Ngay giây phút bước vào căn phòng này Hà Diệu Long đã đoán trước được kết cục rồi.
Chỉ là anh ta vẫn không cam tâm.
Anh ta ở Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ. Nếu như bị đuổi khỏi đây thì có thể kiếm được công việc lương cao như vậy ở đâu chứ?
Không còn Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sau lưng, các công ty khác càng e dè vết nhơ bán đứng người khác của anh ta nên tuyệt đối sẽ không cần đến.
Một khi bị đuổi thì sự nghiệp của Hà Diệu Long cũng xem như kết thúc.
Vì vậy anh ta quỳ xuống và nói: "Tổng giám đốc Trình, tôi biết lỗi rồi tôi sẽ sửa mà. Xin ông đừng đuổi tôi đi."
Trình Hải lạnh lùng cười ba tiếng: "Cậu còn mặt dày ở lại sao? Hễ nhìn thấy cậu là tôi lại nhớ đến cái chết của Giang Mạch. Để cậu cút đã là lòng nhân từ lớn nhất rồi. Có phải cậu muốn ép tôi đánh cậu không?"
"Đừng, đừng mà."
Hà Diệu Long nhanh chóng lùi về sau: "Tôi biết rồi. Tổng giám đốc Trình, tôi đi đây."
Anh ta đứng dậy bỏ đi, Hà Gia Minh vội vã chạy theo sau. Hai tên một trước một sau bị đuổi khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Trình Hải hít sâu một hơi rồi mắng: "Đúng là tên cặn bã!"
Giang Sách mỉm cười, không ngờ một người lớn tuổi như Trình Hải khi tức giận lại đáng sợ vậy. Sau một hồi an ủi mới tạm thời rời khỏi Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Vừa quay lại công ty đã thuận lợi để Trình Hải ngồi vào chức vụ tổng giám đốc, món nợ khổng lồ kia cũng đã trả xong. Hiện giờ Giang Sách cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn chút.
Trong vài ngày tiếp theo, Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng dưới sự quản lý của Trình Hải đã lần lượt có được nhiều đơn hàng lớn, ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Hôm nay nhân dịp trời nắng đẹp nên Giang Sách đi dạo ven đường một vòng.
Một bên thưởng thức phong cảnh, một bên thả lỏng tinh thần.
Khi đi dạo anh nhìn thấy ở bên kia đường có rất nhiều người. Tới gần hơn và nhìn kỹ mới phát hiện đó chỉ là một quầy bán đồ ăn vặt. Thịt nướng, xiên chiên, súp cay đều là những đồ ăn vặt thường thấy nhất trên lề phố.
Chủ quầy có chút đặc biệt, là một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, dáng người to cao dũng mãnh, khuôn mặt tuấn lãng sắc lẹm như lưỡi dao.
Một cô bé năm sáu tuổi ngồi bên cạnh đang cầm cuốn truyện tranh trên tay, đoán chừng là con gái của chủ quầy.
Mặc dù chủ quầy chỉ có một cánh tay nhưng kỹ thuật lại khá điêu luyện. Cho dù là chiên rán hay nướng nhiều xiên thịt khác nhau thì một cánh tay của anh ta so với người thường đầy đủ hai tay lại nhanh hơn nhiều.
Mà món ăn làm ra chỉ cần dùng một từ để hình dung: Thơm!
Giang Sách nhận thấy được trên người ông ta có khí chất của một người quân nhân, vẫn có thể nhìn ra được những vết sẹo do chiến tranh để lại trên khắp người.
Có lẽ đó là một quân nhân đã về hưu vì bị thương.
Thấy mọi người đang ăn ngon lành, bụng Giang Sách bất giác cũng réo lên một tiếng. Anh không nhịn được tiến đến hỏi: "Ông chủ, bán như nào?"
Chủ quầy ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc rồi nói: "Bên trái có bảng giá."
"Vậy thì cho tôi mười xiên thịt cừu, mười xiên thịt gà và mười xiên thịt bò."
"Đợi chút."
Chưa đến năm phút sau tất cả xiên nướng đều đã chuẩn bị xong và được đặt lên khay.
Cô bé nhỏ rất ra dáng bê khay tới trước mặt Giang Sách: "Xiên của chú xong rồi đây."
"Cảm ơn."
Giang Sách cầm lấy khay, lấy một xiên bỏ vào miệng. Mới ăn được vài miếng bỗng dưng cả người đều sững lại.
Xiên thịt nướng này khi ăn giòn tan trong miệng, khi nuốt xuống cổ họng hương thơm lại lan khắp cơ thể, mang lại cảm giác như đang tự do bay nhảy trên thảo nguyên.
Ngon, ngon quá!
Giang Sách nói: "Ông chủ, tay nghề của ông cũng không tồi, có thể thấy được kỹ thuật nấu nướng cũng rất tốt. Chỉ là lại ở đây bán thịt nướng cũng khá tiếc."
Chủ quầy mặt vẫn không cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Có thể nuôi gia đình là được."
Nói xong ông ta ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách, không nhịn được hỏi: "Cậu là quân nhân ở Tây Cảnh à?"
"Bị ông nhìn ra rồi sao?"
"Khí tức trên người cậu giống hệt với một người đồng đội của tôi ở Tây Cảnh. Loại khí tức quân nhân này không có ở người bình thường."
Giang Sách mỉm cười, chỉ vào cánh tay bị mất của ông ta: "Bị sao vậy?"
"Ba viên đạn bắn nên phải cắt đi."
"Vẫn có thể sống sót được ở một hoàn cảnh như vậy xem như cũng có chút bản lĩnh. Ông tên là gì?"
"Nhiếp Tranh."
"Có hứng thú đi cùng tôi không?"
Nhiếp Tranh cúi đầu cười một tiếng: "Tôi hiện giờ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không liên quan đến chém giết gì nữa."
Khi cả hai đang nói chuyện thì một chiếc xe của Cục quản lý đô thị từ xa đi tới.
Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc đồng phục lâm thời bước xuống, ai nấy đều mang khí thế hừng hực.
Người đứng đầu là Cù Tung, kẻ khiến các tiểu thương quanh đây sợ hãi nhất.
Cù Tung vừa cao vừa gầy, trên mặt lại có đầy tàn nhang.
Anh ta ngáp một cái rồi đi tới quầy đồ ăn, tiện tay vẫy một cái nói: "Này này này, có biết đây là đường lớn không? Dựng quầy hàng ở đây là phạm pháp đấy, mau biến đi cho tôi."
Nhiếp Tranh cau mày, quầy hàng của ông ta còn cách đường lớn những hơn ba mét!
Hơn nữa đó là đường cho người đi bộ chứ không phải đường chính.
"Đồng chí, quầy hàng của tôi có ảnh hưởng người khác đi bộ đâu?"
"Này, vẫn còn cứng mồm phải không?" Cù Tung chỉ vào đám người đang ăn thịt xiên nướng nói: "Những người này ngồi đây ăn là đang cản trở người khác đi đường. Mà cản trở đường người khác là không được, mau biến đi."
Nhiếp Tranh nghiến răng nhẫn nhịn tức giận, bình tĩnh hỏi: "Vậy tôi phải chuyển đi đâu?"
"Ở đâu cũng không được."
"Chuyện này."
Cù Tung tuỳ ý ăn một xiên thịt nướng nhưng lại không trả tiền, vừa ăn vừa nói: "Đương nhiên nếu ông thật sự yêu nghề muốn làm tiếp cũng không phải là không thể, làm một cái giấy chứng nhận quầy hàng là được rồi."
"À, tôi có."
"Có sao không nói sớm? Đưa đây xem nào."
Nhiếp Tranh đưa giấy chứng nhận quầy hàng ra đưa cho Cù Tung, đối phương xem xong liền vứt thẳng sang bên đường.
"Đây là do Cục giao thông cấp, không được, tôi không nhận."
"Tôi chỉ nhận giấy chứng nhận của Cục quản lý đô thị thôi. Cho ông hai cách, một là quấn gói biến đi, hai là đi đến Cục quản lý đô thị làm lại tờ khác."
Nhiếp Tranh tức đến nỗi hai hàm nghiến chặt nhưng lại không dám nói ra.
Khi ở trên chiến trường anh dũng giết giặc là vậy mà giờ lại bị một tên nhân viên quèn cố ý gây khó dễ, thật đáng buồn biết bao.
Lúc này Giang Sách cúi xuống nhặt giấy chứng nhận quầy hàng lên rồi phủi bụi đi.
"Không phải giấy chứng nhận quầy hàng do Cục giao thông làm và Cục quản lý đô thị làm đều như nhau sao? Vì sao phải làm lại lần nữa, không phải sẽ gây thêm ức chế và phiền phức cho nhân dân sao?"
Cù Tung tức giận nói: "Này anh dám chất vấn tôi sao?"
"Không phải chất vấn chỉ là tò mò thôi. Vì sao lại không có giấy phép, quầy dựng ở đây ảnh hưởng người đi đường lại còn nằm quá gần đường chính. Mà chuyện làm giấy phép rồi lại xem như không tồn tại?"
"Theo như tôi biết thì mỗi lần làm giấy chứng nhận đều phải trả một khoản tiền. Anh đang thi hành vì luật pháp hay vì chính túi tiền của anh đây?"