Người đàn ông trước mặt cô tên là Dương Quang, từng là phó chủ tịch hội sinh viên khi còn học đại học.
Lúc đó, Dương Quang không chỉ đẹp trai, thành tích học tập xuất sắc mà trên phương diện thể thao cũng cực kỳ ưu tú, gia đình lại giàu có.
Một chàng trai với điều kiện hoàn hảo về mọi mặt như vậy nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử của tất cả các cô gái trong trường.
Đương nhiên các cô gái bình thường không hề xứng với anh ta.
Lúc ấy người có thể khiến Dương Quang rung động chỉ có hoa khôi duy nhất được cả trường công nhận, chính là Đinh Mộng Nghiên.
Vẻ đẹp của Đinh Mộng Nghiên đã chinh phục tất cả nam sinh trong trường.
Đương nhiên cũng chinh phục được cả Dương Quang.
Dương Quang đã chủ động viết thư tình cho Đinh Mộng Nghiên, thậm chí còn chủ động rủ cô đi ăn tối và xem phim, thậm chí còn vận động người trong hội sinh viên giúp đỡ.
Tất cả các phương pháp có thể sử dụng đều đã được dùng hết, kết quả là tốn công vô ích.
Đinh Mộng Nghiên không hề thích Dương Quang.
Nói cách khác, Đinh Mộng Nghiên không hề có hứng thú với tình yêu, khi đó Đinh Mộng Nghiên vẫn chưa biết gì về tình yêu, đối với mấy bạn nam vẫn còn cảm thấy sợ hãi và kháng cự.
Khi phải đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt, chẳng những Đinh Mộng Nghiên không cảm động mà còn phản kháng nhiều hơn.
Cuối cùng đành phải bỏ mặc chuyện này.
Ai có thể nghĩ rằng nhiều năm sau, người đàn ông đã từng theo đuổi mình lại lấ bạn cùng phòng của mình chứ?1
Thật ra Hạ Trí Mỹ cũng khá đẹp, nhưng vẫn bị lu mờ khi đứng trước Đinh Mộng Nghiên.
Lúc trước khi Dương Quang theo đuổi Đinh Mộng Nghiên, Hạ Trí Mỹ vẫn luôn không ngừng lấy lòng Dương Quang, kết quả đúng là đã cô ta đã thành công rồi, điều này cũng nhờ vào sự trợ giúp của Đinh Mộng Nghiên.
Nếu không phải vì Đinh Mộng Nghiên không thèm ngó ngàng gì đến Dương Quang thì anh ta sẽ không tạm thời lui về, sau đó để ý đến Hạ Trí Mỹ.
Tuy nhiên, cũng chính vì lý do này mà cả Dương Quang và Hạ Trí Mỹ đều canh cánh trong lòng với Đinh Mộng Nghiên.
Dương Quang căm giận cô ngày đó đã phớt lờ mình, trong khi Hạ Trí Mỹ chỉ có duy nhất một chuyện là ghen tị với vẻ đẹp của Đinh Mộng Nghiên.
Gặp lại sau nhiều năm, Hạ Trí Mỹ cố ý kéo cánh tay của Dương Quang, giọng điệu kỳ quặc nói: “Mộng Nghiên, thật là trùng hợp đó nha, vô tình gặp cậu ở đây. Sao hả, cậu cũng đến đây mua xe à?”
“Ừm, tôi…”
Đinh Mộng Nghiên còn chưa kịp nói xong, Giang Sách đã lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi cũng tới mua xe.”
Lúc này Hạ Trí Mỹ mới chú ý đến Giang Sách, sau khi đánh giá anh từ đầu đến chân thì mỉm cười.
“Mộng Nghiên, vị này chắc không phải là…”
Đinh Mộng Nghiên rất hào phóng nắm lấy cánh tay của Giang Sách: “Đúng vậy, anh ấy là ông xã của tôi, Giang Sách.”
Hạ Trí Mỹ phì cười.
“Chậc chậc chậc, Mộng Nghiên à Mộng Nghiên, cậu thử nói coi ngày trước cậu là hoa khôi giảng đường, trong trường có bao nhiêu người đẹp trai giàu có theo đuổi hả?”
“Kết quả cậu chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một con dế nhũi như vậy?”
“Quần áo của anh ta đang mặc chắc... không quá hai trăm tệ đúng chứ?”
Dương Quang cũng cười, lắc đầu nói: “Mộng Nghiên, lúc trước cô cứ mãi từ chối tôi, tôi còn tưởng rằng bởi vì tôi không xứng với cô, có lẽ một người đàn ông tốt hơn tôi đang theo đuổi cô nữa chứ. Cuối cùng, cô lại chọn một thứ như vậy à? Xem ra không phải nguyên nhân do tôi mà do khẩu vị của cô có vấn đề nhỉ?”
Hai người kẻ xướng người hoạ, miệt thị Đinh Mộng Nghiên bằng những lời lẽ cay độc.
Đinh Mộng Nghiên nghiến răng, muốn phản bác nhưng cô lại không biết nói thế nào. Tuy rằng Giang Sách đối xử với cô rất tốt, nhưng phải công nhận rằng anh rất nghèo.
Một tháng lương có tám ngàn tệ, sao có thể so sánh với gia cảnh giàu có của Dương Quang được chứ?
Lúc này, chỉ nghe thấy Giang Sách nói bằng giọng điệu rất bình thản: “Hai người, một người là hàng hoá kém chất lượng mà Mộng Nghiên không cần, một người là sản phẩm cấp thấp không thể so sánh với Mộng Nghiên.”
“Hàng hoá kém chất lượng và sản phẩm cấp thấp thật xứng đôi.”
Phì.
Đinh Mộng Nghiên bật cười, cảm giác buồn bực vừa rồi cũng được giải tỏa.
Cô không nhận ra Giang Sách bí ẩn như vậy nhưng khi mắng người cũng thật châm biếm.
Đúng vậy, Dương Quang theo đuổi Đinh Mộng Nghiên và bị ruồng bỏ thì không phải chỉ là một hàng hoá kém chất lượng thôi sao?
Hạ Trí Mỹ còn không bằng Đinh Mộng Nghiên, cô ta chỉ là sự lựa chọn sau cùng của Dương Quang, không phải sản phẩm cấp thấp thì là gì?
Những lời nhận xét của Giang Sách thực sự khiến người ta bị tổn thương đến tận cùng luôn.
Hạ Trí Mỹ tức giận giậm chân bình bịch: “Ông xã, anh có nghe thấy gì chưa? Em mặc kệ, anh mau trút giận cho em đi.”
Dương Quang lại càng tức giận đến mức sôi máu, anh ta nhẹ nhàng gỡ tay Hạ Trí Mỹ ra rồi đi về phía Giang Sách.
Bởi vì Dương Quang có năng khiếu xuất sắc trên lĩnh vực thể thao, hơn nữa bình thường cũng ham mê tập luyện nên thể lực của anh ta vượt xa hơn người thường, chiều cao cũng hơn Giang Sách nửa cái đầu.
Vì vậy, anh ta hoàn toàn không coi Giang Sách ra gì.
Anh ta bước đến trước mặt Giang Sách và câu đầu tiên mà anh ta nói chính là: “Tránh xa Mộng Nghiên ra, anh mới là đồ rác rưởi, anh không xứng đứng chung một chỗ với Mộng Nghiên.”
Ha ha.
Vợ chồng người ta có xứng đôi vừa lứa hay không, còn cần một người ngoài chõ mõm vào hay sao?
Giang Sách không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay Đinh Mộng Nghiên, càng dính sát vào nhau thêm thân mật.
Hành động như vậy càng chọc giận Dương Quang hơn.
Anh ta chỉ vào mặt Giang Sách: “Tôi không phải là người thích bạo lực, nhưng nếu anh buộc tôi phải làm điều đó thì tôi sẽ không khách sáo. Nhóc con, tôi cảnh cáo anh lần cuối, cút xéo ra khỏi Mộng Nghiên và quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ tha thứ cho những gì anh vừa nói.”
Giang Sách không những không xin lỗi, ngược lại còn đưa tay ra quạt quạt trước mũi, sau đó quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Không biết tại sao mà không khí lại đột nhiên nặng mùi thế nhỉ, giống như có ai đã đánh rắm trước mặt anh vậy đó. Cũng không biết họ là ai, sao lại không có đạo đức như vậy chứ.”
Dương Quang siết chặt nắm đấm.
“Được, tốt lắm, anh đã chọc giận tôi thành công rồi đó.”
“Hễ ai chọc giận tôi thì chỉ có một kết cục! A… Ối.”
Dương Quang chưa kịp dứt lời thì nhanh như chớp, bàn tay của Giang Sách đã nắm chặt nắm đấm của Dương Quang rồi anh bóp mạnh.
Giống như là một cái máy nghiền đá nghiền nắm đấm của Dương Quang nghe răng rắc, như thể xương cốt đều tan nát.
Giang Sách lạnh lùng hỏi: “Người chọc giận anh có kết cục là gì vậy?”
Sao Dương Quang có thể nói nên lời được nữa chứ?
Toàn thân đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, bị Giang Sách siết chặt tay đến mức quỳ xuống mặt đất mà kêu gào loạn xạ.
Hạ Trí Mỹ vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy chồng mình bị đau đến mức như vậy.
Không ngờ rằng nhìn Giang Sách ngớ ngẩn như thế mà lại có bàn tay khoẻ đến vậy.
“Anh mau buông chồng tôi ra!”
Hạ Trí Mỹ lao vào cắn Giang Sách, nhưng Giang Sách đã đẩy Dương Quang về phía Hạ Trí Mỹ, kết quả hai người họ đập thẳng vào nhau rồi ngã lăn quay ra đất.
Cảnh tượng thật xấu hổ.
Sự việc ồn ào đến mức quản lý của Ferrari bị kinh động phải vội vã chạy ra ngoài xem xét tình hình.
Sau khi thấy vợ chồng Dương Quang đang ngã trên mặt đất, quản lý vội vàng chạy lại để đỡ họ lên và không ngừng hỏi về tình trạng thương tích như thế nào.
Dương Quang là khách hàng lớn của họ và không thể làm mất lòng anh ta được.
Dương Quang chỉ vào Giang Sách và nói: “Tên khốn này đánh tôi, quản lý, đuổi cổ anh ta ra ngoài cho tôi, mau!”
Quản lý gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho bảo vệ đuổi Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ra ngoài.