"Việc riêng ư? Nói ta nghe xem."
"Các ngươi biết chuyện Trương chưởng quỹ chiếm đoạt tài sản của Liễu gia chứ ?"
"Có nghe thấy người đi đường thảo luận một chút, Liễu gia chắc là nhà củangươi lúc trước? Cần ta trợ giúp gì, ngươi cứ mở miệng."
LiễuNham biết rõ Hiên Viên Cẩm hiểu sai ý mình, cho rằng mình muốn một chúttiền để giúp đỡ Liễu gia."Ta sẽ không cho Liễu gia một phân tiền, mà chỉ muốn cho Trương chưởng quỹ một chút giáo huấn nhỏ."
Nghe nàngnói vậy, khiến cho biểu tình của ba người còn lại khác nhau, nhưng bọnhọ đều không cảm thấy kinh ngạc khi nàng nói sẽ không cho Liễu gia mộtphân tiền.
"Không có gì kỳ lạ cả, người nhà họ Liễu đối với tỷ đệ chúng ta vô tình, cho nên ta cũng không cần đối với bọn họ có nghĩa.Còn Trương chưởng quỹ, ta chỉ là thay đệ đệ của mình đòi lại công đạo mà thôi." Bốn chữ “Đòi Lại Công Đạo” được nàng nhấn mạnh.
Hiên Viên Cẩm cảm thấy trong lời của nàng có loại nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ sợ là không đơn giản chỉ là giáo huấn một chút như vậy chứ ? Thử nói kếhoạch của ngươi, để ta xem có trò gì vui hay không. Nếu như thú vị, tasẽ giúp."
Liễu Nham đại khái nói ra kế hoạch của nàng, nghe xongHiên Viên Cẩm chợt vỗ bàn một cái: "Tiểu Nham quả thật là một nhân tài,ta đưa Ám Ngũ cho ngươi, có chuyện gì ngươi dặn dò nàng đi làm là được."
Ngay cả người mặt lạnh như Bạch Mạt Nhiên nghe xong kế hoạch này cũng khôngthể che giấu được vẻ tán thưởng, Mặc Lăng thì dùng đại lực vỗ mạnh xuống bả vai Liễu Nham: "Tiểu Nham, muội nha! Hoàng Nữ cũng đem ám vệ củanàng cho muội mượn, cho nên muội đừng khiến cho chúng ta thất vọng đấy."
"Cảm ơn Hoàng Nữ, để báo đáp lại, sau chuyện này tất cả tài sản Trương chưởng quỹ sở hữu sẽ thuộc về ngươi, như thế nào?"
Hiên Viên Cẩm chẳng hề để ý: "Một chút ngân lượng của nàng ta còn không đểvào mắt đâu, ta cảm thấy còn không phấn khích bằng ngồi xem trò vui."
"Đúng rồi, " Nét mặt Mặc Lăng đầy hưng phấn : "Các ngươi đều nhận được thiệpmời của Túy Hồng lâu sao?" Vừa nghĩ tới khuôn mặt nghiêng nước nghiêngthành của công tử Liên Tích, nàng đã kích động không thôi.
Đối với bản tính háo sắc của Mặc Lăng, Liễu Nham đã thành thói quen, nàng lựa chọn coi như không thấy.
"Ngươi nói có phải công tử Liên Tích vừa ý vị nào trong chúng ta rồi haykhông? Nói thí dụ như? ? ?" Mặc Lăng hất đầu, vuốt vuốt tóc. Liễu Nhambất đắc dĩ cúi đầu.
"Bây giờ trời còn chưa tối, mà sao ngươi đãnằm mơ rồi?" Hiên Viên Cẩm nhân cơ hội này đả kích nàng một chút: "Luậnvề dung mạo, ngươi không tuấn lãng bằng ta, luận về khí chất, ngươikhông thoát tục bằng Mạt Nhiên, luận về tính cách, ngươi không ôn nhubằng Tiểu Nham, ngươi nói xem công tử Liên Tích có thể coi trọng ngươihay không?"
Mấy câu nói này đã thành công làm cho Mặc Lăng bị đảkích, nàng cúi cái đầu đang ngửa của mình xuống. Nhỏ giọng lầm bầm mộtcâu, từ nhỏ ta đã phải ở chung một chỗ với các ngươi, ai da~ trời đãsinh ra Du sao còn sinh ra Lượng đây!
Bạch Mạt Nhiên cắt đứt aioán cùng than thở của nàng: "Đừng ầm ỹ nữa, chuyện này sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy. Mỗi tháng vào ngày mười lăm công tử Liên Tích đềubiểu diễn, mỗi lần muốn xem hắn biểu diễn đều là khó cầu, chưa từng nghe nói công tử Liên Tích tự mình đưa thiếp mời nhiều lần cho một ai, đâykhông phải thật kỳ lạ sao? Lần trước, chúng ta mới ra khỏi Túy Hồng lâu, liền bị tập kích. Mặc dù ta không điều tra được chuyện này có liên quan với công tử Liên Tích hay không, nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn."
"Mạt Nhiên, ngươi băn khoăn quá nhiều rồi. Nếu chúng ta đã không điều trađược lần ám sát kia có liên quan với công tử Liên Tích, có lẽ hắn thậtsự không có vấn đề gì." Hiên Viên Cẩm không cho là đúng.
"Thế nhưng mà? ? ?" Vẻ mặt Bạch Mạt Nhiên chứa đầy sự lo âu.
"Đừng nhưng mà nữa, mỹ nhân đã mời, chúng ta cứ thưởng thức cho tốt là được rồi." Mặc Lăng khuyên giải an ủi nàng.
Sau nhiều lần ở chung Liễu Nham mới hiểu được bản chất của Mặc Lăng, dườngnhư nàng rất yêu thích mỹ nhân, chỉ cần nhìn thấy sắc đẹp, nàng sẽ bấtđộng bước cũng không dám bước. Nhưng ở thời khắc mấu chốt nàng cũngkhông hàm hồ, nhất là ở trên lĩnh vực y thuật, nàng là tiểu bối của Mặcgia có y thuật xuất sắc nhất, là người thừa kế y bát của Mặc Xuyên.
Dựa vào trực giác của Liễu Nham, thì công tử Liên Tích tìm tới các nàngnhất định là có liên quan đến khối ngọc kia, nói một các chính xác thìmục tiêu của công tử Liên Tích chính là nàng.
"Muội phải trở vềchiếu cố đệ đệ của muội, Mặc Lăng - tỷ làm trễ nãi rất nhiều thời giancủa muội rồi, vậy tỷ muội bắt đền tỷ tặng cho muội mấy vị thuốc cũngkhông quá đáng chứ!" Đối với Mặc Lăng, nàng nhất định phải mượn cơ hộinày lường gạt một phen.
"Ta sẽ cho Ám Ngũ mau chóng liên lạc với ngươi."
" Được, chỉ có điều ta hi vọng nàng ta sẽ né tránh người của Quân phủ."
"Không để cho bất luận kẻ nào phát hiện là năng lực cơ bản nhất của một ám vệ, ngươi không cần lo lắng."
"Còn nữa, người cùng các ngươi kề vai chiến đấu chính là Lâm Ngọc Nghiên,không phải Liễu Nham, hiểu chứ? Có chuyện gì thì đưa tin tới Lâm phủ ởThành Tây đi!"
Liễu Nham đi tới cửa, quay người nhìn Hiên ViênCẩm: "Là bằng hữu ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, một quán trà đã mở ởmột địa phương vắng vẻ, lại còn rất an tĩnh, có phải có chút gì đó không ổn hay không?"
Hiên Viên Cẩm trầm tư vài giây, mới hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Liễu Nham, cười nói: "Là bằng hữu ta cũng nhắc nhởngươi một câu Trang Thân Vương - Đường Ninh đã trở về!"
Trênđường quay trở lại Quân phủ Liễu Nham vẫn luôn suy nghĩ, Trang ThânVương quay về liên quan gì đến nàng. Sau nửa ngày nàng mới bừng tỉnhngộ, thì ra là nàng ta, người mà Quân Lưu Niên yêu đã trở về, tráchkhông được Hiên Viên Cẩm cười đến âm hiểm như vậy.
Nói một chútcảm giác nàng cũng không có, đó là giả. Trong lòng Liễu Nham cũng cóchút bận tâm. Nàng không sợ Quân Lưu Niên bởi vì Trang Thân Vương bỏnàng, mà nàng sợ là ở trận này đấu tranh này nàng sẽ vô tình làm tổnthương hắn.
Theo như nàng biết, Trang Thân Vương là vương giakhác họ duy nhất ở Đông Dương quốc, Đường Ninh kế thừa vương vị từ mẫuthân của nàng ta. Phượng hậu bây giờ chính là cữu cữu (cậu) của ĐườngNinh, mà Đường Ninh cũng là người ủng hộ Thái nữ.
Liễu Nham tinchắc trận tranh đấu này người thắng nhất định là Tam Hoàng nữ, Hiên Viên Cẩm cơ trí, khí phách với cả lực lượng ủng hộ sau lưng nàng đủ để chonàng thượng vị. Mà Thái nữ kia lại chỉ là một bao cỏ, nàng ta chỉ biếtdựa vào một người đứng đầu hậu cung và một vị Vương gia không có binhquyền thì không thành đại sự được.
Nếu như Quân Lưu Niên và Đường Ninh ở cùng một chỗ, tất nhiên hắn sẽ bị liên lụy. Hậu quả thảm nhấtchính là lôi cả Quân phủ vào trận tranh đấu này, tất cả mọi người củaQuân phủ sẽ chết theo Thái nữ.
Liễu Nham không kỳ vọng có thể cho Quân Lưu Niên hạnh phúc mà hắn mong muốn, nhưng nàng hi vọng hắn có thể có một cuộc sống yên bình. Nhưng nàng nên xen vào giữa hai người bọn họ sao? Nàng nên ngăn cản Quân Lưu Niên hướng tới Đường Ninh sao?
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, đến khi đụng phải một người mới phát hiện ra."Lan Trúc, không có việc gì chứ ? Chỉ Vân tỉnh chưa?"
Lan Trúc xoa xoa cái đầu bị đụng đau của mình, ủy khuất nói: "Tiểu thư,người suy nghĩ chuyện gì mà nhập thần vậy, không chịu chú ý gì cả. Thiếu gia Chỉ Vân đã tỉnh, sau khi uống xong thuốc người phân phó ta nấuthiếu gia lại ngủ rồi, không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng đã xảy rachuyện lớn, Trang Thân Vương về rồi!"
Trong lòng Liễu Nham cảkinh: "Nàng đã tới đây ư?" Không đợi Lan Trúc trả lời, Liễu Nham vộivàng chạy tới phòng của Quân Lưu Niên, nàng rất muốn biết suy nghĩ củaQuân Lưu Niên lúc này.
Liễu Nham đột nhiên đi vào dọa Quân LưuNiên nhảy dựng, hắn cuống quýt nhét vật đang cầm trong tay xuống dướigối. Vì muốn che dấu bất an trong lòng, nên ho nhẹ một tiếng: "Nàng đãtrở về?"
Tuy động tác của Quân Lưu Niên rất nhanh, nhưng LiễuNham cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một phong thư, chắc là củaĐường Ninh đưa tới! Nàng muốn biết Quân Lưu Niên nghĩ gì, mà hắn lạikhông muốn cho nàng biết, Liễu Nham bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bi thương, nàng cảm thấy mình đúng là tự mình đa tình.
Nàng cười có chút khổ sở: "Ừ, ta đi xem Chỉ Vân một chút." Rồi quay đầu lại đi ra ngoài.
Quân Lưu Niên nhìn Liễu Nham vẫn cười giống như trước, ngực dâng lên cảmgiác khó chịu. Rốt cuộc vừa rồi nàng có nhìn thấy không? Lan Trúc nhấtđịnh sẽ nói cho nàng biết chuyện Đường Ninh đến Quân phủ, nàng có thểhiểu lầm hay không? Hoặc là cho dù nàng đã biết, cũng sẽ không có phảnứng gì.
Hắn rút lá thư ở dưới gối đầu ra, rồi mở ra một lần nữa.Nội dung bức thư vẫn là lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt hắn từng thích nhất, nàng nói nàng nhớ rõ cảm giác kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng nói nàng nhớ rõ dung nhan kiều diễm của hắn trong rừng hoa mai, nàngnói? ? ? nàng hỏi hắn có nguyện ý làm hoa mai của nàng hay không?
Nếu như là một tháng trước, hắn sẽ lập tức nhào vào ngực của nàng, nói tanguyện ý. Bây giờ thì thế nào? Mặc kệ hắn có muốn thừa nhận hay không,thì hắn cũng đã dao động. Có một người, thản nhiên, từng chút từng chútmột đi vào trong lòng hắn, khi hắn không hề hay biết, thì đã không cócách nào tự thoát khỏi được nữa rồi.
Nhưng giờ khắc này Quân LưuNiên vẫn luyến tiếc Đường Ninh, lần đầu tiên rung động không phải nóiquên liền có thể quên. Hắn từng cảm thấy giữa hắn và Đường Ninh căn bảnkhông tính là yêu. Nhưng không ngờ muốn buông tha, lại khó như vậy. Hắnnên làm gì bây giờ?
Hắn đứng trong sân, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía cửa phòng của Liễu Nham. Đêm nay nàng không đi ra khỏi phòng,hiện tại nàng đang làm gì? Bản thân Quân Lưu Niên còn chưa phát giácđược, nhất cử nhất động của Liễu Nham thời khắc nào cũng ở trong suynghĩ của hắn, lòng của hắn đã sớm hướng về nàng rồi. Điều duy nhất hắnkhông bỏ xuống được, cũng chỉ là không nỡ dứt khoát với quá khứ mà thôi .
Liễu Nham ngồi ở bên giường, ngưng thần nhìn chăm chú Chỉ Vân đang ngủ mêman, nhưng suy nghĩ lại bay xa, Đường Ninh đột nhiên đến thăm làm rốiloạn tâm tư bình tĩnh của nàng.
Nàng cho rằng Quân Lưu Niên chỉlà một người khách qua đường trong cuộc đời của nàng, đợi đến lúc rời đi nàng có thể tiêu sái cùng Quân phủ nói tạm biệt. Đường Ninh trở về mớikhiến cho nàng hiểu rõ lòng mình, nàng đối với Quân Lưu Niên cảm tìnhvượt xa khỏi yêu thích. Nàng muốn hắn trở thành người của nàng, nàng hivọng hạnh phúc của hắn là cùng với nàng.
Liễu Nham càng nghĩ càng phiền, định đi ra ngoài giải sầu một chút. Mở cửa ra nàng đã nhìn thấyQuân Lưu Niên ở cách đó không xa, Quân Lưu Niên cũng nhìn thấy nàng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thời khắc này bầu không khí là lạ,lại có chút lúng túng. Quân Lưu Niên di dời ánh mắt: "Chỉ Vân thế nàorồi?"
"Vẫn còn ngủ mê man, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, không có nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Vậy là tốt rồi, hôm nay khi đệ ấy tỉnh lại vẫn tìm nàng đấy." Kỳ thật hắn muốn hỏi, ngày hôm nay nàng đã đi nơi nào.
"Vậy à."Cũng không biết nên tiếp tục nói gì, trong lúc nhất thời xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng côn trùng kêu.
"Ta đi về nghỉ ngơi." Quân Lưu Niên thật sự nhịn không được muốn bỏ chạy.
Liễu Nham kéo tay áo Quân Lưu Niên lại, phản ứng này làm bản thân nàng cũngcảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lúc này nàng không muốn nghĩ nhiều cũng sẽ không buông ra. Vẻ mặt Quân Lưu Niên cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng.
"Đường Ninh đã trở về ư?" Liễu Nham đi thẳng vào vấn đề, nàng thật sự khôngthể chịu đựng được tự mình suy đoán lung tung. Đối với tình cảm, nàngvẫn luôn thẳng thắn. Cho dù là trước kia, nàng chưa từng cùng bất cứngười nào mập mờ qua lại. Yêu sẽ yêu đến cùng, không yêu thì kịp thờichặt đứt tơ tình, bất luận là đúng hay sai, đây chính là suy luận vềtình yêu của Liễu Nham.
" Ừ." Quả nhiên Lan Trúc miệng rộng vẫnnói ra chuyện này, Quân Lưu Niên nghe được nàng hỏi như vậy trong lònglại có chút hoảng sợ.
"Nàng ta? ? ?"
"Nàng ta muốn ở một chỗ với chàng ư?" Liễu Nham định thần nhìn lại mình, một tay vẫn đang nắm chặt ống tay áo của Quân Lưu Niên.
Quân Lưu Niên không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ nhận, hắn lựa chọntrầm mặc. Liễu Nham lại thấy đây không thể nghi ngờ chính là một loạingầm thừa nhận, xem ra động tác của Đường Ninh rất nhanh, hôm nay vừaquay trở lại Đô thành, liền đến Quân phủ trước tiên, nàng có thể chorằng Đường Ninh yêu Quân Lưu Niên sao?
"Vậy còn chàng? Chàng có muốn ở chung một chỗ với nàng ta không?" Lần này Liễu Nham quyết định hỏi cho hết mọi chuyện.
Hắn không biết, bây giờ mình nên lựa chọn như thế nào. Quân Lưu Niên lenlén liếc nhìn Liễu Nham ánh mắt hắn có chút mong đợi, tâm dần dần chìmxuống, chỉ biết lắc đầu.