Hát xong một bài, Trương Tin Tề vươn tay chỉ về phía cửa chính, mỉm cười nói: “Tiếp theo xin mời ngôi sao cấp Thiên Vương – Anh Chu Kiệt Văn!”
Chu Kiệt Văn?
Chu Kiệt Văn!
Ngay từ đầu mọi người chỉ lo thưởng thức màn biểu diễn của Trương Tin Tề, vốn dĩ không chú ý rằng ngoài cửa còn một người cực kỳ nổi tiếng khác.
Khi nghe thấy ba chữ "Chu Kiệt Văn”, tất cả mọi người đã nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.
Đúng thật là Chu Kiệt Văn, thật sự không phải là giả.
“Không phải chứ, sao còn có thể mời được vị siêu sao như vậy?”
“Đây không phải là vấn đề siêu sao hay không, mà từ sau khi Chu Kiệt Văn kết hôn thì gần như đã rút khỏi giới ca sĩ, cũng không còn biểu diễn. Rốt cuộc là Giải trí Ức Mạch có được sức mạnh gì mà có thể mời được ngôi sao cấp bậc này bước ra?”
Đầu tiên Chu Kiệt Văn đã trình diễn một màn vũ đạo đặc sắc, sau đó là dẫn theo đội nhảy của mình vừa nhảy vừa hát đi theo thảm đỏ lên sân khấu.
Anh ta hát ca khúc thành danh “Cửu Tiết Tiên” của mình cho mọi người ở đây nghe.
Phóng viên truyền thông đã kích động đến mức khóc thành tiếng. Đáng, đáng lắm chứ, có thể nhìn thấy Chu Kiệt Văn tái xuất giang hồ, thì đi chuyến này cực kỳ có giá trị.
Đám đông ồ ạt hò hét vang trời.
Cảm xúc của mọi người đã dần theo tiết tấu của “Cửu Tiết Tiên” mà bùng nổ!
Cả hội trường chỉ có một người mang vẻ mặt lạnh nhạt.
Bách Tin Hoành.
Anh ta ngồi im trên ghế, tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng phát ra tiếng ha ha ha.
Vốn tưởng thả tin tức là có thể khống chế được nghệ sĩ, thì sẽ không có ngôi sao nào tình nguyện đến biểu diễn cho Giải trí Ức Mạch.
Ai ngờ Giải trí Ức Mạch lại mạnh đến vậy, có thể mời được ngôi sao tầm cỡ như Trương Tin Tề, Chu Kiệt Văn rời núi, nói thật, đạt đến cấp bậc này, dù cho Bách Tin Hoành muốn đóng băng cũng không thể làm được.
Anh ta cũng chỉ có thể hù dọa những ngôi sao nhỏ kia thôi.
Nếu gặp phải người đã có đạt được trình độ nổi tiếng nhất định, thì Bách Tin Hoành sẽ không thể khống chế được.
Có hai cây to bóng lớn như vậy trấn giữ, tiết mục văn nghệ của lễ khai trương này có thể nói là thỏa mãn lòng mong đợi của tất cả mọi người.
Nhưng mà, không chỉ có như thế.
“Tiếp theo, xin mời Thần đồng ca nhạc… Trương Tập Hữu!”
“Cho mời Thiên Hậu Vương Phi Phi!”
“Xin mọi người cùng nhiệt liệt vỗ tay, tiếp theo xin mời Thiên Hậu Thái Tâm Lâm!”
“Hoan nghênh Thiên Vương Lưu Đức Diệp bước lên!”
“Mời mọi người thưởng thức đơn khúc mới nhất của Đội Lão Hổ - “Tinh Đình Phi Nha”.”
“Cho mời ngôi sao trẻ - Lộc Diệc Khôn.”
Từng cái tên đầy vang dội vang lên, mỗi một vị khách quý lên sân khấu đều là những người cực kỳ nổi tiếng.
Sức nóng.
Mức độ đề tài.
Giá trị thương mại.
Những người này cộng lại, có thể nói, là đã đại diện cho toàn bộ những người nổi tiếng trong làng âm nhạc tiếng Hoa.
Già, trung niên, trẻ tuổi, Thiên Vương, ngôi sao lớn thời kỳ nào cũng đều có cả.
Đây chính là biểu diễn cấp thế giới, là buổi biểu diễn long trọng nhất, chấn động nhất của thành phố Giang Nam từ trước đến nay.
Các ông chủ của các công ty ngồi bên dưới sân khấu nhìn đến bùng nổ cảm xúc, cả đám nhịn không được lớn tiếng hò hét.
Phóng viên truyền thông điên cuồng dùng camera quay chụp, pin cũng không biết đã thay bao nhiên viên, kích động đến mức muốn bật khóc, đây là trường hợp vô cùng chấn động mà cả đời này bọn họ cũng khó mà chứng kiến được.
Nhiều Thiên Vương, Thiên Hậu như vậy, muốn mời một người trong số đó bước ra cũng đã cực kỳ khó khăn.
Huống hồ là mời hết toàn bộ ra?
Trình diễn kéo dài hai tiếng, không có một phút nào là phí hoài, có vài người chấp nhận nín tiểu để đứng xem cho hết chương trình.
Quá chấn động.
Quá hưng phấn.
Cuối cùng, mấy chục ngôi sao ca nhạc đi lên đứng đầy cả sân khấu, đồng loạt nói: “Vào tiết mục cuối cùng, cho mời ân sư của chúng tôi – Ông La Thịnh lên sân khấu, tất cả mọi người cùng chào đón.”
Ở trong mắt người bình thường thì La Thịnh không có tiếng tăm gì, nhưng ở trong ngành thì ông ta chính là một giáo viên có cấp bậc lão làng.
Nhìn ông ta bước từ từ từng bước lên bục.
Tất cả mọi người ở phía dưới đều đứng dậy vỗ tay vì ông ta.
Đến cả Bách Tin Hoành cũng ngồi không yên, đứng dậy nhìn La Thịnh, trong lòng anh ta hoảng hốt không thôi, Giải trí Ức Mạch rốt cuộc đã làm gì mà có thể mời La Thịnh xuống núi?
Phải biết rằng, vì để mời được La Thịnh viết nhạc, không biết Bách Tin Hoành đã tiêu bao nhiêu tiền, dùng bao nhiên là mối quan hệ.
Nhưng căn bản là người ta lại chẳng thèm để ý tới.
Đây là một người cực kỳ cao ngạo, trước giờ chỉ làm những chuyện mà ông ta thích, chứ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp trước quyền lực và tiền tài.
Thế mà một “người bảo thủ” như vậy là đến trình diễn cho Giải trí Ức Mạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Tin Hoành cảm nhận được khủng hoảng.
Anh ta bắt đầu ý thức được mình đang đối mặt với đối thủ đáng sợ cỡ nào, tương lai có thể gặp phải sự khiêu chiến cực kỳ khó khăn.
“Giải trí Ức Mạch, Trình Đan Đình, Giang Sách.”
“Mấy người là quái vật sao?”
Nhìn ngôi sao đứng đầy cả sân khấu, và người thầy giáo đứng chính giữa là La Thịnh, Bách Tin Hoành đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Anh ta vốn muốn thông qua cách đe dọa uy hiếp các ngôi sao để phá hỏng buổi lễ khai trương của Giải trí Ức Mạch.
Kết quả?
Căn bản là Giải trí Ức Mạch căn bản không thèm để ý tới những ngôi sao tép riu kia, khách mời của người ta toàn là những ngôi sao hàng đầu.
Hành động của Bách Tin Hoành thoạt nhìn trông cứ như là một tên hề vậy.
Tự chơi một mình.
Trên sân khấu.
La Thịnh đứng ở vị trí chính giữa, đứng ở trước microphone, cúi đầu thật sâu với khán giả ở phía dưới sân khấu.
“Chào buổi chiều các vị khách quý.”
“Cảm ơn mọi người đã cố ý đến tham dự buổi lễ khai trương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Giải trí Ức Mạch.”
“Không biết buổi trình diễn hôm nay có làm tất cả mọi người hài lòng không?”
Phía dưới đài vang lên tiếng hét to, reo hò.
“Hài lòng!”
La Thịnh vui vẻ ra mặt, nói: “Cảm ơn mọi người ủng hộ, đứng ở đây, tôi chân thành chúc phúc mỗi một vị đang có mặt tại đây, hơn nữa chúc phúc Giải trí Ức Mạch có thể càng lúc càng hùng mạnh, trở thành Công ty Giải trí hàng đầu.”
Ông ấy ho khan một tiếng, rồi lại tiếp tục nói: “Tôi cũng không nói nhiều lời vô ích, ở đây tôi xin tuyên ba một chuyện. Tôi đã ký một hợp đồng với Giải trí Ức Mạch, sáng tác cho Giải trí Ức Mạch ba mươi ca khúc. Hễ là nghệ sĩ ký hợp đồng gia nhập Giải trí Ức Mạch đều sẽ có cơ hội giành được ca khúc mà tôi viết.”
“Phải, đúng là vậy đấy.”
Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ.
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, đã làm cho mọi người cực kỳ chấn động.
Ca khúc La Thịnh tự mình viết, mà còn là tận ba mươi bài?
Cái gì?
Có lầm hay không?
Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu công ty giải trí lớn tiêu một số tiền lớn để mời ông ta viết nhạc, mà ông ta còn chẳng thèm để ý tới, thậm chí có người tình nguyện bỏ giá một ngàn vạn chỉ để mua một bài hát của ông ta.
Nhưng ông ta lại cứ vờ như mắt điếc tai ngơ.
Vốn dĩ là ông ta không thèm quan tâm đến tiền bạc.
Giống như là người không màng danh lợi, muốn ông ta sáng tác một bài hát, đó là tương đương với một chuyện cực kỳ khó khăn, huống chi là sáng tác ba mươi bài?
Nhìn xem hơn mười vị ngôi sao hàng đầu đứng trên sân khấu kia, tất cả đều là do La Thịnh một tay đào tạo ra, mỗi người đều có vận may được hát ca khúc của La Thịnh.
Có thể đoán được ca khúc của La Thịnh ưu tú cỡ nào.
Đối với những người nghệ sẽ đã ra mắt lâu rồi mà không thể thành danh, có thực lực nhưng không có may mắn mà nói thì đây chính là sự mê hoặc rất lớn, còn đối với những người mới vào nghề thì lại là kỳ ngộ xưa nay chưa từng có.
Chỉ cần ký hợp đồng với Giải trí Ức Mạch là sẽ có cơ hội lấy được ca khúc của La Thịnh.
Mỗi một người có mặt ở đây đều biết, không qua bao lâu nữa, Giải trí Ức Mạch sẽ có khách đến đầu nhà, ngày ngày đều phải nghênh đón một số lượng lớn nhân tài ưu tú.
Dưới sân khấu, hai mắt Bách Tin Hoành đã dại ra, cả người đã ngồi liệt ở trên ghế.
Trong lòng chỉ còn hai chữ: Xong rồi.