Vụ việc thuốc độc“mười ngày mất hồn” kết thúc bằng cái chết của Tĩnh phi, thái độ của Tào Hãn lại cường ngạnh làm cho Hoa Thái phi rất tức giận, nhưng mà bà cũng không có chứng cứ để chứng minh lời nói của Mao Đại Đồng là sự thực,cũng không dám đến trước mặt Tào Hãn mà đòi hỏi điều tra, nên đành anphận ở trong tẩm cung.
Cẩn vương Tào Triệt một mình đi lệ châu, trước khi đi cũng không từ biệt ai ả, Tào Hãn vì vậy mà cảm thấy phiền muộn rất lâu, chỉ đến khi Tào Triệt cho người báo tin mới yên lòng.
Hôn sự của Lâm Diễm và Úc Vãn Tình xem như là sự kiện vui nhất, hôn lễ được tổ chức một cách vô cùng xa hoa, hoàng thượng ban cho họ vô số bảo vậtquý giá, có thể cho thấy hắn coi trọng Lâm Diễm đến mức độ nào, Lâm Diễm nghiễm nhiên thành người tâm phúc nhất của hoàng thượng, trong triều có kẻ tức đỏ mắt, cũng có người không ngừng hâm mộ, nhưng mà ai có thểnhìn thấy sự thật sau lưng đó chứ?
Băng rốt cục gặp được thê tử của Lâm Diễm là Vãn Tình, không thể phủ nhận,nàng thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp rạng ngời kiến người khác phải chóimắt, một vẻ đẹp phong tình, nhưng nay nàng lại cố ý ẩn đi cái chói lóavà phong tình đó dưới lớp quần áp thanh nhã, trên mặt còn có vẻ thẹnthùng của tân nương mới xuất giá, nếu người nào nhìn rõ cục diện hẳnthấy rất đáng buồn.
Tào Hãn cùng Lâm Diễm khách sáo đối đáp qua lại thì bản thân Băng thủychung trầm mặc, Lâm Diễm đến lúc này vẫn dõi theo nàng, nhìn nàng nhưngmà lại chỉ có thể thở dài, trong lòng hắn có thể đang rất oán hận nàngchăng?
Nhưng mà người ngồi cạnh Lâm Diễm kia luôn dùng ánh mắt đầy hứng thú sángchói nhìn chằm chằm vào nàng như thể muốn đánh giá nàng kiến nàng không khỏi cảm thấy hứng thú. Nàng đẹp như vậy, sắc sảo như vậy đến ngay cảTào Hãn cũng đối với nàng khen ngợi không dứt đối nhưng mà từ nàng Bănglại cảm nhận được sự cực đoan quen thuộc, một mùi vị kiến nàng khôngkhỏi bất an….
Chuyện này là sao? Có phải là nàng gặp ảo giác không? Loại hơi thở cùng ánhmắt kia chính là sự che dấu của một con người có bao điều cần giấu giếm, vô cùng nguy hiểm, loại đó thì chỉ có thể là sát thủ chuyên nghiệp mớicó được.
Một tiểu thư khuê các của tri phủ Lệ Châu Vãn Tình sao trên người lại có hơi thở của sát thủ, điều này có phải là sự thật không?
Khả năng cảm nhận của sát thủ là không mấy khi sai, loại cảm giác này rấtmãnh liệt nhưng đôi khi lại rất mờ mịt, nhưng thể hai người cùng mộtcách sống, cùng một nghề nghiệp, tính cách lại có phần tương tự nhau thì tự nhiên trên người xuất hiện một loại cảm giác giống như từ trường,hấp dẫn nhau. Chính vì lẽ đó mà các tổ chức đoàn thể trên thế giới nàymới có thể thống nhất với nhau một cách hoàn hảo, giúp họ hoàn thànhnhiệm vụ dù có khó khăn đến mức nào.
Nhưng mà thiên kim tri phủ sao lại là sát thủ? Mặc kệ cảm giác này là gì, cómãnh liệt bao nhiêu thì sự thật này với Băng là quá vớ vẩn, cuối cùngnàng quyết định cho là thần kinh quá nhạy cảm nên gặp ai cũng cho là cóvấn đề.
—————-
Thời tiết vào hè càng lúc càng nóng, sơn giang tránh nóng hiện tại đã tu sửa xong, Tào Hãn lo lắng đến lúc kinh thành vào chính hè thì quá nóng kiến nàng bị say nắng nên quyết định trước khi vào lúc nóng nhất thì đi đếnsơn trang này tránh trước.
Sơn trang này tọa lạc giữa một hồ nước lớn, ba mặt bốn bên là nước xanhbiếc, giữa có một cây cầu hình vòm để đi ra đó, xung quanh hồ hoa senđua nở vừa thanh nhã, vừa tĩnh mịch. Nhìn từ xa sơn trang đó như một tòa lâu đài nổi trên mặt nước, khi gió thổi qua, hoa cỏ xung quanh hồ bốnphía đều đu đưa như đang lần lượt vào vũ hội khiêu vũ, thật sự đúng làlạc vào cảnh tiên.
Băng đang thiêm thiếp ngủ thì bị tiếng chim hót đánh thức, từ chạng vạng hôm qua mọi người đã bắt đầu khởi hành đi sơn trang, liên tục ở trên xengựa mấy ngày kiến Băng cảm thấy cả người xương cốt tựa rụng rời. Đếnkhi tới gần sơn trang nhìn thấy cảnh đẹp và không khí mát lành, dịu ngọt như vậy tâm trạng mới được thư thả, không kìm nén được mơ hồ đi vàogiấc ngủ, nàng nhớ không nhầm hình như là Tào Hãn bế nàng đi vào trongvà đặt nàng lên giường thì phải…
Bên cạnh nàng không có người nào, xuyên qua giường ngủ của nàng là một tấmrèm mỏng đính đầy ngọc trâu quý giá, trong phòng được bố trí một cáchtinh sảo, khác so với Thanh dương cung, đó là một nơi đầy khí thế thìnơi này lại cho người xem một cảm giác khéo léo, tinh sảo. Trước mặtnàng là một cái cái trướng (như là một thứ đặt trước phòng ngủ và phòngkhách để người khác không thể nhìn vào trong giường) trên đó nàng nhìnthấy một bức thêu hoa sen rất đẹp, theo từng góc độ nhìn mà người kháccó thể thấy được sự biến đổi của bức thêu (giống tranh 3 chiều đó)
“Trời ạ!Như thế nào mà có thể thêu được như vậy a!” Băng không khỏi khâm phục các nghệ nhân mà phát ra tiếng than, bởi nàng không thể tin được cácnghệ nhân thời này mà có thể làm ra được một kiệt tác như vậy.
“Tiểu thư, ngài mới tỉnh dậy ạ!” Linh Nhi nghe thấy trong buồng phát ra tiếng nói, liền chạy vào thấy Băng đang đi lại quanh bức tranh thêu nhìnngắm, bộ dạng như thể rất ngạc nhiên, cười nói:“Tiểu thư, đó là một bứcthêu nhìn như có vẻ rất bình thường, nhưng mà khi có ánh sáng chiếu vào, từng góc độ lại đem lại cho mắt người hình ảnh khác nhau của bức tranh, nghe nói rất khó thêu, người bình thường căn bản học cũng không được!”
“ Cái này nhất định là rất quý giá phải không?”
“Vâng bức thêu này đòi hỏi người nghệ nhân phải có trình độ rất cao, phối hợp nhuần nhuyễn từng loại chỉ, nghe nói mỗi bức thêu khi đưa ra không dưới nghìn lượng bạc, nhưng mà cũng không phải là cứ có tiền là mua được.Đây là lần đầu Linh Nhi được thấy một bức thêu mà lại đắt tiền đến nhưvậy, thật sự là dạo Linh Nhi nhảy dựng lên đó!”
“Trời…… Dùng một bức thêu quý giá như vậy làm trường màn có phải quá lãng phíhay không?” Băng tặc lưỡi, một ngàn lượng cũng đỉ cho một gia đình bìnhthường sống mấy năm không cần lao động, vậy mà lại đem làm trường mànthì quả thật là xa xỉ!
“Không chỉ nơi này đâu! Bên ngoài khắp nơi đều có những bức thêu như vậy a!Đây là do Hoàng thượng đặc biệt phân phó, nói tiểu thư nhất định sẽthích.”
Băng nở nụ cười, chỉ cần tưởng tượng đi đến chỗ nào cũng nhìn thấy những bức thêu như vậy thì đã đủ cho thấy sự sa hoa của nơi này, nàng cơ hồ rấtmuốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
“Hiện tại là lúc nào rồi? Hoàng Thượng đâu?”
“Bây giờ đã là buổi trưa, sáng sớm thấy tiểu thư ngủ trên xe ngựa một cáchmệt mỏi nên Hoàng Thượng phân phó không được cho phép ai được quấy rầytiểu thư rồi đi phê duyệt tấu chưng ở điện Thái Dương rồi, chắc một lúcnữa là Người sẽ quay lại đây dùng bữa trưa.”
“Thế nhưng mà ta cảm giác mình hình như ngủ rất lâu thì phải ……” Băng thìthào tự nói, rời xa khỏi hoàng cung, cả người nàng như được thả lỏng tất cả, như một cái dây chun vốn luôn được kéo dãn nhưng mà nay lại thảlỏng nên đột nhiên có gì đó không thích ứng kịp.
Rửa mặt chải đầu xong, Băng nhàn bước vòng quanh hiên một vòng, vờn quanhnước biếc kia có một bức thêu đặt đó, theo thân gió như chuyển động từng nhịp nhẹ nhàng khoan khoái, như thể từng mũi thêu đều có sự sống, kếthợp hài hòa với khung cảnh nước biếc tạo nên một khủng cảnh tuyệt đẹp,thư thái mà không kém phần kiều diễm.
Thống khổ thì luôn dài dàng dặc, thời gian vui vẻ thì luôn ngắn ngủi, như lúc mặt trời lên thì bao nhiêu hào quang chói lọi, nhưng mà khi mặt trờilặn lại như huyết lệ tuôn trào. Ngồi đối diện với lâu đài đình các hoalệ lặng nhìn từng cánh sen khoe sắc, nghĩ đến sầu triền miên mà thờigian qua Băng trải qua, một tháng hạnh phúc khi ở bên hắn như giay lát.
Nơi này không phải là nơi phân biệt thân phận chức tước, không có ai làHoàng đế, không có ai là Phế hậu, chỉ có hắn và nàng là một đôi phu thêviên mãn, nàng thầm nghĩ làm cho một người yêu thiên hạ như thế mà naylại quan tâm đến nàng, chăm lo nàng đến thế kiến nàng không khỏi cảmthấy hạnh phúc…
Hôm nay là một ngày nhiều mây, ông mặt trời như một đứa trẻ thích chơi trốn tìm ẩn hết đám may này rồi lại đến đám khác, Băng ngồi đó thưởng thứctừng hồi ánh sáng luân chuyển như bức tranh thêu đang di chuyển thay đổi theo từng góc độ, do nhìn lâu nên chẳng mấy chốc không thấy có gì hấpdẫn nữa nên nàng bắt đầu có cảm giác nhàn chán.
Hazzz –
Nàng bất tri bất giác hít một ngụm thật dài khí rồi thở mạnh ra
“Tiểu thư vì sao thở dài?” Linh Nhi kỳ quái hỏi.
“nhàm chán quá……” Khung cảnh quá mức yên tĩnh như vậy đối với nàng mà nói tựa như không thích hợp lắm.
“Nghe nói tiểu thư cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tiểu thư sao không đánh đàn hoặc vẽ tranh, như thế cũng có thể làm cho thời gian trôi nhanh một chút?”
“Thật ra lâu rồi ta không chạm vào, đối với ta mà nói đã thành một thứ mớilạ, sau này đừng nhắc đến những chuyện đó nữa kẻo lại làm người ta chêcười.” Băng thầm nghĩ, nàng quả thực là cũng tinh thong cầm kỳ thi họanha, nhưng cầm ở đây là đàn dương cầm, kì là cờ vua, chữ tuy viết khátốt nhưng mà đối với loại bút long cổ này thì không biết viết thế nàocả, họa chỉ là biết vẽ tranh trừa tượng mà thôi……Những cái này đều là kỹ năng ngày trước nàng học để che dấu đi thân phận thật, tiện cho việcsắm vai vào từng hoàn cảnh, nhưng mà đến nơi này những cái đó đươngnhiên là không thích hợp.
“Kia……” Linh Nhi tròng mắt nhanh như chớp, còn đang suy nghĩ làm như thế nào mới có thể làm cho nàng không cảm thấy nhàn chán.
“Đừng nghĩ nữa, ngươi không bằng cùng ta đi dạo chút đi, tiện tìm hiểu nơinày luôn.” Dù sao đối với nàng mà nói, sơn trang này cũng có kiến trúc rất xa hoa, đại khái là nơi mà nàng có thể coi là đi du lịch, đi lungtung tìm hiểu vừa có thể đốt thời gian vừa có thể đi đến điện Thái Dương tìm Hãn luôn một thể.
Dọc theo một con đường đá vụn, xa xa cuối con đường có thể thấy được làmột vườn hoa, không biết là nơi đó có bao nhiêu loài hoa được trồng,đầu tiên là một khóm hoa gì đó màuhồng nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng mà hươngthơm ngào ngạt thu hút không biết bao nhiêu là ong bướm vây quanh nhưngthể đang cùng tham gia kiêu vũ tập thể.
“Tiểu thư, phía trước hết đường rồi, sau giàn hoa đó chính là một quả núi, chúng ta trở về đi thôi!”
“Linh Nhi, không đi đến cuối ngươi làm sao biết được không có đường đi? Đitheo ta!” Băng cười nói rồi kéo Linh NHi tiếp tục đi về phía trước,trực giác nói cho nàng, phía sau giàn hoa đó không chừng sẽ có một không gian khác đẹp đẽ không thể tưởng tượng được.
“Vâng.” Linh Nhi chạy nhanh đuổi kịp Băng, kỳ quái rõ ràng phía trước là khôngcó đường rồi, tiểu thư vì sao còn không quay lại mà lại muốn đi tiếp kia chứ?”
Đến gần giàn hoa, quả nhiên gặp thấy ở giữa đó có một lối nhỏ đi, là cóngười cố tình chế tác ra lối đó, Băng thân thủ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng có thể lách qua lối nhỏ đó đi vào bên trong, vừa vặn có thể đi qua quãngđường đó, thấy trước mắt nàng càng ngày càng sáng thông đến chân núi.
Chỉ thấy cách đó không xa dưới chân núi đó có một hồ nước yên tĩnh, nướctrong xanh tĩnh mịch chảy luân hồi, dưới đó có nàng có thể nhìn thấy một gốc cây cổ thụ cành lá xum xuê mà nàng cảm giác đến hai người có ômxung quanh cũng không hết gốc cây đó, trong đó có một cành cây to chìara có một cây đu được mắc trên đó, theo gió thổi qua từng đợt đong đưa,giống như đang mời gọi nàng ngồi lên đó chơi đùa như một đứa trẻ vậy.
Non xanh nước biếc, lại có cây đại thụ với dây đu hợp thành một bức tranhtuyệt mỹ như mộng lại như thực, đẹp đến độ như muốn người ta dấn thânvào nơi đó, can tâm tình nguyện vì nó mà trở thành một tổ hợp thống nhất với bức tranh tuyệt vời đó.
“Linh Nhi ngươi xem, ta nói đúng không!” Băng cười tủm tỉm nhìn theo thân ảnh của nàng đi ngay sau nàng,“Ngươi nhớ kỹ, cảm giác của chính mình mớichính là chân thật, chứ nếu cứ nhìn bằng mắt không thì ngươi sẽ bỏ quatất cả mọi thứ cần tìm hiểu, như phong cảnh này chẳng hạn, nếu ngươi chỉ nhìn giàn hoa mà không đi tiếp vào sâu bên trong thì làm sao mà ngươicó thể chứng kiến một khung cảnh đẹp như thế này?”
“Tiểu thư nói đúng!” Linh Nhi nhìn vào Băng với ánh mắt vô cùng sùngbái,“Thật sự nô tỳ không nghĩ tới phía sau giàn hoa mà lại có cảnh đẹpnhư vậy ạ!”
Băng mỉm cười cười, hưng phấn chạy đến chỗ cây cổ thụ và ngồi lên trên dâyđu, Linh Nhi ở một bên cẩn thận phụ giúp, non sông tươi đẹp, gió nhẹ mang hơi thở đầy hương thơm, làm cho người ta tâm tình dù có buồn cũngphải vì đó mà vui lên.
“Linh Nhi đẩy cao lên! Cao nữa lên!”
“Tiểu thư, đã cao lắm rồi đó.”
“Ha ha…… Cao nữa đi!”
Tiếng cười của nàng thanh thúy như chuông không ngừng vang lên, giờ khắc nàykhông có gì có thể quấy rầy được nàng, đơn giản vì nàng vốn là con người rất hoạt bát….
Tào Hãn đang phê duyệt tất cả tấu chương được đưa tới trong điên Tháidương, gần đây trong triều chính sự quá bận bịu kiến hắn không ngơi tay, điều kiến hắn vui mừng nhất chính “Kho lúa” lớn nhất của Đại Cảnh quốc- Giang Đông năm nay mưa thuận gió hòa, nhất định sẽ đem lại một vụ mùabội thu, với lại việc huấn luyện tân binh do Vân Sở phụ trách dạo gầndây cũng tiến bộ không ít, không bao lâu nữa có thể nâng cao quân đội,chống đỡ lại được kẻ địch mạnh bên ngoài. Có thể nói là mọi chuyện kiến hắn rất hài lòng, tâm tình vui sướng đi ra khỏi điện Thái dương đi dạovề phía tẩm điện. Đã lâu lắm rồi hắn không có tới đây, nghĩ đến một thời nhìn thấy hình ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp của Nghiên Nhi lúc trước kiến hắnbất giác nở nụ cười. Nghe nô tài nói là nàng cùng với Linh Nhi đi vàovườn hoa nên bất giác tự nhiên cũng cất bước dạo đến nơi đó.
Tào Hãn cũng không cho bất kỳ nô tài nào theo mình, chính là muốn mình có thể chậm rãi đi dạo nơi này.
Rất xa nghe được một tiếng cười như rất vui vẻ, tiếng cười đó nghe thanhthúy như tiếng châu ngọc, thật sự rất dễ nghe, đáy lòng không khỏi cảmthấy kích động, bao nhiêu năm rồi không nghe thấy nàng cười một cáchthoải mái như vậy? Hình như từ ngày nàng vào hoàng cung làm hoàng hậucủa hắn thì hắn đã không còn nghe được tiếng nàng cười như vậy, vậy mànay cái gì có thể làm cho nàng cười vui vẻ như vậy?
Tìm theo nơi tiếng cười phát ra, Tào Hãn cũng bước về phía giàn hoa, mộtsự bất an hiện lên mắt hắn, càng không kìm nén được mà run rẩy, phía sau giàn hoa đó sao lại có một lối đi dẫn đến một nơi đẹp như vậy, đã vậytrên cây cổ thụ đó lại cố ý treo một dây đu…
Phong cảnh nơi này hình như hắn đã gặp ở đâu đó, hình như là có chút giốnghoa viên cũ trong Lâm gia, càng nhìn càng thấy giống, giống từ cách bốtrí núi giả, giống cả giàn hoa, ngay đến cả loại hoa được trồng, và cảhồ nước nữa. Đúng rồi năm đó khi nàng được gả vào hoàng cung, nghĩ đếnmột ngày sẽ cùng nàng đến nơi này lên hắn đã sai người xây một bức tường che đi nơi này, sau đó sai người trồng giàn hoa để giấu đi lối vào, vậy mà nàng vì sao nay lại phát hiện ra được?
Có phải nàng đã nhớ chút gì đó khi đến nơi này? Nhớ đến thời gian vui vẻ khi đến Lâm gia chơi?
Nhấc đám dây leo ngụy trang lên, đi dọc theo lối đi đó một phong cảnh vôcùng đẹp đập vào mi mắt hắn, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng người hồng nhạt đang tung bay lúc cao lúc thấp như một con bướm xinh đẹp đang quấn quanh giàn hoa vậy, xinh đẹp động lòng người cùng với tiếng cườithanh thúy quanh quẩn với sơn thủy làm cho phong cảnh nơi này thêm rungđộng lòng người.
Vui vẻ chơi đùa nên Băng không để ý đến trong không gian đó của nàng vừathêm một người, vẫn là Linh Nhi phát hiện Tào Hãn đến trước nàng, nàngngừng cười đùa với tiểu thư và nhắc Băng đang cười: “Tiểu thư, là hoàngthượng tới.”
Băng trên mặt vẫn vui vẻ cười thật tươi quay đầu nhìn về phía Tào Hãn hôto:“Mau tới giúp thiếp đẩy bàn đu này, Linh Nhi không khỏe nên không đẩy bàn đu này lên cao được.”
Tào Hãn nhíu mày nghĩ rằng vừa nãy nàng đu cao như vậy đã đủ nhưng mà naylại còn muốn cao đến mức nào, chả nhẽ lên tận trên đỉnh ngọn cay sao?Nưng mà thấy nàng hưng phấn như vậy, lập tức cười, cất bước đi đến phía trước, tiếp đến chỗ Linh Nhi đứng, để giúp nàng, nhưng mà thân phận đếvương của hắn nay lại đi đu dây có gì đó không ổn cho lắm thì phải,nhưng mà nàng hưng phấn như vậy thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Nàng cái gì cũng không nhớ tới đến…… Thật tốt!
Tào Hãn nhìn Linh Nhi với ánh mắt như thể muốn trách nàng không nhanh ý, Linh Nhi thấy vậy mín môi ngừng cười rồi cáo lui.
“Người không có ăn cơm sao? So với Linh Nhi người còn không đưa cao băng nàngấy đâu.” Băng bất mãn oán giận nhìn về phía Tào Hãn, nếu không phải cóđiều cố kỵ là thân mình không khỏe nàng đã tự mình đu thật cao khỏi cầnngười khác đứng đó đu cho nàng!
“Nàng đó, chỉ biết ham chơi, cũng nên cẩn thận thân mình đó!” Tào Hãn thấynàng thở hơi dốc, cái trán cũng lấm tấm mồ hôi, sợ khi có cơn gió lạnhnào thổi qua đối nghịch với khí huyết của nàng có thể làm nàng cảm lạnh.
Hắn sợ nàng mải ham chơi điều khí không ổn, rõ rang cầm dây còn không vững , trán lại đầy mồ hôi bèn nói thêm:“Nơi này ẩm ướt lại có nhiều gió, nàng thân thể yếu đuối không nên chơi cao nữa.”
“Thực mất hứng! Thiếp nào có mảnh mai như vậy, chơi với thiếp một lát nữathôi nha.” Nàng bất giác vẫy vẫy khăn lụa trong tay về phía hắn trêutrọc mới bất giác phát hiện hình như nàng đang làm nũng với hắn vậy. Một hành động như vậy mà cũng có thể xuất hiện trên người nàng a, thật sựlà trên đời này không có gì không xảy ra….
“Được, được rồi, nhưng mà ta cũng mệt rồi, không bằng ta cùng nàng chơi đượckhông?” Dứt lời, Tào Hãn cũng không chờ nàng đáp ứng, liền bá đạo nhảylên dây đu ngồi cạnh nàng, cùng nàng đẩy dây đu lên cao.
Vốn ghế ngồi ở dây đu rất rộng nhưng mà nay lại trở lên chật hẹp vì có hắngia nhập vào trong đó. Băng bất ngờ nói “Ai nha! Rất trật…. A!” Băngduyên dáng đẩy nhẹ hắn, nhưng mà hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàngngồi lên đùi hắn, theo bản năng sợ ngã lên nàng vội ôm lấy cổ hắn đểkhỏi ngã, làm cho nàng và hắn trở lên rất thân mật, cực kỳ thân mật đếnnỗi nàng cảm giác cả người đều nóng ran lên.
“Như vậy không phải tốt lắm?” Tào Hãn hí mắt hưởng thụ giai nhân trong lòng “Chủ động” yêu thương nhung nhớ ôm hắn.
Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn nàng dần dần đỏ lên, Băng nhịn không được màtim đập càng lúc càng nhanh, bốn mắt nhìn nhau, chung quanh hết thảy,tiếng gió, tiếng nước, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim kêu trêncành…tất cả như rời xa nơi này, giờ phút này bọn họ trong mắt chỉ còn có hình ảnh của đối phương, không thể dung chứa bất kỳ một thứ gì khác.
Ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, từng giọt nắng chiếu xuống hai ngườithỉnh thoảng lại hiện lên từng dòng ánh sáng vàng rọi, bàn đu rất tựnhiên cứ vậy đong đưa, trong gió ngẫu nhiên xen thêm tiếng thở dốc…