Vào một buổi chiều
Trên đường, tôi đang tung tăng vừa đi vừa ăn kem. Bỗng nhiên:
"ẦM"
-Ui za, quỷ tha ma bắt thằng nào tông vào bà, HỪ_ Tôi bực dọc mắng mỏ. Ngước nhìn lên để xem tên "to gan" nào đâm vào mình, tôi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn
-Aiz, em có sao không?_ Tôi hỏi vì đó chỉ là 1 đứa trẻ tầm 13 tuổi là cùng
-Tôi ổn_ Thằng nhóc đó trả lời
-Ừ, thế bye_ Nó nói không sao, vậy là được rồi, bye thôi chứ sao nữa
Tôi vẫn vô tư đi mà không biết, cuộc gặp này sẽ thay đổi cuộc đời của tôi
À, giới thiệu một chút về tôi nhé
Tôi tên Hạ Tuyết Mai, năm nay tôi vừa tròn 18 cái xuân. Tôi thích màu đen, ghét màu hồng. Suốt 18 năm qua chưa có 1 mảnh tình vắt vai (chưa chắc)
Ba mẹ tôi li hôn, mẹ tôi chạy theo tiền cưới 1 chủ tịch giàu có. Từ đó bà từ mặt tôi luôn,thế là tôi sống với một người cha nghiện rượu, ông yêu thương tôi nhưng tật nghiện rượu vẫn không bỏ. Nhất là từ khi vợ bỏ ông chỉ vì quá nghèo, cơm ăn 2 bữa ko đủ.
***ngày hôm sau***
"RENG RENG RENG'_Tiếng chuông báo thức thần thánh vang lên. Tôi lồm cồm bò dậy, vscn xong, tôi bước đến trường
-MAIIIIIII _ Giọng ca oanh vàng của nhỏ bạn thân tôi-Thư
-Thư à, sao chạy hồng hộc như trâu húc zậy?
-Còn không phải bà chạy như đà điểu?_ Nhỏ liếc cháy mặt tôi
-Đi ăn sáng đi _ Tôi đang thầm thương tiếc cái ví của mình
-YEAHHH, mày bao_ Nhỏ hớn hở bao nhiêu tôi đau lòng bấy nhiêu
-Tao hết tiền rùi, mày tha cho tao i, tao năn nỉ á~_Tôi khóc ròng tiếc thương
-Mày...thôi tao bao.Tao quên mất mày...bỏ nghề rồi _ Nhỏ nói mà sao tôi cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối
-Tao...sẽ trở lại_ Tôi nói
-Mày...mày nói thật chứ?_ Nhỏ mắt lấp lánh ngàn vì sao
-Tao...cũng không biết_ Tôi bất lực nói
-Tổ chức vẫn luôn chờ mày, Nữ vương khát máu
-Tao bỏ biệt danh ấy lâu rồi, mày đừng nhắc lại nữa
-Ừm
****Ta là giải phân cách*****
Kết thúc 5 tiết học chán ngắt, tôi khệ nệ vác cái cặp mà bên trong không có sách vở (Tôi tốt nghiệp Harvard rồi, làm sát thủ thì tổ chức sẽ bao hết, bố tôi chỉ nghe tôi nói đã đoạt giải thưởng được đi du học liền ko thương tiếc đá tôi ra khỏi nhà)
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện 1 chiếc xe ôtô thể thao đậu trc mặt tôi. 3 tên to con bước xuống, tôi lướt qua như không thấy. 1 tên nắm tay tôi kéo lại và:
RẮC RẮC...Tiếng xương ròn tan cùng vs sự đau đớn của hắn
-Đây là cái giá phải trả khi động vào người tao_ Tôi nói vs ánh mắt như muốn giết người
2 tên kia có vẻ không biết sợ, lao đầu vào vì nghĩ tôi chỉ là một đứa con gái. Nhưng rất tiếc, tôi không phải là một cô gái bình thường, tôi là NỮ VƯƠNG KHÁT MÁU, lừng lẫy 1 thời.
Và trong 23 giây bọn kia đã....nằm thẳng cẳng dưới đất.
-HỪ, nghĩ sao mà bắt ta, tu luyện trăm kiếp nữa đi_ Tôi đã xả stress xong, về nhà thui
Trong xe, lại 1 người bước ra, và tôi trợn mắt kinh ngạc
Người đó là...ba tôi
-Ba, sao...Thế này là sao?_ Tôi kinh ngạc hỏi
-Nghe ba nói đã.Con nghĩ ba chỉ là một thằng nghiện rượu vô dụng sao?W.O.R là của ta đó
-W.O.R....Là
-Phải, là nơi con tham gia thành sát thủ chứ gì?
-Ba...
-Con giấu papa rất nhiều,pa tha vì pa có lỗi, không cho con tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng hãy vì pa, con...
-Con làm sao_ Tôi vẫn chưa hết sốc
-Con kết với con trai nhà họ Hoàng nhé (Nhóc nhà ta á)
-CÁI GÌ
-Trong lúc nhà ta khó khăn nhất, họ đã giúp chúng ta, ông nội đã hứa vs họ sẽ làm thông gia nhưng đời pa chỉ sinh được toàn con trai nên bây giờ con phải nghe theo thôi, nói gì cũng VÔ ÍCH