấp cho nàng một loại dược thủy, uống xong có thể làm hai chân dài ra nhưng lại không nói được…"
Tiểu Lôi vừa nói, một bên miệng cố ý lặng lẽ tiến gần bên đầu hơi nghiêng qua của Kha Nhi…
Ngay khi hắn vừa nói được phân nửa, Điền Kha Nhi ngọt ngào cười nói: "Tiểu Lôi ca ca, anh lại gạt ta, câu chuyện cổ tích này ta đã sớm nghe qua, là con gái của đại hải, huyền thoại mỹ nhân ngư.
Khi nàng vừa quay đầu lại…
Bốn phiến môi cùng lúc đụng vào nhau, Tiểu Lôi cố ý không nhúc nhích, Điền Kha Nhi cũng sợ ngây người.
Nàng chỉ cảm thấy giờ phút này thời gian tựa như dừng lại, như thể đột nhiên, đối phương đột nhiên hôn mình. Hai người bốn phiến môi khẽ đụng vào nhau, thân thể Điền Kha Nhi trở nên mềm yếu đi, qua vài giây sau, lúc này mới kinh hô lên một tiếng, phảng phất như mới vừa bị điện giật.
"A!!"
Trên khuôn mặt mềm mại của nàng trở nên đỏ au, lập tức cơ hồ muốn khóc, sẳn giọng: "Anh… anh… Tiểu Lôi ca ca, anh sao lại có thể…"
Tiểu Lôi vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không phải cố ý… Ta thật sự không phải…"
Điền Kha Nhi nhãn tình liền tràn ngập nước mắt, nàng đứng lên, nước mắt tựa như tùy thời cùng chảy xuống. Dậm chân bỏ đi.
Lúc này, Tiểu Lôi sao có thể để nàng bỏ đi? Cho dù là thằng ngu cũng có thể nhìn thấy lúc này trong lòng Kha Nhi rất bối rối, đúng là lúc này phòng tuyến yếu ớt nhất, không thừa dịp truy kích tới, chẳng lẽ còn chờ cái gì?
Hắn từ dưới đất phóng lên, ngăn trước mặt Kha Nhi, vẻ mặt lộ ra vẻ hối lỗi: "Ta thật sự không phải cố ý, Kha Nhi muội muội, cô đừng nóng giận có được không?"
Điền Kha Nhi trong lòng hoảng loạn, càng làm cho nàng sợ hãi chính là trong lòng không có chút phẫn nộ, ngược lại mơ hồ có một chút tư vị khác thường. Nàng mười tám tuổi, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện này, chẳng biết làm sao dưới tình huống này, hai tay cũng không biết để đâu.
May là nàng cũng không cần lo tới vấn đề này. Bởi vì Tiểu Lôi đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó dùng sức kéo Kha Nhi lại gần bên mình, lập tức Tiểu Lôi dùng thanh âm ôn nhu nhất của mình nói: "Kha Nhi muội muội, ta thật sự không phải cố ý, nếu cô vẫn còn tức giận, thì cứ việc đánh ta là được…"
Kha Nhi cơ hồ muốn khóc: "Anh, anh khi dễ ta…"
Tiểu Lôi giả bộ ra dáng cuống quít, lấy tay tự "vả" lấy miệng mình, vẻ mặt đau khổ nói: "Được rồi, là ta không đúng, cô không đánh ta thì ta tự đánh mình có được chưa?"
Nhưng loại người tính mềm yếu như Điền Kha Nhi này, nhược điểm lớn nhất chính là bản tính "thiện lương" cùng với "tràn đầy tình thương". Quả nhiên Tiểu Lôi mới đánh được hai cái, Kha Nhi trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng giữ Tiểu Lôi lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh đừng đánh nữa…"
Tiểu Lôi cười hì hì: "Ài, ta thật sự không phải là cố ý hôn cô…"
Kha Nhi lại đỏ mặt lên: "Anh còn nói!"
Tiểu Lôi lại cũng bất tri bất giác choàng qua vai của Kha Nhi, tư thế hiện tại của hai người giống như đang ôm nhau nửa chừng. Điền Kha Nhi chỉ cảm thấy mặt của đối phương càng ngày càng gần với mình, trong lòng lại càng bấn cả lên, mơ hồ cảm thấy như có chút không ổn, nhưng thế nào cũng không sanh ra một chút ý niệm kháng cự trong đầu.
Mà đôi mắt của Tiểu Lôi cũng không còn cái vẻ cười thường ngày, trên mặt chỉ có một vẻ chân thành, tràn đầy thâm tình, một đôi mắt làm động lòng người.
Rốt cuộc, ngay cả trong lòng Điền Kha Nhi cũng kích động không cách nào ức chế được, khi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy được đôi môi mát lạnh.
Tiểu Lôi rốt cuộc cũng nhấm nháp được đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, nhưng trong lòng đột nhiên không có nửa phần vui sướng.
Ai… ta như vậy mà lại đi gạt một tiểu cô nương không có kinh nghiệm gì hết, lại còn dùng một chút mê hồn thuật.. có phải là hơi hèn hạ không vậy?
Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng… Không… lúc hôn nhau, mặc kệ mọi chuyện đi.
Trên bãi cát, đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau, Tiểu Lôi một tay ôm hông Kha Nhi, một tay giữ sau đầu Kha Nhi không cho thoát đi.
Điền Kha Nhi lúc đầu còn giãy dụa, nhưng thân thể dần dần mềm yếu hẳn đi, vì lời nói, mùi vị trên người Tiểu Lôi, miệng lại bị đối phương ngăn chặn, trong lòng cũng không biết cao hứng, kích động hay sợ hãi…
Tiểu Lôi cảm nhận được nàng có chút chống cự, hắn nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi như cánh hoa của nàng, tận tình hưởng dụng u hương tiết ra từ trên người cô gái, cuối cùng hắn đẩy đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đẩy mở hai hàm răng của đối phương, không đợi cho Kha Nhi kịp phản ứng, lập tức đè lên đầu lưỡi đang cố gắng né tránh kia…
Điền Kha Nhi trên mặt liền ửng đỏ, cũng không biết là bị kích động thế nào, hơi thở dần dần dồn dập lên, thân thể không có nửa phân lực lượng, rốt cuộc đứng thẳng cũng không được, lực lượng cả người đều phó thác trên cánh tay của Tiểu Lôi. Hai người rốt cuộc cũng giống tư thế tiêu chuẩn của một cặp tình nhân, cùng nhau hôn mê đắm.
Một lúc thật lâu, hai đôi môi tách ra.
Tiểu Lôi mĩm cười, dùng thanh âm ôn nhu nhất dịu dàng nói: "Kha Nhi, người em thật thơm ghê…"
Điền Kha Nhi giơ cặp mắt lên nhìn Tiểu Lôi, nàng bình sinh lần đầu tiên tao ngộ tình huống loại này, trong lòng mờ mịt, cũng không biết nói cái gì, chỉ ôn nhu trả lời một câu: "Tiểu Lôi ca ca… chúng ta…"
Tiểu Lôi trong lòng đắc ý, đang muốn nói gì thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một thanh âm kiêu ngạo: "A há! Thật là một cặp tình nhân đẹp đôi a! Các huynh đệ, nhìn xem cô nàng này thế nào?"
Lập tức, ba bốn tên du đãng mặc áo hoa đi tới, cầm đầu là một tên đầu cạo bóng lưỡng, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, mặc một cái áo hoa hòe.
Tiểu Lôi thở dài, nhíu mày.
Quả nhiên là báo ứng tới lẹ quá. Cái tên huấn luyện viên sắc lang đùa giỡn Kha Nhi bị ta phá đám. Giờ tới phiên ta câu dẫn Kha Nhi, cũng bị người phá đám a…
Hắn vỗ vỗ quần áo trên người, lắc đầu nhìn mấy tên kia, lại liếc mắt thấy toàn là một đám du côn, lại tự đắc cười, trước tiên kéo Kha Nhi ra sau mình, lúc này không hề hoảng hốt xuất ra chiêu bài cười chào hàng nói: "Các vị lão huynh, nhìn cách ăn mặc của các vị, nhất biểu nhân tài, nhìn là biết không phải người tốt, không cần nói đều là dân du côn. Không cần phải nói vòng vo, nói thẳng đi, các ngươi phải muốn cướp tiền không? Hay là cướp sắc hả? Nếu muốn hỏi đường … ách …. tới cầu tiêu công cộng thì đi tới trước độ năm mươi thước thì quẹo vô là tới ngay."
Tiểu Lôi mĩm cười nhìn đám người này, vẻ mặt đầy hòa khí!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv