Tưởng niệm một người si ngốc như nàng, nghĩ như thế nào cũng thấy có cái gìđó kỳ quái, lúc trước không phải cảm thấy nàng là gánh nặng mới đuổinàng rời khỏi hay sao? Hoặc là Liễu gia muốn cầu cạnh Quân gia, bám vàomột phen thân thích này? Nếu như không dùng lòng tiểu nhân đo lòng quântử, thì chính là mẫu thân nàng thật sự tưởng niệm nàng, mặc dù phụ thâncủa nàng đã chết, nhưng dù sao Liễu Nham cũng là trưởng nữ Liễu gia, nữnhi ruột thịt của Liễu phu nhân.
“Nếu mẫu thân đã tưởng niệm ta,ta không có lý do không quay về. Nhưng chuyện thần trí ta bình thườnglại không muốn để cho người nhà biết được, không biết ý Công tử như thếnào?”
“Chuyện này không thành vấn đề, ngày mai ta đi cùng vớingươi tới Liễu gia bái kiến nhạc mẫu, tránh cho Quân phủ bị người khácnói là không có cấp bậc lễ nghĩa, bôi nhọ thanh danh Quân phủ. Ngươimuốn làm gì thì tùy ngươi, không nên vượt quá giới hạn là được rồi.”
Mọi lời nói mọi hành động đều đồng dạng Quân phủ, sống thật đúng là khôngthoải mái.”Như thế thì đa tạ công tử rồi. Ngày hôm qua Công tử nằm ngủnhư thế nào?”
“Khá tốt, không cực khổ Liễu tiểu thư hao tâm tổn trí.”
“Vậy là tốt rồi, có nhiều thứ là của mình thì nhất định là của mình, có ítngười chỉ cần ngươi tin tưởng yêu thương thì nhất định sẽ trở lại bêncạnh ngươi.” Liễu Nham nhìn Quân Lưu Niên mỉm cười một cái rồi quayngười ra cửa.
Chỉ cần tin tưởng yêu thương thì nhất định sẽ trởlại? Đây là mấy lời an ủi ấm áp nhất mà mấy ngày nay Quân Lưu Niên ngheđược, nàng cũng biết, nàng đều hiểu rõ bất an và tưởng niệm của mình,Lan Trúc và Lan Y nói đúng, nàng thật là một người biết quan tâm săn sóc người khác. Nếu như trước đó không có nữ tử kia ở trong lòng của mình,tiếp nhận nàng hẳn không phải là việc khó gì.
Quân Lưu Niên lắcđầu, nghĩ gì thế? Một nữ tử chỉ cần ôn nhu và săn sóc không khỏi quákhông phóng khoáng, thế gian nữ tử nào có thể so sánh với nữ tử kia,tuấn lãng phong thần (vẻ đẹp thần thánh) như vậy? Nhận định một nữ tửnhư vậy, còn có người nào có thể lọt vào mắt của hắn được đây?
Liễu Nham biết được ngày mai phải về Liễu phủ, thì vội vàng thu thập tin tức có liên quan và biểu hiện trước kia của nàng ở Liễu phủ. Nàng thử cảitrang giả dạng đến cửa Liễu phủ, nhìn thấy một hạ nhân ra ngoài mua đồ,thì đi theo.
“Vị tỷ tỷ này, ta mời ngươi uống trà như thế nào đây?” Liễu Nham ngăn đón hạ nhân kia.
Liễu Tam quan sát người trước mặt một chút, y phục làm bằng chất liệu khôngtệ, giống như gia đình giàu có đi ra ngoài, nhưng nàng không có ấn tượng gì, cũng không nhận thức.”Tiểu thư, chúng ta không quen biết nhau, tacòn bận mua đồ, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi.”
“Ngươi muốn mua cái gì, ta sai người thay ngươi đi mua. Ta là muốn cầu cạnh tỷ tỷ, muốn dò xét một chút chuyện của Liễu phủ.”
“Tìm hiểu chuyện của Liễu phủ làm cái gì? Ngươi không biết nói chuyện sau lưng chủ tử là điều tối kỵ của hạ nhân sao?”
“Ha ha, tỷ tỷ nói đúng lắm, là ta đường đột. Có điều ta không dối gạt tỷtỷ, ta thích Công tử Hạ phủ, muốn đi cầu hôn, trước tiên muốn tìm hiểusự tình một chút khả năng thành công sẽ càng lớn, biết mình biết ngườimà! Tỷ tỷ cũng hi vọng người hữu tình sẽ thành thân thuộc đúng không?”Khi nói chuyện, Liễu Nham đã dẫn nàng tới tửu lâu (quán rượu) lớn nhấtĐô thành – Tụ Tiên Lâu.
“Xem ra tiểu thư rất thành tâm đấy, ngươi muốn hiểu rõ cái gì đây ?”
“Tỷ tỷ nói cho ta nghe một chút đi thế Hạ phủ gồm có những người nào, họ thích cái gì!”
“Gia chủ của chúng ta là người không khắt khe, chỉ là có chút tham tài, chỉcần sính lễ đầy đủ, chủ tử sẽ không làm khó ngươi. Cửa ải có chút khókhăn là Chính quân, nhưng người lại thích nhất đi lượn ngắm châu báu ởPhượng lâu, nếu có vài món lễ gặp mặt, thì có thể chiếm được hảo cảm của hắn.” Nói như vậy, Chính quân Liễu gia là người tham tiền của ngườirồi, không biết lúc ấy Quân phủ cho hắn bao nhiêu tiền lại để cho hắnthuyết phục Liễu phu nhân đồng ý để Liễu Nham ở rể.
“Liễu gia cóba nam ba nữ. Đại tiểu thư và đại thiếu gia là do Hạ Chính đã qua đờiquân sinh, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Nhị thiếu gia và tiểu thiếu gialà do Chính quân bây giờ sinh. Không biết tiểu thư coi trọng vị nào?”
“Tỷ nói xem.”
“Tiểu thư là muốn mượn ta tìm hiểu người trong lòng của ngươi một chút chứ gì ?” Liễu Nham cười cười xem như là chấp nhận.
“Lúc còn nhỏ Đại tiểu thư bị một cơn bệnh nặng trở nên si ngốc, thời giantrước đã ở rể Quân gia rồi. Việc này không biết là phúc hay là họa, nàng nhất định sẽ bị cái mỹ nhân rắn rết kia của Quân gia hành hạ. Nghe nóingày mai nàng sẽ về phủ thăm người thân, lần sau có còn mạng trở về haykhông còn chưa biết đây. Nhị tiểu thư ưa sống phóng túng, nàng thíchnhất hoa khôi Liên Tích của Túy Hồng lâu, Nhưng rất tiếc người ta bánnghệ không bán thân. Tam tiểu thư nha, giống như Chính quân, có chúttham tài. Nếu như người ngươi thích là đại thiếu gia của chúng ta thìthật có phúc phần, dáng dấp đẹp không cần nói, còn có cầm kỳ thư họakhông gì không giỏi, người giống Hạ Chính quân năm đó như đúc, lấy đạithiếu gia thì không có gì khó khăn rồi, hắn không phải con ruột Chínhquân bây giờ, cho nên Chính quân còn hận không thể đem hắn gả đi thậtxa, còn tính toán đợi hắn vừa thành niên sẽ gả hắn đi đây. Nhị thiếu gia có vẻ hướng nội, may vá và nấu nướng cũng không tệ lắm . Còn Tam thiếugia, ta khuyên ngươi thôi được rồi, tuy nói dung mạo so với Nhị thiếugia xinh đẹp hơn, nhưng là một tiểu bá vương, đều là do bị Chính quânlàm hư.”
“Một lời nói của tỷ tỷ đã giúp ta quá lớn. Như vậy bình thường Đại tiểu thư ở trong nhà làm cái gì?”
“Đại tiểu thư? Nàng tuy rằng ngu dại, lại không điên, thường ngày chỉ ngâyngốc cười hoặc là an tĩnh rúc ở trong góc, không nói lời nào, cũng không tiếp xúc với người bên ngoài.”
Cũng may không có nổi điên, bằng không thì nàng không biết giả bộ như thế nào đây.
“Trong phủ không có người nào thân cận với Đại tiểu thư sao?”
“Phu nhân cũng thương yêu Đại tiểu thư, nhưng người thường xuyên phải rangoài làm ăn buôn bán, không thường ở trong nhà, khi trở về sẽ mang theo chút ít lễ vật cho Đại tiểu thư. Chỉ có phụ thân Đại thiếu gia là người thân cận nhất Đại tiểu thư, Đại tiểu thư mỗi lần bị Chính quân đánh thì sau đó thiếu gia sẽ đi ngăn cản hoặc bị đánh cùng nàng. Ngày Đại tiểuthư xuất giá, Đại thiếu gia cũng khóc đến nỗi ngất đi.”
Vậy thìĐại thiếu gia này là em ruột của chủ thể này rồi, nếu nàng đã tiếp nhậnthân thể này, thì nàng sẽ phụ trách đối với người yêu thương nàng vàngười nàng yêu thương, Liễu Nham âm thầm hạ quyết tâm phải bảo vệ đệ đệcủa nàng thật tốt.
Liễu Nham kín đáo đưa cho Liễu Tam ba mươilượng bạc: “Tiểu thư, cái này không tốt lắm đâu!” Liễu Tam trông thấyngân lượng mặt mày trở lên mừng rỡ.
“Chút lòng thành nhỏ, tỏ chút thành ý, nếu như ta cầu hôn thành công, còn phải mời tỷ tỷ uống ly rượu tạ ơn đã giúp ta làm mối đấy.”
“Ha ha ha, hay lắm.” Liễu Tam áng chừng số ngân lượng, cầm lấy đồ tốt mà Liễu Nham thay nàng mua trở về phủ.
Biết được đại khái tình huống ở Liễu gia, ngày mai đi Liễu gia cũng có chútan tâm. Liễu Nham ngồi ở trong Tụ Tiên Lâu uống trà xong, mới trở vềQuân phủ.
Trời còn chưa sáng, Liễu Nham đã bị Lan Trúc một đến hailần gầm thét đánh thức dậy. Mơ mơ màng màng nàng để Lan Trúc tùy ý mặc y phục và đeo trang sức cho nàng.”Tốt rồi.” Lan Trúc đại công cáo thành.
Liễu Nham cũng dần tỉnh táo, tùy ý nhìn thoáng qua người ở trong gương,người này là mình sao? Nàng cảm thấy bản thân mình rơi vào thùng thuốcnhuộm, toàn bộ bảy sắc cầu vồng đều có mặt! Trên phục màu đỏ thẫm dùngsợi kim tuyến thêu hình hoa Mẫu đơn, bên hông là tiếng va leng keng leng keng của nhiều loại đồ trang sức, Thanh Ngọc này, Bạch Ngọc này, Lưu Ly này… nàng lúc này giống như một người bán hàng rong, chỉ là người bánhàng rong sẽ không có nổi những thứ như này, bởi vì tất cả mọi thứ nàyđều là hàng cực phẩm. Trên đầu nàng thì càng khoa trương hơn, một đốngvàng bạc châu báu đè xuống đến nỗi cổ của nàng sắp gãy.
“Lan Trúc, ngươi muốn tiểu thư ta khi đi ra ngoài sẽ gặp phải cướp sao?”
“Việc này, là do ngày hôm qua thiếu gia có dặn dò là để người ăn mặc sao cótý khí thế cao sang quý phái, đừng để người nhà họ Liễu cảm thấy Quânphủ bạc đãi người.”
“Được rồi, muốn đổi lại một lần nữa cũngkhông kịp rồi, giúp đỡ ta tháo xuống đồ trang sức bên hông, lưu lại khối Bạch Ngọc kia là được rồi. Trên đầu cũng vậy, ngươi để lại cây trâmBạch Ngọc là được.”
Thời điểm Quân Lưu Niên ra đến cửa Quân phủLiễu Nham đã đứng cạnh xe ngựa chờ hắn rồi, hắn chưa từng nhìn thấy nàng mặc y phục diễm lệ như thế, bình thường nàng mặc y phục màu sắc trắngthuần làm nổi bật lên vẻ đẹp không chân thực, cảm giác không dính bụitrần, hôm nay áo bào màu đỏ dùng chỉ vàng thêu hoa Mẫu đơn làm cho nànghừng hực khí khái anh hùng, đẹp đẽ quý giá một cách tự nhiên, tựa hồnàng vốn phải là người chói mắt như thế này.”Công tử, buổi sáng tốtlành.”
“Thời cơ không sai biệt lắm, đi thôi!” Quân Lưu Niên nhàn nhạt phân phó Quân Vũ.
Liễu Nham đưa tay muốn dìu hắn, lại bị hắn tránh đi, giẫm lên đá kê chân đivào xe ngựa, Liễu Nham hậm hực đi theo, một đường im lặng.
Quângia ở Thành Bắc, Liễu gia ở Thành Nam. Xe ngựa đại khái đi nửa canh giờ, ngay khi Liễu Nham cảm thấy eo của nàng bị xóc sắp gãy đến nơi, thìcuối cùng cũng tới Liễu gia. Vừa xuống xe ngựa, cả nhà Liễu gia đã chỉnh tề xếp hàng ở cửa. Hình thức này, so với nghênh đón đại giá HoàngThượng chắc là cũng chỉ như vậy thôi! Liễu phu nhân dẫn đầu tiến lêntrước một bước, ” Con rể Quân, Nham nhi rốt cuộc hai con đã tới!” Nóixong tiến lên kéo tay của Liễu Nham.