"Vừa hay ta cũng đói chúng ta đi thôi" Tô Thanh ngồi dậy.
"Được" Tiểu Long Nữ thu hồi tầm mắt, nhìn nhà nàng nhân nhi lộ ra mạt sắc tươi cười.
Hiện tại tình cảnh ba người ở đại sảnh dùng cơm, Tô Thanh nhìn kia xa lạ thiếu niên hắn không ngừng kẹp thức ăn cho Tiểu Long Nữ.
Nàng chưa nhận thức này người, bất quá Tiểu Long Nữ hẳn là biết đi.
Tô Thanh ánh mắt dừng ở kia đồ ăn thật lâu, bởi vì đặt khá xa nàng với không đến.
Tiểu Long Nữ thấy đối phương kéo nàng ống tay áo nhỏ giọng, nàng liền kẹp kia thịt sườn thả vào Tô Thanh trong chén.
"Đa tạ tỷ tỷ"
"Cô cô, ngươi gầy ăn nhiều một chút" Dương Quá đương lúc hăng say kẹp đồ ăn, hắn nhìn qua kia nữ hài ngoan ngoãn ở một bên ăn, từ đầu đến cuối không thấy nàng nói chuyện, nghĩ cũng cùng nhau ăn một bữa cơm nên chào hỏi một chút.
"Tiểu muội muội, ngươi gọi thế nào?"
Tô Thanh ngẩn đầu nàng vốn dĩ ăn ngon thời điểm liền bị gọi.
"Ta là Tô Thanh"
"Người so ta nhỏ tuổi gọi ta Dương ca ca là được" Dương Quá cười cười tay cầm đũa muốn kẹp thức ăn đưa đến Tô Thanh.
"Đủ rồi, ăn đi" Tiểu Long Nữ một bên im lặng lúc này mới lên tiếng, thấy kia đũa muốn tiến Tô Thanh trong chén thả thức ăn, nàng tay cầm cái khác đũa chặn lại.
"Cô cô, ngươi hình nhưng sắc mặt không tốt" Dương Quá khó hiểu thu tay lại vừa rồi kia đũa đập ở hắn tay còn tê tê cảm giác.
"Ngươi làm sao biết được ta ở đây?"
"Cô cô chuyện này..." Dương Quá ấp úng.
Tiểu Long Nữ mặc kệ hắn đứng dậy cùng Tô Thanh rời khỏi.
"Cô cô, chờ ta" Dương Quá vội vàng đuổi theo.
Buổi tối thời điểm Tô Thanh ngồi trên ngựa buồn chán nhìn trời.
"Tiểu Thanh"
"Tỷ tỷ"
"Chúng ta đi thôi" Tiểu Long Nữ leo lên ngựa hai tay nắm lấy dây cương, thuận thế ôm lấy eo Tô Thanh.
"Cô cô, chờ ta!" Dương Quá thấy hai người rời đi, hắn vội vàng muốn đuổi theo, chung quy tốc độ người vẫn thua ngựa nên bị bỏ lại phía sau.
"Tỷ tỷ, hắn..." Tô Thanh quay đầu nhìn phía sau.
"Mặc kệ hắn, ngoan nhìn phía trước" Tiểu Long Nữ xoa xoa nữ hài đầu.
Hai người đi ba ngày rốt cuộc trở về. Tiểu Long Nữ dắt tay Tô Thanh đi tìm nàng sư tỷ.
"Sư tỷ"
Tô Thanh theo sau, nhìn quen thuộc cảnh vật không biết bao lâu đã không trở về. Phía sau đột ngột truyền đến âm thanh bước chân gấp gáp.
Lý Mặc Sầu ôm chầm lấy tiểu cô nương, hai tay siết chặt như sợ đối phương sẽ biến mất.
Tô Thanh hai tay đặt lên đôi bàn tay siết chặt eo nàng, nhẹ vuốt ve.
"Tỷ tỷ"
Lý Mặc Sầu im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi, tiếng gọi này nàng đã bao lâu không nghe thấy. Tiểu Long Nữ bên cạnh đến gần ôm lấy Tô Thanh cùng sư tỷ.
"Sư tỷ, chúng ta trở về rồi"
Lý Mặc Sầu cũng ôm lấy sư muội, gật đầu, nước mắt vẫn rơi.
"Tỷ tỷ, đừng khóc a ta không sao" Tô Thanh nghĩ bản thân xảy ra chuyện nên Lý Mặc Sầu mới khóc, nàng nhỏ giọng an ủi.
"Đồ ngốc" Lý Mặc Sầu hôn lên trán đối phương.
"Cô cô, đợi ta..." thiếu niên thở dốc vội nói.
Tiểu Long Nữ ánh mắt nhìn về phía cửa, nháy mắt sắc mặt chuyển biến. Nàng xoa đầu Tô Thanh rồi đi đến cạnh cửa.
"Ở đây không có ngươi sự, trở về đi" dứt lời liền đóng cửa tiễn khách.
Qua một lúc vẫn không thấy Lý Mặc Sầu buông tay, Tô Thanh vỗ nhẹ mu bàn tay đối phương.
"Tỷ tỷ, có thể buông tay không?"
Thấy Lý Mặc Sầu im lặng không đáp, Tô Thanh tiếp tục nói.
"Ta có quà tặng ngươi, như thế này không lấy được"
Lý Mặc Sầu nghe vậy buông tay, nhìn tiểu cô nương lấy ra một chiếc túi gấm.
"Tỷ tỷ tặng ngươi" Tô Thanh đưa đồ vật đến trước mặt đối phương.
"Thật đáng tiếc ta không có sao?" Tiểu Long Nữ nhíu mày tỏ vẻ luyến tiếc.
Tô Thanh lập tức bối rối, nàng liên tục xin lỗi, Tiểu Long Nữ thấy vậy cười thầm, bảo bối thật dễ trêu chọc.
"Không sao" Tô Thanh cảm nhận được trên đầu ấm áp nhiệt độ. Tiểu Long Nữ hình như rất ưa thích xoa đầu nàng, đây là lần thứ hai rồi.
"Tỷ tỷ, đừng xoa đầu ta lớn rồi" Tô Thanh hai tay chống eo nhoài người về trước một chút, nói.
"Ta lại không thấy như vậy" Lý Mặc Sầu đưa tay xoa đầu đối phương, còn thuận tiện nắm lấy tai nhỏ.
Tô Thanh giật mình rụt người lại. Tiểu Long Nữ bật cười nắm lấy tay Tô Thanh ôn nhu ánh mắt mà nhìn người thương.
Dương Quá vì một màn vừa rồi mà ngớ người, hắn đưa tay muốn gõ cửa nhưng rất nhanh thu về, tâm tình buồn bực ngồi trước cửa.
"Cô cô làm sao vậy? Bình thường lạnh nhạt với ta đã đành, hiện tại còn gặp mặt không nói lời nào đã đuổi đi" Dương Quá nói thầm.
"Nương, người nghỉ ngơi được không? Đã ba ngày người vẫn chưa ăn gì" tiểu nữ hài khuyên nhủ nữ nhân.
Hoàng Dung thần sắc tiều tụy thấy rõ, ba ngày liên tục không ăn uống nghỉ ngơi, thân thể chịu được đến giờ đã là may mắn.
Quách Phù cảm thấy khuyên nhủ không được, bắt đầu đổi chiêu.
"Người cứ như vậy, tỷ ấy mà biết khẳng định rất đau lòng nếu tìm được người, nhìn thấy nương trong tình trạng như vậy, tỷ tỷ sẽ vui vẻ sao?"
Nghe nữ nhi lời nói, Hoàng Dung ánh mắt di chuyển đến thức ăn trên bàn. Quả thật nàng lo lắng quá mức mà bỏ bê bản thân sức khỏe, tự hỏi nếu tiểu Thanh thấy được sẽ thế nào.
Quách Phù thầm mừng trong lòng khi thấy Hoàng Dung chậm rãi cầm đũa kẹp lấy thức ăn.
"Tiểu thư tin tức..." Lâm vừa trở về thấy vừa rồi tình cảnh, nàng quả thật không muốn báo cáo nhưng nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
Quách Phù ra hiệu im lặng, liếc mắt nhìn nương vẫn đang dùng bữa. Lâm thấy nhưng không thắc mắc chỉ lui ra ngoài.