Sinh nhật của Thanh Chỉ là vào tháng mười, tháng mười phong lâm phiêu sương, năm nay Thanh Chỉ trải qua sinh nhật ở một nơi xa lạ, trước đây phụ thân vốn hứa sẽ đưa y đi Hương Sơn, nhưng lời hứa này lại không thể thực hiện. . . . Thanh Chỉ cảm thấy trước mắt có chút mông lung, ngoài vườn hồng diệp phủ sương, thê lương mỹ lệ, khiến Thanh Chỉ chợt chớ tới nữ nhân chân đi đôi giày tím thêu hoa.
“Thất đệ phải không?” Một thanh âm châm chọc vang lên.
Đây là giọng nói của Ngũ ca, tới nơi xa lạ này, Thanh Chỉ đã biết hoàng thất lục đục, y liền cúi xuống hành lễ.
“Chúng ta đang chơi đánh trận giả, ngươi cũng tham gia đi.” Ngũ hoàng tử Tống Vũ chỉ vào y.
“Ta không chơi.” Thanh Chỉ lắc đầu.
Bào đệ ruột thịt của Ngũ hàng tử – Tống Lễ lấy tay quệt nước mũi, kéo kéo tay áo Ngũ hoàng tử, dùng sức lắc đầu, “Mẫu phi nói y là tạp chủng, không nên chơi với y, nếu không sẽ bị mẫu phi trách phạt.”
Tống Vũ bá đạo đã quen, đâu thèm quan tâm cái này? Hắn đẩy Tống Lễ ra, “Nghe lời ta nói là được!” Dứt lời, hắn rút ra một cây roi dài, đầu roi da nhắm thẳng vào Thanh Chỉ, “Ta là tướng quân, ngươi phải làm chiến mã của ta!”
Gương mặt Thanh Chỉ đỏ bừng vì tức giận, định quay đầu bỏ đi thì bị Tam ca Tống Văn cản lại, Tống Văn đã là thiếu niên sắp mười sáu tuổi, ngả ngớn phong lưu, tuy rằng mẫu gia gia thế không cao, nhưng làm người vô cùng khôn khéo, là đồng đảng với Tống Võ. Tống Văn dùng chiết phiến nâng cằm Thanh Chỉ, cười rộ lên, “An Nhi còn xinh đẹp hơn cả phi tử của phụ hoàng!”
Thanh Chỉ chán ghét gạt tay hắn, y biết cữu gia của mình nắm trọng quyền, mẫu thân Yến phi cũng rất được hoàng thượng sủng ái, về sau cữu gia gặp nạn, mẫu thân bị người ta vu cáo dâm loạn hậu cung, thượng thượng không hẳn là tin, nhưng cũng không hẳn là không tin, may mà có thái tử Tống Lăng xuất hiện đúng lúc, nếu không chỉ sợ y đã xuống hoàng tuyền với Yến phi từ lâu rồi.
Tống Võ nghe vậy liền xông tới, đẩy Tống Văn ra, “Cho ta xem!”
“Cút ra!” Thanh Chỉ đưa tay đẩy hắn, Tống Võ lảo đảo lùi lại.
Thanh Chỉ muốn chạy liền nghe thấy tiếng gào thét của Tống Võ, “Bắt lấy nó!”
Tống Lễ đã nhào tới, tuy hắn mới mười tuổi nhưng vẫn thừa sức đối phó với Thanh Chỉ, y mới chỉ là hài tử chín tuổi.
Thanh Chỉ bị hắn đẩy ngã xuống đất, cánh tay bị siết chặt, đứa nhỏ ra tay không biết nặng nhẹ khiến cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Thanh Chỉ đau nhức, nước mắt rớt xuống, nhớ tới kiếp trước, được gia gia và phụ thân phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương, chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế này. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều.
“Cái ngươi đang làm cái gì?!” Một tiếng quát truyền đến, Tống Võ hoảng sợ buông lỏng tay, thậm chí không dám thở mạnh, không còn ngang tàng bá đạo như vừa rồi.
Thanh Chỉ nhận ra đó là thanh âm của thái tử đại ca Tống Lăng, mẫu thân của Tống Lăng là hoàng hậu, đã mất nhiều năm, cữu gia quyền cao chức trọng, lại tuổi trẻ tài cao, dũng mãnh cơ trí, những huynh đệ còn lại thấy hắn, khí thế liền lập tức giảm đi ba lần. Nhưng hắn đối xử với Thanh Chỉ rất tốt, Thanh Chỉ có thể cảm giác được hắn thật lòng đối tốt với y, y sớm đã coi hắn như thân nhân của mình.
Tống Lăng bế y lên, Thanh Chỉ nhớ lại chuyện vừa rồi, y đem mặt chôn vào lồng ngực Tống Lăng, không tiếng động rơi nước mắt.
Tống Lăng thấy bảo bối trong lồng ngực run rẩy lợi hại, vạt áo bị nước mắt thấm ướt, trái tim Tống Lăng nảy lên một cái, nhẹ nhàng vỗ về Thanh Chỉ, lại trừng mắt nhìn Tống Võ một cái, thanh âm lạnh lẽo, “Các ngươi còn bắt nạt y lần nữa, ta sẽ đày các ngươi ra quan ải, cả đời đừng hòng trở về!”
Tống Võ Tống Lễ thì không nói, nhưng đến cả Tống Văn lớn nhất cũng khẽ rùng mình, đại ca của bọn họ là nhân vật hung ác nói được làm được, câu nói này không chỉ mang tính uy hiếp.
Ai cũng biết Tống Lăng tàn nhẫn tâm cơ, năm xưa vị phu nhân được hoàng thượng sủng ái nhất vì bất kính với thái tử mà bị thái tử chém đầu trước mặt mọi người, hoàng đế chỉ quở trách hai câu, không phạt nặng hắn, hoặc là nói, hiện tại thái tử đã lông cánh cứng cáp, cho dù hoàng đế có muốn phạt hắn thì cũng đấu đến lưỡng bại câu thương, cho nên hoàng đế sẽ không làm vậy. Ít nhất, thái tử vẫn rất hiếu kính ngài. trong số các con cháu hoàng thất, Tống Lăng đúng là một nhân vật xuất chúng.
Tống Lăng ôm Thanh Chỉ rời khỏi hoa viên, đến noãn các mới thả y xuống, thở dài, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của y.
“Ta không muốn ở lại chỗ này.” Thanh Chỉ cắn môi, rầu rĩ nói.
Tống Lăng thương yêu xoa đầu y, “Đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.”
Thanh Chỉ nhìn hắn, gật đầu, ngoan ngoãn chui vào lòng hắn, hưởng thụ cái ôm ấm áp giống như cái ôm của phụ thân.
Tống Lăng đặt tay lên tóc hắn, nhẹ nhàng vỗ về động viên.
Thanh Chỉ nhớ tới phụ thân, phụ thân thương yêu y nhất, lúc đặt cho y cái tên Thanh Chỉ đã nói, “Cha không cần con phải xuất chúng, chỉ mong con được vui vẻ suốt đời, thế giới này biết bao nhiêu kẻ ngốc, có mấy người thực sự vui vẻ? Chỉ có tâm như chỉ thủy mới không sống uổng.”
Lúc nói những lời này, phụ thân mỉm cười, đuôi mắt uốn cong như mảnh trăng lưỡi liềm.
Tống Lăng vẫn an ủi y, “An Nhi ngoan, đừng sợ, có ta ở đây.”
Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn hồng diệp phủ sương ở bên kia cung cấm, nhớ tới ước định cùng phụ thân đi Hương Sơn ngắm hồng diệp, vành mắt lại đỏ lên, y đưa tay chỉ về phía đó, “Ta muốn đi xem.”
Tống Lăng ngây người, Ân Chu Uyển là tẩm cung của phụ hoàng, người bình thường không được phép vào, nhưng nhìn đôi mắt to trong veo như nước của Thanh Chỉ, hắn không nỡ thốt ra lời từ chối, nghĩ giờ này phụ hoàng đang lâm triều không ở tẩm cung, hắn chậm rãi gật đầu, ôm An Nhi đi về phía Ân Chu Uyển, làm thái tử chính vụ bận rộn, hắn dặn dò thái giám canh cửa nhất định phải đưa An Nhi về trước khi giờ lâm triều kết thúc, sau đó Tống Lăng vội vã rời đi.