Tiểu Lôi từ chỗ Lôi Hống trở về nhà thì đã rất khuya rồi.
Cái tên gia hỏa đó không ngờ lại có quan hệ với Vatican? Giáo Hoàng chẳng ngờ lại là cha đỡ đầu của hắn.
Tiểu Lôi cũng cảm thấy chuyện này có chút cổ quái. Tài liệu cho thấy rất rõ ràng là cái tên Tây Môn đó là một gã con lai, cha là người Hoa. Giáo Hoàng lại chọn một người Hoa để nhận đỡ đầu? Chuyện này thật có chút không tầm thường.
E rằng ngay cả vương tử của hoàng thất đế quốc Đại Anh cũng không có vinh dự kiểu này. Gom lại tất cả hoàng thất quý tộc của các quốc gia tại châu Âu, cũng chưa từng nghe nói qua ai có đãi ngộ như thế.
Bằng trực giác, Tiểu Lôi nhận định cái tên Tây Môn này thật không đơn giản. Nếu có dính dáng tới Vatican, vậy sự tình sợ rằng không có đơn thuần nữa rồi. Tiểu Lôi không muốn Lôi Hống tiếp tục tra tìm tài liệu về tên Tây Môn này. Dù sao thì thế lực của Vatican, không phải là gia đình Lôi Hống có thể đối kháng được. Tiểu Lôi cũng không muốn mang đến phiền phức gì cho bọn họ.
Về tới nhà, cả nhà lớn nhỏ vẫn còn chưa nghỉ ngơi. Chỉ không thấy Tiên Âm cùng thằng con của mình đâu.
Có thể vì đã ở phàm gian một thời gian dài, Diệu Yên rất ít khi mặc lại cái áo khoác màu đen kia, đang ngồi cùng với Nguyệt Hoa xem một bộ phim truyền hình nhiều tập lúc chín giờ về tình cảm đô thị rất ư là ấu trĩ. Nguyệt Hoa tựa hồ đang rất chăm chú, trong tay nắm chặt một tờ khăn giấy, mắt dán chặt vào màn hình, ngay cả khi Tiểu Lôi trở về cũng không để ý tới.
Tiểu Lôi cố ý đi tới đứng trước mặt mấy cô nàng, cười hì hì nói: "Ta đã về rồi."
"A!!!" Nguyệt Hoa lập tức la lớn: "Anh đang che TV kìa, tránh ra đi."
Tiểu Lôi tới gần một chút, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng hai cái: "Ta nói ta về rồi nè. Cả ngày ta chưa có về nhà, lão bà thân ái ơi, KISS ta một cái nồng nàn xem nào." (KISS: hôn)
Nguyệt Hoa bất đắc dĩ, chỉ hôn phớt lên mặt Tiểu Lôi một cái rồi sau đó nhanh chóng nói: "Mau tránh ra đi."
Tiểu Lôi quay đầu đưa mắt nhìn Diệu Yên: "Nàng ta trúng tà gì đây?"
Ánh mắt của Diệu Yên cũng nhìn chằm chằm lấy TV, miệng thì lơ đễnh nói: "Chàng lúc nào cũng thích chạy loạn, mấy hôm không về cũng đâu có gì kỳ quái."
Nói đến đây, nàng đột nhiên hé mở đôi môi đỏ thắm kia, giận dữ nói: "Mắc dịch!"
"Hả?" Tiểu Lôi ngẩn người ra. Diệu Yên lập tức ôn nhu nhìn hắn cười nói: "Không phải nói chàng. Thiếp đang nói trong TV…"
Nàng thở dài: "Thật không hiểu rõ nhân loại các chàng, rõ ràng chuyện rất là đơn giản, mà cứ làm cho đến anh sống tôi chết, cái gì mà hào môn ân oán, con riêng của phú hào, lại còn tuyệt chứng gì nữa. Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, vậy mà cứ khóc khóc buồn buồn, xem đến bực mình."
Tiểu Lôi cười cười, đưa mắt nhìn màn hình TV: "Truyền hình mà nàng cũng tin? Đều là nhờ đám tác giả ở nhà viết tầm xàm bá láp mà ra."
Nói xong, hắn lại xoay người đi ra ngoài.
"Anh muốn đi ra ngoài à?" Lần này Nguyệt Hoa quay đầu sang, bộ dạng có chút u oán.
"Không phải. Anh đi tìm lão Diệp tán dóc thôi." Hắn nhìn nhìn rồi mới hỏi: "Thằng con của anh đâu rồi? Còn có cái bà nương Tiên Âm kia nữa đâu?"
"Tiên Âm chấm trúng tư chất của Đậu Đậu, muốn thu nó làm đồ đệ. Hiện tại phỏng chừng đã dẫn con trai chàng ra ngoài tìm chỗ luyện công rồi." Diệu Yên thở dài: "Hiện tại hai Bảo Bối một lớn một nhỏ này, đã rất là phiền rồi. Trong nhà lại có thêm một tiểu siêu nhân… Chúng ta hiện tại cao thủ lợi hại nhiều như vậy, đã có thể kiến lập được một môn phái rồi." Diệu Yên trả lời.
"Tốt a." Tiểu Lôi cười hì hì: "Hay kêu là phái Mỹ Nữ Suất Ca phái đi. Ta làm chưởng môn, còn nhóm mấy mỹ nữ các nàng làm hộ pháp cho ta."
Nói xong, hắn đi ra ngoài. Lúc này thì Diệu Yên lại đi theo ra.
Hai người ra khỏi phòng, đi tới bên ngoài thì Tiểu Lôi mới nói: "Sao, nàng có chuyện muốn nói với ta à?"
"Ài, sư phụ của chàng phái người đến."
Tiểu Lôi sợ đến giật mình: "Cái lão gia hỏa Bồ Đề đến à?"
"Không phải." Diệu Yên nhịn cười nói: "Là Tiêu Dao Tử."
"Ồ…" Tiểu Lôi thở hắt một hơi. Hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ kiêng kỵ duy nhất có cái lão gia hỏa Bồ Đề kia. Hắn cứ nghĩ tới chuyện lại bị bắt trở về bỏ vào trong cái lò kia thiêu ba năm nữa.
Hắn ngẫm nghĩ: "Là ai đến?"
"Hừ." Diệu Yên có chút không hài lòng: "Là hai tên tiểu tử, luôn tay luôn chân, sáng sớm đã đến. Nói chuyện thì không biết trên dưới. Thiếp vốn muốn ra tay giáo huấn bọn chúng một phen. Kết quả thiếp còn chưa kịp ra tay thì hai người bọn chúng vừa nhìn thấy Bảo Nhi, thì lập tức như thấy quỷ vậy. Sợ đến run cả lên, lập tức thành thật hơn nhiều. Sau đó lưu lại một phong thư cho chàng, rồi cuống cuồng bỏ chạy."
"Ồ." Tiểu Lôi cười cười: "Là hai cái đứa gia hỏa Ô Dương cùng với Ngao Liệt. Hai tiểu tử này năm đó bị Bảo Nhi sửa trị rất là thảm…" Hắn không khỏi nhớ lại năm đó mình cùng với Khinh Linh Tử đến phái Tiên Sơn tham gia Vạn Tiên đại hội, đem Bảo Nhi để lại núi Nga Mi cho mấy tên trẻ tuổi chiếu cố. Kết quả khi trở về, hình dạng của chúng thê thảm như vừa thoát ra khỏi địa ngục vậy."
"Nè. Đây là thư của Tiêu Dao Tử đưa cho chàng." Diệu Yên đưa ra.
Tiểu Lôi mở ra, chỉ thấy trên giấy dùng bút lông viết lên mấy hàng chữ triện nghiêm chỉnh, nét bút cứng cỏi, theo thứ tự từ phải sang trái.
"Đồ đệ Tiểu Lôi của ta, thấy thư như gặp mặt…"
Tiểu Lôi nhìn phía dưới thấy đều là một mớ chữ mà hắn chỉ hiểu lõm bõm một nửa, không khỏi có chút đau đầu, liền đưa cho Diệu Yên: "Diệu Yên ngoan, hay là nàng đọc cho ta nghe đi. Lão già cổ hủ này viết gì mà toàn là thể văn ngôn, ta đọc đến hoa đầu chóng mặt cả."
"Hứ." Diệu Yên cười cười, nàng biết vị phu quân này của mình trong bụng chẳng có bao nhiêu chữ, lại cũng rất lười biếng, nên tiếp lấy đọc kỹ rồi nói: "Ài, đại khái ý trong đó là hỏi thăm chàng. Mấy ngày trước có phải chàng để Tiểu Thanh đi Nga Mi sơn một phen giao cho bọn họ món đồ gì đó phải không? Tiêu Dao Tử nói đã xem rồi, muốn đại diện thiên hạ Tiên Lâm cảm tạ chàng. Nói chàng làm chuyện này là một chuyện cực tốt…" Nàng nhíu mày nói: "Chàng rốt cục bảo Tiểu Thanh mang món đồ gì tới cho bọn họ vậy? Sao ngữ khí của Tiêu Dao Tử hình như rất là nghiêm trọng thì phải? Có câu này, "cả đời ta là người trong chính đạo, làm gì cũng noi theo thiên mệnh. Dù biết rõ khó khăn, nhưng có chết cũng không hối hận. Theo lời nói của cổ nhân, cho dù chúng có ngàn vạn mà ta một mình đi làm vẫn là đúng với đạo lý." Lại còn câu này "Đồ nhi của ta vì khí số của thiên hạ Tiên Lâm mà giao phó cho vi sư, vi sư tự mình sẽ tận hết sức." Nàng buông lá thư xuống rồi đưa mắt nhìn Tiểu Lôi: "Rốt cục là chuyện gì vậy?"
Tiểu Lôi cười cười, nhưng nụ cười của hắn có chút phức tạp. Hắn đi tới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệu Yên: "Lần trước ta nhờ Tiểu Thanh thay ta đi một chuyến, các nàng không phải vẫn còn chửi ta lười biếng không chịu tự mình tới Nga Mi sơn sao? Kỳ thật là ta cố ý không muốn quay về. Ta lo rằng nếu như ta tự trở về giao món đồ đó cho lão nhân gia, sợ rằng ông ấy lại nhờ ta giúp làm cái chuyện kia. Đến lúc đó, cho dù ta cố tình lười biếng, cũng không thể không nể mặt lão nhân gia người."
Hắn nắm tay Diệu Yên từ từ đi rồi chậm rãi nói: "Lần trước ta cùng Nguyệt Hoa đi tìm Đậu Đậu với Lâm San San, tới Minh Nguyệt gia. Kết quả là gặp được chuyện mưu đồ của Thánh Huyết tông với Minh Nguyệt gia. Khi ta trở về không phải đã cùng nói qua với mọi người sao. Nhưng có chuyện này ta còn chưa nói với các nàng.
"Là chuyện gì?"
"Cái tên gia hỏa Linh Hóa, trước khi chết linh quang nhất hiển, cảm ngộ được lương tri, có giao cho ta một món đồ."
"Là gì?"
"Một bản danh sách. Vốn hắn đang chuẩn bị khai sơn lập phái, là một danh sách môn hộ để kiến lập môn phái Thánh Huyết Tông. Trên đó đều là người trong thiên hạ Tiên Lâm, đang lặng lẽ tu luyện công pháp Thánh Huyết Tông, là danh sách tên của những người bị hắn thu thập làm thủ hạ."
Diệu Yên kinh hãi!
Nàng lập tức hiểu rõ ý nghĩ trọng yếu của quyển sách đó.
Công pháp của Thánh Huyết Tông táng tận lương tâm, thiên địa bất dung, không còn chút nhân tính, ăn thịt đồng loại, thật là loài súc sinh. Vô luận là chính đạo hay là ma đạo, đều chỉ do cái nhìn khác biệt, muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng. Chỉ là cả trăm ngàn năm nay, vẫn không cách nào tiêu diệt tận cùng Thánh Huyết Tông cho được. Chính là vì ai tu luyện công pháp Thánh Huyết Tông, đều lẳng lặng tiềm phục, biết được việc ẩn náu này chỉ có bọn họ, chưa bao giờ bại lộ, càng không ít người, thân phận bên ngoài thì như là người trong chính đạo, nhưng kỳ thật là âm thầm tu luyện. Tỷ như Cổ Chung hòa thượng, bề ngoài là loại người được người người kính ngưỡng, lại là người âm thầm tu luyện cái thứ công pháp tà ác này. Thiên hạ không biết còn có bao nhiên! Ngay cả Linh Hóa, Truy Tinh Tử, Cổ Chung hòa thượng, thứ người chưởng môn tông sư nhất môn nhất phái, hoặc ngay cả là cao nhân nhất phương, đều đắm chìm trong tà đạo. Vậy còn có không ít người âm thầm ẩn núp, lại càng không biết được.
Hiện tại có bản danh sách kia, vậy là có thể moi ra người của Thánh Huyết Tông.
Biểu tình của Diệu Yên nghiêm trọng: "Bản danh sách này, chàng giao cho Tiêu Dao Tử à?" "Đúng vậy." Tiểu Lôi nói: "Hiện tại chưởng môn tam đại môn phái… Hắc hắc, chưởng môn Côn Luân Ngọc Cơ Tử thì trọng thương. Ta xem ông ta không có mười mấy năm, sợ rằng cũng khó khôi phục lại như cũ, mà sư đệ Ngọc Hư Tử của ông ta thì cũng đã chết rồi. Phái Côn Luân còn có vài tên cao thủ hàng chữ Ngọc Tử. Đáng tiếc lần trước khi bọn ta kéo tới núi Côn Luân, cũng có hai người bị thương dưới tay của Tiên Âm. Hiện tại phái Côn Luân đã yếu, phỏng chừng là nguyên khí đại tổn. Phái Tiên Sơn thì không cần phải nói nữa. Đại chưởng môn Tiên Âm, hiện tại đang ở nhà chúng ta ăn không ở không. Lại nói, cả phái Tiên Sơn trên dưới đều là nữ nhân, mấy cái chuyện đánh đánh giết giết này không nên để cho đám nữ nhân gánh vác. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành giao cho Tiêu Dao Tử là khá hơn hết. Ông ấy là chưởng môn tông sư một phái, danh vọng trong Tiên Lâm lại cao, có thể phục chúng. Nếu ông ấy xuất hiện, hiệu lệnh cao thủ, cùng nhau diệt trừ đám dư nghiệt Thánh Huyết Tông, vậy là thích hợp nhất rồi." Hắn đưa mắt nhìn Diệu Yên: "Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành để Tiểu Thanh đi giao món đồ này tới núi Nga Mi, cộng thêm một lá thư tự tay ta viết, đem chuyện xảy ra nói hết một lần cho Tiêu Dao Tử."
"Khó trách!" Diệu Yên nhíu mày: "Ngày đó chàng để Tiểu Thanh mang đồ đi, thiếp nói thiếp đằng vân nhanh hơn Tiểu Thanh, không bằng hãy để thiếp đi. Chàng lại cự tuyệt. Chẳng lẽ chuyện này chàng cho Tiểu Thanh biết mà lại không cho thiếp biết?"
Tiểu Lôi cười ha hả, ôm lấy Diệu Yên, cười hì hì nói: "Tiên tử của ta nổi ghen à? Nàng yên tâm đi, phu quân ta sẽ không có thiên vị ai đâu. Tiểu Thanh cũng không biết món đồ ta nhờ nàng ấy mang đi là gì. Chuyện này, ta vốn không muốn cho các nàng biết, bởi vì ta không muốn chuyến đi này có chuyện lộn xộn. Tiểu Thanh nha đầu này nghe lời nhất, cũng thành thực nhất, cũng sẽ không hỏi đông hỏi tây gì cả. Nếu đổi là để nàng giúp ta mang đi, tính hiếu kỳ của nàng rất nặng, nói không chừng sẽ quấn lấy ta hỏi cho ra món đồ này sao thần thần bí bí vậy. Ta không nói, nói không chừng nàng giữa đường mở sách với thư của ta ra xem…"
Nói đến đây, Diệu Yên liền trừng mắt, Tiểu Lôi vội vàng sửa lời, cười nói: "Được, được, được. Coi như là nàng không mở thư của ta, nhưng quá nửa là đến phái Tiêu Dao, nàng sẽ hỏi Tiêu Dao Tử, nào được thành thật như nha đầu Tiểu Thanh kia, cứ thành thành thật thật giao đồ. Đến nơi một câu cũng không hỏi, giao đồ là đi liền."
"Hừ!" Diệu Yên có chút không hài lòng: "Chuyện này chàng gạt bọn thiếp làm gì?"
"Bởi vì ta sợ nàng sẽ nhúng tay vào." Tiểu Lôi cười khổ nói: "Ta hỏi nàng, dựa vào tính tình của nàng, nàng biết tài liệu về đám dư nghiệt của Thánh Huyết Tông, quá nửa là nàng sẽ nóng lòng ra tay giúp thu thập cái đám gia hỏa không bằng cầm thú kia."
"Đó là tự nhiên!" Diệu Yên nghiêm mặt nói: "Đám nghiệt chướng đó, ai cũng muốn giết sạch!"
"Ài, chỉ là ta lại không nghĩ tới chuyện nhúng tay vào." Tiểu Lôi cười nói: "Cho nên ta không muốn cho nàng biết, bởi vì nếu như nàng nhúng tay vào, ta sẽ không thể né tránh. Một khi mà ta nhúng tay, vậy như cả nhà chúng ta đều nhúng tay vào rồi."
"Nhưng… vì sao vậy?" Diệu Yên có chút không hiểu.
"Bởi vì căn bản không có ý nghĩa." Tiểu Lôi trả lời rất dứt khoát: "Ta cũng biết, nếu như là ta tự mình tới phái Tiêu Dao đưa đồ, vậy Tiêu Dao Tử nhất định sẽ yêu cầu ta ra tay hỗ trợ. Lão nhân gia nhất định sẽ nói cái gì mà thế thiên hành đạo, vì chính khí nhân gian các thứ đạo lý v.v. Ta biết ông ấy nói đúng, nhưng ta cũng có ý nghĩ riêng của mình. Cho nên ta mới không muốn đi, không để cơ hội cho ông ấy đối mặt khuyên ta, cho nên ta mới không đi, để Tiểu Thanh thay thế ta mang đồ tới đó."
"Vì cái gì?" Diệu Yên vẫn không hiểu.
Tiểu Lôi thản nhiên cười: "Nàng có coi thường ta không? Bởi vì ta là một tên…"
"Sẽ không." Diệu Yên lập tức cười ngọt ngào: "Phu quân làm chuyện gì, tự nhiên đều là có đạo lý."
Tiểu Lôi cười rồi sau đó đột nhiên nói: "Diệu Yên, nàng theo ta ở nhân gian này, đã bao lâu rồi?"
"Vài năm rồi… Ài, có hơn bốn năm rồi. Diệu Yên có chút minh bạch ý tứ của Tiểu Lôi, nhìn hắn một cách kỳ quái.
"Vậy là được." Tiểu Lôi cười nói: "Vậy nàng đối với cái thế giới này, hẳn nhiên hiểu biết về nó coi như là không ít…. Hắc hắc, nàng đã học được cách cùng với Nguyệt Hoa coi mấy cái kịch truyền hình vô bổ kia, có thể biết, nàng đã từ từ dung nhập vào cái thế giới này rồi."
"Nhưng… cái đó cùng với việc san bằng Thánh Huyết Tông có quan hệ gì?"
"San bằng?" Tiểu Lôi cười hắc hắc, hắn vuốt vuốt mũi, ngữ khí có chút cổ quái: "San bằng… làm sao san đây? Có thể san sao?"
"Vì sao không thể được?" Diệu Yên nói: "Chúng ta có danh sách của Thánh Huyết Tông, cái đám dư nghiệt kia không còn cách nào ẩn trốn được nữa!"
"Đó là trên danh sách, còn người không có trên danh sách thì sao? Còn có bao nhiêu?" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng.
Diệu Yên im lặng.
Tiểu Lôi thở dài, nhìn lên trời. Sắc trời hôm nay hôn ám, tinh quang ảm đạm, chỉ nghe thấy Tiểu Lôi nói: "Diệu Yên, nàng nên biết, ta hiểu được đám người tu luyện công pháp Thánh Huyết Tông, rất giống một giống người tại xã hội hiện thực."
"Cái gì?"
"Những kẻ nghiện ngập." Tiểu Lôi từ từ nói: "Nàng cho rằng những người nghiện kia, bọn họ không biết nghiện ngập là có hại sao? Bọn họ đại đa số đều biết cả. Sự thật là đại đa số người nghiện, đều chỉ là vì chính bản thân mình. Bọn họ tiếp tục nghiện ngập, chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng là tự hủy đi chính mình. Nhưng bọn họ đều không tự chủ được bản thân, bởi vì một khi đã hãm vào vòng đó rồi, thì rất là khó quay đầu lại. Đám người tu luyện Thánh Huyết Tông, bọn họ làm sao không phải là kiểu này chứ? Hoàn toàn không phải là tất cả đều táng tận lương tâm. Không ít người nhất thời bị mê hoặc, làm ra chuyện sai lầm, nhưng lại không cách nào quay đầu lại, bởi vì bọn họ một khi đã tu luyện công pháp của Thánh Huyết Tông, sau này nếu không hút máu người thì tự mình sẽ phải chết!"
Hắn trầm mặc vài giây rồi nói: "Ta đột nhiên nghĩ tới lời nói của Cổ Chung hòa thượng trước khi chết, còn có ánh mắt của ông ta… Tên gia hỏa đó mặc dù không phải là thứ người tốt gì, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất là hối hận. Khi ông ta lâm tử, thật sự đã chân tâm hối cải, đáng tiếc là ông ta không có cơ hội để quay đầu lại mà thôi." Hắn đột nhiên cười khổ một tiếng: "Đôi khi, ta thậm chí suy nghĩ… Nếu như ta nhất thời không cẩn thận bị dụ hoặc, tu luyện thứ công pháp đó, kết quả bị ép sau này phải hút máu người… Nếu như không hút thì tự mình phải chết… Giả như ta lâm phải tình cảnh này, ta sẽ phải thế nào?"
Không đợi Diệu Yên trả lời, Tiểu Lôi đã từ từ nói: "Ta không phải là người cao thượng gì, hay là cứ nói thẳng, ta… ta là một tên gia hỏa rất ích kỷ, ta chỉ là một người bình thường, ta cũng không có cái thứ tư tưởng thanh cao xả thân vì người. Nếu ta lâm phải tình cảnh đó… bên trái là chính mình sẽ chết, bên phải là giết người khác thì sẽ không chết! Nghĩ đến đó… quá nửa, là ta cũng sẽ không chọn vì nghĩa mà tự sát!" Hắn liếc nhìn Diệu Yên: "Tuyệt đại đa số người trên thế giới, e rằng sẽ đều sẽ chọn như vậy. Dù sao thánh nhân quá ít, đại đa số đều chỉ là người bình thường mà thôi."
"Nhưng…" Diệu Yên mở miệng, tựa hồ muốn nói gì, suy nghĩ rồi mới nói: "Nhưng, chẳng lẽ chỉ vì chàng nói vậy, mà lại có thể bỏ qua cho đám súc sanh kia?"
"Đương nhiên không phải." Tiểu Lôi nói: "Sai thì vẫn là sai. Mặc dù có khổ tâm bao nhiêu, nếu đã phạm phải tội nghiệt, vậy thì nhất định phải có trả giá! Ai cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình! Đám gia hỏa đó, đều đáng chết! Ta sẽ không đồng tình với bọn chúng, hẳn nhiên cũng sẽ không tha thứ cho bọn chúng."
"Vậy thì chàng còn…."
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Bởi vì ta đối với chuyện này, không còn ý nghĩa gì."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Ta làm còn ít sao? Cổ Chung hòa thượng chết trong tay ta. Truy Tinh Tử cũng bị ta tiêu diệt. Đại âm mưu của Thánh Huyết Tông, vốn là tính mưu đồ Minh Nguyệt gia, cũng bị ta vô ý phá hỏng. Cái tên gia hỏa Linh Hóa cũng chết trước mặt ta, thậm chí ngay cả ma tượng đáng sợ kia của Thánh Huyết Tông cũng bị ta tiêu diệt rồi." Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Nếu như không phải là ta… Hắc hắc, nàng cho rằng thực lực kia của Truy Tinh Tử, thiên hạ ngoài trừ mấy lão già đã ẩn náu kia, ngoài trừ Khinh Linh Tử xuất hiện, ngoại trừ mấy tên đồ đệ của Bồ Đề ra tay, còn ai có thể hơn được hắn? Đương nhiên, Diệu Yên nàng tự nhiên cũng có thể hơn được Truy Tinh Tử… Nhưng, nếu gặp phải ma tượng kia… Hắc hắc, ta có thể rất kiêu ngạo nói một câu, thiên hạ có thể đánh thắng ma tượng kia, hiện tại chỉ có một mình ta! Khinh Linh Tử phỏng chừng là đã lên trời rồi, còn mấy người khác, mấy người Độc Lang Quân bọn họ, đều vị tất là đối thủ!"
"Thật sự lợi hại vậy à?" Diệu Yên nhíu mày, tựa hồ có chút không tin: "Một thứ đồ vật chết, không có sinh mạng mà lợi hại vậy sao?"
"Diệu Yên." Tiểu Lôi cười cười: "Không phải là ta nói khoa trương, nếu như dưới tình huống công bằng, nàng cùng với mấy vị sư huynh sư tỷ của Tà Nguyệt Tam Tinh động, thực lực sẽ tương đương với ma tượng kia, vốn sẽ không thua nó. Nhưng… cái thứ gia hỏa đó lại quá mạnh mẽ, trọng yếu nhất là, thân thể của nó không biết làm bằng chất gì, tựa hồ nó đều miễn dịch với phần lớn pháp thuật! Nhục thân của ta có phải là cường hãn không chứ? Ta vốn là bán tiên chi thể, sau đó lại dùng xích châu tu vi mười đời của Kim Thiền Tử dung hợp vào trong người. Thân thể cường hãn của ta, lão gia hỏa Bồ Đề nói, cho dù là thiên lôi trực tiếp đánh lên đầu, cũng không đánh thương ta! Nhưng ta có thể cho nàng biết rõ, thân thể của ma tượng kia cũng cường hãn như ta! Không phải nói là thực lực của mấy người không bằng nó, nhưng đơn thuần là nàng đánh nó một cú, nó có thể đỡ được, nhưng nó đánh nàng một cú, nàng sẽ bị tổn thương. Coi nó như là một đối thủ, vốn năng lượng tương đương với bọn nàng. Nhưng nàng sẽ bị mệt mỏi, bị đau đớn, năng lượng sẽ tiêu hao. Còn nó thì không! Chuyện này thật rất phiền phức! Cứ như là gặp quỷ vậy đó. Nó lại không phải là một món đồ không có sinh mạng cùng trực giác vậy. Nó có ý thức của nó, hơn nữa, nó không ngờ có thể sử dụng pháp thuật, pháp lực cũng mạnh phi thường! Vô luận là tốc độ, phản ứng, linh hoạt, còn có năng lượng, năng lượng vật lý, năng lượng pháp thuật, đều tuyệt đối không dưới nàng! Hơn nữa trình độ đỡ đòn công kích vật lý của nó cũng mạnh đến mức ta chưa hề thấy quá! Pháp lực phòng ngự cũng cường hãn khó tin được. Ta nghĩ, trừ phi là thần tiên trên trời hạ phàm, nhân gian có thể thắng nó thật sự là quá khó tìm được. Cũng may Linh Hóa có nói, cái giá phải trả để nó sống lại một lần quá cao, nếu không… hắc hắc, Thánh Huyết Tông cũng sẽ không bị người ta tiêu diệt đến mức né đông lánh tây như vậy. Côn Luân Ngọc Cơ Tử mạnh cỡ nào chứ? Tiêu Dao Tử mạnh cỡ nào chứ? Nếu bọn họ đụng phải ma tượng kia, có thể gượng được một nén hương là đã không tệ rồi."
Diệu Yên tựa hồ có chút bị thuyết phục, Tiểu Lôi phẩy tay cười nói: "Được rồi, vấn đề này để sau rồi thảo luận tiếp. Dù sao ta đã thu phục ma tượng kia rồi. Sau này có cơ hội sẽ mang ra cho nàng xem. Bất quá ta vẫn còn chưa biết làm sao để nó sống lại. Chúng ta có thời gian thì từ từ nghiên cứu là được." Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Ta nói mấy thứ này ý là ta đã vì đối phó Thánh Huyết Tông làm rất nhiều chuyện rồi. Nói đúng ra, đối phó với đám gia hỏa tà ma ngoại đạo, táng tận lương tâm này, ai cũng đều có trách nhiệm. Nhưng ta đã làm nhiều như vậy, tóm lại không thể trách nhiệm của cả thiên hạ mà lại để một mình nhân tài Tiểu Lôi ta đảm trách sao? Có câu nói rất hay là: kẻ làm đại hiệp, vì nước vì…. hắc hắc, thứ này rất là thanh cao. Đáng tiếc Tiểu Lôi ta không phải là người thanh cao, cũng không phải là thánh nhân. Câu này là do Kim Dung viết, là của Quách Tĩnh nói. Nàng có biết Quách Tĩnh không?"
"Biết, Bảo Nhi có đọc qua mấy truyện này, thiếp cũng có lướt qua." Diệu Yên cười khổ.
"Hừ." Tiểu Lôi nhạt nhẽo nói: "Đáng tiếc a, kẻ làm đại hiệp, vì nước vì… Nói thì hay lắm, đáng tiếc Quách Tĩnh lúc đó rất phong quang. Kết quả cuối cùng cả nhà cơ hồ đều chết sạch! Hắn ta vì thiên hạ chúng sinh mà hiến thân, nhưng ai lại vì hắn mà hiến thân?"
Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Ta biết ta nói như vậy, sợ rằng rất nhiều người sẽ xem thường ta. Nhưng ta đã nói rất rõ ràng, ta không phải là thánh nhân, ta chỉ là một người bình thường, ta chỉ không muốn là thứ người đem trọng trách thiên hạ gánh lên một mình vai ta! Vai của ta nhỏ lắm, nâng không được mấy thứ đó. Ta chỉ làm việc ta nên làm là được rồi."
"Cái này… là nguyên nhân chàng không muốn nhúng tay vào?"
"Không phải." Tiểu Lôi lắc lắc đầu: "Đây chỉ là một phần mà thôi. Mặc dù ta không phải là thứ người thanh cao gì, nhưng cũng không có hạ đẳng như vậy. Nếu có thể một chuyến san bằng đám gia hỏa đó, ta sẽ không chối từ, cũng sẽ tham gia. Mặc dù ta không đứng đầu, nhưng cũng sẽ xuất một phần lực khí trong đó. Nhưng… chuyện này theo ta thấy, căn bản không có ý nghĩa!"
Không đợi cho Diệu Yên hỏi, Tiểu Lôi đã cười nói: "Vừa rồi ta có nói, người tu luyện Thánh Huyết Tông rất giống mấy tên gia hỏa nghiện ngập thời nay. Nàng đã ở cái thế giới này lâu vậy, nàng cũng biết ma tuý bị tuyệt đại đa số các nước trên thế giới đả kích nghiêm trọng… Nhưng thế giới này từ khi có ma túy tới nay, từ khi có người nghiện ngập… Mấy trăm năm nay, chuyện bị đả kích có "san bằng' được sao? Giết hết đám người nghiện ngập được sao?" Hắn nhìn chằm chằm Diệu Yên rồi từ từ nói: "Không có!"
Hắn tựa hồ cười lạnh, nhưng nụ cười cũng có vài phần bất đắc dĩ: "Cứ như là Vatican, bọn họ nói ma quỷ là tà ác, hiệu triệu tất cả mọi người tin Thượng Đế, nói Thượng Đế mới là thần linh chân chính, mới là chính nghĩa. Được, chúng ta tạm thời cứ cho bọn họ là đúng, nhưng vậy cả thế giới này từ đó về sau không còn người tin ma quỷ sao? Từ đó về sau không còn người xấu sao? Từ đó về sau không còn người làm chuyện xấu sao?"
"Nếu nói nguy hại, thì trên thế giới số người chết vì chiến tranh, chết vì bệnh tật, chết vì ma túy, chết vì tội phạm, cả đám người bị chết đó so với số người bị Thánh Huyết Tông hại chết còn nhiều hơn biết bao nhiêu, cả chục, cả trăm, cả ngàn, cả vạn lần! Chẳng lẽ đều muốn ta cái gì cũng phải đi gánh lấy? Chẳng lẽ ta đi tới mấy chỗ chiến trường, ngăn cản tất cả chiến tranh trên thế giới? Ta đi Nam Mỹ, đi Columbia, đi khu tam giác vàng Đông Nam Á, đi giết chết hết đám buôn lậu ma tuý? Ta đem hết tất cả các tập đoàn tội phạm, giết sạch hết? Hiển nhiên, là không thể nào. Nói không thể nào có nghĩa là cho dù ta thật sự đi làm mấy chuyện này, rất nhanh chóng, lại sẽ có mấy đứa buôn lậu ma tuý mới xuất hiện, tội phạm mới, đám dân điên cuồng gây chiến tranh mới…" Hắn thản nhiên nói: "Nhân tính chính là như vậy, mê hoặc lợi ích càng nhiều, càng nhiều lợi thế, là sẽ có người mạo hiểm xông vào, có người vứt bỏ lương tri, có người bị dẫn dụ mê hoặc đi vào con đường sai lầm! Cho dù có một ngày nào đó nhân loại bị diệt vong, tình huống kiểu này cũng không thể nào cấm cho hết được."
"Thánh Huyết Tông cũng như vậy." Tiểu Lôi thở dài: "Thánh Huyết Tông theo ta thấy, là không thể nào hoàn toàn tiêu diệt được. Cho dù nàng đem hết người của Thánh Huyết Tông giết sạch, nhưng cái công pháp tà ác kia đã tồn tại trên thế giới này rồi. Bây giờ chúng ta giết sạch hết đám người này, sau này không biết lúc nào, nói không chừng lại sẽ có người tìm được biện pháp đơn giản để có thể tăng cao pháp lực bản thân, sau đó mang đi tu luyện… Trừ phi nàng có thể chuyển ngược thời gian lại mấy ngàn năm, khiến công pháp Thánh Huyết Tông không còn xuất hiện. Nhưng vậy cũng vô dụng, nói không chừng trên thế giới không có thứ pháp thuật hút máu người để nâng cao pháp lực mà lại xuất hiện thứ pháp thuật ăn thịt người để nâng cao pháp lực!"
Nói xong mấy điều này, Tiểu Lôi cuối cùng cũng trích dẫn một câu nói rất nổi tiếng: "Trên đời dù có pháp luật, nhưng hiện tượng phạm tội cũng vĩnh viễn tuyệt đối không thể nào cấm được."
Diệu Yên cúi đầu, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng thở dài: "Chàng nói thật hắc ám quá."
"Rất là hắc ám." Tiểu Lôi cười cười: "Nhưng trên thế giới này còn quang minh, chỉ bất quá là việc gì cũng có hai mặt của nó. Mặt trái của quang minh là hắc ám, mặt trái của hắc ám là quang minh. Hai thứ này vĩnh viễn không thể nào tồn tại đơn độc một mình. Cho nên cái thế giới này mới được hoàn chỉnh."
"Vậy chúng ta thật sự mặc kệ à?"
"Mặc kệ đi." Tiểu Lôi thở dài: "Cho nên, không phải là không thể ra sức, mà là sau khi ta nghĩ thông mấy thứ này, cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng lại cứ nghĩ đến sự tình ra thế này, dù sau Truy Tinh Tử, Linh Hóa, Cổ Chung hòa thượng còn có cả ma tượng kia, đều đã bị ta tiêu diệt rồi, còn lại chỉ là đám tôm con cá con, cho dù ta không ra tay, Tiêu Dao Tử cũng có thể dẫn ngươi đi tiêu diệt bọn chúng. Ta cứ rình ở bên cạnh, nếu thật sự có thứ gia hỏa gì lợi hại, bọn họ kêu gọi phải cần ta ra tay thì khi đó ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Thiếp thừa nhận, thiếp bị chàng thuyết phục rồi." Diệu Yên lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh Tiểu Lôi: "Được, vậy chúng ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng thiếp thấy rất kỳ quái. Trong thư của Tiêu Dao Tử trao cho chàng, cũng không có đề cập tới việc muốn chàng ra mặt hỗ trợ. Dù sao tu vi thực lực của chàng, ông ta rất rõ ràng. Hiện tại cao thủ chính đạo tổn thất nhiều như vậy, ông ta trong thư không ngờ cũng không mời chàng ra tay giúp đỡ?"
Nghe xong mấy câu này, mặt Tiểu Lôi lộ ra vẻ cười rất giảo hoạt: "Chuyện này… là vì nàng không hiểu lão già kia." Hắn cười nói: "Sự tinh tế của Tiêu Dao Tử thật thâm sâu hơn nàng tưởng nhiều! Lão ta rất khôn khéo! Nàng nghĩ xem, lúc trước ngay cả ta cũng bị ông ta gạt. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ai mà biết, thực lực của ông ta không ngờ mạnh mẽ như vậy. Không ngờ có thể một người một kiếm, tự mình đánh bại cả Tiên Âm và Quân Kiếm, ngũ đại cao thủ của phái Tiên Sơn! Lão già này thật là lợi hại a! Ta không có tự mình mang đồ tới, mà để Tiểu Thanh đi, không gặp mặt ông ta, ông ta quá nửa là đã đoán được ý tưởng của ta. Cho nên, cũng rất thông minh không đề cập tới."
Sau đó Tiểu Lôi nhìn khuôn mặt thanh lệ của Diệu Yên, không nhịn được vuốt ve làn da mềm mại trên đó, rồi lẩm bẩm nói: "Cái tên phu quân của nàng đây, vốn lý tưởng chỉ là làm một tên tiểu vô lại vô sầu vô lo. Kết quả không biết làm sao, xoay qua xoay lại, không cẩn thận, lại nhằm vào con đường của đại hiệp mà đi… Cho nên sau này ta cần phải để ý, nỗ lực quên đi cái chuyện tiếp tục làm một tên tiểu vô lại của ta."
Diệu Yên bị hắn rờ mặt phát ngứa, cười duyên hai tiếng rồi nghiêng đầu né tránh, hé miệng cười nói: "Phu quân của thiếp cho dù là vô lại, cũng là chí tôn của vô lại đó!"
Tiểu Lôi phẩy phẩy tay: "Được rồi, nàng về tiếp tục xem truyền hình đi. Ta đối với mấy cái món đó không có hứng thú. Hiện tại tính đi thăm lão Diệp tán dóc đây."
Đợi Diệu Yên trở về phòng, Tiểu Lôi mới đi vào trong trang viện.
Diệp Bất Quần vẫn ở trong trang viện của Tiểu Lôi, nhưng hắn ta dường như rất ít khi ra cửa, đại khái nguyên nhân là vì tâm tình không được tốt.
Điểm này thì Tiểu Lôi có thể hiểu được. Thử nghĩ, cả đời của Diệp Bất Quần, từ nhỏ tới lớn trong lòng đều đặt Vatican làm thánh địa của bản thân, đặt Thượng Đế, đặt tất cả những thứ này làm tín ngưỡng duy nhất trong lòng, nội tâm vô cùng kiên định.
Thế mà đột nhiên có một ngày tất cả đều thay đổi. Vốn tín ngưỡng trong tâm, ầm một cái tan vỡ. Vốn là chiến hữu, lại truy sát mình. Quan trọng nhất là trong lòng hắn đã mất đi lực lượng tâm linh mà hắn vốn ỷ lại. Dưới hoàn cảnh đó, ai cũng sẽ cảm thấy ngỡ ngàng, cảm thấy tuyệt vọng bi thương.
Cho nên Diệp Bất Quần rất ít khi đi ra ngoài.
Chỗ hắn ở, là ngay phía sau trang viện của nhà Tiểu Lôi, chỉ cần xuyên qua khu rừng tiên thảo kia, thì phía sau có xây dựng đặc biệt một căn phòng nhỏ, hiện tại dùng để cho Diệp Bất Quần ở.
Căn phòng nhỏ này là do Diệu Yên thi công xây nên, bởi vì từ sau khi lên phái Côn Luân, đoạt hết toàn bộ mớ kỳ trân dị thảo trong rừng tiên thảo của phái Côn Luân, bao gồm cả tên thổ địa công cai quản rừng, sau khi đoạt về nhà, tại trang viện ở nhà trồng lại các loại tiên thảo kia, nên Diệu Yên mới bố trí một vài trận pháp tại nơi này.
Công năng của mấy trận pháp này, một là giữ nhà, người ngoài không dễ dàng gì đi vào, chỉ có người của Lôi gia, trên người có đeo hộ thân phù do đích tay Diệu Yên tạo ra, lại biết khẩu quyết ra vào, thì mới có thể đi vào được. Thứ hai là hiệu quả, chính là vì thiên địa linh khí của hoàn cảnh chung quanh đều gom lại chung một chỗ, bởi vì trong khu rừng này có không ít các loại tiên thảo mà nhân gian hiếm có. Thủy thổ của phàm gian thì trồng không nổi, cũng chỉ có thánh địa linh sơn kia của Côn Luân, linh khí dầy đặc, mới có thể trồng được. Địa phương nơi Tiểu Lôi ở, cự ly rất gần khu sầm uất của nhân gian, linh khí bị loãng đi rất nhiều, toàn nhờ mấy trận pháp này của Diệu Yên, mới có thể đem linh khí phương viên trăm dặm chung quanh, hấp thu vào được, cho nên lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì sử dụng.
Ngay cả tên thổ địa công kia, cũng bị Diệu Yên dùng pháp thuật chế trụ, ngoan ngoãn nhận lệnh, ở tại trong nhà Tiểu Lôi, tiếp tục làm cái chức nghiệp "nhân viên làm vườn" rất là có tiền đồ này.
Sau này, Diệu Yên có một ngày đột nhiên phát hiện, phía sau tiên thảo viên, chỗ cận kề Nam Sơn, hoàn cảnh địa lý nơi này rất là giống cái tiểu sơn cốc trong u cốc ở phái Tiên Sơn mà năm đó nàng một mình độc cư tu luyện. Bên cạnh cũng là núi, cũng là rừng cây. Nàng vì tưởng nhớ chuyện cũ, mới xây dựng một căn phòng nhỏ tại nơi này. Đôi khi cũng thích một mình tới căn phòng nhỏ này ở mấy ngày. Một mặt tu luyện, một mặt tĩnh tâm.
Hiện tại thì Diệp Bất Quần tới nhà Tiểu Lôi, tâm tình xuống dốc, cũng không nguyện ý muốn ở trong nhà lớn. Cho nên Diệu Yên mới dứt khoát an bài cho hai người Diệp Bất Quần và Constantine ở lại căn tiểu ốc này. Như vậy bọn họ cũng có được yên tĩnh mà họ mong muốn. Dù sao ăn uống mỗi ngày kể cả các sinh hoạt cần thiết khác cũng cứ thế mà trôi qua.
Hiện tại thì Diệp Bất Quần cơ hồ là chính thức ẩn cư. Mỗi ngày chỉ có Bảo Nhi, Bối Nhi hai cô bé này đôi khi lui tới. Bọn chúng dường như rất là hiếu kỳ với vị thúc thúc người nước ngoài này. Đặc biệt là Bảo Nhi, từ nhỏ đã biết Diệp Bất Quần, hiện tại đối với pháp thuật Tây Phương lại nảy sinh hứng thú, thường hay đến quấy phá muốn Diệp Bất Quần chỉ dạy pháp thuật Tây Phương cho nó. Cũng nhờ đòi hỏi của hai đứa bé khả ái này, mới khiến Diệp Bất Quần phân tâm đôi lúc, cũng giảm nhẹ đi được đau khổ chồng chất không ít trong lòng.
Cho nên trên dưới của Lôi gia, hiện tại hai đứa bé gái này có quan hệ gần gũi nhất với Diệp Bất Quần.