Về đến nhà, Đinh Mộng Nghiên như muốn rớt tim ra ngoài, xe vừa dừng lại liền đẩy cửa chạy ra.
Giang Sách cười xấu xa đi theo sau cô.
Hai người một người đi trước một người đi sau bước vào nhà.
Tô Cầm nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng của Đinh Mộng Nghiên, hỏi: “Mộng Nghiên, con sao thế?”
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Giang Sách bắt nạt con!”
“Hả? Sao lại bắt nạt con?”
“Chính anh bắt nạt con, lái xe nhanh như vậy, dọa con sợ chết khiếp.”
Tô Cầm liếc Giang Sách một cái: “Con cũng thật là, lái nhanh thế làm gì? Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn giao thông thì sao?”
Đinh Khải Sơn từ trong phòng bước ra: “Tôi nói bà đúng là đàn bà, sao lại ăn nói khó nghe thế? Đang yên lành thì xảy ra tai nạn giao thông cái gì hả? Con cái đùa giỡn một tí, thúc đẩy tình cảm, bà hiểu cái gì chứ?”
Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn Đinh Khải Sơn cũng cạn lời.
Dạo này Đinh Khải Sơn quả thực đứng về phe Giang Sách, cái gì cũng nói theo Giang Sách, cũng quen luôn rồi.
Cả nhà đang định chuẩn bị ăn bữa tối, thì nghe thấy một tràng chuông điện thoại reo lên, điện thoại bàn trong nhà vang lên.
Đinh Khải Sơn đi tới nghe điện thoại.
“Alo, a... Ba, ba tìm Mộng Nghiên hả?” Đinh Khải Sơn đưa điện thoại cho Đinh Mộng Nghiên.
“Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?”
Ban đầu vẻ mặt Đinh Mộng Nghiên vẫn tươi cười, nhưng sau khi nghe xong chuyện Đinh Trọng nói ở đầu dây bên kia, liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Cả cuộc điện thoại nói chưa đến ba phút đã tắt rồi.
Đinh Mộng Nghiên tức đến mức dậm chân mạnh xuống đất, ngồi trên ghế sô pha bĩu môi.
Tô Cầm và Đinh Khải Sơn nhìn nhau, cũng cảm thấy nghi hoặc.
Tô Cầm bước đến hỏi han: “Mộng Nghiên, lại sao thế? Ông bảo con tối nay tăng ca phải không?”
“Nếu như chỉ là tăng ca, con đã chẳng tức giận rồi.”
“Vậy là?”
“Cũng muốn con đi công tác ở khu vực Nham Thái một chuyến, ngày mai đã lên đường rồi, nói cái gì mà phải sang bên đấy thu thập tài liệu, bàn bạc với công ty đối phương.”
Tô Cầm mỉm cười: “Việc này thì có gì đâu, cũng chỉ là chuyện một hai ngày.”
Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Nếu như thật sự chỉ là chuyện đi bàn bạc các tài liệu liên quan, con cũng không oán thán gì, vấn đề là, ông nội lại bảo con đi cùng Tôn Tuấn Phong! Lại còn chỉ có hai người. Cũng chính là nói, hai ngày tới con phải đi công tác riêng với anh ta đến khu vực Nham Thái.”
Lúc này sắc mặt của cả nhà đều thay đổi.
Một nam một nữ, đi công tác hai ngày ở nơi khác, chuyện này chỉ nghe thôi đã không đáng tin rồi.
Trước giờ cũng chỉ có hai người đàn ông đi với nhau, nếu như có con gái, thì cũng là bốn đến năm thậm chí là bảy đến tám người cùng đi, dứt khoát không thể chỉ có mỗi một nam một nữ đi được.
Như vậy quá nguy hiểm.
Cả quá trình giống như đang cố tình tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau.
Đinh Khải Sơn không vui vẻ: “Đầu ông cụ có vấn đề à? Bảo Mộng Nghiên đi công tác riêng với một người đàn ông? Ngộ nhỡ anh ta nghĩ bậy bạ gì đó! Không được, tuyệt đối không được.”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Đúng vậy, con khó chịu vì chuyện ấy. Nhưng ông nội tỏ thái độ kiên quyết, chuyến này con không đi cũng phải đi.”
Thực ra, nếu như là mấy cậu con trai thật thà kia trong công ty thì cũng được thôi.
Quan trọng là, mấy ngày gần đây Tôn Tuấn Phong liên tục quấy rầy cô, dứt kiểu gì cũng không được, lúc quay về chẳng phải mới bị Giang Sách ‘dạy dỗ’ rồi sao?
Nhìn thế nào cũng là Tôn Tuấn Phong cố tình khoa môi múa mép ở chỗ ông cụ, mới có lần đi công tác này.
Đinh Khải Sơn chửi bới: “Cái lão già hồ đồ này, lần trước ông ta mở to mắt nhìn tôi đi vào chỗ chết, cũng không chịu bỏ tiền ra cứu tôi. Bây giờ lại đẩy con gái tôi vào chỗ chết, đúng là đồ không ra gì!”
Tô Cầm vội vàng bịt miệng ông lại: “Ơ kìa, những lời này không được nói linh tinh đâu, đấy là bố của ông đấy, làm gì có đứa con trai nào chửi bố chứ? Phải tội đấy.
“Phải tội tôi cũng chửi!” Đinh Khải Sơn tức giận nói: “Ông ta không coi tôi là con trai, còn dùng mánh khóe với con gái tôi, trước đây còn dùng đủ mọi cách để sỉ nhục Giang Sách, tôi còn nhận ông ta làm gì! Nếu không phải chú ý đến thân phận người phụ trách hạng mục của Mộng Nghiên, tôi đã cắt đứt quan hệ với lão già hồ đồ đấy từ lâu rồi.”
Đinh Khải Sơn càng nói càng tức, văng bậy tứ tung.
Tô Cầm cũng không có cách nào đành lắc đầu, ở bên cạnh thở dài.
Lúc này, Giang Sách mỉm cười bước đến rồi nói: “Không phải lo, đi thì đi thôi, con đi cùng với Mộng Nghiên là được rồi?”
Ba người cùng nhìn về phía Giang Sách.
“Có được không?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, Anh xin nghỉ phép hai ngày là được chứ gì? Để bà xã xinh đẹp rạng ngời thế này một mình ra ngoài với người đàn ông khác, sao anh có thể yên tâm được chứ?”
Lúc này trên mặt Đinh Mộng Nghiên mới lộ ra nụ cười.
Cô bĩu môi nói: “Thế còn được.”
Đinh Khải Sơn nói: “Ừ, đây cũng là cách, cứ để Giang Sách đi cùng Mộng Nghiên đi, có Giang Sách chăm sóc, chắc sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng bọn con cũng phải cẩn thận, đến khu vực Nham Thái không giống như đến khu vực Giang Nam. Đến đấy lạ nước lạ cái, bàn chuyện xong mau chóng quay về, đừng có ở lại đấy.”
“Vâng.”
Giang Sách liền đồng ý ngay.
Sau đó, mọi người ăn xong bữa tối, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Đóng cửa.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên nhìn nhau, không biết tại sao lại cùng đỏ mặt.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Giang Sách, tối nay... Anh có thể ôm em ngủ không? Dạo này em... Luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, có chút... Sợ hãi.”
“Ừ.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Đinh Mộng Nghiên ở trong vòng tay của Giang Sách, giọng lí nhí hỏi: “Anh... Sẽ che chở cho em cả đời chứ?”
Giang Sách gật đầu: “Nhất định rồi!”
Khóe môi của Đinh Mộng Nghiên bất giác cong lên, cười tươi như hoa, duỗi tay ôm chặt Giang Sách, đầu dựa sát vào trái tim của anh, nhắm mắt hưởng thụ thời gian hạnh phúc này.
Ngày hôm sau.
Đinh Mộng Nghiên cùng Giang Sách đi đến trạm xe lửa, ngồi cao tốc đến khu vực Nham Thái.
Vừa ra khỏi trạm, đã nhìn thấy Tôn Tuấn Phong đứng đợi bên ngoài.
Trụ sở công ty của Tôn Tuấn Phong chính là ở khu vực Nham Thái, có thể nói là, nơi đây mới là địa bàn của anh ta; nhà họ Đinh hợp tác với anh ta, cũng là vì nhìn trúng tiềm lực của anh ta ở khu vực Nham Thái, muốn lợi dụng tiềm lực của anh ta mở rộng quan hệ với các công ty khác ở khu vực Nham Thái.
Nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đi từ sân ga ra, trên mặt Tôn Tuấn Phong lộ ra vẻ dung tục gian xảo.
Khi nhìn thấy Giang Sách, vẻ mặt lại trở nên tức giận.
Anh ta vẫn không quên được chuyện buổi chiều hôm đó bị Giang Sách sỉ nhục, sau này sai người đi nghe ngóng, thì ra con xe Rolls-Royce kia là đi mượn, suýt chút nữa khiến Tôn Tuấn Phong tức hộc máu.
“Giang Sách, một thằng khố rách áo ôm như mày mà dám chơi tao à, hôm nay đến địa bàn của tao, để xem tao có trị được mày?”
Anh ta lại nhìn chằm chằm Đinh Mộng Nghiên, nhìn thân hình đang lắc lư kia, nhìn đến mức cũng sắp rỏ dãi.
“Đinh Mộng Nghiên, đẹp thật đấy.”
“Ở khu vực Giang Nam tôi không làm gì được em, đến khu vực Nham Thái, chẳng phải là để tôi tùy ý chơi hay sao?”
“Nghĩ rằng đưa theo thằng chồng ăn hại đến là có thể bảo vệ được em sao? Ha ha, nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không chỉ muốn chơi em, còn muốn chơi em trước mặt chồng của em!”
Anh ta càng nghĩ càng vui sướng, lại không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc này Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách đã đến nơi, nhìn vẻ mặt dung tục của Tôn Tuấn Phong đã thấy buồn nôn.
“Chủ tịch Tôn, xe anh chuẩn bị đâu?”
Tôn Tuấn Phong vội vàng lau nước miếng, cười rồi nói: “Ở ngay bên ngoài kia, đi theo tôi.”