Chí Tôn Vô Lại

Chương 286: Âm mưu tại Nguyệt gia




Vừa ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt dương dương tự đắc quen thuộc.
Nguyệt Sơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ: "Sao lại là đệ? Thiếu chút nữa hù chết ta rồi."
Sau đó hắn rên nhẹ một tiếng, người lảo đảo. Tiểu Lôi nhanh chóng đỡ lấy, nhướng mày hỏi: "Sao thế? Huynh sao rồi?"
Nguyệt Sơn khoát tay, dựa vào tường, thở hổn hển vài tiếng, thấp giọng nói: "Vài ngày trước ta bị nội thương, không sao."
Hắn dừng một chút, nhìn Tiểu Lôi, ngạc nhiên hỏi: "Sao đệ lại ở đây?"
Tiểu Lôi cười hì hì: "Du sơn ngoạn thủy thôi, vừa rồi thấy huynh đại triển thần uy, một mình đánh mười mấy người. Muốn cùng huynh đùa một chút, nên im lặng tới tìm ngươi. "
Nguyệt Sơn cười khổ, lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh đứng phía sau Tiểu Lôi, trong lòng chấn động, thất thanh hét:" A... đây là?"
Bất quá chỉ trong chớp mắt, Tiểu Lôi đã kéo Nguyệt Hoa lại, cười nói: "Đây là thê tử của ta."
Nguyệt Sơn nhìn Nguyệt Hoa, giờ mới thấy rõ hình dáng của nàng.
Bởi vì Tiểu Lôi đã thi triển chướng nhãn pháp trên người Nguyệt Hoa, cải biến hình dáng của nàng một chút, bây giờ nhìn Nguyệt Hoa so với diện mạo cũ nhiều chỗ không giống. Da mặt hơi đen một chút, làm vẻ bề ngoài của nàng có vài phần biến hóa, giấu đi một chút vẻ đẹp, nhìn qua dù vẫn là một cô gái xinh đẹp mê hồn, nhưng vẫn không bằng vẻ mỹ lệ vốn có của nàng.
Chỉ là ấn tượng của Nguyệt Sơn đối với Nguyệt Hoa quá sâu sắc, Tiểu Lôi dù biến đổi dung mạo của nàng, nhưng Nguyệt Sơn liếc thấy thân ảnh của Nguyệt Hoa, vẫn không nhịn được sinh ra vài phần cảm giác khác lạ.
Nhìn rõ tướng mạo của Nguyệt Hoa, trong lòng Nguyệt Sơn sinh ra vài phần thất vọng, nội tâm lập tức có chút chua xót, nhịn không được lắc đầu, lập tức tỉnh ngộ lại, cười nói: "Xin lỗi, ta vừa rồi hoa mắt... à, nguyên là thê tử của đệ, ta phải gọi là đệ muội rồi."
Trong lòng Nguyệt Hoa tuy hết sức cố nén kích động - dù sao trong ba năm qua đây cũng là lần đầu tiên nàng thật sự cùng thân nhân tiếp xúc gần như thế. Tuy trên vẻ mặt không có biến hóa lớn, thế nhưng ánh mắt nàng không khỏi có chút dao động. Tiểu Lôi ho khan một tiếng, Nguyệt Hoa lúc này thầm rùng mình, miễn cưỡng cười nói: "Chào anh, anh nhất định là đại ca Nguyệt Sơn. Tiểu Lôi vẫn thường nhắc tới anh."
Nguyện Sơn cười hăng hắc, không suy nghĩ thêm nữa, nhìn Tiểu Lôi, nói: "Tiểu tử khá lắm, vài năm không gặp, không ngờ đệ đã có vợ..." Nói đến đây, hắn đột nhiên nhíu mày: "Nhưng người nhà đệ nói đệ đã ba năm không về..."
Tiểu Lôi cười nói: "Ta về núi tu luyện ba năm, vừa mới xuống núi vài ngày trước."
Nguyệt Sơn gật đầu, hắn biết chuyện của Tiểu Lôi, nghe giải thích như thế, cũng không hỏi gì nữa. Tiểu Lôi nhướng mày hỏi: "Nguyệt Sơn lão huynh, ta vừa rồi nhìn huynh với bọn chúng đánh nhau, có phải là Nguyệt gia xảy ra việc rồi không?"
Nguyệt Sơn chần chờ một chút, Tiểu Lôi cố ý xụ mặt nói: "Ta và huynh quan hệ như thế! Huynh có gì khó xử, nếu không thể nói với ta, vậy coi như không coi ta là bằng hữu."
Nguyệt Sơn nghe xong suy nghĩ một hồi, cũng biết Tiểu Lôi là kẻ có bản lĩnh, lúc này mới hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Đây là chuyện nhà của ta, thật không dám giấu giếm... gia tộc Minh Nguyệt của ta, xảy ra một chuyện. Chỗ của ta ở phía trước không xa, không bằng quay về đó từ từ nói."
Nói xong hắn đứng dậy, dẫn Tiểu Lôi đi về phía trước.
Tiểu Lôi cùng Nguyệt Hoa theo ở phía sau, vẻ mặt Nguyệt Hoa có chút kích động, Tiểu Lôi nắm tay an ủi, mặt khác một tay ôm eo nàng.
Chỗ ở của Nguyệt Sơn ngay phía trước không xa. Ba người đi ước chừng trăm mét, rẽ vào một hẻm nhỏ, dừng lại trước một cánh cửa, rồi theo Nguyệt Sơn đẩy cửa bước vào, đó là một cái sân nhỏ cực kỳ đơn giản. Sân rộng không tới mười mét vuông, ở giữa có một cái giếng, bên cạnh có hai gian phòng.
Lại cùng Nguyệt Sơn đi vào một gian, lập tức nhận ra đồ đạc bên trong thật đơn giản, bất quá chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế thôi. Trong phòng còn tản ra mùi dược vật nồng đậm.
Tiểu Lôi vừa tiến đến lập tức cau mày nói: "Huynh ở chỗ thế này sao?"
Nguyệt Sơn đã ngồi trên giường, sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp có hơi dồn dập, cười gượng: "Có thể sống là đã tốt rồi." Sau đó hắn lại ho khan vài tiếng.
Tiểu Lôi cau mày, đi tới đưa tay nắm lấy cổ tay, trên mặt lộ ra nét quái dị: "Sao? Thương thế của huynh thật kỳ quái……"
Đột nhiên hắn đưa tay ấn xuống bả vai Nguyệt Sơn, ý bảo không được loạn động, sau đó hai ngón tay kéo một cái, đã xé rách y phục, lộ ra da thịt bên trong, chỉ thấy trên ngực Nguyệt Sơn quả nhiên có một dấu tay tím đen!
Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua, nhịn không được "A" một tiếng.
Chưởng ấn này khắc sâu vào da thịt, khá kinh khủng. Tiểu Lôi đưa tay chạm vào, da thịt lạnh ngắt.
Nguyệt Sơn hít vào một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Vết thương nhìn thì lợi hại, kỳ thật không sao. Chỉ là mỗi ngày vào lúc nửa đêm, luôn có hai tiếng đồng hồ đau chịu không được. Ban ngày thì không có cảm giác gì, chỉ là lúc vận khí, ngực có hơi đau đớn, nhưng mà ta còn có thể chịu được."
Sắc mặt Tiểu Lôi cổ quái: "Vết thương là do ai đánh?"
Nguyệt Sơn lắc đầu: "Không biết."
Sắc mặt Tiểu Lôi có chút ngưng trọng nhìn thoáng qua Nguyệt Hoa, thấp giọng nói: "À…… em ra ngoài giếng lấy một chậu nước, anh muốn khám cho Nguyệt Sơn huynh."
Khi Nguyệt Hoa bưng chậu ra cửa phòng, Tiểu Lôi nhìn chằm chằm Nguyệt Sơn, thấp giọng nói: "Nguyệt Sơn, huynh nói thật cho ta biết đi, vết thương là do ai đánh!"
Nguyệt Sơn lắc đầu: "Ta đích xác không biết người đó là ai. Ngày đó trúng một chưởng, tựa hồ không có cảm giác gì. Ta nghĩ là qua vài ngày tất không có chuyện gì."
"Ai……" Tiểu Lôi thở dài, thấp giọng nói: "May là huynh gặp ta, nếu không huynh chết chắc rồi!" Dừng một chút, ánh mắt hắn lộ ra vẻ tức giận: "Chưởng pháp này không phải là võ công bình thường, chỉ có người tu hành mới có bản lãnh này, hắc hắc…… vết thương đó là Huyết Thủ Ấn, ngực huynh bây giờ đau đớn, là vì pháp lực đối phương đã lưu lại trong ngực, liên tục hút máu của huynh! Đem máu toàn thân hút vào ngực! Mặc dù hút có thong thả, bất quá đến cuối cùng, ngực huynh ứ máu càng nhiều, kinh mạch ứ tắc, đừng nói là vận khí. Động cũng động không được! Cuối cùng sẽ hộc máu mà chết!"
Sắc mặt Nguyệt Sơn biến đổi, lại nghe thấy Tiểu Lôi tiếp tục nói: "Huynh bị thương đã là chuyện vài ngày trước rồi, nếu là ứ huyết bình thường, vậy bây giờ hẳn là đã tan rất nhiều! Chẳng lẽ huynh không cảm giác được chưởng ấn chẳng những không tiêu tán, ngược lại màu sắc càng ngày càng thâm lại sao?"
Nguyệt Sơn trầm mặc lại, chính mình cũng sớm có cảm giác, chưởng ấn trước ngực không giống ứ huyết bình thường, ngày nay, chẳng những không tiêu tan, ngược lại màu sắc quả thật là càng lúc càng thâm lại.
"Hắc hắc…… nói thế thôi, loại pháp thuật này, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, bất quá may là ta từng nghe nói qua…… loại môn phái này. Ta cũng từng giao thủ với bọn chúng vài lần!" Ánh mắt Tiểu Lôi lộ vẻ băng lãnh, nói ngay: "Huynh nói cho ta nghe, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Nguyệt Sơn thở dài: "Điều đó phải kể từ tháng trước……"
"Từ lần từ biệt trước, sau đó ta lại ly khai Nguyệt Tinh, về tới nhà của mình. Những năm gần đây ta vẫn là kẻ theo chủ nghĩa thất bại, vào tháng trước. Trong nhà có người tới tìm ta báo tin. Vốn gần đây ta vẫn không muốn về lại Thiệu Hưng, chính là do không thích những chuyện rối loạn trong gia tộc…… đệ biết không, bởi vì chuyện của Nguyệt Hoa, ta đối với gia tộc, đã không muốn hỏi tới. Thêm vào đó, chuyện của gia tộc chúng ta, đệ cũng không biết đâu, một gia tộc lớn như vậy, luôn có một chút chuyện minh tranh ám đấu. Ta không chịu được, dứt khoát tránh xa làm một người thanh tịnh, cũng là an tâm luyện công. Cho nên tháng trước trong tộc đột nhiên phái người tới báo tin, ta lúc ấy cảm thấy rất kỳ quái, chỉ nói là trong tộc xảy ra chuyện lớn, bảo ta về xem."
Gia tộc Minh Nguyệt của ta là một gia tộc lớn, tổng cộng chia làm chín phòng. Ta xem như là người của Ngũ phòng, vốn không thích quản việc, nhưng bởi vì Ngũ phòng ít người, tới đời của ta, cha mẹ lại không còn, hơn nữa ta... hắc hắc, ta đã nói với đệ, ta không phải là con cháu ruột của Minh Nguyệt gia, năm đó cha ta không con, mới nhận làm con nuôi. Bởi loại quan hệ này, bình thường trong nhà ta không có địa vị gì, bất quá dù sao bây giờ ta cũng là hậu nhân duy nhất của Ngũ phòng, trong nhà xảy ra chuyện lớn, ta cũng phải tham dự, cho nên, ta đã trở về một chuyến."
Lúc trở về, mới biết được, là Thái công tộc trưởng của ta, bệnh nặng. Thái công vốn là tộc trưởng, lão nhân gia võ công cao cường, bất quá niên kỷ cũng đã chín mươi, thân thể có hơi bệnh hoạn, cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng lúc quay về, phát hiện được lão nhân gia bệnh không ngồi dậy được, nằm trên giường căn bản đã nói không nên lời, thân thể gầy yếu lộ ra cả xương. Ông ấy là trưởng tộc, lại thành ra như thế, thật không thể giải quyết công việc được, như thế ta mới biết, bọn họ kêu ta quay về, là vì đề cử tộc trưởng mới."
Minh Nguyệt gia của ta kinh doanh cũng đã mấy trăm năm, trải qua nhiều đời như thế, sản nghiệp trong tộc, tổng cộng lại cũng là một lượng tài sản lớn, khi làm tộc trưởng, có thể hiệu lệnh chín nghìn con cháu, sản nghiệp trong tộc đều phải nghe tộc trưởng điều phối! Không nói chi xa... mấy cái võ quán dưới tay nha đầu Nguyệt Tinh, đệ cũng biết mà, nha đầu Nguyệt Tinh là người của Tứ phòng, võ quán của nó đều là do tiền của Tứ phòng cấp cho để khai khác, chỉ cần mấy cái võ quán đó, giá trị tối thiểu cũng tới trăm vạn. Mỗi năm lợi nhuận tới trăm mấy vạn, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong sản nghiệp của Tứ phòng mà thôi. Từ đó có thể tính toản sản nghiệp của cả Tứ phòng là nhiều hay ít? Vậy chín phòng của Minh Nguyệt gia, cộng lại là sản nghiệp lớn đến thế nào?"
Tiểu Lôi cười khổ, nói: "Ta đã minh bạch, Minh Nguyệt gia của huynh quả là một gia tộc đại phú đại quý."
"Đại phú đại quý không dám nói, bất quá dù sao mấy trăm năm trôi qua, gia nghiệp cũng còn làm cho người ta phải ganh tỵ. Còn có rất nhiều thứ không thể kể ra ở trong; chuyện phân biệt đối xử, ta còn chưa nói…… cho nên, mỗi lần đề cử tộc trưởng, đều là ồn ào không ngớt. Nhất là lần này, thái công lão nhân gia đột nhiên phát bệnh, nói không nên lời, nên lão nhân gia không có lưu lại di chúc truyền kế nghiệp, đó mới là phiền toái lớn nhất!"
"Cho nên nhà huynh mới tranh nhau?" Tiểu Lôi thản nhiên nói.
"À, Ngũ phòng của ta chỉ có một mình ta độc lai độc vãng, cha ta không còn nữa, tự nhiên đám người tranh đoạt tất đem Ngũ phòng xếp chót. Còn Tứ phòng, Nguyệt Hoa chết sớm, chỉ còn lại một mình nha đầu Nguyệt Tinh…… tự nhiên cũng không cần nghĩ tới. Bảy phòng còn lại đều tranh đến vỡ đầu chảy máu, đã từng thiếu chút nữa đánh một hồi tại từ đường trong tộc rồi. Ta không quen nhìn việc này, nên dặn dò Nguyệt Tinh vài câu, sau đó bỏ đi, không muốn để ý tới chuyện phiền lòng này." Ngữ khí Nguyệt Sơn đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói: "Nhưng ta trở về không được tới nửa tháng, trong tộc đã truyền tin, nói thái công lão nhân gia đã mắc bệnh qua đời."
"Ta lập tức quay lại chịu tang, nhưng khi biết những việc đã xảy ra, không khỏi có chút hoài nghi." Nguyệt Sơn lắc đầu, ánh mắt lộ ra vài phần bi phẫn, nắm chặt nắm tay: "Lúc ta quay lại, tộc trưởng đã chọn xong, chính là đương gia của Lục phòng. Chính là Lục thúc của ta, bất quá chỉ là tạm nắm vị trí tộc trưởng, chánh thức nắm quyền, phải đợi các thúc công của các phòng khác đồng thời quyết định mới được. Không khí trong tộc rất kỳ quái, cũng không thấy Nguyệt Tinh nha đầu. Gia tộc triệu tập các phòng khai hội, vốn là thương lượng hậu sự của thái công, nhưng là cũng không nghĩ Nguyệt Tinh nha đầu lại không xuất hiện. Lúc ấy ta đã thấy có chút kỳ quái. Trong lúc khai hội, ta mới biết được là thái công chết như thế nào!"
"Là chết như thế nào?" Tiểu Lôi con mắt sáng ngời.
"Ban đêm sau khi ta đi một ngày, phòng của thái công đột nhiên bị cháy. Lửa cháy rất mạnh, trong lúc cứu hỏa, phòng bị sụp, mọi người liều mạng cứu giúp, khi hừng đông lửa đã tàn, kết quả cháy rụi sáu gian phòng, chết ba người. Mà thái công, bởi vì nằm trên giường không thể cử động, không cứu ra được, bị thiêu chết trong hỏa tai…" Nguyệt Sơn chậm rãi nói: "Kết quả điều tra của cục cảnh sát cùng bệnh viện và phòng chữa cháy đều là hỏa tai ngoài ý muốn, phòng ốc trong nhà có kết cấu xuống cấp chính là nguyên nhân. Điều đó cũng không kỳ quái…… ta kỳ quái là, tại sao lại có ba người chết cháy!"
Nguyệt Sơn nói đến đây, ngữ khí phát ra càng băng lãnh: "Không sai, bên ngoài nhìn vào. Hỏa tai đốt chết người, đó là bình thường, vậy chuyện bất thường là. Đệ biết sao không, Nguyệt gia chúng ta là người học võ! Ba người đó nguyên là người phụ giúp bên cạnh thái công, công phu rất cao! Như thế nào mà ba người lại bị hỏa tai thiêu chết chứ? Hơn nữa không có ai chạy được ra ngoài? Ngoài ra trong sáu phòng kia, cho dù là mấy kẻ dọn dẹp tạp dịch không có võ công cũng có thể chạy ra được, vậy mà mọi người trong phòng thái công đều chết hết?! Hừ!"
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng đạo lý đó huynh có khả năng nghĩ đến, người khác tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, chẳng lẽ người của các phòng khác không hoài nghi?"
"Cũng có." Nguyệt Sơn nói: "Gia tộc cũng đã điều tra, căn cứ hiện trường lưu lại sau hỏa tai, kết luận là. Ba người phục dịch thái công đang ngủ, lúc bị lửa cháy bừng tỉnh thì đã chậm, bọn họ mang thái công muốn chạy ra, kết quả bị đè bởi một thanh xà ngang, sau đó phòng đổ sụp, không ai có thể thoát ra, toàn bộ chết ở bên trong."
Tiểu Lôi gật đầu, không nói gì.
Nguyệt Sơn cau mày nói: "Lời giải thích này cũng hữu lý, nhưng ta dù sao cũng còn chút hoài nghi, đã nói tốt nhất phải đợi báo cáo của cảnh sát mới có thể kết luận, dù sao thì trưởng tộc đã chết, chuyện quan trọng này phải tra rõ ràng! Nhưng Lục thúc nói cho ta biết, di thể thái công cùng ba người kia, đã bị hỏa táng. Ngoài ra, cũng chưa từng kiểm tra qua!"
Tiểu Lôi chớp mắt: "Sau đó thì sao? Huynh làm thế nào?"
Nguyệt Sơn cắn răng nói: "Lúc ấy ta liền đưa ra nghi vấn, tranh luận cùng Lục thúc trong đại hội, Lục thúc đột nhiên tỏ vẻ muốn đem ta gạch tên đuổi khỏi gia tộc! Lúc ấy hắn đột nhiên đưa ra ba tội danh của ta. Thứ nhất, nói ta không ở nhà phụng thị trưởng bối, mà lại chạy ra bên ngoài, chính là bất hiếu! Điều thứ hai, ta thân là con cháu Nguyệt gia, không cố gắng khổ luyện võ công Nguyệt gia, mà lại ra ngoài học võ công khác, lạy người khác làm sư phụ, đó chính là bất trung với Nguyệt gia!"
Tiểu Lôi giật mình nói: "Chỉ dùng hai điều đơn giản đó, là có thể gạch tên huynh trục xuất!"
Nguyệt Sơn thở dài: "Không phải đơn giản như đệ nghĩ vậy đâu…… Lục thúc tựa hồ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ xuống tay với ta. Hai tội danh đó không như đơn giản như đệ tưởng đâu…… đệ không phải là con cháu thế gia, đệ không hiểu đâu. Chúng ta là gia tộc cổ xưa truyền xuống, tộc trưởng chính là nhất gia chi chủ, năm đó ta tức giận ly khai, thật sự là xúc phạm gia quy. Trong lúc thái công bệnh, ta không quen nhìn bọn họ tranh đoạt tộc trưởng, vừa đi khỏi, lập tức bọn họ liền lấy cớ, nói thái công bệnh nặng, ta không ở lại trong nhà trọn hiếu…… hừ, bọn họ mỗi ngày gây náo loạn, tính là tận hiếu sao?! Ngoài ra, ta học võ công bên ngoài Minh Nguyệt gia…… đích xác là phạm vào tối kỵ! Chúng ta người học võ đối với môn phái rất coi trọng, ta ở tại Minh Nguyệt gia, thì chính là đệ tử của Minh Nguyệt gia, thân là con cháu Minh Nguyệt gia, nếu tự tiện học người khác, nói nhẹ thì là bất tuân môn quy, nói nặng là…… xem như phản môn! Gia tộc chúng ta thế này, cho dù muốn học võ công người khác, thì ít nhất cũng phải báo trưởng bối trong tộc, được cho phép, mới có thể học…… nhưng lại tuyệt đối không cho bái sư học nghệ! Không cho làm môn hạ kẻ khác!"
Nguyệt Sơn thở dài nói: "Hai tội danh đó bị bọn họ nắm được, ta cũng không có cách nào phản bác, lúc ấy đã bị đuổi khỏi gia môn. Nguyệt Sơn ta đơn độc, tự nhiên là không sao cả, nếu đuổi ta khỏi cửa, ta cũng không ở làm gì. Nhưng ta một khi rời khỏi, đồng nghĩa liên lụy làm xấu hổ tiên phụ! Trong lòng ta tức giận, liền chuẩn bị đột nhập Nguyệt gia trong đêm, tìm mấy vị thúc công phòng khác làm chủ cho ta…… bởi vì ta bị đuổi ra cửa, không thể vào bằng đại môn Nguyệt gia, ban đêm ta liền lặng lẽ đột nhập vào, kết quả đêm hôm đó, tại Nguyệt gia, ta đang chuẩn bị tìm thúc phụ Bát phòng Cửu phòng, lại nhìn thấy một cái cái bóng leo tường ra! Ta kỳ quái, không ngờ lại có người dám dạ thám Nguyệt gia, hơn nữa người nọ thân pháp nhanh nhẹn, hiển nhiên công lực phi thường lợi hại, ta nghĩ đến những chuyện kỳ quặc gần đây của Nguyệt gia, liền không tìm mấy vị thúc phụ, lập tức lặng lẽ theo sau. Ta luôn luôn tự phụ công phu khinh thân của mình, không nghĩ hôm đó lại bị thất thế! Ta bám theo người nọ đi thật xa, tự cho là mình ẩn thân bí mật, thật không nghĩ là kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, cố ý dụ ta tới một địa phương vắng vẻ, sau đó liền động thủ cùng ta!"
"Sau đó thì sao?" Tiểu Lôi ánh mắt chớp động.
"Sau đó……" Nguyệt Sơn cắn răng: "Người nọ vừa động thủ, ta liền phát hiện công lực hắn không dưới ta, bất quá trong lúc hắn cùng ta động thủ, dùng một ít công phu kỳ quái của sư phụ. Nhưng mà ta có thể nhìn ra, võ công của hắn dám chắc là giống Minh Nguyệt gia của ta, nhưng lại luyện phi thường tốt! Bởi vì hắn đã vài lần nhịn không được vô ý sử ra một ít dấu vết võ công Minh Nguyệt gia, thế nhưng, hắn rất cơ cảnh, thoáng lộ ra chút manh mối, lập tức liền thi triển ra một bộ công phu kỳ quái…… ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại võ công quỷ dị đó, thân pháp tốc độ đó, quả thực quá nhanh không giống người! Ta vốn không nghĩ làm tổn thương tính mạng hắn, muốn lưu lại mạng sống hỏi một chút cho rõ ràng, kết quả không thể không thi triển ra " Bách Trảm Quy Nhất" để đối phó hắn…… nhưng……"
"Nhưng thế nào?" Tiểu Lôi cau mày.
Sắc mặt Nguyệt Sơn uể oải: "Nguyệt Sơn ta luôn luôn tự biết, đao pháp Bách Trảm Quy Nhất mặc dù vẫn không thể đại thành, nhưng uy lực cũng không thể coi thường được, khi ta thi triển ra, người nọ đột nhiên dùng một chưởng đánh lên mũi đao của ta, làm gãy trường đao! Sau đó trước ngực ta bị trúng một chưởng!! Bất quá người nọ cũng vị tất khỏe mạnh, ta cũng để lại trên người hắn một chưởng! Lúc ấy ta biết mình bị thương nặng, nếu lại cùng hắn dây dưa tiếp, sợ rằng mạng nhỏ của mình cũng bỏ lại đó, lúc này mới chạy một mạch. Người nọ đã trúng một chưởng của ta, tựa hồ đã bị thương không nhẹ, không đuổi theo ta."
Nói đến đây, Nguyệt Sơn thấp giọng nói: "Ta không cam lòng, nhưng ta biết rằng trong Nguyệt gia có một người võ công lợi hại như thế thì có chuyện! Nhưng hắn đã nhận ra ta, ta lại không biết hắn là ai cả …… ta chưa rời khỏi nơi này, chính là muốn đem chuyện tra ra rõ ràng. Nhưng lại không biết người nọ là ai, chỉ ra tay thử dò xét, hôm nay ta cùng Nguyệt Cửu đánh một hồi trước Quan đế miếu, thứ nhất là vì Ngũ phòng, thứ hai, kỳ thật là thử võ công của hắn."
Tiểu Lôi cau mày: "Huynh thật liều mạng! Huynh hẳn là phải rời khỏi nơi này nhanh lên! Nếu không đối phương hoàn toàn có thể tìm cơ hội giết huynh!"
Nguyệt Sơn lắc đầu: "Ta biết là nguy hiểm, nhưng mà ta không còn lựa chọn! Người Nguyệt gia, ta duy nhất tin tưởng chính là Nguyệt Tinh! Nhưng mà bây giờ Nguyệt Tinh vẫn chưa xuất hiện, ta thậm chí hoài nghi…… ài…… nàng chỉ là một cô gái thôi, một người cô khổ…… ta sợ nàng đã……"
Hắn vừa nói ra, liền nghe thấy từ cửa vọng đến thanh âm của Nguyệt Hoa, nàng đang cầm một cái chậu gỗ đầy ắp nước, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Nguyệt Tinh…… như thế nào?"
Tay nàng tựa hồ mềm nhũn, chậu gỗ trong tay rớt xuống……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv