Chí Tôn Chiến Thần

Chương 29: Tiền thuốc men với giá trên trời



Người trong gia đình Đinh Khải Sơn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Nhàn, họ khó hiểu không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Tô Nhàn lại không để bụng việc đó, tự chăm lo cho bản thân mà gắp đồ ăn ăn cơm.

Đinh Mộng Nghiên xấu hổ ho khan một tiếng: “Em họ, em mà còn thiếu đàn ông à? Chị còn nghe nói là mấy tháng gần đây mợ không ngừng giới thiệu đối tượng cho em, không một trăm thì cũng tám mươi, đúng chứ?”

“Hứ, sao mà khoa trương như thế được? Nhưng mà thật sự đúng là rất nhiều, nhiều đến mức em không nhớ nổi.”

“Vậy tại sao ngay cả một người mà em cũng chưa nhìn trúng vậy?”

Tô Nhàn thở dài: “Mấy tên đàn ông đó, tất cả đều chỉ vì thấy em xinh đẹp nên mới chạy tới xem mắt thôi, chút xíu tấm lòng cũng không có, em không thích.”

Đinh Khải Sơn nhíu nhíu mày: “Cái kiểu xem mắt này ấy mà, mọi người đều không quen biết nhau, cái nhìn đầu tiên còn không phải là xem ngoại hình hay sao? Hơn nữa dượng còn nghe ba mẹ cháu nói rằng chẳng những một người cháu cũng không coi trọng mà còn mỗi lần xem mắt đều yêu cầu một số tiền thật lớn từ bên phía nhà trai.”

Tô Nhàn lè lưỡi: “Xí, chuyện đó còn không phải là do bọn họ cam tâm tình nguyện sao? Cháu cũng không lấy dao kề lên cổ bọn họ rồi bắt bọn họ đưa tiền mà.”

Đinh Mộng Nghiên liên tục lắc đầu, chuyện này có đôi chút trơ trẽn quá mức rồi.

Trước đây người em họ này của cô vừa hiền lành lại còn hoạt bát, hiện tại làm sao lại biến thành thế này chứ?

“Em họ à, em không thể...”

“Dừng lại, chị họ à chị không cần phải giảng giải cho em đâu, em biết bản thân đang làm cái gì.” Tô Nhàn đã đoán ra được những lời mà Đinh Mộng Nghiên muốn nói.

Không khí có chút xấu hổ, mọi người cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không còn gì có thể trò chuyện nữa.

Không bao lâu Tô Nhàn đã ăn xong rồi, cô ấy cười hì hì nói: “Em no rồi, buổi chiều muốn đi ra ngoài chơi. Chị họ, có thể cho em mượn anh rể xài một chút được không?”

“Sao? Em muốn làm gì à?”

“Để anh ấy làm tài xế của em đó.”

Đinh Khải Sơn nói: “Cũng được, dù sao cả ngày nó cũng không có chuyện gì để làm cả, để nó cùng cháu ra ngoài giải sầu đi.”

“Cháu cảm ơn dượng!”

Tô Nhàn xoay người chạy vào phòng bếp túm lấy Giang Sách kéo ra ngoài rồi lên xe.

Giang Sách lập tức trở nên nghiêm túc: “Em cứ khăng khăng muốn anh đưa em ra ngoài chơi nhưng thực tế là muốn vay tiền anh đúng chứ.”

Tô Nhàn giơ ngón tay cái lên: “Anh rể à anh đúng là thông minh, một lần đã đoán trúng rồi.”



Giang Sách cười ha ha: “Anh đã xem qua di động của em, mấy tháng gần đây em đã lấy từ trong nhà không ít tiền rồi, sau đấy còn mượn thêm mấy chục vạn. Cộng thêm mấy thứ mà em có được từ đối tượng xem mắt, trên người của em hẳn là có hơn triệu nhỉ? Làm sao, còn chưa đủ à? Cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Tô Nhàn cố ý quay mặt qua chỗ khác: “Không cần anh phải lo.”

“Được, vậy thì anh về đây.”

“Đừng đi mà!” Tô Nhàn tóm lấy cánh tay của Giang Sách kéo lại: “Được rồi, em sẽ nói cho anh biết, nhưng anh không được nói cho người khác đâu đấy.”

“Được thôi.”

“Thật ra em đang gom tiền để cứu người.”

Ánh mắt của Giang Sách lập tức trở nên dịu dàng, nếu như Tô Nhàn cần nhiều tiền như vậy là vì ăn chơi đàn đúm hoặc vì chuyện gì thì thật sự đáng để tức giận. Nhưng nếu là vì cứu người thì Giang Sách vẫn sẵn lòng giúp đỡ.

“Cứu ai?”

“Thật ra em cũng không biết ông ấy tên gì, chỉ biết mọi người đều không quan tâm mà gọi ông ấy là ông Cố. Vốn ông ấy bày quán bán vài món đồ vật nhỏ ở cổng trường của chúng em, mỗi lần em đi ngang qua đều sẽ mua một ít, ông Cố là một người rất tốt, lần nào cũng sẽ chọn cho em những món đẹp nhất, còn có thể tặng cho em nhiều thêm nữa.”

“Nhưng mà mấy tháng trước, ông ấy đột nhiên bị bệnh nặng, trong nhà lại không có người nào khác. Nếu như bỏ mặc không quan tâm tới thì ông ấy chắc chắn sẽ chết. Em không muốn ông ấy chết, mỗi lần đi ngang qua cổng trường nhìn thấy mảnh đất trống kia em đều có thể nhớ đến khuôn mặt hiền lành đấy, em thật sự không muốn ông ấy chết.”

Giang Sách gật đầu: “Cho nên em mới lừa gạt trong nhà và khắp nơi để gom tiền, là vì chữa bệnh cho ông Cố à?”

Tô Nhàn gật đầu.

“Tiền thuốc men, chi phí phẫu thuật, tiền thiết bị, mọi thứ đều rất đắt đỏ, nếu như em mặc kệ thì không quá ba ngày ông Cố sẽ vì bệnh mà qua đời.”

Trong lòng Giang Sách cảm thấy ấm áp, anh thật sự không ngờ tới Tô Nhàn vậy mà có thể có một mặt tốt bụng đến nhường này.

“Anh biết rồi.”Giang Sách khởi động động cơ: “Bệnh viện nào đây?”

“Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố.”

“Ngồi cho chắc.”

Nửa giờ sau, xe dừng trong gara bệnh viện, Giang Sách và Tô Nhàn đi tới khu điều trị của bệnh viện.

Bọn họ còn chưa kịp đi vào thì một người đàn ông trung niên ăn vận như bác sĩ gọi bọn họ lại.

“Tô Nhàn.”

“Bác sĩ Triệu?”

“Cô tới văn phòng của tôi một chút đi.”



Triệu Chí Hiên là bác sĩ điều trị chính của ông Cố, mấy tháng này vẫn luôn chịu trách nhiệm về việc phẫu thuật trị liệu cũng như thuốc men điều trị của ông Cố.

Bước vào văn phòng, Triệu Chí Hiên để Giang Sách và Tô Nhàn ngồi xuống.

Trên mặt hắn ta thoáng hiện lên sự buồn bã: “Tô Nhàn, có chuyện này tôi không thể không nói với cô, thuốc của ông Cố đã dùng hết rồi, nếu muốn giữ được mạng sống của ông ấy thì nhất định phải nhanh chóng mua thuốc mới.”

“Vậy thì nhanh mua đi thôi.”

“Chuyện này không phải chỉ đơn giản như vậy.” Triệu Chí Hiên thở dài: “Giá cả của thuốc mới so với thuốc ban đầu còn đắt hơn gấp ba lần, bệnh tình hiện tại của ông Cố đã chuyển biến xấu, lượng thuốc cần dùng cũng phải tăng lên, tiền chữa bệnh tới lui cũng phải tăng lên bảy tám lần. Hơn nữa giường bệnh của bệnh viện cũng đã đến thời hạn rồi, cần phải thuê tiếp. Thiết bị chữa bệnh cũng cần được mua mới, những thứ này cũng cần tiền đấy.”

Tiền, lại là tiền.

Tô Nhàn cắn chặt răng: “Cần bao nhiêu?”

Triệu Chí Hiên lấy một tờ danh sách qua bên này đặt vào trong tay Tô Nhàn: “Tôi đã tính toán kỹ lưỡng cho cô rồi, đây vẫn là tôi tính bằng giá thấp và liều thuốc ít nhất, chi phí điều trị mỗi ngày đều khoảng chừng mười lăm nghìn tệ, một tháng là 45 vạn.”

Một tháng 45 vạn.

Nhà Tô Nhàn chỉ là một gia đình tầng lớp trung lưu, không nghèo nhưng tuyệt đối cũng không giàu có đến mức có thể mỗi tháng lấy ra 45 vạn được.

Hơn nữa cô ấy cũng không dám nói cho gia đình biết.

Đơn giản chỉ vì một chút lòng tốt của bản thân mà mỗi tháng chi trả khoản tiền chạy chữa kếch xù như thế thay cho một ông già xa lạ, nếu như bị ba mẹ của Tô Nhàn biết được, thế nào cũng đánh gãy chân cô ấy cho xem!

Tiền, chắc chắn là chịu không nổi rồi.

Chẳng lẽ chỉ còn cách từ bỏ sao? Tô Nhàn rất không cam lòng.

Lúc này, Triệu Chí Hiên đang dùng ánh mắt tà ác đặt lên người Tô Nhàn mà đánh giá, còn đặc biệt dừng lại thật lâu trên đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô ấy.

Hắn ta cười xấu xa rồi khẽ sờ lên môi.

“Trên thực tế, nếu như cô thật sự muốn cứu Ông Cố thì thật ra tôi có một cách có thể giảm tiền thuốc men đến mức thấp nhất.”

Hai mắt Tô Nhàn lập tức sáng lên: “Mau nói đi.”

Triệu Chí Hiên cười khà khà: “Bệnh viện chúng tôi có chính sách phúc lợi bên trong nội bộ, chỉ cần là nhân viên nội bộ mua thuốc thì có thể lấy thuốc với giá gốc trên thị trường.”

“Nhân viên nội bộ? Tôi cũng đâu phải chứ.”

“Đúng là cô không phải, nhưng tôi có thể giúp cô đấy. Chỉ cần sẵn lòng gả cho tôi, trở thành vợ của tôi. Vậy tôi là người nội bộ thì cô còn không phải là nhân viên nội bộ rồi hay sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv