Trịnh Bác Dương bị chất vấn đến mức ngơ ngác: "Tôi đã cho mẹ tôi uống ít thuốc."
"Thuốc gì?"
"Toa thuốc đây."
Trịnh Bác Dương đưa toa thuốc cho bác sĩ, bác sĩ vừa cầm lên xem, suýt tức đến chết.
Bác sĩ ném toa thuốc, nổi giận đùng đùng nói: "Bác Dương, tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên trường Đại học Y, nghiên cứu chuyên sâu về y học, chẳng lẽ nguyên lý y dược cơ bản nhất mà cậu cũng không hiểu ư? Cậu còn không hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mẹ cậu à? Bà ấy đã như thế rồi, vậy mà cậu còn cho mẹ cậu uống loại thuốc mang tính âm hàn như quyết minh tử. Cậu đang chê mẹ cậu sống quá lâu, nên muốn bà ấy sớm đi đầu thai đúng không?"
Trịnh Bác Dương nghe xong những lời này thì trợn mắt há mồm.
Thật ra anh ta cũng hiểu rõ nguyên lý này, cũng nghĩ tới khả năng sẽ xảy ra kết quả này, nhưng dưới sự khuyên nhủ của Thạch Khoan, anh ta đã từ bỏ lòng tin vào bản thân.
Trịnh Bác Dương lắp bắp: "Toa thuốc này là do ông Thạch Khoan đưa cho tôi, ông Thạch bảo..."
"Thạch Khoan ư? Ha ha." Bác sĩ nói: "Là tên Thạch Khoan trong đầu chỉ biết đến tiền kia à? Tôi đã sớm chướng mắt với ông ta rồi. Trước đây dưới sự dẫn dắt của ông cụ Tân, giới y học đã phồn thịnh đến cỡ nào, còn bây giờ nhìn lại ông ta thử xem, đúng là phá hủy toàn bộ giới y học."
"Hả? Ông Thạch không phải là hạng người đó chứ?"
"Tại sao lại không phải?" Bác sĩ nói: "Bác Dương ơi là Bác Dương, tôi thật sự coi thường cậu. Nếu hôm nay mẹ của cậu không thể cứu sống, vậy thì cậu chính là kẻ đầu sỏ, là hung thủ giết người."
Dứt lời, bác sĩ ném toa thuốc xuống sàn, thở hổn hển quay lại phòng cấp cứu, để lại một mình Trịnh Bác Dương đứng ngơ ngác ở đó, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Anh ta nhìn chằm chằm vào toa thuốc ở dưới sàn, không dám tin.
"Mình thật sự đã tin tưởng nhầm người rồi ư?"
"Không thể nào, mình chỉ là sinh viên đại học nghèo rớt mồng tơi, ông Thạch có thể nhận được báo đáp gì từ trên người mình cơ chứ?"
"Ông ta chẳng yêu cầu mình chuyện gì cả, nên không thể nào hại mình được. Chắc chắn trong chuyện này đã nhầm lẫn chỗ nào đó."
Trịnh Bác Dương vô cùng đau đớn.
Nếu anh ta vì toa thuốc này mà thật sự hại chết mẹ mình, vậy thì anh ta sẽ không sống tiếp nữa.
"Không được, mình nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện."
Trịnh Bác Dương vội vã rời đi, rồi bắt một chiếc taxi, đến thẳng Xã Y học, nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng của Thạch Khoan.
Anh ta trừng mắt nhìn Thạch Khoan.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Bác Dương, Thạch Khoan liền biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu đã cho mẹ của cậu uống thuốc chưa?” Thạch Khoan biết rõ còn hỏi.
"Rồi."
"Kết quả thế nào?"
Trịnh Bác Dương nghiến răng nghiến lợi đáp: "Sau khi mẹ tôi uống thuốc xong, bệnh tình không những không thuyên giảm, ngược lại còn nặng hơn. Bác sĩ nói là vì quyết minh tử, nên bệnh tình của mẹ tôi mới trở nên trầm trọng hơn. Bây giờ mẹ của tôi vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
Nghe xong kết quả này, Thạch Khoan chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Trịnh Bác Dương hỏi: "Ông Thạch, ông không có gì muốn nói ư?"
Thạch Khoan cười hỏi: "Tôi phải nói gì chứ?"
"Chẳng lẽ ông không giải thích tại sao lại xảy ra kết quả này à?"
"Giải thích cái gì? Bác Dương, tốt xấu gì cậu cũng học y, chẳng lẽ chút hiểu nguyên lý cậu cũng không hiểu à? Mẹ của cậu mang thể chất gì, còn quyết minh tử là loại thuốc nào, bà ta có thể uống được ư?"
Trịnh Bác Dương siết chặt tay thành nắm đấm: "Mẹ của tôi không thể uống quyết minh tử, vậy sao ông còn nói gì mà mạo hiểm một phen, lấy độc trị độc?"
“Tôi nói gì cậu cũng tin à?” Thạch Khoan lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói tôi là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế, liệu cậu có tin không?”
Già mồm át lẽ phải.
Nói khéo như rót.
Nghe thấy những lời này, Trịnh Bác Dương không thể chịu nổi nữa, gầm lên: "Thạch Khoan, ông là tên khốn, tôi và ông không thù không oán, tại sao ông lại muốn hại tôi như vậy? Tôi phải liều mạng với ông."
Nhưng anh ta còn chưa kịp ra tay, hai vệ sĩ đứng đằng sau đã nhanh chóng đi tới giữ chặt Trịnh Bác Dương.
Anh ta là sinh viên đại học yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ cao to vạm vỡ? Anh ta đã bị giữ chặt, hoàn toàn không thể vùng vẫy.
Thạch Khoan lắc đầu nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu đừng trách tôi."
Trịnh Bác Dương gào lên: "Không còn cách nào khác ư? Rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông muốn tiền ư, tôi chẳng có đâu."
Tiền sao?
Thạch Khoan mỉm cười: "Tôi biết cậu không có tiền, nhưng cậu có một cơ thể cực kỳ tốt."
Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Bác Dương, tôi cũng nói thật cho cậu biết, quả thật tôi có cách cứu sống mẹ của cậu, chữa dứt điểm căn bệnh dai dẳng của bà ta."
Trịnh Bác Dương hoàn toàn không tin tưởng: "Đã là lúc nào rồi mà ông còn nói lời nhảm nhí đó? Ông tưởng tôi vẫn sẽ tin lời ông nói ư?"
Thạch Khoan nói: "Sở dĩ mẹ của cậu bị bệnh tật bám lấy là vì lá lách của bà ta đã xảy ra vấn đề. Trịnh Bác Dương, chỉ cần cậu chịu hiến nội tạng, đổi lá lách của cậu cho mẹ của cậu, chẳng phải bà ta vẫn có thể sống tiếp à?"
"Chuyện này…"
Hình như đây thật sự là một giải pháp, nhưng phẫu thuật thay lá lách vô cùng khó, người bình thường không thể làm được.
Nhưng nếu là Thạch Khoan, nói không chừng thật sự có thể.
Tuy nhiên, vẫn có thể tin tưởng Thạch Khoan ư?
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Trịnh Bác Dương, Thạch Khoan nói tiếp: "Tôi cũng hiểu những gì tôi đã nói với cậu, sở dĩ tôi đối xử với cậu như vậy là vì tôi đã nhìn trúng một số bộ phận trong cơ thể cậu, nên muốn lấy ra đổi cho một bệnh nhân cao quý của tôi."
"Nhưng tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, không thể nào làm chuyện phạm pháp, nên tôi không thể vô duyên vô cớ giết chết cậu, rồi cưỡng ép lấy đi nội tạng của cậu."
"Do đó tôi đã..." Thạch Khoan nhìn Trịnh Bác Dương cười nói: "Sở dĩ tôi ép cậu vào bước đường cùng này là để cậu không thể không nghe lời tôi."
Thạch Khoan duỗi ra hai ngón tay nói tiếp: "Trịnh Bác Dương, bây giờ cậu có hai con đường để đi."
"Thứ nhất, cậu trơ mắt đứng nhìn mẹ mình chết, sau đó vì cậu đã mớm thuốc cho mẹ của cậu nên cậu sẽ trở thành hung thủ giết người, bị kết án tử hình."
"Thứ hai, cậu chọn hy sinh bản thân, dùng lá lách của cậu để đổi lấy mẹ của cậu, tôi sẽ đích thân phẫu thuật cho mẹ của cậu, nhưng với một điều kiện, cậu phải hiến tặng các bộ phận khác trong cơ thể của cậu cho Xã Y học chúng tôi, mặc cho Thạch Khoan tôi tự mình xử trí."
Cả hai con đường đều rất khó để lựa chọn.
Thạch Khoan đặt một bản thỏa thuận và một cây bút đen xuống bàn: "Nếu cậu chọn con đường thứ nhất, bây giờ cậu có thể rời đi; ngược lại nếu cậu chọn con đường thứ hai, vậy thì cậu hãy ký vào bản thỏa thuận này."
"Có bản thỏa thuận này rồi, tôi sẽ thay lá lách cho mẹ của cậu, đồng thời việc cậu hiến nội tạng cũng trở nên hợp pháp."
"Cậu hãy tự lựa chọn mình sẽ đi con đường nào đi."
Chiêu này thật sự quá tàn nhẫn.
Thạch Khoan giả vờ làm người tốt để lừa Trịnh Bác Dương cho mẹ mình uống 'thuốc độc', đẩy mẹ của anh ta lên đoạn đầu đài.
Nếu mẹ của anh ta chết, đừng nói Trịnh Bác Dương sẽ áy náy cả đời, mà anh ta còn trở thành hung thủ giết chết mẹ của mình, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Có thể nói, Trịnh Bác Dương đã không còn đường rút lui nữa.
Anh ta chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Thạch Khoan, hiến tặng mạng sống của mình để cứu sống mẹ.
Làm như vậy, ít nhất mẹ vẫn có thể sống tiếp, thà chết một mình còn hơn cả hai người cùng chết.
Trịnh Bác Dương đã rơi nước mắt.
"Mẹ, con trai bất hiếu, không thể phụng dưỡng mẹ đến cuối đời."
"Nhưng mẹ cứ yên tâm, con trai sẽ lấy cái chết để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ."
"Mẹ, mẹ hãy dùng lá lách của con trai để sống tiếp nhé, mẹ hãy sống thật vui vẻ nhé."
Trịnh Bác Dương nhìn Thạch Khoan, tuyệt vọng nói: "Tôi chọn ký vào bản thỏa thuận với ông."
Anh ta chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Trong kế hoạch của Thạch Khoan, các sự lựa chọn khác đều là dư thừa, bởi vì Thạch Khoan đã kết luận Trịnh Bác Dương sẽ lựa chọn và làm những gì.
Một chàng sinh viên đại học chưa trải sự đời, hoàn toàn không cùng cấp bậc với người lão luyện lăn lộn mấy chục năm trong xã hội như Thạch Khoan, hai người cách xa một trời một vực.
Từ đầu đến cuối, Trịnh Bác Dương đều bị Thạch Khoan xoay vòng vòng.
"Hai cậu hãy thả cậu ta ra."
Hai vệ sĩ liền buông tay ra.
Trịnh Bác Dương hít sâu mấy lần, từ từ đi tới trước bàn, vươn tay nắm chặt bút đen.
Chỉ cần anh ta ký tên vào bản thỏa thuận, anh ta sẽ mất mạng.
Trịnh Bác Dương nhìn Thạch Khoan, xác nhận một lần nữa: "Thạch Khoan, ông phải đồng ý với tôi, sẽ đổi lá lách của tôi cho mẹ của tôi, để mẹ của tôi có thể sống tiếp."
Thạch Khoan gật đầu: "Cậu cứ yên tâm, Thạch Khoan tôi chưa bao giờ thất hứa. Bệnh nhân của tôi không cần lá lách của cậu, nên cậu có thể yên tâm ký vào bản thỏa thuận."
Chuyện đã đến nước này, mặc kệ Thạch Khoan nói thế nào, Trịnh Bác Dương đều phải ký vào bản thỏa thuận.
Anh ta nhận được lời cam kết từ miệng của Thạch Khoan, chẳng qua là để mình ra đi một cách yên lòng và thanh thản hơn.
Trịnh Bác Dương, một chàng trai đang ở độ tuổi thanh xuân, lại kết thúc cuộc đời tại đây.
"Mẹ, hãy bảo trọng."
Anh ta không kìm được rơi nước mắt, bàn tay đang cầm bút không ngừng run rẩy.
Lúc Trịnh Bác Dương chuẩn bị ký tên vào bản thỏa thuận, nhạc chuông điện thoại bỗng phá vỡ bầu không khí ở hiện trường.
Reng reng reng~~
Reng reng reng~~
Đó là nhạc chuông của Trịnh Bác Dương.
Sắc mặt của Thạch Khoan đang đứng ở phía đối diện trở nên lạnh lẽo, ai lại gọi tới vào lúc này thế? Phiền chết đi được!
Trịnh Bác Dương nhất thời bộc phát cơn giận, lấy điện thoại ra xem, là bác sĩ gọi tới.
Nhìn thấy dãy số của bác sĩ, Trịnh Bác Dương càng khóc to hơn.
Lúc anh ta đến đây, bác sĩ đang tiến hành cấp cứu trong phòng cấp cứu, theo lý mà nói, lẽ ra bây giờ bác sĩ đang ở trong phòng cấp cứu mới đúng, tại sao đang yên đang lành lại gọi cho mình thế?
Chỉ có một lý do.
Chỉ có thể có một lý do.
Đó chính là - mẹ của Trịnh Bác Dương đã không còn cầm cự được nữa, qua đời rồi.
Trịnh Bác Dương đầm đìa nước mắt, run rẩy nghe điện thoại hỏi: "A lô, bác sĩ, có phải mẹ của tôi đã..."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhõm mang theo tiếng cười của bác sĩ: "Bác Dương à, tin tốt đây, bệnh của mẹ cậu đã được chữa khỏi rồi, về cơ bản bây giờ đã hết bệnh rồi. Cậu đã chạy đi đâu thế? Mau quay về đi!"
"Cái gì?"
Trịnh Bác Dương không dám tin vào lỗ tai của mình, chuyện này sao có thể?
Mẹ của anh ta bệnh nặng như vậy, rõ ràng anh ta đã bị Thạch Khoan xoay vòng vòng, tại sao lại đột ngột xoay chuyển tình thế, chuyển biến tốt như vậy?
Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.
"Bác sĩ, ông đang nói đùa với tôi đúng không?"
Bác sĩ không vui nói: "Ai đang nói đùa với cậu hả? Tôi là hạng người như vậy à? Mẹ của cậu vốn đã sắp chết, nhưng thần y của trung tâm y tế Nhân Trị đã đến, nhất thời cứu sống mẹ của cậu."
Trung tâm y tế Nhân Trị ư?
Trịnh Bác Dương biết, đó là sự tồn tại nổi tiếng trong giới y học.
Anh ta tò mò hỏi: "Là ông cụ Tân hay nữ Hoa Đà Tân Uẩn đã ra tay cứu giúp vậy?"
"Cả hai đều không phải."
"Vậy còn có thể là ai chứ?"
Bác sĩ cười ha hả, nói ra một cái tên khiến Trịnh Bác Dương vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa thẹn, vừa xấu hổ.
"Đó là Giang thần y của trung tâm y tế Nhân Trị - Giang Sách."