Giang Sách thật sự không biết phải nói gì, tư duy của người phụ nữ này sao lại đặc sắc vậy?
Đinh Mộng Nghiên còn rất chìm đắm trong trong thế giới của mình, đôi mắt cô đỏ hẳn lên, giọng nói nghẹn ngào: "Khó trách trở về lâu như vậy nhưng anh cũng... với em, Giang Sách, thì ra anh dồn tất cả tinh lực cho những phú bà kia hả?"
"Anh quá khiến em thất vọng rồi."
"Nhà của chúng ta đúng là thiếu tiền, nhưng không cần loại tiền dơ bẩn này!"
Cô chỉ vào hai chiếc Ferrari nói: "Những thứ này đều là anh dùng thân thể đổi lấy đúng không? Hiện tại anh lái đi cho em, em không muốn nhìn thấy chúng nó, ghê tởm, quá ghê tởm!"
Vẻ mặt Giang Sách hoang mang.
Thân là Chiến Thần Tu La, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng có vấn đề khó giải quyết.
Vợ của mình mặt nào cũng tốt, chỉ có lắm tính tình, hơn nữa lỗi tư duy không phải kỳ lạ dạng vừa, luôn có thể nghĩ đến những chuyện mà anh khó có thể nghĩ đến.
Anh xấu hổ ho khan một tiếng: "Mộng Nghiên, thật ra em hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu."
"Ha ha, chuyện cho tới nước này, anh còn lừa em?"
"Anh thật sự không có lừa em."
"Được, anh không lừa em đúng không? Vậy anh giải thích cho em nghe xem, với tiền lương 8000 tệ, làm sao anh mua được hai chiếc Ferrari? Lần trước anh nói anh cứu một nhà đại lý Ferrari trong nước đúng không? Xin lỗi nhé, em không phải kẻ ngốc, cứu người ta một mạng mà người ta có thể tặng anh hai chiếc xe có giá trị vài trăm vạn à? Thế thì số tiền thuốc men kia cũng đắt quá nhỉ?!"
Giang Sách thở dài một tiếng, xem ra lý do này không thể dùng nữa.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nói hết với cô tình hình thực tế.
"Được rồi, nếu em đã hỏi như vậy, anh cũng không muốn giấu diếm em nữa."
"Thật ra anh vốn không muốn nói với em, sợ em biết sẽ lo lắng."
Nói xong, Giang Sách tự tay lấy từ trong lồng ngực ra một phần tài liệu đưa cho Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ nhận lấy: "Đây là cái gì?"
"Hợp đồng."
"Hợp đồng gì."
"Hợp đồng đua xe."
"Đua xe?"
Giang Sách gật đầu: "Anh lén giấu em ký hợp đồng với đội đua Ferrari, hiện giờ anh là tay đua chính thức của đội đua Ferrari. Hai chiếc xe này, đều là xe mà đội đua cho anh để luyện tập. Chờ kỹ thuật của anh được đề cao, đội đua còn có thể đưa anh chiếc xe với tính năng tốt hơn, giá cả cũng đắt hơn."
Nói vậy thì có vẻ hợp tình hợp lý rồi.
Đinh Mộng Nghiên nghiêm túc nhìn hợp đồng, đúng như Giang Sách nói, anh quả thật trở thành một thành viên của đội đua Ferrari.
Làm một tay đua xe, có được mấy chiếc xe để luyện tập là chuyện quá bình thường.
Nghĩ vậy, Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ.
"Thì ra là như vậy, anh sớm nói có phải xong rồi không, làm hại em miên man suy nghĩ mãi, vừa rồi còn làm em sợ muốn chết!"
"Anh cũng không nghĩ tới sức tưởng tượng của em lại phong phú như thế, lại có thể nghĩ đến..."
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên đỏ rực, nhét hợp đồng lại tay Giang Sách.
"Ai bảo anh cả ngày lừa em, có việc gì cũng không nói với em, em đương nhiên sẽ nghĩ nhiều."
Giang Sách cười nói: "Theo anh thấy, em chính là tịch mịch cô quạnh, muốn thì cứ nói rõ là được, gây lên chuyện hãi hùng này rất dễ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng."
Đinh Mộng Nghiên xấu hổ muốn đào cái hang mà chui vào.
"Ai muốn hả? Hừ, cánh đàn ông các anh đều là mấy tên háo sắc."
"Không để ý tới anh nữa!"
Đinh Mộng Nghiên chạy chậm vào phòng ngủ, Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, thế tình huống hiện tại rốt cuộc là muốn hay không muốn?
Lòng người phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Thật sự không đoán ra được.
Giang Sách cũng đi theo vào phòng ngủ, Đinh Mộng Nghiên nói thẳng: "Anh nói xem anh cũng thật là, chuyện làm một tay đua xe lớn như vậy cũng không nói với em."
Giang Sách nhún vai.
"Em có biết, làm một tay đua xe nguy hiểm lắm không, anh cũng là sợ em lo lắng."
"Vậy vì sao anh còn làm?"
"Tiền."
"Hử?"
Giang Sách bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết tiền lương anh thấp, rất nhiều lúc sợ em theo đi theo anh sẽ bị người ta xem thường. Cho nên anh muốn kiếm nhiều tiền, để em có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Công việc đua xe này, mỗi tháng có thể kiếm được hơn triệu tệ, nếu có thể lọt vào bảng xếp hạng thậm chí có thể kiếm được hơn mười triệu. Nếu anh làm tốt, sau này chúng ta không cần phát sầu vì tiền nữa."
Trái tim Đinh Mộng Nghiên như tan chảy.
Cô kéo tay Giang Sách lại: "Thật ra qua khoảng thời gian ở chung này, em cũng hiểu ra một chuyện, rất nhiều khi tiền bạc không phải vạn năng. Tình bạn, tình yêu còn quan trọng đáng quý hơn cả tiền tài."
Giang Sách khẽ cười nói: "Thế anh có thể không đi kiếm tiền nữa chăng?"
Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ, đẩy Giang Sách một cái: "Không được, em không muốn ngày ngày sống cùng một tên quỷ nghèo kiết hủ lậu đâu."
"Được rồi, vừa mới rồi còn nói rất chi là đường hoàng, “cô nhóc ham làm giàu” nhà em, muốn ăn đánh à!"
Giang Sách gục trên người Đinh Mộng Nghiên, hai người quấn lấy nhau ở trên giường.
Giang Sách nhân cơ hội nói: "Hay là đêm nay chúng ta làm cái kia đi?"
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: "Không được, ngày mai em phải đi công tác, không tiện."
"Đi công tác?"
"Ừm, ông cụ bảo em đến xem công viên Long Dương, thu mua một lượng lớn vật liệu thép, chắc phải ra ngoài tầm hai ba ngày. Nhưng cũng may mà còn đang ở trong khu Giang Nam, không tính là quá xa."
Nghe đến mấy chữ “công viên Long Dương”, trên mặt Giang Sách lộ ra vẻ giận dữ.
Người khác không biết, nhưng người tổng phụ trách ba khu như Giang Sách lại rất rõ ràng, trước mắt công viên Long Dương là nơi hỗn loạn nhất khu Giang Nam.
Trị an nơi này rất tệ.
Giang Sách ba phen bốn bận muốn chỉnh lý quy hoạch lại nơi này nhưng đều không dám coi thường làm bậy.
Người bình thường đi vào nơi đó chính là muốn chết, huống chi là người phụ nữ như hoa như ngọc như Đinh Mộng Nghiên?
Ông già Đinh Trọng muốn Đinh Mộng Nghiên đến nơi như thế thu mua vật liệu thép, tuyệt đối không có lòng tốt gì, chắc là còn đang giận chó đánh mèo Đinh Mộng Nghiên vì chuyện tiểu khu Đế Hào lần trước bị cải tạo thành nghĩa trang, cho nên mới lấy việc công trả thù riêng.
Đến cả cháu gái ruột mà cũng không tha, lòng dạ ông già này thật ác độc.
Giang Sách nói: "Mộng Nghiên, không bằng ngày mai anh đi cùng em nhé?"
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: "Không phải anh mới vừa ký hợp đồng sao? Đi cùng em có ổn không?"
"Không sao, đó là hợp đồng tạm thời, anh có thể không đến cũng được."
"Nhưng mà..."
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên: "Không có nhưng mà, nếu để cho mình em đến nơi như thế anh sẽ lo lắng, so với ngày ngày ở nhà lo lắng hãi hùng, không bằng đi cùng em cho xong."
Lời anh nói khiến khóe miệng Đinh Mộng Nghiên bất giác nhếch lên.
"Hừ, coi như anh còn có chút lương tâm."
Giang Sách bổ sung thêm: "Nếu anh đã có lương tâm như vậy, thế đêm nay có thể..."
"Không thể!"
Kết quả đến cuối cùng, Giang Sách cũng không thể đắc thủ.
Sáng sớm hôm sau.
Hai người rời giường từ sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, có chiếc Ferrari của Giang Sách, anh lái xe đưa Đinh Mộng Nghiên đến công viên Long Dương khu Giang Nam.
Truyền thuyết đồn rằng, đó là nơi chỉ có ma quỷ mới có thể sinh tồn.
Đó là một mảnh đất hoang vu.
Giang Sách, kẻ tới từ địa ngục Tu La, hiện tại muốn đến mảnh đất hoang vu đó, quét sạch thiên hạ hỗn loạn!