Chí Tôn Vô Lại

Chương 170: Xông vào Tiên Sơn




Tiểu Lôi đã đến Tiên Sơn đảo một lần, tuy trong lòng hắn khẩn trương nhưng lại không hề lo lắng.
Thử nghĩ xem, có Khinh Linh Tử, Diệu Yên, lại thêm Tiêu Dao tử, ba đại cao thủ này cùng xuất mã, đối phó với Tiên Sơn phái đã mất đi Tiên Âm thì còn có thể lo âu gì nữa?
Hắn khởi hành nhắm hướng Đông, thi triển Ngự Phong Thuật, vượt lục địa đi ra biển lớn, từ từ tiến đến hòn đảo nhỏ của Tiên Sơn phái. Thế nhưng khi hắn rẽ mây mù tiến đến nơi thì trên đảo vẫn hoàn toàn yên lặng, tuyệt không có động tĩnh gì. Tiểu Lôi vỗ đầu mình, thầm mắng: "Phải rồi,Tiên Sơn đảo này vốn chỉ là bình phong ngụy trang, Huyền Không đảo trên không mới đúng là địa bàn chân chính của phái Tiên Sơn."
Hắn tung người nhảy lên không, dựa theo cách tìm sơn môn của Diệu Yên khi hắn cùng nàng xông vào Huyền Không đảo ngày trước, lập tức chiếu theo phương vị bát quái, xác định phương hướng của Huyền Không đảo, nhanh chóng tìm thấy Huyền Không đảo đang ẩn khuất trong mây mù.
Còn lại một điều khó xử duy nhất, đó là sơn môn của Huyền Không đảo không dễ xâm nhập. Dù cho có pháp thuật để tiến vào sơn môn, thì sơn môn này mỗi ngày cũng chỉ mở ra hai lần, dứt khoát không mở trong thời gian còn lại. Nếu cứ xông bừa, liền sẽ gặp phải sát trận cực kỳ lợi hại. Hắn đã nghe Diệu Yên nói, cho dù kim long tu luyện thành hình cũng khó tránh khỏi chết thảm giữa trận pháp này.
Tiểu Lôi tiến đến sơn môn, lại phát hiện sơn môn đã sớm mở rộng. Nguyên tấm bia của sơn môn sừng sững dưới núi, nay đã bị đập vỡ, đổ gục một bên.
Chỉ thấy dọc theo sơn lộ đi lên, cảnh vật xung quanh đều bị tàn phá không tưởng được, cây cối hai bên đường bị chặt ngã thành hàng, nhìn qua thấy hình như không ít cây cùng bị nhổ bật cả gốc lẫn rễ ! Hơn nữa, sơn lộ bằng đá xanh cũng đã bị chặt đứt rời từng đoạn, đập nát vụn từng khúc. Tiểu Lôi thầm thở dài, đi thẳng lên trên, đến chỗ ngoặt dưới chân núi, vốn bị chắn ngang bởi một vách núi rất lớn nhưng nay đã biến thành đống đá vụn. Huyền Không đảo vốn tiên khí hiên ngang, nay đã biến thành một đống hoang tàn, đổ nát. Càng khiến cho hắn kinh hãi chính là khu rừng phía dưới sơn lộ này lại biến thành hầm hố lỗ chỗ.
Tiểu Lôi bước nhanh tiếp, đến giữa sườn núi, nhìn thấy trên đầu núi đình đài lầu các vẫn còn nguyên, cũng thấy mờ mờ một đạo kim quang chớp động. Hình như có người đang đấu phép! Hắn tăng tốc vọt lên phía trước.
Lại đi lên một chốc nữa, chuyển qua một khúc quanh là đến đỉnh núi. Chỉ thấy chỗ này có một cái sân lớn rất rộng, ở giữa có một quảng trường, chung quanh đình đài lầu các đẹp như tranh vẽ. Tại quảng trường có hai nhóm người phân ra đứng ở hai bên. Một bên chính là Tiên Sơn phái, có không ít đạo đồng của Tiên Sơn phái, cũng có vài bạch y nữ tử, trong đó có bốn người Huyền Các Tứ lão.
Ở phía bên kia, đương nhiên chính là đoàn người Tiêu Dao phái, gồm Tiêu Dao tử, Khinh Linh tử, và nhóm đồ đệ Ngô Đạo tử của Tiêu Dao tử.
Ở giữa sân đã có hai người đang đấu phép! Chỉ thấy hai bóng người mờ nhạt đang bay lui bay tới, luân phiên qua lại, kiếm khí tung hoành! Từng đạo kiếm khí dày đặc xuất ra. Tiểu Lôi đứng từ xa xa nhìn lại, cũng cảm thấy kình phong vỗ vào mặt đau điếng. Trên mặt đất còn có những vết nứt sâu hoắm. Người của hai bên đều đứng ở xa xa mà nhìn, không dám lại gần.
Lúc này Tiểu Lôi mới nhìn thấy rõ, nguyên một trong hai người đang giao chiến chính là Diệu Yên! Còn người kia cũng là một phụ nữ, người phụ nữ này hắn chưa từng gặp qua. Khoảng cách quá xa, mà động tác của hai người rất nhanh nên căn bản hắn không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra vũ khí người phụ nữ này sử dụng chính là kiếm, toàn thân nàng vận thanh y.
Tiểu Lôi vừa thấy như vậy, trong lòng khiếp hãi! Tiên Sơn phái cũng còn có cao thủ đối chọi được với Diệu Yên sao ? Diệu Yên lợi hại như thế nào, tự nhiên Tiểu Lôi biết rất rõ, mà lúc này, tu vi của Diệu Yên không sai biệt mấy so với Khinh Linh Tử. Ngoại trừ Tiên Âm và Huyền Các Tứ lão, Tiên Sơn phái vẫn còn cao thủ thuộc đẳng cấp như vậy sao?
Hắn còn đang rất kinh ngạc, lại nghe từ giữa sân truyền đến một tiếng quát khẽ! Sắc mặt Diệu Yên âm trầm, đột nhiên phóng người lên cao, phi kiếm trong tay biến thành một luồng kiếm khí dày dặc, luồng kiếm khí tung hoành như tấm lưới, xòe ra, chụp xuống đối phương.
Người phụ nữ áo xanh đột nhiên đứng yên bất động, trường kiếm trong tay nàng chênh chếch chỉ lên trời, rồi từ từ xuất ra một kiếm. Nhưng dáng vẻ của nàng vẫn nhẹ nhàng, bay bổng, vừa liếc qua, Tiểu Lôi đã buột miệng kinh hô: "Nghịch Thiên Kiếm!"
Chiêu kiếm thanh y nữ nhân sử dụng không ngờ chính là Nghịch Thiên Kiếm.
Kiếm võng của Diệu Yên đã bao trùm toàn thân thanh y nữ tử, miên man dày đặc như nước, không có kẻ hở! Đột nhiên thanh y nữ tử động thân! Nàng phóng kiếm đi trước, người theo sau, người đi theo kiếm, thân pháp rất nhanh, lại giống như một con cá, "bơi" ra khỏi "dòng" kiếm khí dày dặc!
Tuy kiếm khí đâm rách vài chỗ trên y phục, dãi tua tay áo bị chém rách tơi tả, nhưng trước đó, chỉ với một chiêu kiếm, không ngờ nàng lại có thể miễn cưỡng tạo được một khe hở từ trong kiếm võng của Diệu Yên để thoát ra. Diệu Yên phản ứng rất nhanh, mắt thấy đối phương xuất hiện trước mặt, lập tức lui người về phía sau. Nhưng chiêu kiếm nữ tử sử dụng chính là Nghịch Thiên Kiếm lại hình như đã tính toán đúng phản ứng của Diệu Yên, lưỡi kiếm khẽ run bám chặt lấy nàng, mặc cho Diệu Yên thay đổi vài loại thân pháp giữa không trung vẫn thủy chung không thoát khỏi.
"Nữ nhân này đang bức Diệu Yên phải cùng nàng ta ngạnh đấu đấu pháp lực !" Trong nháy mắt, Tiểu Lôi nghĩ đến điều này.
Thấy rõ trình độ sử dụng Nghịch Thiên Nhất Kiếm của nữ nhân này so với Quân Kiếm Tiên tử trong Huyền Các Tứ lão của Tiên Sơn phái còn cao cường hơn rất nhiều! Nhưng cũng rất rõ ràng như vậy, nữ nhân này đã học bản thiếu của Nghịch Thiên Nhất Kiếm! Tuyệt nhiên nàng ta không lĩnh hội được bí ẩn của chiêu kiếm này, cũng không có Nghịch Thiên Quyết để làm căn bản. Khuyết điểm lớn nhất của loại Nghịch Thiên Kiếm bản thiếu này là ở thời điểm đối phương không thể trốn thoát được nữa thì lại chỉ có thể bức bách đối phương cùng với mình ngạnh đấu pháp lực.
Quả nhiên, sau khi Diệu Yên thay đổi thân pháp nhiều lần vẫn không thoát được chiêu kiếm, nàng đã phát hiện sơ hở lớn nhất của thế kiếm này! Cười lạnh một tiếng, một tay Diệu Yên triệt kiếm ra sau, tay trái búng một chỉ như đạn bắn.
Keng!!
Âm hưởng này rất đặc biệt! Thanh âm vang vang vọng đến sơn cốc xa xa.
Nhưng điều khiến Tiểu Lôi kinh ngạc chính là nữ nhân kia chỉ chao đảo cơ thể một chút, kiếm phong chỉ khẽ run rẩy lệch qua bên, nhưng Diệu Yên lại thối lùi liền liền về phía sau, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ vẻ bất thiện.
Diệu Yên liều mạng ngạnh đấu pháp lực cùng nàng ta, mà lại thua sút nửa phần.
Nữ tử áo xanh kia tựa hồ cũng cảm thấy không tốt. Nàng thu kiếm, từ từ thối lui, vẻ mặt cũng có chút không tương xứng với dáng điệu. Mắt thấy Diệu Yên hạ thân trên mặt đất, hai người đứng nhìn nhau từ xa, lúc này Diệu Yên mới chậm rãi mở lời: "Hay! Kiếm pháp khá lắm! Các hạ pháp lực cao thâm, đã thắng Diệu Yên ta, trận này ta thua."
Nữ tử áo xanh cũng chậm rãi: "Đứng hàng đệ nhất trong Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền! Với niên kỷ của ngươi, có tu vi như vậy, thành tựu đã hơn ta rồi."
Câu nói này của nàng ra vẻ bề trên, lên mặt kẻ cả. Nàng ta đứng yên như vậy, Tiểu Lôi mới nhìn rõ được hình dáng của nàng, chỉ thấy nữ tử áo xanh này có vóc người thon thả, tóc dài bồng bềnh, nhìn có vẻ không quá ba mươi tuổi. Nhưng Tiểu Lôi biết rằng với những tu hành giả có tu vi cao thâm như vậy, không thể xác định tuổi tác bằng hình dáng bên ngoài. Người này pháp lực mạnh mẻ, lại có khả năng áp chế Diệu Yên một bậc, thật là từ trước tới nay Tiểu Lôi chưa từng thấy một cao thủ như vậy! Nàng ta đứng yên tại chỗ, tuy mặc áo xanh, nhưng da thịt trên mặt, trên tay lại trắng bạch khiến người ta phải giật mình! Màu trắng này có chút cổ quái, lại không giống như màu da trắng của người bình thường, mà lại mơ hồ có vài phần lạnh lẽo, thậm chí có hơi trong suốt …
Có vẻ như … có vẻ như người này không phải thân thể huyết nhục mà lại làm bằng đá … giống như tượng ngọc!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Lôi chợt động, đi nhanh từ phía dưới sân lên, cất cao giọng: "Khá lắm Lãnh Diện Vô Tình …Ngọc! Tu! La! !"
Hắn thong thả bước đến. Khi người phụ nữ áo xanh này nghe được ba chữ "Ngọc Tu La" liền biến sắc, quay đầu nhìn Tiểu Lôi chằm chặp. Diệu Yên cũng kinh hô: "Phu quân!" nàng đăm đăm nhìn Tiểu Lôi, sửng sốt vài giây, rồi nhẹ nhàng bước tới, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Tiểu Lôi nắm lấy tay, thuận thế liền ôm lấy Diệu Yên, mỉm cười: "Không sai, ta đến rồi đây."
Diệu Yên bám chặt bả vai Tiểu Lôi, khóe mắt có chút ướt át: "Chàng … chàng không bị nàng ta bắt đi phải không?"
Tiểu Lôi cười hì hì: "Phu quân của nàng là loại người nào? Mặc dù bị xú bà nương đó bắt đi, nhưng tự nhiên ta phải có biện pháp thoát thân. Ngược lại, có phải các người chạy đến nơi này là để kiếm Tiên Âm cướp người lại phải không?"
Ở phía sau, Khinh Linh tử cùng với Tiêu Dao tử cùng có sắc mặt cổ quái, hai người thoáng nhìn nhau, đoạn Khinh Linh tử không kiên nhẫn được, lớn tiếng: "Tiểu tử kia, làm sao ngươi chạy đến đây được? Tiên Âm đâu rồi?"
Tiểu Lôi cười hì hì, dìu Diệu Yên thong thả đi về phía các lão, cười nói: "Lão điên kia, nghe nói lão ở bên ngoài gặp phải cường địch phải không? Sao bây giờ lại mạnh khỏe như vậy ?"
Khinh Linh tử cười lạnh một tiếng: "Hừ, đám man di đó há là đối thủ của đạo gia. Ta sắp lâm thiên kiếp, không muốn cùng bọn chúng liều mạng nên mới tạm lui mà thôi." Lão nhướng mày: "Phần ngươi, ngươi đã bị Thiên Âm bắt đi, làm sao thoát thân được?"
Tiểu Lôi cười nói: "Việc này, để trở về rồi sẽ từ từ kể. Dù sao trong tay ta, Tiên Âm cũng không gặp được điều gì tốt, bây giờ tự thân ả cũng khó bảo toàn."
Hắn liếc nhìn Diệu Yên, thấy sắc mặt Diệu Yên có chút tái nhợt, hơi lộ vài phần tiều tụy, không cầm lòng được, ôn nhu bảo: "Mấy ngày này nàng khổ cực quá. Nàng yên tâm, ta rất khỏe, ta không bị chuyện gì." Nói xong hắn nắm lấy tay Diệu Yên.
Diệu Yên mỉm cười: "Thiếp biết vận khí của chàng rất tốt, nhưng mà Tiên Âm tâm địa ác độc, chàng rơi vào tay của cô ta, đương nhiên thiếp phải sốt ruột, mới cùng sư phụ các vị đánh đến Tiên Sơn chứ. Hừ! Nếu hôm nay chàng không đến, cho dù thiếp có liều một thân tu vi cũng phải san bằng Huyền Không đảo!"
Từ phía sau, Tiêu Dao tử cười bảo: "Tam Thanh đạo tôn tại thượng, ngươi trở về là tốt rồi, à …" lão liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, Tiểu Lôi vội nói: "Yên tâm, Tiên Âm muốn tra hỏi Nghịch Thiên Quyết, đương nhiên đệ tử không tiết lộ cho cô ta."
Lúc này Tiêu Dao tử mới yên tâm, mỉm cười: "Ngươi đã không việc gì, chúng ta về ngay thôi."
Tiểu Lôi thi lễ với từng người nhóm Ngô Đạo tử, mọi người chuyển thân muốn rời đi.
"Chờ một chút!" từ trong nhóm người Tiên Sơn phái, Quân Kiếm Tiên tử đột nhiên bước ra, cao giọng: "Tiêu Dao tử, các ngươi đánh ngã sơn môn của Tiên Sơn phái ta, lại muốn phủi tay bỏ đi sao?"
Tiêu Dao tử cau mày, không nói tiếng nào, Tiểu Lôi cười lạnh: "Hừ, chính là do chưởng môn nhân các ngươi hèn hạ vô sỉ, ức hiếp ta. May là ta mạng to, phúc lớn thoát khỏi tay cô ta! Nếu chưởng môn nhân các ngươi không làm việc tốt đó, làm sao lại có tình cảnh hôm nay?"
Sắc mặt Quân Kiếm lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Cái việc ức hiếp gì gì đó, cũng là do các ngươi nói. Hiện tại các ngươi nên tốt đẹp đứng lại đây, bằng vào cái gì mà chúng ta tin rằng Tiên Âm áp bức ngươi?"
Sắc mặt Tiểu Lôi nặng xuống, nhưng Tiêu Dao tử ở bên cạnh lại cất cao giọng: "Quân Kiếm tiên tử, ngày nọ Tiên Âm lặng lẽ lẻn trở lại, không những bắt đi tiểu đồ này, mà còn đả thương một đồ đệ khác của ta nữa. Đồ đệ của ta bị thương bởi Diệu Tự Thập Tứ Quyết, điều này không là giả chứ?"
Quân Kiếm lập tức nghẹn họng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phải đợi sự tình minh bạch mới có thể phân định việc này ai đúng ai sai! Nhưng các ngươi xông vào Huyền Không đảo của ta, phá tan sơn môn của ta, làm bị thương đệ tử của chúng ta, rồi bỏ đi như vậy được sao?"
Tiểu Lôi cười lạnh: "Đánh thì đã đánh rồi, ngươi còn muốn thế nào? Nếu ngươi có bản lãnh, có thể đến Tiêu Dao phái của ta đánh phá sơn môn của chúng ta! E rằng ngươi không có bản sự đó!"
Quân Kiếm trầm mặt xuống, tức giận đến mặt trắng bệch, nhưng không thốt được tiếng nào. Nếu hôm nay không có nữ tử áo xanh tại hiện trường, thì chỉ cần một mình Tiêu Dao tử, Huyền Các Tứ lão bọn họ cũng không phải là đối thủ. Còn nói gì tới chuyện đánh đến Nga Mi sơn.
Đột nhiên nữ tử áo xanh ở bên cạnh thở dài, thấp giọng: " Quân Kiếm, bỏ đi."
Nhưng Quân Kiếm lại lắc đầu, ánh mắt rơi vào người Diệu Yên, trầm giọng: "Người khác có thể bỏ qua, nhưng Diệu Yên không được đi! Không nói đến việc ngươi chặt đứt Vạn Niên Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ của Tiên Sơn ta, chặt đứt Tiên Sơn tuệ căn! Lần nay ngươi đánh lên Tiên Sơn, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng Tiên Sơn ta không người hay sao? Ngươi xuất thân từ Tiên Sơn, lại hành động như vậy, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng Tiên Sơn lại không có bản lãnh thanh lý môn hộ sao?"
Diệu Yên tính khí thuộc loại nào? Ở đâu lại có thể chấp nhận sự bực bội này? Nàng cười lạnh một tiếng: "Quân Kiếm, trong thời gian ở tại Tiên Sơn, vốn ta còn kính ngươi vài phần. Đương thời, khi Tiên Âm hại ta, Tiên Sơn phái trên dưới có ai đã vì ta nói một câu không? Có một người nào đã chìa một ngón tay ra giúp đỡ ta không? Hừ! Hiện nay ta với Tiên Sơn phái đã ân đoạn nghĩa tuyệt! Nếu ngươi có bản lãnh cứ việc lại đây thanh lý môn hộ! Diệu Yên ta sẽ tận lực bồi tiếp!"
Nàng ngang nhiên nhìn Quân Kiếm, nhưng Quân Kiếm lại nghiến răng không nói.
Lần này Diệu Yên xông đến đây để cứu Tiểu Lôi, đã cùng với Quân Kiếm giao thủ qua, kết quả … tự nhiên là Quân Kiếm đại bại. Bằng vào đâu mà nàng ta có thể trở thành đối thủ của bán tiên Diệu Yên? Lúc này, Diệu Yên nói như thế, trong tâm nàng biết không địch lại Diệu Yên, và cũng không thể nói gì.
Quân Kiếm trầm mặc một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Tu vi của ngươi mạnh hơn của ta, ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi…" Nàng ta nói lanh lảnh những lời này, không kiêng kỵ chút nào, có vài phần khí phách lỗi lạc, nhưng lập tức đổi giọng: " Nhưng ngươi đã gây ra chuyện này, chính là đại địch của Thiên Sơn phái! Cho dù hiện tại Tiên Sơn không ai có thể thắng ngươi, nhưng cừu này không chết không thôi! Cho dù chỉ còn người cuối cùng, Tiên Sơn phái cũng phải sống chết với ngươi!"
Nàng ta nói như chém đinh chặt sắt, nói xong, rút trường kiếm ra, dùng lực phóng vào đất. Trường kiếm bắn vào lớp đá xanh trên đất, nhưng vẫn đâm sâu xuống, ngập đến tận chuôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv