Mạnh Chí Định bị dọa tới mức đứng bật dậy, chỉ tay vào đám người rồi hỏi: "Các người... là ai?"
Đám đầu trọc tách ra, một người đàn ông từ từ đi tới.
Anh đi tới trước mặt Mạnh Chí Định.
Mạnh Chí Định thấy rõ tướng mạo của anh thì lập tức hiểu mọi chuyện: "Anh là chồng của con khốn kia... Giang Sách sao?"
Anh ta không nhận ra đôi mắt Giang Sách đang nồng nặc sát khí.
"Các người cút ra ngoài cho tôi, nơi này là nhà của tôi. Các người đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp."
"Có tin tôi báo cảnh sát bắt..."
Trong chớp mắt, Giang Sách vọt tới trước mặt Mạnh Chí Định, một tay ấn đầu anh ta xuống, hung hăng ép anh ta vào tường.
Phốc phốc. Mạnh Chí Định phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Giang Sách đã động sát tâm thì đừng nói là Mạnh Chí Định, dù là một con hổ cũng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Giang Sách không dễ dàng mà giết anh ta như vậy.
Giang Sách buông tay ra, Mạnh Chí Định như một bãi bùn nhão trượt xuống đất, cả người đau nhức không nói nên lời.
Giang Sách tùy ý lấy ghế rồi ngồi xuống.
"Mạnh Chí Định, anh làm trò gì trong lòng anh tự hiểu rõ, không cần tôi phải nhiều lời."
Mạnh Chí Định cắn răng nhìn Giang Sách: "Tôi rõ ràng thì đã sao? Hôm nay anh không đánh chết tôi thì cả đời này tôi sẽ đối đầu với các người!"
Giang Sách khẽ lắc đầu: "Anh không có cơ hội."
Không có cơ hội?
Đây là ý gì?
Một nỗi thê lương bỗng dâng lên trong lòng Mạnh Chí Định, anh ta ý thức được Giang Sách có khả năng sẽ hạ đòn sát thủ, trong đầu lập tức sợ hãi muốn chết.
Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn không chịu thua.
"Tôi không tin, anh có thể giết tôi hay sao?"
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Tôi không giết anh, chỉ đánh mà thôi."
Anh vung tay lên, bang đầu trọc xông đên, không ngừng vung tay tát vào miệng Mạnh Chí Định. Mỗi người một cái, đánh tới mức miệng anh ta đầy máu tươi, choáng đầu hoa mắt.
Giang Sách không kêu ngừng thì đám đầu trọc này tuyệt đối không ngừng tay.
Trong lúc đó, Mạnh Chí Định đã hôn mê mấy lần, nhưng lần nào cũng bị dội nước lạnh cho tỉnh rồi tiếp tục bị đánh tiếp.
Giang Sách chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy.
Trước kia cho dù anh có tức giận thì cũng thẳng tay giết chết kẻ địch, đây là lần đầu anh tra tấn kẻ địch một cách tàn nhẫn như vậy, chỉ vì Mạnh Chí Định đã chạm vào vảy ngược của anh.
Bất kỳ ai cũng không thể động vào Đinh Mộng Nghiên.
Huống chi Mạnh Chí Định lại sỉ nhục cô tới vậy. Anh ta không chỉ nói xấu mà còn chỉnh sửa ảnh khiến cô bị khắp nơi chửi rủa, chuyện này, Giang Sách bất luận thế nào cũng không nhịn nổi.
"Anh Giang, hình như anh ta không được rồi?"
"Tiếp tục."
Giang Sách lạnh lùng ra lệnh, giọng nói không hề có chút tình cảm. Sát tâm của Tu La chiến thần đã hoàn toàn trỗi dậy.
Một bạt tay nối tiếp một bạt tay, một đấm nối tiếp một đấm.
Tổng cộng đánh suốt bốn, năm tiếng đồng hồ.
Mạnh Chí Định đã bị đánh tới mức không còn là con người, nằm trên mặt đất như một vũng máu bầy nhầy.
"Giết... Giết tôi đi..." Mạnh Chí Định dùng hơi thở cuối cùng để nói.
Cho tới lúc này, anh ta mới ý thức được cái gì gọi là thống khổ, cái gì gọi là địa ngục trần gian. So với việc bị đánh chết tươi, chẳng bằng dứt khoát một chút còn tốt hơn.
Giang Sách cười lạnh một tiếng: "Chết? Tôi sẽ không để cho anh chết. Tôi sẽ bắt anh phải sống, để anh sống một cuộc đời hèn mọn."
Anh đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Chí Định, đưa tay tóm lấy đầu anh ta, ngón tay đặt vào mấy huyệt đạo rồi nhấn mạng một cái!
"A!"
Mạnh Chí Định gào thét như heo bị mổ, đau tới mức không muốn sống nữa.
Giang Sách buông tay ra, chào hỏi đám người trọc đầu rồi rời đi.
Về phần Mạnh Chí Định, đầu anh ta đã bị Giang Sách "phế bỏ", từ nay về sau sẽ trở thành một kẻ ngu, có thể sống tiếp nhưng cũng chỉ gọi là tồn tại mà thôi.
Đây chính là hậu quả khi chạm đến vảy ngược của Giang Sách!
Sau khi rời đi, Giang Sách đưa cho Long Trọc Đầu một địa chỉ.
"Anh Giang, đây là?"
"Đây là địa chỉ của Khoa học kỹ thuật Tẩm mộng. Ngày mai anh đưa các anh em sang đó, tôi phải hoàn thành lời hứa của tôi."
"Tôi hiểu rồi, ngày mai nhất định sẽ đến."
Nói xong, Giang Sách và đám người chia tay nhau, anh gọi một chiếc taxi về nhà.
Trong màn đêm tối tăm, anh thật giống như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có đống tàn tạ nơi đó mới biết được sự đáng sợ của Tu La chiến thần!
...
Về đến nhà, Giang Sách lập tức đổi lại biểu cảm lạnh nhạt như không có chuyện gì.
Đinh Mộng Nghiên lập tức đi tới, vỗ vỗ ngực rồi nói: "Anh về rồi sao? Em thật sự lo lắng anh đã gặp chuyện gì."
Giang Sách nhún nhún vai: "Anh chỉ là về công ty làm chút chuyện, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Bên kia, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm đã chuẩn bị xong cả bàn đồ ăn, chào hỏi xong thì gọi hai người bọn họ sang ăn cơm.
Một nhà bốn miệng quây quần bên nhau, thưởng thức cao lương mỹ vị.
Trong lúc ăn cơm, TV chiếu một tin tức: Bà chủ Trùng Minh Hỗ Động Vương Nhã Mỹ và biên tập viên Hải Tùng Thịnh tổ chức buổi họp báo, công khai đính chính một vài tin tức.
Đinh Mộng Nghiên càng xem càng vui vẻ, vui tới mức không nói nên lời.
Lúc này, Giang Sách ghé vào tai cô rồi nói: "Đúng rồi, trước đó chúng ta có đánh cược thì phải. Anh bảo bọn họ nhất định sẽ xin lỗi em, anh thắng rồi. Có phải em nên cố gắng giữ lời hứa hay không..."
Đinh Mộng Nghiên đảo mắt nhìn xung quanh, gương mặt ửng đỏ.
Cô nhăn nhó đẩy Giang Sách ra: "Ba mẹ còn đang ở đây mà anh nói bậy gì thế? Đi ra, đi ra đi."
Đinh Khải Sơn thấy dáng vẻ kỳ lạ của bọn họ thì hỏi: "Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau à?"
"Không phải..." Đinh Mộng Nghiên xấu hổ chết được, cúi đầu rồi nói: "Con no rồi, về phòng ngủ trước đây."
Cô nhanh chóng đứng dậy bỏ vào phòng.
Tô Cầm tò mò hỏi: "Lúc nãy mới ăn vài miếng đã no rồi sao? Sách à, hai con cãi nhau sao?"
Giang Sách cười cười: "Không có, chỉ là bất đồng ý kiến mà thôi."
"Ý kiến gì thế?"
"À... Con muốn tranh thủ thời gian sinh cho ba mẹ một đứa cháu trai nhưng cô ấy không chịu."
Tô Cầm và Đinh Khải Sơn liếc nhìn nhau rồi cười.
Tô Cầm cố ý giả vờ như đang tức giận: "Con đó, mấy lời này sao có thể nói lúc đang ăn cơm? Đúng là không biết xấu hổ."
Đinh Khải Sơn núi mày: "Ăn cơm thì sao không được nói? Tôi cảm thấy Sách nói rất có lý, hai đứa nó cũng không còn trẻ nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian sinh con. Tôi vẫn đang chờ ôm cháu đây."
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu: "Hình như Mộng Nghiên không thích cho lắm..."
Tô Cầm nói: "Ài, chuyện này con gái người ta sao có thể đồng ý? Cho dù trong lòng đồng ý thì ngoài miệng cũng không thể nói được. Có vài lúc, con là đàn ông thì phải "mạnh" một chút..."
Đinh Khải Sơn liếc bà một cái: "Phụ nữ mấy người đúng là rắc rối."
Giang Sách lại hỏi tiếp: "Vậy con bây giờ nên?"
"Còn phải hỏi sao?" Tô Cầm nói: "Không thấy Mộng Nghiên chưa ăn cơm xong đã vào phòng ngủ sao? Đây chính là đang ám chỉ với con, ngoài miệng không đồng ý nhưng trong lòng đã chịu. Con còn không mau tranh thủ thời gian? Chẳng lẽ muốn con gái người ta chủ động sao?"
Đinh Khải Sơn gật đầu: "Ba đồng ý với mẹ con, đàn ông phải chủ động một chủ trên phương diện này."
Giang Sách nghĩ nghĩ: "Con hiểu rồi."
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau đó xoay người khóa cửa phòng lại.
Đinh Mộng Nghiên cảm giác có chuyện không lành, lấy chăn quấn cả người mình lại rồi lo lắng hỏi: "Anh, anh muốn làm gì?"
Giang Sách vừa cởi áo ra, vừa cười xấu xa đi về phía giường.
"Không làm gì cả."
"Phụng ý chỉ ba mẹ, muốn sinh con thôi."