"Nhưng ……" Kha Nhi nghẹn ngào: "Nhưng, cha nhất định đem con gả cho gã Tây Môn đó sao?"
Điền Chấn trầm ngâm một chút: "Gã thanh niên Tây Môn ấy không tệ. Ta thấy hắn là người có năng lực, thế lực dòng tộc Tây Môn bọn họ tại Nam Á thâm căn cố đế, hai nhà chúng ta kết hợp lại, cục diện sẽ có lợi cho cả hai…… huống hồ, gia thế của hắn, cũng không có làm nhục con, mà hai nhà chúng ta có quan hệ, sau khi con cưới, hắn cũng sẽ đối xử tốt với con, so với đi theo tiểu tử càn quấy kia thì tốt hơn nhiều!"
"Cùng có lợi!" Điền Kha Nhi đột nhiên cười lạnh, nàng vốn tính tình nhu nhược, không ngờ lại dùng một loại ngữ khí lạnh lùng nói: "Cha chẳng lẽ muốn dùng con để đổi lấy lợi nhuận sao?"
"Bậy bạ!" Điền Chấn tức giận: "Con là con gái ta, Điền Chấn ta làm sao lại vì lợi ích mà bỏ mặc con gái mình chứ!" Thấy Kha Nhi rơi lệ, Điền Chấn thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu tử kia bất quá là một tên vô lại mà thôi, mặc dù có chút năng lực, nhưng tính khí vô lại, bản tính khó đổi, con là con gái Điền Chấn ta, há có thể xứng với một gã hỗn đản? Chẳng lẽ nhiều năm qua, con bị hắn khi phụ chưa đủ hay sao?"
"Nhưng…… nhưng……" Điền Kha Nhi chỉ nói vài câu, lại khóc ròng: "Nhưng anh ấy đã nói với con, lần này nhất định quay lại…… hơn nữa, cha chẳng lẽ cứ nhất định phải bức bách con phải cưới người con không yêu sao?"
Điền Chấn hừ một tiếng: "Con hiện tại trẻ tuổi nông nổi, bị tiểu tử kia làm cho điên đảo tâm hồn. Ta để con theo Tây Môn, cũng là hi vọng con từ nay về sau từ bỏ hẳn ý niệm đó, thoát khỏi cảnh bị tiểu tử kia mê hoặc!"
Dừng một chút, khẩu khí Điền Chấn đột nhiên mềm lại, nói: "Kha Nhi, phụ thân con là người có thế lực…… ta không phải ghét bỏ tiểu tử không tiền không thế kia, cũng không phải tham lam gia thế nhà Tây Môn! Hắc hắc, nếu là vấn đề tiền bạc, Điền gia chúng ta còn thiếu sao? Nếu tiểu tử kia thật tâm đối đãi với con, cho dù hắn không có xu nào, chỉ cần con chân tâm yêu mến hắn, cha cũng nguyện ý thành toàn cho con. Cho dù hắn không có danh vọng, ta cũng có thể nâng đỡ hắn lên!"
"Vậy…… vậy cha vì sao…… vì sao……"
"Hừ!" Điền Chấn hừ một tiếng: "Con chấp mê bất ngộ, chỉ biết đến tiểu tử đó sao? Cũng được thôi! Ta cũng không thể không đáp ứng! Nhưng nếu con có thể khiến hắn làm được một chuyện, ta sẽ chấp nhận từ hôn với nhà Tây Môn! Cho dù hai nhà trở mặt, vì hạnh phúc của con, ta cũng sẽ không nhíu mày hay nói một lời nào!"
Quả nhiên. Điền Kha Nhi lập tức phấn khởi, sắc mặt vui mừng: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật." Điền Chấn nhìn biểu tình của con gái, lão âm thầm thở dài, khuôn mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần tiểu tử kia đáp ứng lập tức đem mấy nữ nhân lai lịch không rõ trong nhà đuổi đi hết! Từ nay về sau không được cùng nữ nhân khác mập mờ nữa, chỉ chuyên tâm với con, ta sẽ đáp ứng, gả con cho hắn! Trừ điều này ra. Hết thảy cho qua hết!!"
Trên mặt Điền Kha Nhi vốn ba phần vui mừng, lại trở nên thất vọng, sắc mặt tái nhợt, vội hỏi: "Chuyện này…… chuyện này……"
"Hừ! Sao? Hắn không làm được?" Điền Chấn giận dữ cười lớn: "Tiểu tử kia có gì tốt! Chẳng lẽ con gái Điền Chấn ta, lại phải gả cho hắn làm vợ bé? Hay là làm tình nhân của hắn?"
Điền Kha Nhi im lặng.
Nàng thầm hiểu, cha mình đề xuất yêu cầu này, Tiểu Lôi tuyệt đối không thể đáp ứng. Nàng hiểu rõ, nếu là nói về cảm tình, mấy cô gái bên cạnh Tiểu Lôi, trong lòng hắn, sợ rằng mỗi người còn trọng yếu hơn chính nàng. Theo tính cách Tiểu Lôi, nếu bảo hắn bỏ mấy nữ nhân kia là tuyệt đối không thể. Nói ra có vẻ khó nghe, nếu…… nếu nhất định ép Tiểu Lôi phải lựa chọn, chắc chắn là bỏ mình mà đi.
Với địa vị của cha, cũng tuyệt đối không thể cho phép mình đi theo Tiểu Lôi làm tình nhân của hắn.
Thấy Điền Kha Nhi lộ vẻ thương tâm, Điền Chấn thầm giận dữ, đập bàn tức giận nói: "Điền Chấn ta sao lại sinh ra một đứa con gái không biết liêm sỉ như con! Việc này chớ nhắc lại lần nữa! Con muốn cùng đi với tiểu tử đó, trừ phi ta "Chết"!"
Nói xong, lão tỏ ra cứng rắn, không hề nhìn lại con gái, mở cửa bỏ đi.
Tiểu Lôi đứng bên ngoài thở dài, cũng thầm hiểu, dựa vào địa vị giang hồ của Điền Chấn, hắn có thể không quan tâm đến tiền tài quyền thế, nhưng cũng không thể ngồi yên để con gái làm "Vợ Hai" của mình…… mà trước mắt xem ra, nếu đem các nữ nhân của mình ra đếm, sợ rằng cả cái danh "Vợ Hai" Kha Nhi cũng không thể có được.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, dựa vào địa vị giang hồ của Điền Chấn, không phải để người ta cười nhạo hắn sao? Có chết hắn cũng sẽ không chịu.
Mặc dù bản sự của mình có thể dời núi lấp biển, tóm lại là có thể một kiếm giết chết Điền Chấn được không?
Hắn đã nghĩ đến điểm này, Điền Kha Nhi tất nhiên cũng hiểu. Nàng không khỏi cảm thấy buồn bã, khóc lớn, vừa khóc được vài tiếng, Tiểu Lôi bên ngoài đau lòng, vội vàng tung người nhảy qua cửa sổ, thấp giọng gọi: "Kha Nhi……"
Nghe thấy tiếng gọi, Kha Nhi giật mình, quay đầu nhìn lại liền thấy Tiểu Lôi, nàng vui mừng khôn xiết, định nhảy vào trong lòng Tiểu Lôi, nhưng đi được hai bước, sắc mặt chuyển thành thê lương, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc lớn.
Tiểu Lôi thở dài, tiến lên ôm lấy, đặt nàng lên đùi mình ôm chặt. Qua thật lâu, Điền Kha Nhi đã giải toả không ít uất khí, lúc này tiếng khóc mới dần dần đình chỉ, nghẹn ngào nói: "Tiểu Lôi…… Tiểu Lôi, anh đã đến rồi."
Tiểu Lôi càng đau xót, hạ giọng nói: "Tốt rồi, em đừng nói gì, lời phụ thân vừa rồi, anh đứng bên ngoài đều đã nghe cả. Lòng em, anh cũng hiểu hết."
Điền Kha Nhi bĩu môi, đột nhiên lại oà khóc, gắng sức ôm lấy cổ Tiểu Lôi: "Chúng ta…… chúng ta phải, phải làm sao bây giờ!!"
"Làm sao bây giờ?" Tiểu Lôi thầm nghĩ: "Tệ nhất là bắt cóc ngươi theo lão tử chạy trốn, thiên hạ lớn như vậy, ta tùy tiện tìm một chỗ sơn minh thủy tú, ở đó còn không thể sống hạnh phúc sao?"
Nhưng thấy tính khí của Kha Nhi, nếu từ nay về sau nàng cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, lời này sao có thể nói ra.
Dù sao, hiện tại mấy cô gái trong nhà, Diệu Yên cùng Tiểu Thanh căn bản không phải loài người, họ cũng không coi trọng luân thường của nhân gian. Còn như Nguyệt Hoa, căn bản là không phải người thế giới này, đến từ một thời không khác, mà mình cũng không có thân nhân, tự nhiên cũng sẽ không có vấn đề.
Cho dù là Lâm San San, cũng là cô nhi, tự nhiên cũng không có người quản nàng.
Ngẫm nghĩ một hồi, trước tiên phải an ủi Kha Nhi. Tiểu Lôi thở dài, ôm nàng hôn lên mặt, sau đó thở dài, đang muốn nói cái gì, lại phát hiện Điền Kha Nhi đã ngừng khóc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mình, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lôi ca ca, anh có thực sự thích em không?"
Lập tức nàng thở dài, buồn bã nói: "Hai người chúng ta, rất giống Romeo và Juliet, chẳng lẽ thật sự không thể ở cùng với nhau sao?"
"Linh tinh." Tiểu Lôi hạ giọng nói: "Hai người chúng ta trường thọ trăm tuổi, sẽ không giống đôi uyên ương đoản mệnh đó, em yên tâm đi."
Điền Kha Nhi nói: "Trường thọ trăm tuổi…… có gì mà hay, nếu có thể vui vui vẻ vẻ cùng anh ở cùng một chỗ, cho dù dăm đôi ba ngày, em cũng cam tâm……" Ngữ khí nàng ôn nhu, nói ra những lời này, lại khiến Tiểu Lôi rung động mãnh liệt.
Nói đến đây, Điền Kha Nhi đột nhiên cười nói: "Tiểu Lôi ca ca, đêm nay anh có thể đến gặp em, em thật sự rất vui. Dù sao lần này anh không gạt em nữa, thật sự đến đây tìm em……" Nói đến đây, đột nhiên ánh mắt nàng trở nên kiên định hẳn. Nàng đứng lên, chần chờ một chút, rồi cắn môi, đưa tay lên mở khuy áo, ngón tay nàng hơi run rẩy, nét mặt tràn đầy ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại cực kì kiên định!
Tiểu Lôi ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, hiểu nàng muốn làm gì. Điền Kha Nhi vốn đang mặc một chiếc áo khoác rộng dùng trong nhà, vừa mở cổ áo, cố gắng kéo đai lưng bên hông, áo khoác đã bung ra. Nàng vốn muốn tự cởi y phục, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, mặc dù trong lòng ngàn muốn vạn cầu, bảo nàng làm ra sự tình xấu hổ thế này, có bắt cũng không làm được. Cho nên vừa vén mở áo ngoài, nàng đã "ư" một tiếng, lại chui vào lòng Tiểu Lôi, đầu cúi gục, miệng hàm hồ nói: "Tiểu Lôi ca ca, em hôm nay sẽ trao hết cho anh, ngày mai dù có chết, em cũng cam tâm tình nguyện."
Tiểu Lôi cảm động, ôm chặt nàng rồi đưa tay khép vạt áo lại cho nàng, dịu dàng nói: "Vớ vẩn, em làm sao……
Sắc mặt Điền Kha Nhi biến đổi, run giọng nói: "Anh…… anh không muốn em sao?"
"Ai nói anh không muốn!" Tiểu Lôi thở dài, hôn lên mặt nàng, nghiêm giọng nói: "Anh hiểu suy nghĩ của em. Sao lại không muốn em? Anh hận không được lập tức cùng em sống chung. Nhưng nếu là hiện tại anh ở chỗ này yêu em, làm sao anh có thể yên tâm? Nếu em đã là nữ nhân của anh, vậy sau này khi chúng ta đã ở bên nhau, lúc đó mới thật sự……"
"Sau này…… thật sự có sau này sao?" Điền Kha Nhi thở dài, buồn bã cười, sau đó lại ngả vào lòng hắn, dịu dàng: "Tiểu Lôi ca ca, em thực sự muốn đêm nay sẽ trao hết cho anh, không muốn chờ đợi dù chỉ một phút……"
Nàng run rẩy như một con chim câu, hương thơm của thiếu nữ bay vào mũi Tiểu Lôi, vốn đêm nay hắn vừa bị Eve câu dẫn, lúc này lập tức dục hỏa trong lòng lại dâng lên, nhịn không được ôm chặt Kha Nhi, một tay theo vạt áo tiến vào, vừa tiếp xúc với làn da mềm mại ở eo của nàng, Điền Kha Nhi bỗng nhiên nhắm nghiền mắt, rên một tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Lập tức, dục hỏa trong lòng Tiểu Lôi liền bị triệt tiêu hoàn toàn, thầm hối hận: "Nàng đối tốt với ta như thế, ta làm sao có thể đối với nàng như vậy?"
Nghĩ đến đây, hắn thu tay lại, tự bạt tai mình. Điền Kha Nhi kinh hãi nhưng Tiểu Lôi đã ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Kha Nhi, em yên tâm, anh nhất định có biện pháp đem em theo anh! Em đối với anh tốt như vậy, anh tuyệt sẽ không làm em thất vọng!"
Nói xong, hắn kéo chăn đắp cho Điền Kha Nhi, lại nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mi của nàng.
Điền Kha Nhi vốn còn hoài nghi, nhưng nàng dù sao cũng trẻ người non dạ, tính khí hiền hoà, không thể chống đỡ được lời ngon tiếng ngọt xảo trá của Tiểu Lôi, lúc này mới dần dần an tâm, nhưng không chịu để Tiểu Lôi ra đi. Nàng nằm trên giường, níu áo Tiểu Lôi, khuôn mặt mong mỏi nhìn hắn, nhưng lại không nói gì. Tiểu Lôi hiểu nàng muốn gì, cúi người, hôn môi nàng rồi dịu dàng nói: "Được rồi, anh không đi, anh sẽ ở bên em đến khi trời sáng. Em an tâm ngủ đi."
Điền Kha Nhi lúc này mới nhắm mắt, nhưng lập tức lại mở ra, khuôn mặt nàng đỏ ửng, dịch người sang một chút, lí nhí nói: "Anh… Anh lên đi, Tiểu Lôi ca ca, em muốn anh ôm em, em mới có thể ngủ."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn nữa.
Điền Kha Nhi dù sao cũng là thiếu nữ, tính khí lại mềm yếu, đêm nay muốn hiến thân không thành, lúc này lại đề xuất ra yêu cầu thế này, trong lòng không khỏi lo lắng rằng Tiểu Lôi sẽ xem thường mình, coi mình là một cô gái buông thả. Nàng đang sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy mình, sau đó kéo mình vào lòng, lúc này mới mở mắt, thấy Tiểu Lôi đã nằm bên cạnh. Lúc này, nàng đỏ mặt, chui đầu vào giữa cánh tay hắn, hạ giọng nói: "Tiểu Lôi ca ca, anh cũng biết đó, em mỗi đêm đều muốn có một ngày, anh có thể ôm em ngủ như vậy."
Tiểu Lôi cười, kéo chăn đắp cho hai người. Lúc này người ngọc đang thẹn thùng, cơ thể mềm mại kề sát bên. Khuôn mặt nàng lộ vẻ "tùy người xử trí", mùi hương trên người thơm ngát. Dục vọng Tiểu Lôi vốn đang đè nén, không khỏi lại bốc lên. Đột nhiên hắn mỉm cười, đôi tay trườn xuống bờ mông đầy đặn của cô gái, nhẹ nhàng xoa nắn. Điền Kha Nhi sao chịu được kiểu hành động này? Sau một hồi thở hổn hển, mắt nàng như phát khóc, u oán nhìn Tiểu Lôi. Trong lúc nàng không phòng bị, bàn tay Tiểu Lôi đột nhiên tiến vào giữa cặp ngọc thối, Điền Kha Nhi lúc này mới kêu lên một tiếng, cơ thể căng thẳng. Nàng vốn rất yêu Tiểu Lôi, nhưng dù sao không hiểu hết thế sự, đột nhiên bị Tiểu Lôi khinh bạc, không khỏi có chút sợ hãi.
Cũng may Tiểu Lôi cũng thật sự không nghĩ đêm nay sẽ xử lý nàng, chỉ vuốt ve một hồi rồi lập tức thu tay, cười hi hi: "Vừa rồi em dũng cảm như thế, sao giờ lại kinh sợ?" Hắn không đợi Điền Kha Nhi đáp lại, hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: "Bé ngoan, không cần lo nghĩ gì hết, ngủ đi. Sự tình trọng đại gì, đều có lão công em gánh vác hết."
Điền Kha Nhi vừa rồi khóc đến nửa đêm, lúc này tâm thần mỏi mệt, lại nằm trong lòng người yêu, mới nới lỏng ra, chậm rãi nhắm mắt, một lúc sau, hơi thở điều hoà, ngủ thiếp đi. Chỉ là bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Lôi, không hề buông lỏng.
Vốn cả đêm nay dằn vặt cũng đã đủ, Tiểu Lôi ôm Kha Nhi trong lòng, trong lòng cũng cảm thấy vài phần ngọt ngào vui vẻ, hắn quyết định, tâm ý của nàng đối với mình như thế, vô luận như thế nào, cũng không thể lại làm nàng thương tâm. Ôm Kha Nhi, Tiểu Lôi cũng cảm thấy thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn thật sự bạo gan, nửa đêm chạy vào phòng con gái nhà người ta, không ngờ còn dám nghỉ ngơi trên giường nàng. Cũng là hắn có bản sự cao cường, dù sao có động tĩnh gì sẽ lập tức thoát thân. Hơn nữa thân phận Điền Kha Nhi cũng có điểm khác biệt, không ai dám vào phòng nàng, cho dù là ban ngày, người làm không được sự đồng ý, cũng không dám tự tiện xâm nhập.
Điền Kha Nhi ôm hắn rất chặt, Tiểu Lôi sợ kinh động nàng, cũng không dám động đậy, trong lòng cũng quả thực không nỡ bỏ đi nên ở lại đến rạng đông. Mắt thấy bên ngoài sắc trời đã sáng, Điền Kha Nhi hãy còn mơ màng ngủ, trong cơn mơ, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, miệng nở nụ cười ngọt ngào, Tiểu Lôi không khỏi rung động, hôn nàng vài cái.
Trời sáng từ lâu, nhưng cũng không ai đến quấy rầy. Nhà Điền Chấn vốn quyền thế và giàu có, ngày thường, Điền Kha Nhi rời giường gọi người làm, mới có người dám vào, nếu không được gọi, sẽ không ai đến quấy rầy nàng. Khuê phòng này, cho dù là Điền Chấn, cũng rất ít khi tới, hơn nữa tối hôm qua cha con lại cãi nhau một hồi, Điền Chấn hôm nay mặc dù trong lòng cũng có một chút phiền muộn về con gái, nhưng biết nó tối hôm qua nhất định không được an giấc, cũng phân phó người trong nhà, không được quấy rầy, giao cho bọn họ giữa trưa chuẩn bị mấy món Kha Nhi thích ăn.
Lại không biết rằng tên tiểu tử mà hắn căm hận nhất, đang nằm trên giường con gái mình!
Tiểu Lôi tự nhiên cũng không lo ngại gì, dù sao nếu có người đến, hắn chỉ tùy tiện tung ra một pháp thuật là có thể biến mất. Kết quả, mặt trời lên đến đỉnh đầu, Điền Kha Nhi mới tỉnh dậy. Nàng mở mắt, lập tức thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Lôi chỉ cách mình có vài phân, không khỏi vui mừng, yếu ớt gọi một tiếng "Tiểu Lôi ca ca", rồi im lặng không nói.
Ngủ vùi một đêm trong lòng tình lang, tinh thần Điền Kha Nhi phấn chấn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn trước. Nàng chậm rãi ngồi dậy, yếu ớt dựa vào Tiểu Lôi, sau đó lại nhẹ nhàng vươn vai. Tối hôm qua áo ngủ vốn đã mở ra, sau một đêm ngủ say, quần áo trở nên xộc xệch. Nàng vừa vươn người, da thịt không khỏi lộ ra. Mới đầu nàng còn chưa phát hiện ra, đến khi nhận thấy ánh mắt Tiểu Lôi có chút khác thường, Điền Kha Nhi lúc này mới kinh hô một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, vội co người lại, nhưng nhìn ánh mắt đắm đuối của Tiểu Lôi, nàng không khỏi cao hứng.
Vốn thiếu nữ đang yêu, thấy tình lang say mê thân thể của mình, chỉ có cao hứng, làm gì có nửa phần giữ ý?
Chỉ có điều Tiểu Lôi thấy nàng tỉnh lại, muốn cáo từ. Nàng lại trở nên mất hứng, Tiểu Lôi không khỏi dỗ dành một lúc mới làm nàng an tâm.
Hắn vẫn từ cửa sổ phòng Điền Kha Nhi đi ra, mặc dù là giữa ban ngày ban mặt, ẩn thân pháp của Tiểu Lôi thi triển ra, ai có thể phát hiện ra hắn? Hắn đang muốn rời đi, đột nhiên thấy xa xa một chiếc ôtô màu trắng bạc chậm rãi tiến vào trang viên Điền gia, một người bước xuống, dáng người cao ráo, y phục được cắt may cực kỳ khéo léo, thần sắc tự nhiên, tướng mạo tuấn tú, không phải Tây Môn thì là ai?
Tây Môn vừa xuống xe, chẳng đến một phút, liền thấy Điền Chấn miệng ngậm một điếu xì gà, cùng Tây Môn sóng vai đi ra sau nhà. Phía sau không hề có người đi theo, hiển nhiên là muốn thảo luận một số sự tình, không cần tùy tùng đi theo.
Tiểu Lôi vốn muốn rời đi, lúc này thấy Tây Môn đến đây, hắn lại do dự một chút rồi lặng lẽ tiếp cận.
"Bá phụ. Vừa rồi lúc con đến, ngài hình như muốn đi đâu?"
Điền Chấn hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Không sao, tối hôm qua sản nghiệp trong thành phố có một chút sự tình, thủ hạ ta có một người bị thương, hôm nay ta muốn đi xem. Hắc hắc, không ngờ tại Nam Đô này, còn có người đủ can đảm đụng đến sản nghiệp Điền gia!"
Tiểu Lôi nấp ở phía sau, nghe được rõ ràng. Hắn không khỏi mỉm cười. Tối hôm qua gây rối ở sản nghiệp nhà ngươi, chính là thủ hạ của Tây Môn!
Sau đó hai người nói một số sự tình, chủ đề đều là sinh ý giữa hai nhà. Tiểu Lôi nghe được trong lòng không có hứng thú, lại đột nhiên nghe thấy Điền Chấn thay đổi chủ đề, nghiêm mặt nói: "Tây Môn, tâm tình Kha Nhi mấy ngày nay không được tốt, ngươi đợi lát nữa hay là đi gặp nó đi. Đứa nhỏ này cũng quen được ta nuông chiều, ngươi từ từ mà tìm hiểu……"
Trong mắt Tây Môn hiện lên một nét ý cười, nói: "Yên tâm đi, bá phụ. Con nhất định sẽ cố gắng nói chuyện với nàng." Dừng một chút, hắn cố ý nhíu mày: "Chỉ là Kha Nhi, nàng tựa hồ không để ý đến con……"
"Hừm!" Điền Chấn thở ra, lạnh lùng nói: "Nó càng lớn càng khó dạy. Sự tình này, nó cũng không thể tự ý được!"
Hai người lại nói vài câu khách sáo, Tây Môn đột nhiên thở dài, nói: "Đúng rồi, con hôm nay đến đây, còn có một chuyện, muốn nói với Tông chủ."
Tông chủ?
Đột nhiên Tây Môn đổi xưng hô từ "Bá phụ" biến thành "Tông chủ", Tiểu Lôi chợt động tâm. Rồi thấy Tây Môn lấy ra một phong thư, giao cho Điền Chấn, hắn không ngờ dùng cả hai tay, hơn nữa chân lui ra sau nửa bước. Tiểu Lôi thấy vậy thầm giật mình.
Đây là hành động thường thấy trong tông phái, là nghi thức của đệ tử.
Điền Chấn tiếp nhận đọc cẩn thận, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, thở dài, chậm rãi nói: "Phụ thân ngươi…… thật sự đồng ý sao?"
Ngữ khí Tây Môn lại càng trịnh trọng: "Đúng vậy. Gia phụ nói, Ngũ Hành tông chính là chính tông của Trung Thổ, Tây Môn gia lại ở hải ngoại, gia phụ cũng không có ý để con kế thừa y bát của ông ấy, hiện tại hai nhà đã kết thân, không bằng cho con bái nhập Ngũ Hành tông luôn."
Điền Chấn cười khổ nói: "Sự tình này, kể ra, cũng là ta thiếu Tây Môn gia các ngươi một món nhân tình…… ta chỉ có một đứa con gái, sau khi ta chết, Ngũ Hành tông Điền môn chỉ sợ cũng sẽ đoạn tuyệt. Ai…… ngươi vốn đã đảm nhận chức gia chủ Tây Môn gia, kế thừa tông phái phụ thân ngươi, lại……"
Tây Môn lập tức cười nói: "Phụ thân con còn có anh trai con. Hương hỏa sẽ không có khả năng đứt đoạn. Sau khi con cưới Kha Nhi, tự nhiên coi như là một nửa người của Điền gia, trở thành môn hạ Ngũ Hành tông, cũng là nên làm. Bằng không Ngũ Hành tông Đông thổ chính tông, không phải là……" Hắn nói đến đây, cố ý dừng lại, sau đó ngữ khí biến đổi, cố ý lạnh giọng nói: "Tóm lại là không thể để đám gia hỏa Phong môn lại chiếm lấy."
"Không sai!" Điền Chấn lập tức lớn tiếng nói: "Sau khi ta chết, nếu là đám gia hỏa Phong môn chiếm được Ngũ Hành tông, ta đây cũng không còn mặt mũi nào gặp lại tổ tiên dưới suối vàng. Tây Môn, ngươi tuổi trẻ, lại thức thời, đã chịu làm môn hạ của ta tự nhiên là tốt nhất. Sau khi ta qua đời, vị trí tông chủ Ngũ Hành tông, phải nhờ vào ngươi rồi."
Tây Môn lập tức nói: "Tây Môn không dám, tương lai con cùng con trai của con và Kha Nhi cùng gánh vác, cho nó giữ họ Điền, như thế có thể kế thừa chính thống Ngũ Hành tông Điền môn!"
Điền Chấn gật đầu, thở dài, dường như trong lòng có chút bất đắc dĩ, chỉ là hảo cảm đối với Tây Môn, không khỏi tăng thêm vài phần.
Tiểu Lôi đứng phía xa nghe được trong lòng có chút kỳ quái.
Sao lại dây dưa đến Ngũ Hành tông? Chẳng lẽ Tây Môn nhằm đến Ngũ Hành tông?
Ngũ Hành tông mặc dù cũng là Đông Thổ Huyền Môn Chính Tông, năm đó cũng từng một thời phong vân, nhưng sớm đã thất thế, rớt xuống trở thành tiểu môn phái, mưu đồ để làm gì?
Nghĩ thế, Tiểu Lôi lắc đầu, tạm thời bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Hai người đứng nói chuyện một hồi, chuẩn bị quay lại, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy một chút nguy hiểm, thầm giật mình!
Lập tức, có một đạo ngân quang từ xa xa hiện lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người Điền Chấn cùng Tây Môn!! Đạo ngân quang kia sắc bén dị thường, lại là đột nhiên xuất hiện, Điền Chấn mặc dù cũng có vài phần bản sự, nhưng sự tình đột biến, chỉ kịp kêu lên một tiếng, đạo ngân quang đã bắn trúng người hắn!
Phựt một tiếng, hàn quang lóe lên, máu tươi trào ra!
Điền Chấn kêu nhỏ một tiếng, ngã ngửa trong vũng máu!