Chí Tôn Vô Lại

Chương 300: Siêu Cấp Vô Địch Thiết Kim Cương




Ke..ét...
Ke...en ke...ét...
Một loạt tiếng động rất nhỏ từ phía trước vang đến. Tiểu Lôi ngưng thần quan sát, âm thanh phát ra từ pho tượng quỷ dị kia.
Tám cánh tay nhỏ nguyên đang chập lại hoặc quyền hoặc chưởng hoặc chỉ, tạo thành các hình dáng khác nhau, lúc này lại như mơ hồ lắc lư nhè nhẹ. Liền đó những vết nứt nhỏ bé mắt thường khó có thể thấy rõ trên bức tượng từ từ kéo dài từng chút từng chút một.
Hình như bức tượng đang nứt vỡ?
Tiểu Lôi sợ run, tiềm thức khiến hắn lui lại nửa bước. Theo bản năng, hắn cảm giác được khí tức trên bức tượng này rất cường đại! Cường đại thật sự! Dường như có một luồng chảy ngầm mãnh liệt đang tràn xuống bên ngoài pho tượng. Khí tức này mơ hồ có mang theo vài phần tà ác...
Đột nhiên, thân pho tượng lắc lư vài cái, rồi rầm một tiếng, lớp bột phấn vàng bên ngoài ầm ầm nứt vỡ, bụi phấn từ vết nứt bay lên, cả tám cánh tay bắt đầu cử động.
Bức tượng cao chừng bốn thước này giống như một con quái vật khổng lồ đột nhiên sống lại, trước tiên rùng mình một cái, sau đó bắt đầu chuyển động cái đầu.
Đầu pho tượng gồm bốn mặt tiền, hậu, tả, hữu, phân biệt ra thành bốn vẻ mặt mừng vui khác nhau. Cái cổ ken két chuyển động vài vòng, cuối cùng đưa bộ mặt phẫn nộ nhìn về hướng Tiểu Lôi.
Nguyên gương mặt của pho tượng gượng gạo, cứng ngắc, không ngờ cũng có vẻ như sống động trở lại. Nhìn gương mặt phẫn nộ trước mặt, Tiểu Lôi mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực vô hình...
Bình thường, chỉ khi đối diện với loại cao thủ cấp bậc cỡ Khinh Linh Tử, Tiểu Lôi mới có cảm giác bị uy hiếp kiểu này.
Bất giác, hắn lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Rốt cuộc, bức tượng giống như một quái thú vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, dùng lực vặn vẹo mình một cái, dang rộng tám cánh tay rồi chậm rãi đứng thẳng người lên. Thân hình khổng lồ, rắn chắc, vẻ mặt phẫn nộ của nó từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Tiểu Lôi. Hai nhãn cầu của nó mơ hồ hiển lộ mục quang có chút âm hàn lạnh lẽo...
Đột nhiên, không đợi Tiểu Lôi phản ứng, một bóng mờ cực lớn đã đánh đến trước mặt Tiểu Lôi. Ánh mắt Tiểu Lôi chợt co rút, lập tức co người, bắn lùi về phía sau, hai tay giao nhau chắn trước mặt...
Ầm!
Tiểu Lôi có cảm giác như bị một luồng khí lực ngàn cân đánh trúng phía dưới. Lực lượng cường đại kia đã lập tức chấn nát ống tay áo của hắn.
Một bàn tay nắm chặt của pho tượng khổng lồ kia, chỉ cần một quyền đánh rầm một cú, uy lực lại lớn đến thế! Căn bản quyền đầu này không trực tiếp va chạm Tiểu Lôi. Vẻn vẹn chỉ một nắm đấm đã sinh ra năm luồng lực lượng cuồng bạo, như muốn khơi khơi "giã" Tiểu Lôi văng đi.
Tiểu Lôi không ngờ lại cảm thấy đau đớn trên cánh tay! Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng chuyện còn chưa phải đã hết. Hắn không ngờ được là hắn đã thối lui nhanh như vậy nhưng pho tượng quái vật khổng lồ này lại cũng có tốc độ nhanh như thiểm điện!
Thân người hắn còn chưa kịp lùi được năm thước thì ở phía sau một luồng cuồng phong đã thổi tới. Một bàn tay khổng lồ đã quét tới phía sau, hung hăng đánh mạnh vào lưng hắn! Giống như đập một con ruồi, bàn tay đánh Tiểu Lôi văng ra ngoài xa.
Ngay lúc thân thể đập xuống mặt đất,Tiểu Lôi lại cảm thấy đau đớn một lần nữa. Hắn không ngờ lại cảm thấy đau đớn!! Kể từ khi hắn dung hợp xích châu với nhục thể của mình trong lò luyện đan, đây là lần đầu hắn có cảm giác đau đớn à nha!
Lão gia hỏa Bồ Đề đã từng nói, sau khi hắn dung hợp với xích châu, trên thế gian này cơ hồ đã không còn thứ gì có thể đả thương được hắn rồi. Nhưng mà cái thứ gia hỏa trước mặt... hiển nhiên là ngoại lệ!
Tiểu Lôi nghiến răng đứng lên, cảm thấy trên tay và trên lưng vẫn còn đau đớn. Trong miệng hắn lại mơ hồ cảm thấy có chút mùi vị ngọt ngọt tanh tanh.
"Mẹ nó, đừng thổ huyết nha..." Tiểu Lôi chửi thầm một câu, ngước nhìn bức tượng khổng lồ trước mặt.
Quỷ quái! Không biết cái cổ của tên gia hỏa kia chuyển động lúc nào mà đã chuyển gương mặt phẫn nộ về phía sau. Hiện tại đối diện Tiểu Lôi lại là một gương mặt vui vẻ đang cười tự đắc. Chỉ có điều, Tiểu Lôi nhìn gương mặt tươi cười này thật đáng ghét, nó giống như đang nhạo báng hắn đã không chịu nổi một cú đánh.
"Con bà mày!"
Tiểu Lôi hít vào một hơi, hai tay từ từ buông lỏng, ngước mắt nhìn tên đại gia hỏa, quát: "Thân thể của ngươi to lắm, giỏi lắm a! Ta đến đây!"
Lời nói vừa dứt, thân hình hắn nhoáng một cái, chỉ lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ. Trong nháy mắt Tiểu Lôi đã phóng tới trước pho tượng. Vừa vỗ lên bụng pho tượng, một tay Tiểu Lôi đã ấn vào ngực của nó.
Phá!
Sơn!
Không!
Lòng bàn tay của Tiểu Lôi tiếp xúc với pho tượng chợt bạo phát một luồng kim quang mãnh liệt. Lập tức ầm một tiếng, pho tượng khổng lồ bị Tiểu Lôi một chưởng chấn bay!
Với tu vi lúc này của Tiểu Lôi, một chưởng Phá Sơn Không này, uy lực khiếp người ra sao cũng biết. Pho tượng bay trên không tạo nên một đường parabol tuyệt đẹp, bị ném ra sau hơn mười thước mới cắm đầu xuống đất. Ầm một tiếng, mặt đất bị đánh thủng một cái hố to.
Tiểu Lôi vừa thở một hơi thì lại nghe âm thanh ken két. Pho tượng khua tám cánh tay loạn lên vài cái, sau đó xoay người lại. Tuy động tác có phần chậm chạp, nhưng pho tượng cũng vẫn từ trong cái hố đó đứng lên được.
Càng khiến cho hai mắt Tiểu Lôi muốn lồi ra khỏi tròng chính là... gặp quỷ, thân thể pho tượng không hề có tổn thương gì nặng!
Tiểu Lôi thừa biết uy lực một chưởng vừa rồi của mình. Với tu vi hiện tại của hắn, một chưởng vừa rồi cho dù là hòn núi nhỏ, cũng có thể đánh sập.
Nhưng cái thứ gia hỏa này, trừ trước ngực bị lõm vào một tí vỏ ngoài, không ngờ chẳng còn thương tổn gì hết!!
Cảm thấy trong miệng đắng chát, Tiểu Lôi cười khổ nói: "Đúng là tà môn, bức tượng này làm bằng thứ gì đây?"
Pho tượng đã đứng thẳng lên. Lần này, cái đầu của nó lại chuyển thành gương mặt phẫn nộ. Đột nhiên tám cánh tay dang rộng, tự đánh vào trước ngực và sau lưng vài cái, phát ra những tiếng phầm phầm ghê rợn. Lập tức pho tượng chuyển động, nhằm ngay Tiểu Lôi đánh tới!
Rất... nhanh!
Tiểu Lôi chỉ kịp nghĩ phản ứng như thế nào thì đối phương đã tiến đến trước mặt! Tâm ý vừa động, lập tức Tiểu Lôi triển khai thân pháp, thân thể tránh gấp theo một góc độ không ai nghĩ được. Nhưng thân thể hắn vừa bắn đi, lập tức cảm thấy không ổn!
Trong vùng không khí chung quanh hắn đã có vô số đạo tiềm lực trói buộc, khoá chặt mọi cử động của hắn!
Cảm giác này ra sao? Như mình bị trói trong cái lưới lớn, mỗi cử động nhỏ của hắn đã hoàn toàn bị đối phương nắm giữ!
Quả nhiên, thân Tiểu Lôi vừa mới chớm động, một tay của đối phương đã phách tới một cự chưởng. Cũng như lần trước, Tiểu Lôi lại bị quét trúng ngay phía dưới, đánh bay đi. May mà lần này hắn còn kịp đưa tay đón đỡ, nhưng vẫn cảm thấy các đầu khớp xương nơi hai tay đều ngấm ngầm đau nhức.
Phun một bãi nước bọt, Tiểu Lôi chống tay đứng lên. Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng nếm qua cảm giác chán nản như thế này. Tên gia hỏa này không những đã to lớn mà tốc độ còn nhanh kinh người! Còn một điều trọng yếu trong đó là thân thể của nó quá cứng rắn. Trình độ của hắn mà công kích pho tượng cũng không gây được một thương tổn thực sự nào. Năng lực chịu đòn của đối phương thật là quá kinh khủng...
Đầu óc Tiểu Lôi tỉnh táo một tí, hắn bắt đầu cẩn thận lùi lại một chút, giữ một khoảng cách với pho tượng. Trí não hắn xoay chuyển nhanh chóng cố tìm một phương cách hữu dụng đối phó với quái vật này.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhận thấy phương pháp tốt nhất để đối phó với gia hỏa này chính là dùng đao kiếm mà chém nó! Nhưng hiện nay cả một thanh phi kiếm hạ phẩm hắn cũng chẳng có! Hơn nữa thân thể tên gia hỏa này quá cứng rắn, e rằng chỉ có dùng Thu Lộ kiếm mới mong đả thương được nó chăng?
Đương nhiên, Tiểu Lôi có thể dùng tiềm lực xuất được một tia kiếm khí hoặc một thanh kiếm quang từ tay không. Nhưng đến chiêu Phá Sơn Không, tụ tập lực lượng vào một điểm, trăm lần động thủ đều thành công cả trăm, cũng không đả thương được đối phương.... Nên Tiểu Lôi biết rằng không thể dùng tiềm lực hoặc kiếm khí đả thương được đối thủ...
Không thể công kích bằng sức lực... thì dùng ma pháp tấn công…
A! Phì phì phì... Nói cái gì, là pháp thuật! Pháp thuật công kích! Tiểu Lôi khẽ lắc lắc đầu, cặp mắt sáng ngời!
"Ê! Ê!" Hắn cố sức vẫy vẫy tay, hét: "Cái gã to đầu quái dị kia! Ngươi tới đây! Tới đây!"
Tiểu Lôi dang hai cánh tay, đợi tên gia hỏa kia nặng nề đi từng bước đến gần, trên lòng bàn tay hắn chợt xuất ra một đạo kim sắc hỏa diễm. Miệng hắn niệm nhanh một câu khẩu quyết, lập tức hai đạo hỏa diễm từ hai tay hắn đột nhiên bay ra. Dưới tiếng gầm rít của của hỏa diễm, đã quyện lấy pho tượng vào bên trong.
"Ô ô ô ô..."
Bức tượng bị ngọn lửa bao phủ, từ miệng không ngờ phát ra một loại âm thanh cực kỳ cổ quái. Lập tức, chợt thấy toàn thân pho tượng lóe lên. Từ trên thân pho tượng đột nhiên xuất hiện một luồng hắc sắc quang khí nhàn nhạt, rồi pho tượng rung lên...
Trong khi Tiểu Lôi trợn mắt há mồm nhìn, dường như tên đại gia hỏa này đã cởi bỏ y phục, đem tam vị chân hỏa bao phủ toàn thân "cởi" ra, tuột xuống đất! Ngọn lửa vừa rớt xuống đất, bị nó đạp cho mấy đạp, dập tắt!
Sau đó, pho tượng đưa bộ mặt cười nhạo về phía Tiểu Lôi, tám cánh tay giương ra, thân người bay đến, chụp lấy Tiểu Lôi.
Không phải Tiểu Lôi không nghĩ tới việc né tránh...
Nhưng mà hắn đã gặp quỷ. Nó có đến tám cánh tay! Trên dưới trái phải trước sau, toàn là tay của đối phương, hắn tránh đi đâu bây giờ?
Hơn nữa cái thứ gia hỏa này còn to hơn cả con voi, nhưng động tác thì lại mau lẹ hơn cả thỏ! Bốn cánh tay của nó thần tốc chụp lấy hai tay và hai chân của Tiểu Lôi, sau đó nhấc hắn lên cao.
Liền đó, từ trong miệng nó phát ra một tiếng gầm cực kỳ tàn khốc, pho tượng dụng lực lôi mạnh tứ chi của Tiểu Lôi ra bốn hướng.
Két
Két keét
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Cho dù thân thể của Tiểu Lôi rất cường hãn, pho tượng này vẫn đủ sức lực để phân thây hắn, tuy nhiên do dùng quá nhiều sức, cổ tay và các đốt ngón tay của pho tượng lại phát ra những âm thanh chói tai kia. Tiểu Lôi phát ra một tiếng kêu thảm, mắt hắn bắn ra một đạo kim quang , từ thân thể phát ra năm đạo lực lượng. Nhất thời, những cánh tay của pho tượng bị tuột ra, thừa thế Tiểu Lôi nhảy vội xuống đất. Hắn lùi nhanh ra phía sau, há họng phóng ra một cỗ hàn khí lạnh như băng về phía pho tượng.
Cỗ hàn khí do Tiểu Lôi phun ra phát triển nhanh chóng, trong nháy mắt trở thành một cơn lốc lạnh lẽo, quấn trọn toàn thân pho tượng. Trong chớp mắt, toàn thể pho tượng biến thành băng, lại bị bao phủ bên ngoài bởi một lớp băng cứng rắn!
Lập tức, lớp băng càng lúc càng dầy, cuối cùng đã thành một ngọn núi băng nhỏ, nhốt chặt pho tượng bị đông cứng ở giữa.
"Mẹ nó!" Trán Tiểu Lôi đầy mồ hôi, dùng sức lắc lắc hai cánh tay đau nhức, chửi: "Tí nữa là ta bị ngươi phân thây rồi..."
Hắn cẩn thận lui về sau thêm vài bước.
Hắn không ngây thơ đến nỗi tin rằng đống băng này có thể tiêu diệt được tên gia hỏa khủng khiếp kia. Quả nhiên, chỉ sau một lúc, mặt băng sơn bắt đầu phát ra những âm thanh rạn nứt bi thảm. Khe nứt càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều hơn; cuối cùng ầm một tiếng, khối băng gãy vụn, sụp đổ. Pho tượng từ trong đống băng đổ nát bước ra, lắc mình cho băng rơi xuống, đoạn chằm chằm nhìn Tiểu Lôi, chậm rãi từng bước, từng bước bức tới gần.
Tiểu Lôi cảm thấy mình có chút bất lực.
Đánh nhau bằng sức lực... trong tay mình không có vũ khí, thân thể lại không cường hãn bằng đối phương.
Tấn công bằng pháp thuật... Lửa và băng đều đã sử dụng qua. Cái tên gia hỏa này không những chịu đựng được sự tấn công vật chất một cách cường hãn mà hiển nhiên còn có tiềm lực rất cường đại!
Bên người lại không có pháp khí nào có thể đối phó được với nó...
Chấn Thiên Linh? Vật này dùng âm thanh để công kích hồn phách đối phương, thuộc loại pháp bảo "công kích tinh thần", nhưng hắn lại đang phải đối diện với một bức tượng a!
Còn như cái pháp bảo hồ lô kia... Thôi thôi, van ngươi, ngươi cho rằng pho tượng có tên sao?
Còn Nghịch Thiên Kiếm... ít nhất ta phải có một thanh kiếm mới được chứ?
Kiếm?
Tiểu Lôi vừa nghĩ đến đó, tựa như để ấn chứng cách nghĩ giống nhau, đầu pho tượng lại di chuyển, lần này đưa ra cái gương mặt bi ai về phía Tiểu Lôi .
Tám cánh tay pho tượng đột nhiên cùng đưa lên trên không, mơ hồ như chộp lấy một vật gì đó trên không...
Ngay lập tức, khắp bốn phương tám hướng nghe như có tiếng mặt đất chấn động nhẹ, rồi có âm thanh của những vật phá đất chui lên, có những vật phóng lên mặt đất giãy giụa...
Cuối cùng, nghe ầm một tiếng, chỉ thấy mặt đất phía xa lộ ra một cái cửa hầm, một vật thể bằng kim loại to lớn từ dưới đất bay lên, vèo một tiếng đã đáp vào tay bức tượng.
Vật này sáng ngời, cao cỡ bằng người Tiểu Lôi, toàn thân màu vàng kim, nhè nhẹ ẩn hiện kim sắc kiếm khí...
Mẹ nó, rõ ràng đó là một thanh trường kiếm vĩ đại!
Sau đó, lại nghe một loạt tiếng động nhẹ, từ chung quanh lại có thêm vài món đồ vật từ mặt đất bay lên, lại có vài món vũ khí vĩ đại bay vào tay pho tượng...
Tổng cộng có tám thanh trường kiếm khổng lồ! Mỗi thanh đều làm bằng chất liệu màu vàng, mặt trước óng ánh kim sắc kiếm khí! Càng ghê gớm hơn nữa, trong kiếm khí lại phảng phất có mùi máu tươi nồng nặc!
Trước mặt Tiểu Lôi là pho tượng khổng lồ làm bằng kim loại, có tám cánh tay đang cầm tám thanh kiếm khổng lồ sắc vàng, đang nhìn chằm chặp vào người hắn...
Thật sự Tiểu Lôi có cảm giác miệng mồm đắng ngắt. Hắn cười khổ, lùi lại, đầu óc lại xoay chuyển tìm cách đối phó.
Ngay lúc đó, từ bốn phương tám hướng lại vang lên giọng nói kia:
"Nguyệt Sơn, thật sự ngươi đã làm cho ta kinh ngạc... Có thể chống đỡ với Thánh Huyết Ma Tượng lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên!" Giọng nói kia lại dường như có vài phần tiếc nuối: "Đáng tiếc, ngươi lại phải chết tại đây."
Tiểu Lôi nghiến răng, lạnh lùng nói: "Ngươi đang đứng đó xem đấy ư? Hừ! Cái thứ quỷ này được gọi là gì chứ? Thánh Huyết Ma Tượng hả? Hãy xem lão tử làm sao đập vụn nó đây!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv