Sự phát triển của Giải trí Ức Mạnh ngày càng mạnh mẽ, trong khoảng thời gian tiếp theo đã tạo ra những bước đột phá lớn trong lĩnh vực hoạt hình, điện ảnh và truyền hình, âm nhạc, game và các khía cạnh khác.
Giới giải trí của thành phố Giang Nam đã có sự thay da đổi thịt.
Ngày hôm đó, sau khi Giang Sách hoàn thành xong công việc của mình thì anh đến tiệm ăn Uyên Ương để nghỉ ngơi và thư giãn, chuẩn bị nếm thử tài nghệ của Đao Thần - Nhiếp Tranh.
Từ khi Nhiếp Tranh làm ăn phát đạt cho đến nay, ông ấy càng ngày càng bận rộn.
Công việc kinh doanh của tiệm ăn càng ngày càng thịnh vượng, một mình ông ấy không thể quán xuyến hết được nên rất cần thêm một trợ lý tới giúp.
Giang Sách và Nhiếp Tranh đang nói về chuyện này thì thấy hai người phụ nữ, một già một trẻ bước vào cửa.
Người già có vẻ ngoài bảy mươi, còn người trẻ mới ngoài hai mươi.
Nhiếp Tranh nói: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đóng cửa.”
Bà cụ nói: “Chúng tôi không đến ăn cơm, tôi dẫn theo cháu gái đến xin việc.”
Mấy ngày nay, đúng là Nhiếp Tranh có đăng tin tuyển dụng. Ông ấy muốn thuê một trợ lý, nhưng dưới sự yêu cầu khắt khe của ông ấy, đã có rất nhiều người đến mà vẫn chưa có ai thích hợp.
Nhiếp Tranh nhìn cô gái từ trên xuống dưới, cô ấy ăn mặc khá đẹp và gọn gàng, trông rất sạch sẽ và thoải mái, đôi mắt cũng rất đẹp.
“Cháu tên là gì?”
Cô gái nhìn bà cụ, nhìn Nhiếp Tranh rồi chỉ tay vào miệng mình mà lắc đầu.
Bà cụ giải thích: “Cháu gái tôi tên là Ngải Hà, từ khi sinh ra đã không biết nói rồi, anh Nhiếp đừng chê bai. Thế nhưng con bé rất thích nấu ăn, vẫn thường xem các chương trình ẩm thực của anh. Con bé rất ngưỡng mộ anh, vẫn mong sẽ được trở thành trợ thủ đắc lực của anh, mong anh hãy thu nhận.”
Nói như vậy thì cô ấy là một người câm?
Nhiếp Tranh không quan tâm, ngay cả ông ấy bị cụt một tay mà còn trở thành một đầu bếp thì một người câm có là gì chứ?
Vừa định hỏi thêm vài câu thì có một đám người khác đi tới trước cửa.
Tất cả những người này đều mặc vest, đeo cà vạt, trông giống như những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, họ đang vây quanh một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi.
Anh ta trông rất đẹp trai.
Nhất là đôi bàn tay kia, trắng nõn và mềm mại, trông còn đẹp hơn cả bàn tay của phụ nữ.
Đám người này đi thẳng vào cửa, không thèm giải thích đã đẩy Ngải Hà và bà cụ sang một bên trong tư thế dọn dẹp ngã tư đường.
Người thiếu niên phe phẩy cây quạt của mình và đi đến chỗ Nhiếp Tranh, cất chiếc quạt đi và làm một động tác bái lạy.
“Hậu bối nhà hàng Tinh Nhung, Hoàng Diệu Lương xin chào tiền bối Đao Thần.”
Nhà hàng Tinh Nhung là một nhà hàng hạng nhất nổi tiếng ở khu vực Giang Nam, món cay Tứ Xuyên của họ làm gần tương đương với chính thống, mọi người đều nói: “Nếu muốn món cay Tứ Xuyên chính thống thì phải đến nhà hàng Tinh Nhung.”
Đủ thấy thực lực của nhà hàng Tinh Nhung như thế nào.
Hoàng Diệu Lương chính là con trai thứ hai của chủ nhà hàng Tinh Nhung, từ nhỏ đã học thành thạo các loại món ăn, tay nghề cao siêu.
Nhiếp Tranh khẽ nhíu mày hỏi: “Người của nhà hàng Tinh Nhung đến đây làm gì?”
Hoàng Diệu Lương cười và nói: “Không giấu gì ngài, mỗi ngày hậu bối đều xem chương trình của tiền bối, rất hâm mộ tài nghệ tuyệt vời của ngài. Vì vậy đã cố ý lấy lòng ba tôi và đã được ông ấy đồng ý đến đây bái ngài làm thầy ạ.”
Bái thầy?
Con trai thứ hai của nhà hàng Tinh Nhung lại bái một quán ăn ven đường làm thầy ư?
Nhiếp Tranh cười nói: “Tôi không nhận học trò, chỉ nhận trợ lý.”
Hoàng Diệu Lương nói: “Không sao, tôi sẵn sàng làm trợ lý.”
“Ừ, vậy cậu đứng qua một bên trước đi. Xếp hàng theo thứ tự, trước cậu còn có một người nữa, tôi phải phỏng vấn người khác.”
Hoàng Diệu Lương sững sờ.
Cái này là cái gì?
Từ nhỏ đến giờ chỉ có người khác nhường anh ta chứ làm gì có chuyện anh ta nhường người khác chứ, huống chi là chờ một người câm không quyền không thế.
Hoàng Diệu Lương tỏ vẻ không vui: “Ông Nhiếp, tôi nghĩ ông không cần phỏng vấn người khác nữa đâu.”
“Loại đầu bếp tạp nham này không biết từ đâu chạy tới, rõ ràng là chưa được đào tạo bài bản, trong nhà cũng không được hun đúc trui rèn thì sao xứng làm trợ lý của ông chứ?”
“Hơn nữa, cô ta còn là một người câm.”
Nhiếp Tranh rất khó chịu về những nhận xét này.
Ông ấy nhíu mày nói: “Đầu bếp tạp nham thì sao? Tôi không phải đầu bếp tạp nham à? Người câm thì không thể làm đầu bếp ư? Nếu vậy tôi đây tàn phế thì lại càng chẳng có tư cách để làm đầu bếp sao?”
Hoàng Diệu Lương không biết phải trả lời như thế nào với hàng loạt câu hỏi đầy tức giận kia.
“À…Không phải tôi cố ý nhắm vào ông đâu.”
Bà cụ dẫn Ngải Hà đi tới, chủ động nói: “Anh Nhiếp đừng tức giận, dân đen như chúng tôi cứ xếp hàng phía sau vậy, không sao.”
Nhiếp Tranh thở dài.
“Thôi vậy, tôi không nói những lời dư thừa nữa.”
“Nếu mọi người đến đây để xin làm trợ lý thì hãy tiến hành kiểm tra đánh giá thôi.”
“Hai người mỗi người sẽ vào bếp sau nấu một món tủ, để tôi xem tay nghề của hai người thế nào. Hoàng Diệu Lương, cậu trước đi.”
Hoàng Diệu Lương xắn tay áo: “Đến ngay.”
Anh ta hăng hái bước vào bếp sau, bận rộn một hồi thì chừng hai mươi phút sau, trên bàn đã dọn ra một món cá Pecca hấp rất đẹp mắt.
Hoàng Diệu Lương đưa tay ra hiệu: “Ông Nhiếp, hãy nếm thử.”
Nhiếp Tranh không khách sáo, cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai.
Ông ấy nói với Giang Sách: “Tổng giám đốc Giang, anh cũng thử xem?”
Giang Sách ăn được vài gắp thì gật đầu khen: “Rất ngon, hương vị rất tuyệt. Tuổi trẻ tài cao.”
Nhiếp Tranh cũng nói: “Không hổ là con nhà danh môn, quả nhiên tay nghề thật đỉnh cao.”
Hoàng Diệu Lương tỏ rõ vẻ tự hào, dương dương tự đắc.
Từ nhỏ anh ta đã học nấu ăn, mỗi ngày đều được rèn luyện ở nhà nên mặc dù trình độ tay nghề không phải là đầu bếp hàng đầu nhưng vẫn cao hơn một bậc so với mấy đầu bếp tạp nham ven đường.
Nhiếp Tranh đặt đũa xuống, đi đến phòng bếp phía sau nhìn một lượt, khi quay lại thì ngồi xuống.
“Ngải Hà, đến lượt cháu.”
Ngải Hà hơi lo lắng và ngại ngùng, bình thường nấu ăn cho người nhà thì không sao nhưng bây giờ phải so tài với người khác khiến cô ấy thấy không quen.
Hơn nữa Hoàng Diệu Lương là một đối thủ mạnh như vậy nên Ngải Hà càng thêm bối rối.
Bà cụ khuyên: “Không sao đâu, đi thôi.”
Ngải Hà hít thở sâu vài cái rồi thầm động viên bản thân, đi vào căn bếp, nửa tiếng sau bước ra với bát thịt kho tàu.
Hoàng Diệu Lương vừa nhìn thấy thì mừng rỡ: “Có nhầm lẫn gì không đây, thịt kho tàu sao? Món ăn tầm thường như vậy mà cũng lấy ra thi thố, không biết xấu hổ à?”
Ngải Hà cầm bát thịt trong tay, đứng im tại chỗ.
Cô ấy thường nấu món thịt kho tàu cho cả nhà ăn, đó là món tủ của cô ấy nên không suy nghĩ gì mà đã nấu món này.
Nhiếp Tranh xua tay: “Không thành vấn đề, mang đến đây.”
Lúc này Ngải Hà mới bưng một bát thịt lên bàn.
Nhiếp Tranh và Giang Sách mỗi người gắp một miếng thịt và ăn, hương vị thực sự rất ngon, rất có hương vị quê hương, nhưng xét về kỹ thuật cắt thái, phối hợp gia vị, màu sắc đều có rất nhiều khiếm khuyết.
Xét về tài nghệ nấu ăn thì Ngải Hà không thể so sánh với Hoàng Diệu Lương.
Hoàng Diệu Lương ngẩng đầu lên, kết quả của cuộc thi này đã rõ, chắc chắn anh ta sẽ thắng.
Tuy vậy…
Nhiếp Tranh cũng không sốt sắng thông báo kết quả, mà ông ấy đi vào phòng bếp phía sau xem xét một lượt, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Ông ấy hắng giọng rồi nói trước mặt mọi người: “Cuộc so tài đã chấm dứt, trong lòng tôi đã có đáp án rồi.”
“Người trợ lý mà tôi nhận là…”
“Ngải Hà.”