Mồ hôi lạnh của Thường Khôn tí tách rơi xuống, trong lòng không ngừng cầu nguyện Đinh Mộng Nghiên ngàn vạn lần đừng đưa ra yêu cầu quá đáng nào thêm nữa.
Chỉ nghe Đinh Mộng Nghiên nói: “Tôi sẽ trừng phạt tất cả các thành viên trong gia đình nhà họ Thường, sáng sớm mỗi ngày phải mang đồ ăn sáng miễn phí đến cho các cô chú công nhân quét dọn vệ sinh.”
Này!
Thường Khôn dở khóc dở cười, cái này mà xem là trừng phạt sao? Rõ ràng là hoạt động công ích thì có?
Đối với nhà họ Thường mà nói chuyện này không phải là vấn đề gì to tát cả, ngược lại bọn họ còn có thể vì nhà họ Thường làm vậy mà lấy lại một ít thanh danh thông qua những hoạt động công ích thế này, tội gì mà không làm?
Ông ta nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn Đinh Mộng Nghiên: “Cảm ơn cô Đinh, cô thật là người có tấm lòng bao dung quảng đại.”
Đinh Mộng Nghiên nghe được cả người nổi hết da gà: "Được rồi, phạt thì tôi cũng đã phạt rồi, mọi người đứng lên cả đi.”
“Tuân mệnh!”
Thường Khôn đứng lên trước, quay sang nhìn mọi người vẫy vẫy tay: “Đều dậy hết cả đi, cùng tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng, từ ngày mai mỗi ngày đều phải dậy thật sớm đưa đồ ăn cho các công nhân quét dọn vệ sinh nữa!”
Sau đó ông ta mang theo mọi người rời đi.
Lúc đi ngang qua bên người Đinh Trọng, Thường Khôn khinh thường nói: “Tổng giám đốc Đinh, ông thân là nhất gia chi chủ, lại là ông nội của cô Đinh, thế nhưng chẳng biết xấu hổ chỉ vì lợi ích của bản thân nhẫn tâm để cho cháu gái ruột của mình rơi vào nguy hiểm. Loại người như ông chỉ đáng giá hai chữ "rác rưởi" mà thôi!”
Nói xong ông ta quay đầu bỏ đi một mạch.
Bị người ta mắng phun máu chó đầy đầu, Đinh Trọng sững sờ tại chỗ, vẫn còn mơ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao ông ta kính cẩn lấy lòng Thường Khôn như thế, cuối cùng lại trở thành đối tượng bị người ta nhục nhã? Làm gia chủ như ông ta lần này đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Đinh Mộng Nghiên đi tới nói: “Ông nội, sự tình hôm nay ông cũng thấy rất rõ ràng, việc đầu tư đã giữ lại được, người nhà họ Thường cũng đến xin lỗi rồi, cho nên Giang Sách cũng không cần phải rời khỏi nhà họ Đinh nữa đúng không?”
Mọi chuyện đều làm rất tốt, Giang Sách đương nhiên không cần phải rời đi.
Đinh Trọng chịu đựng tức giận gật gật đầu.
Đinh Mộng Nghiên rốt cuộc nở nụ cười vui vẻ, giải tỏa ra hết những đau khổ áp lực đè nén trong lòng mấy ngày nay, nhìn Giang Sách nói: “Thật tốt quá, anh cuối cùng cũng không phải rời xa em và nhà họ Đinh nữa rồi.”
Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên hồn nhiên tươi cười rạng rỡ, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, xem ra nỗ lực của anh mấy ngày qua cũng coi như đáng giá.
Chỉ cần Đinh Mộng Nghiên hạnh phúc, những gì anh làm liền có giá trị.
Tuy nhiên sự tình còn chưa thể kết thúc đơn giản như vậy được.
Giang Sách không nhanh không chậm thong dong đi tới bên cạnh Đinh Trọng nói: “Ông cụ, theo như tình hình trước mắt, vụ đánh cuộc này là tôi thắng đúng không?”
Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng: “Là cậu thắng, cậu có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đinh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì nữa?”
Giang Sách cười: “Ông cụ, ông cũng đừng ở đây giả ngốc chứ, thời điểm đánh cược chính ông đã nói nếu như tôi thắng ông liền bưng trà đổ nước, nhận lỗi cùng tôi!”
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên xấu hổ.
Đinh Trọng biết có chuyện như vậy nhưng vẫn không hề nhắc đến, ông ta nghĩ chỉ cần lừa gạt cho qua hôm nay là được rồi, ai ngờ Giang Sách lại không có ý định buông tha cho ông ta.
Thời điểm đánh cược được định ra, có rất nhiều người ở đây chứng kiến, không thể qua loa cho xong chuyện.
Nhưng nếu thật sự xin lỗi thì mặt mũi Đinh Trọng biết để ở đâu?
Ông ta cắn răng, thực hiện cũng không được mà không thực hiện cũng không được.
Đinh Phong Thành lúc này mới chợt lên tiếng: "Này, đủ rồi đó, cậu còn muốn ông nội phải bưng trà đổ nước cho cậu nữa hả, cậu xứng sao?”
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Nếu tôi đã thắng cuộc, tại sao lại không xứng?”
Đinh Tử Ngọc cũng chen vào: “Ông nội là trưởng bối của cậu, hơn nữa không phải ông đã cho phép cậu tiếp tục ở lại nhà họ Đinh rồi còn gì? Vì sao còn phải dựa theo đánh cuộc để làm khó ông cơ chứ?”
“Ông cụ cho phép tôi được ở lại nhà họ Đinh sao? Xin lỗi, phải nói là chính tôi đã dùng thực lực của bản thân mình để được ở lại mới đúng!”
Giang Sách hỏi ngược lại: “Thử nghĩ một chút, tưởng tượng nếu như hôm nay tôi không hoàn thành cuộc cá cược này, mấy người các ngươi, bao gồm cả ông cụ nữa, có thể coi như không có gì xảy ra sao? Có thể đem chuyện đánh cược này gạt qua một bên rồi bỏ qua mọi chuyện được không?”
Đương nhiên sẽ không.
Nếu Giang Sách làm không được, anh khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức.
Mọi người cúi đầu im lặng, kết quả thế nào trong lòng bọn họ rõ ràng nhất.
Giang Sách tiếp tục nói: “Nếu tôi thua, các người nhất định sẽ nghiêm khắc thực hiện ước định, nếu đã như vậy thì vì sao tôi thắng mà mấy người lại không muốn cho tôi thực hiện điều đó?”
Mọi người bị nói đến á khẩu, không ai có thể lên tiếng trả lời được.
Hôm nay nếu Đinh Trọng không chịu nói lời xin lỗi thì việc này xem ra không thể kết thúc được rồi.
“Tuy nhiên” Giang Sách ha hả cười: “Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, để cho ông cụ vì một vãn bối như tôi mà phải bưng trà xin lỗi thì có vẻ hơi quá, tôi cũng nhận không nổi lễ này.”
“Nếu ông cụ không thể làm việc đó, tôi có thể đồng ý để cháu trai, cháu rể của ông thay ông ấy hoàn thành.”
Lời này nói ra đủ thẳng thắn trực tiếp.
Đường Mạt tức giận đến sắc mặt xanh mét, hung hăng nói: “Muốn tôi bưng trà xin lỗi? Cậu nghĩ cũng hay lắm!”
Đinh Phong Thành cũng nói: “Giang Sách, xem ra cậu chán sống rồi, muốn tìm chết có phải hay không? Cậu có tin ngay bây giờ tôi sẽ bẻ đầu cậu xuống làm cầu để đá không hả?”
Giang Sách vung tay lên, nhìn về phía Đinh Trọng: “Ông cụ, ông tự mình xin lỗi hay là để bọn họ thay ông xin lỗi, ông chọn đi.”
Hàm răng Đinh Trọng cắn đến mức vang lên canh cách.
Chuyện tới nước này ông ta không thể không tạm thời cúi đầu nhân nhượng, hướng về phía Đường Mạt, Đinh Phong Thành nói: “Hai người các con, giúp ông nội nhận lỗi đi.”
Đường Mạt, Đinh Phong Thành hận không thể đem Giang Sách chém thành trăm mảnh cho hả giận.
Nhưng ông cụ đã ra lệnh, bọn họ không thể không vâng theo.
“Người đâu, mang trà ra đây!” Đinh Trọng hét lên.
Người giúp việc nhanh nhẹn bưng khay đi tới, bên trên đã bày sẵn hai chén trà.
Đường Mạt cùng Đinh Phong Thành mỗi người bưng một chén, cắn răng trừng mắt hầm hừ đi tới trước mặt Giang Sách, duỗi tay đẩy chén trà về phía trước.
Giang Sách nhàn nhạt nói: “Có ai đi nhận lỗi kiểu này không? Hai người không cảm thấy bản thân mình có chút cao ngạo sao?”
Cuối cùng Đường Mạt và Đinh Phong Thành bị ép phải quỳ một gối xuống đất, giơ chén trà lên cao.
Giang Sách cũng không khách khí, duỗi tay tiếp nhận chén trà, hơi hơi nhấp một ngụm sau đó đem chén trà ném trên mặt đất rồi lại duỗi tay ra nhận lấy một chén khác, cũng nhấp một ngụm rồi vứt trên mặt đất như chén vừa rồi.
Anh cười nói: “Tốt lắm, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người.”
Sau đó anh tiến lên nắm tay Đinh Mộng Nghiên, nhìn Đinh Trọng nói: “Ông cụ, sự việc hôm nay coi như đã giải quyết xong, chúng ta không ai nợ ai. Trong nhà còn có việc gấp, tôi không ở lại công ty được nữa, hẹn gặp lại sau.”
Nói xong anh dẫn theo Đinh Mộng Nghiên vẻ mặt còn đang ngơ ngác ra khỏi phòng họp, leo lên chiếc Cadillac nghênh ngang rời đi.
Mọi người có mặt không một ai dám lên tiếng.
Đinh Trọng nắm chặt tập tài liệu đang cầm trong tay, hung hăng xé thành nhiều mảnh nhỏ.
“Giang Sách, Giang Sách, Giang Sách! Thật là khinh người quá đáng.”
“Chuyện hôm nay, cậu chưa xong với tôi đâu!”
“Đinh Trọng tôi xin thề, không trừ bỏ được cậu liền không mang họ Đinh!”
Lúc này cũng giống như Đinh Trọng, Đường Mạt cùng Đinh Phong Thành cũng tràn ngập lửa giận, hôm nay bọn họ phải xin lỗi Giang Sách trước mặt mọi người, chịu người nhạo báng chế giễu, cục tức này nghĩ thế nào cũng không thể nuốt trôi.
Đặc biệt là Đường Mạt, anh ta ngày thường luôn tự cho mình cao cao tại thượng đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục thế này?
Anh ta không nói một lời đi thẳng ra xe của mình, mọi người nhìn đến ánh mắt hung ác như muốn giết người của anh ta đều sợ hãi né tránh.
“Đường Mạt tôi, lấy danh nghĩa Phó tư lệnh chiến trường phía đông ra thề nhất định phải tự tay giết chết Giang Sách!”