Lúc An Nhi đến kinh thành, đã là cuối xuân.
An Nhi đứng trước cung điện, kinh ngạc nhìn nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Thánh Vũ đế nhanh chân ra đón, hắn vừa nghe nói bảo bối mình trở lại, ngay cả cơm cũng không kịp ăn liền vội vã ra đón, An Nhi vừa nhìn thấy hắn, những ngày nay chịu đứng ủy khuất, thống khổ lập tức xông lên đầu, An Nhi gọi một tiếng phụ hoàng nhào vào lòng hắn.
Thánh Vũ đế đau lòng, đem hắn ôm vào ngực: “An Nhi, sao vậy? Là ai khi dễ ngươi? Không cần sợ, nói phụ hoàng biết, là tên tiểu tử thúi Đại lý kia sao?”
An Nhi một bên lắc đầu, một bên đem nước mắt cọ vào ngực Thánh Vũ đế.
“An Nhi ngoan, đừng khóc, tin phụ hoàng đều bị ngươi khóc đến tan nát.” Thánh Vũ đế vừa thương xót vừa đau lòng.
“Phụ hoàng.” An Nhi ngừng khóc, dựa vào ngực hắn ủy khuất bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Có phải An Nhi rất không hiểu chuyện phải không?”
“Sao An Nhi lại nói như vậy?” Thánh Vũ đế không hiểu cuốt tóc y.
“Thao Thiết nói.” An Nhi buồn bã nói: “Thao Thiết nói phụ hoàng thích ta, bao dung ta, nhưng cuối cùng An Nhi không làm được gì cho phụ hoàng cả.”
Thánh Vũ đế cười: “An Nhi không cần cho phụ hoàng cái gì cả, chỉ cần An Nhi có thể vui vẻ, có thể ở lại bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng đã rất thỏa mãn…”
An Nhi gật đầu, nắm lấy ống tay áo của Thánh Vũ đế dùng sức lau nước mắt: “An Nhi nhất định sẽ không rời bỏ phụ hoàng, ta đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện.”
Thánh Vũ đế dở khóc dở cười kéo ống tay áo khỏi tay An Nhi: “Trẫm biết An Nhi hiểu chuyện, có thể không dùng long bào của phụ hoàng lao nước mắt được không?”
An Nhi ngẩng đầu nhìn thấy long bào của Thánh Vũ đế bị nước mắt của mình chà đạp đến không ra hình dạng, nhất thời đỏ mặt.
Thánh Vũ đế ôm lấy y, càm dưới nhẹ nhàng cọ lên trán An Nhi thở dài nói: “Thật tốt, ngươi lại trở về bên cạnh phụ hoàng….” Ánh dương gọi lên má hắn, ngũ quan luôn luôn hung ác cuối cùng cũng nhu hòa.
=====Ta là phân cách tuyến đáng eo=====
Bóng trăng trong vườn.
Hoa liễu đầy trời, tựa như tuyết không ngừng rơi xuống.
Tống Lăng ngồi trước mộ phần của Đàm Ảnh, thận trọng khắc lên tấm bia đá xanh.
Viết cái gì? Tống Lăng do dự, yêu đệ? Không, Đàm Ảnh từng nói không muốn làm đệ đệ hắn. Hão hữu? Quá bình thường cũng quá lãnh đạm. Ái nhân? Mình không xứng, mình chỉ biết đòi hỏi từ hắn, nơi nào xứng với danh ái nhân? Tống Lăng cười khổ, Trong bất giác chỉ cần kêu một tiếng Đàm Ảnh liền xuất hiện, quá quen thuộc, tựa như sẽ không bao giờ rời xa mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vạn nhất hắn rời đi, mình phải làm sao để giữ lại? Đàm Ảnh tựa như không khí, thường ngày cơ hồ chưa hề cảm giác hắn tồn tại, chỉ có thể khi hắn không còn tồn tại mới biết hắn quan trọng bao nhiêu….
Ngay cả khi Như Tuyết đi tới, đứng dưới tàng liễu, từ trên cao nhìn xuống Tống Lăng.
“Ngươi không xứng với hắn.”
Tống Lăng không quay đầu lại: “Hắn là ca ngươi.”
Như Tuyết cắn mội, sóng mắt yêu kiều: “Ta tình nguyện hắn không phải!”
“Hiện tại có nói gì cũng đã chậm.”
Như Tuyết cười nhạt: “An Nhi nhà ngươi đã trở lại, chỉ sợ không qua bao lâu, Đàm Ảnh sẽ bị ngươi vứt bỏ!”
Tống Lăng lắc đầu: “Như Tuyết, là ta có lỗi với ca ca ngươi, ta biết, hắn rất tịch mịch, ta sẽ không đi đâu cả, ta ở nơi này thủ hộ hắn cả đời.”
“Ngươi dựa vào cái gì bồi hắn!” Như Tuyết kêu khóc: “Sao hắn lại yêu ngươi? Ta có điểm nào không sánh bằng ngươi? Ngươi nói đi?!!!”
“Như Tuyết, ngươi là đệ đệ hắn!”
“Ta không muốn! Ta không muốn là đệ đệ hắn!” Như Tuyết cuồng loạn lao ra sân.
Tống Lăng thở dài.
Như Tuyết chạy đi không mục đích, chỉ muốn phát tiết bi thương của chính mình.
Đột nhiên một nam nhân ngăn cản trước mặt hắn, một nam nhân tựa như thần.
Như Tuyết cả kinh, nhanh chống khôi phục vẽ mặt lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
“Ta là Thao Thiết.”
“Ngươi ở đây làm gì! Cút ngay!” Như Tuyết cả giận nói.
“Ta tới đây làm gì? Cái này phải hỏi ngươi.” Thao Thiết nhìn hắn, tựa như Cửu Thiên Thần Phật, than thời trách đất.
Như tuyết cau mày một cái, lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng, xoay người muốn rời đi.
“Ta có thể làm người trong lòng ngươi sống lại.”
Biểu tình Như Tuyết nhất thời thay đổi, âm thanh phát ra cũng run rẫy: “Ngươi lừa ta?”
“Ngươi không tin?”
“Sao ngươi lại giúp ta?”
“Ta thích nhất là linh hồn có dục vọng, đó là món ngon nhất trong thiên hạ.” Thao Thiết cười, cười không chút cảm tình: “Lập khế ước, ta có thể thoản mãn nguyện vọng của ngươi mà ngươi chính là một linh hồn ngon.”
Như Tuyết cắn môi: “Ta đáp ứng ngươi!”
“Ngươi không cần trả lời gấp, nhớ kỹ, bị ta ăn linh hồn, ngươi, trọn đời trọn kiếp không được siêu sinh.”
“Ta không sợ!” Như Tuyết lắc đầu một cái, đầy kiên định: “Chỉ cần hắn sống, cái mạng này của Như Tuyết, không quan trọng…”
Thao Thiết run sợ, đột nhiên nhớ lại năm đó, tiểu vương tử yểu điệu nhưng kiên định, hắn tự nhủ: “Chỉ cần hắn có thể sống, cái mạng này của Lâm Phong, không quang trọng….”
=== Ta là phân cách tuyến đáng eo====
Những ngày gần đây, người hống hách nhất chính là Tống Lễ.
Đại ca bị cách truất, Tam ca là thứ tử người nhà ngoại không có quyền, Ngũ ca từng phạm vào tội mưu nghịch, vậy ngôi vị thái tự sẽ rơi lên người Tống Lễ. Gần đây khẩu khí Tống Lễ đều đề cao ba phần, sự vụ triều đình từ lớn đến nhỏ, lớn như đại xá thiên hạ, còn nhỏ thì như xử trí hai ba cũng nữ Tống Lễ đều phải có một chân, cơ hồ sợ người khác không nhìn đến hắn.
Mấy ngày nay là đại thọ bốn mươi của phụ hoàng, đương nhiên phải tổ chức yến tiệc long trọng, mới sáng sớm Tống Lễ đã có mặt ở đại điện, một lát lại quát tháo lồng đèn bị lệch, một hồi sau lại mắng đồ đạt không đặt đúng chỗ, trong hoàng cung lớn như vậy tất cả đều có thể nghe được tiếng hắn.
Tống Văn đến gần cười ôn nhu nói: “Lục đệ.”
“Tam hoàng huynh.” Tống Lễ hách dịch đáp.
“Hoàng huynh ở nơi này chúc mừng lục đệ.” Tống Văn mỉm cười: “Hoàng đệ ta có lời này thật lòng muốn nói với ngươi, ngôi vị thái tử này nhất định vào tay đệ, đến lúc đó mong đệ đừng quên vị ca ca này.”
Tống Lễ nhếch môi nói: “Đó là chuyện đương nhiên, chờ ta làm thái tử….”
“Bất quá hoàng huynh vẫn cần phải nhắc nhở ngươi một câu.” Tống Văn cau mày nói.
“Sao?” Tống Lễ ngẩn ra.
“Lục đệ ngươi phải cẩn thận Liên Như Tuyết.”
“Sao phải cẩn thận hắn?” Tống Lễ không hiểu hỏi.
“Lúc đệ còn không biết? Liên Như Tuyết là con riêng của phụ hoàng, lại cùng Tống Lăng quan hệ không tệ, năm đó Tống Lăng làm hoàng đế được mấy ngày, trong tay nhất định có không ít thế lực, Lục Đệ ngươi nhất định phải đề phòng.” Tống Văn cố tình thần bí ghé vào tai Tống Lễ nói.
Tống Lễ như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy cỡn lên: “Tam ca, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nhất định phải giúp ta!”
“Lục đệ yên tâm không cần nóng nảy, loàng tam ca hướng về ai ngươi còn không biết sao? Việc này chúng ta cần phải thảo luận kỹ hơn.”
Tống Văn cười trong lòng như có dự tính.
“Vậy làm sao bây giờ? Tam ca nhất định phải giúp ta!”
“Lục đệ chuyện này không gấp được, có câu dục tốc bất đạt.” Tống Văn mỉm cười: “Thật ra cũng đơn giản, phụ hoàng vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, anh minh thần võ, đương nhiên hiễu rõ ai hiếu thuận ai có ý đồ gây rối, Liên Như Tuyết lớn lên ở dân gian thô bỉ không biết lễ nghĩa, nơi nào có thể so với Lục đệ? Phụ hoàng vwa mới nhận lại Liên Như Tuyết cho nên trong lòng còn chút áy náy, mới phá lệ đối tốt với hắn, chỉ cần qua một khoản thời gian nữa là tốt rồi.”
Tống Lễ là một tên không có đầu óc, đương nhiên tin những gì Tống Văn nói đều là thật, ha ha cười ngây ngô nói: “Tam ca nói rất đúng!”
“Lục đệ chỉ cần cung thuận lễ độ với phụ hoàng, khắp nói lo nghĩ vì phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ nhớ đến chỗ tốt của đệ.”
Tống Lễ dùng sức gật đầu.
Tống Văn thần bí cười: “Vậy phải nhọc lục đệ tự mình phỏng đoán tâm tư của phụ hoàng.”
“???” Tống Lễ ngây ngốc nhìn hắn: “Tâm tư phụ hoàng sao ta biết được?”
Tống Văn ngoắc ngoắc ngón tay, kề tai nói nhỏ: ” Hoàng gia thâm viện đông phủ tường, bất tàng ngai mi tàng tu mi, lục đệ đã hiểu?” (theo mình hiểu là sâu trong hoàng gia không giấu mĩ nữ lại giấu mĩ nam :v)
Tống Văn cười đến cao thâm khó lường nói: “Việc phụ hoàng không thể làm, phận làm con như chúng ta đương nhiên phải ra sức phân ưu, nếu không sau có thể phỏng đoán tâm tư của phụ hoàng?”