Phòng họp, tòa nhà văn phòng, căn cứ Công ty giải trí Ức Mạch.
Bàn họp tròn ngồi đầy những nhân viên quản lí cao tầng của công ty, Giang Sách và Trình Đan Đình ngồi cùng nhau.
Trình Đan Đình đứng dậy nói: “Trước mắt, tình hình công ty phát triển tốt đẹp, vừa thành lập không lâu, đã nắm được toàn bộ ngành livestream của thành phố Giang Nam, trong ngành livestream này đã không còn đối thủ nữa.”
Toàn bộ thành viên vỗ tay.
Trình Đan Đình ép tay xuống: “Đây là một chuyện tốt, nhưng mọi người cũng đừng vì thế mà kiêu ngạo, mục tiêu của công ty giải trí Ức Mạch chúng ta là đứng đầu ngành nghề, xây dựng đế quốc giải trí.”
Livestream, chỉ là một mảnh rất nhỏ trong cả khối ngành nghề giải trí. Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng.
Cô ta giới thiệu cho Giang Sách: “Ngoại trừ livestream, còn có các lĩnh vực như điện ảnh, truyền hình, show tạp kỹ, hoạt hình, tiểu thuyết, âm nhạc, trò chơi, video ngắn, vân vân, nơi chúng ta cần phải đánh hạ rất nhiều.”
“Vì thế, tôi đặc biệt chiêu mộ rất nhiều tinh anh trong ngành nghề, thành lập nên ban lãnh đạo của công ty giải trí Ức Mạch. Tổng giám đốc Giang, tôi giới thiệu từng người cho anh…”
Cô ta lần lượt giới thiệu từng người.
Giới thiệu đến người cuối cùng, là VP của Bộ phận truyền hình điện ảnh - Hạng Chí Thành.
Hạng Chí Thành đứng dậy cúi chào với Giang Sách: “Chào Tổng giám đốc Giang, tôi là người mới đến của VP bộ phận truyền hình điện ảnh, rất vinh hạnh được gia nhập liên minh của công ty giải trí Ức Mạch, chắc chắn sẽ dốc hết sức làm việc vì công ty giải trí Ức Mạch.
Giang Sách gật đầu.
Trong tất cả các mảng, trước mắt quan trọng nhất chính là mảng truyền hình điện ảnh.
Công ty giải trí Ức Mạch trước mắt còn không có bất kì phim ảnh truyền hình nào có thể ra mắt được, rất cần thiết có một tác phẩm như thế để nâng tầm thương hiệu.
Giang Sách nói: “Hạng Chí Thành, trước mắt gánh nặng của anh là nặng nhất, công ty rất cần một bô tác phẩm tốt để nâng tầm thương hiệu, anh phải cố gắng lên.”
Hạng Chí Thành vỗ ngực: “Tổng giám đốc Giang yên tâm đi, tôi đã bắt đầu làm. Trước mắt có hai bộ phim chiếu rạp đang quay, webdrama có sáu bộ, phim truyền hình có một bộ, ngoài ra còn có rất nhiều dự án còn đang chuẩn bị, sẽ nhanh chóng tiến hành quay chụp.”
Giang Sách rất hài lòng, nhiều dự án như thế, chỉ cần có một bộ nổi tiếng là được.
Cuối cùng anh nhắc nhở: “Tôi muốn những tác phẩm tốt, không muốn vì đẩy nhanh tốc độ mà xem nhẹ chất lượng.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Ừ.”
Sau khi hoàn tất mọi chuyện thương thảo, mọi người thay nhau rời đi, ai nấy lo đi làm việc riêng của mình.
Trình Đan Đình ngồi xuống, thần sắc có chút u sầu.
“Làm sao?” Giang Sách hỏi.
Trình Đan Đình nói: “Ban lãnh đạo đã tạo dựng nên, nhưng vẫn thiếu khuyết nhân tài về các mặt. Diễn viên, ca sĩ, tác giả, đạo diễn, biên kịch, vân vân, vẫn chiếu nhiều lắm.”
“Trước mắt, những nhân tài ưu tú đều tập trung ở công ty giải trí Bá Khổng, chúng ta căn bản không thể đào được. Dựa vào những người có trong tay, muốn khiêu chiến địa vị của công ty giải trí Bá Khổng, khó.”
Giang Sách cười cười: “Đó là đương nhiên, nếu có thể dễ dàng đạp công ty giải trí Bá Khổng xuống ngựa như thế, thế thì còn gì thú vị nữa? Người ta dù sao cũng ở vị trí số một mười mấy hai mươi năm, há lại có thể bị vượt mặt trong một sớm một chiều?”
“Đừng gấp, từng bước một. Chúng ta tuyệt đối không thể tự loạn trận cước, muốn đi bước nào chắc bước đó, tạo vững căn cơ, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, thì sẽ có thể xoay người!”
“Trước mắt, mặc dù công ty giải trí Bá Khổng rất mạnh, nhưng nội bộ lại vô cùng mục nát. Cứ chờ mà xem, không bao lâu sau, không cần chúng ta ra tay, chính bọn họ sẽ tự sụp đổ.”
Trình Đan Đình có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Giang Sách.
Không ngờ người ở ngoài này hiểu biết thật nhiều, không giống những lãnh đạo khác chỉ vì cái trước mắt.
Dựng vững căn cơ rất quan trọng!
“Giang Sách, anh thực sự khiến tôi ngưỡng mộ.”
“Được rồi, tôi đã hiểu rồi, trước cứ làm tốt chính mình. Chờ thời cơ đến, triệt để đánh bại công ty giải trí Bá Khổng.”
Khóe miệng Giang Sách hơi vểnh lên: “Không chỉ livestream, công ty giải trí Ức Mạch của chúng ta phải đánh toàn mảng, sau này ở thành phố Giang Nam nhất định phải do công ty giải trí Ức Mạch làm chủ đạo!”
……
Sau khi đi ra khỏi công ty giải trí Ức Mạch, Giang Sách thuận tiện trả chiếc Rolls-Royce kia về.
Chiếc xe này quá cao sang, nếu lái về nhà thì không có cách nào giải thích rõ được, thêm cả là Đinh Mộng Nghiên cũng không thích, cho nên Giang Sách đành phải nhịn đau cắt thịt, không động vào nó nữa.
Anh gọi một chiếc taxi đi đến công viên Hoa Hải ở trung tâm thành phố Giang Nam.
Nơi này là nơi ba anh thích đến nhất.
Mẹ của Giang Sách đã qua đời từ rất sớm, anh là do một tay ba anh nuôi lớn, từ nhỏ đã cùng với em trai Giang Mạch và ba Giang Hàn nương tựa lẫn nhau.
Vốn cho rằng ba người có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Nhưng ai mà ngờ, bảy năm trước, sau khi ba Giang Hàn Phi mất tích một cách bí ẩn; Về sau em trai Giang Mạch nhảy lầu tự vẫn.
Bây giờ nhà họ Giang chỉ còn lại một mình Giang Sách.
Anh ngồi trên cầu thang công viên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Anh nhớ rõ, mỗi buổi chiều cuối tuần, ba anh đều sẽ mang theo anh và em trai đến đây, vừa ăn vặt vừa ngắm nhìn đám mây trên trời.
Khoảng thời gian khi đó, đơn giản mà vui vẻ.
Bây giờ cảnh sắc vẫn còn, chỉ là không còn người lúc ấy.
“Giang Sách?”
Giọng một phụ nữ vọng lại từ gần đó, Giang Sách xoay người sang nhìn đến, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Người phụ nữ này anh rất quen thuộc.
Đây là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, mặc dù đã có tuổi, nhưng dáng người lại bảo dưỡng vô cùng tốt.
Làn da bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn không ra dấu vết thời gian.
Bà ta là Nhậm Chỉ Lan, là bạn học thời cấp ba của ba Giang Sách, thầm mến Giang Hàn mấy năm.
Sau khi Giang Hàn lấy vợ sinh con, Nhậm Chỉ Lan thất hồn lạc phách rất lâu, đã từng một lần trầm cảm muốn tự sát.
Sau đó nữa, sau khi vợ Giang Hàn Phi qua đời, Nhậm Chỉ Lan vừa an ủi Giang Hàn, vừa không ngại cực khổ chăm sóc hai đứa trẻ Giang Sách và Giang Mạch.
Có thể nói, trong một thời gian rất dài, Nhậm Chỉ Lan lấp đầy sự ỷ lại với mẹ của Giang Sách.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan lấy dũng khí thổ lộ với Giang Hàn.
Kết quả lại bị từ chối.
Giang Hàn Phi thứ nhất là không thể nào quên được vợ đã qua đời, thứ hai là không muốn làm lỡ dở Nhậm Chỉ Lan, từ chối tình yêu của Nhậm Chỉ Lan.
Về sau nữa, Nhậm Chỉ Lan đau lòng rời khỏi thành phố Giang Nam, đi xa tha hương.
Nghe nói sau đó bà ta đi Mỹ đào tạo sâu.
Không ngờ rằng, giờ này ngày này, lại có thể gặp lại người cũ ở đây.
Giang Sách vui vẻ đứng dậy nói: “Dì Lan, dì về rồi?”
Nhậm Chỉ Lan vừa cười vừa nói: “Ừ, hôm qua dì vừa về nước, đến đây thăm lại.”
Giang Sách biết, Nhậm Chỉ Lan là nhớ ba Giang Hàn Phi.
Nơi này là nơi ba thích đến nhất trước khi mất tích, Giang Sách đến đây chính là mang mối tơ vương với ba mình mà đến, mục đích của Nhậm Chỉ Lan tin chắc rằng cũng giống như thế.
Hôm qua vừa về nước, hôm nay đã đến đây.
Nhìn ra được, cho dù đã mấy năm trôi qua, Nhậm Chỉ Lan đã kết hôn sinh con, nhưng phần tình cảm của bà ta với Giang Hàn Phi chưa bao giờ phai nhạt.
Hai người sóng vai ngồi trên bậc thang, tán gẫu.
Nhớ lại lúc trước.
Kể về hiện tại.
Mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Hàn Phi… ba con vẫn không có chút tin tức nào sao?”
“Vâng, dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không biết đã đi đâu rồi.”
“À.”
Khắp gương mặt Nhậm Chỉ Lan là vẻ mất mát.
Giang Sách cố nặn ra vẻ tươi cười: “Dì Lan, bây giờ dì đang làm gì?”
“Dì à? Dì làm giáo viên diễn xuất. Mấy năm nay dì vẫn luôn làm việc ở Hollywood ở Mỹ, dạy cho những diễn viên mới những thứ liên quan đến diễn xuất.”
Giang Sách mừng rỡ, công ty của anh đang thiếu giáo viên có kinh nghiệm như thế này!
“Dì Lan, vậy bây giờ dì về nước, đã tìm được việc làm chưa?”
“TÌm được rồi.”
“À.” Giang Sách có chút thất vọng: “Công ty nào ạ?”
“Công ty giải trí Bá Khổng.”