Chi Nông Tâm

Chương 70



Chân Duyên Đào nhìn đệ tử có tiến bộ không ít, khiếp sợ trong lòng không phải một chút, một người hơn 20 tuổi mới bắt đầu tập võ, chỉ ngắn ngủi mấy tháng trình độ đã như vậy, tuy nói mình đã nói cho hắn biết, hắn không thể trở thành võ sư hạng nhất, nhưng là thật ra hắn cũng không để ý, người đệ tử này tư chất cùng thân thể căn bản là thiên phú học võ.

Thở dài, Chân Duyên Đào có chút tiếc hận, hắn căn bản không có biện pháp tưởng tượng một nam nhân như vậy nếu là từ nhỏ tập võ, thì trình độ hiện tại sẽ như thế nào? Trước khi tới Ký Thành, hắn thực tế không tình nguyện, trong lòng cũng là cực kỳ không thoải mái, mình vốn là trung thần tiền triều, Tam hoàng tử lại là con trai trưởng, cho nên ở phủ Tam hoàng tử địa vị cũng không phải là thấp, nhưng bởi vì một phong thơ của Trần Văn Thanh, Tam hoàng tử liền để cho mình tới đây dạy một người chỉ mới tiếp xúc võ nghệ ngắn ngủi mấy tháng. Vốn có bất mãn khi gặp được Dương Khang An, sau khi giáo khảo, Chân Duyên Đào tâm tình dễ chịu hơn không ít. Sau nữa lại thấy hắn nhanh chóng tiến bộ, Chân Duyên Đào liền hoàn toàn không có ý kiến. Mình lớn tuổi, Tam hoàng tử an bài như vậy cho mình, không phải là vì tìm một cái đường lui cho mình hay sao?

"Khang An, ngươi vì sao phải tập võ?" Nhớ tới lúc mình vừa mới bắt đầu phát hiện khả năng của hắn, đã từng hỏi qua hắn nguyên nhân tập võ.

Dương Khang An lúc ấy cực kỳ chăm chú nhìn hắn, nói: "Cữu cữu nói ta nếu như không có năng lực, thì không thể bảo vệ nương tử, nương tử ta rất thông mình, nếu không có nương tử, ta cái gì cũng không có, chỉ có chút khí lực, cho nên ta muốn tập võ bảo hộ nàng."

Chân Duyên Đào nhìn bộ dạng không có tiền đồ kia, thật giận đến giơ chân, nhưng là lại không phát ra được, cảm thấy giống như lời Trần Thứ Sử đã nói, để cho hắn ngoại trừ học võ nghệ, còn dạy hắn một chút bản lĩnh xử sự, không thể để cho hắn quá mức thành thật đến mức bị đem đi bán. Trần Thứ Sử hiểu nói đây chính là ngoại sinh nữ tế của mình, chỉ mong hắn có thể đủ chống đỡ cho nhà của mình như vậy đủ rồi.

"Đại trượng phu lo gì không vợ? Có bản lĩnh tốt không phải là nổi danh lập vạn sao?" Chân Duyên Đào thở phì phò hỏi.

Dương Khang An lúc ấy gãi gãi đầu, xấu hổ trả lời: "Ta chỉ muốn nương tử của mình là đủ rồi, Trần ông ngoại nói người không thể quá tham lam, nếu không ông trời sẽ đem những gì mình có đều lấy lại"

Đoạn đối thoại này cùng nói chuyện với nhau, hai bên cũng không có nói cho bất luận kẻ nào, trừ Chân Duyên Đào vốn là có chút tiếc nuối, nhưng sau khi Tử Lan ngày ngày cho người tới đưa cơm, liền dần phai nhạt đi. Một gia đình hạnh phúc quả thật rất khó có được, người ta một thiên kim tiểu thư không có vì giàu có mà vứt bỏ tướng công không xứng với mình, mà tướng công cũng vì có thể hợp với thê tử mà cố gắng, quả thật cũng coi như lương phối rồi.

Một ngày trước sinh thần Thạch Hữu Lương, Dương thị cùng nhau đến nhà Tử Lan, nhìn nữ nhi sắc mặt đỏ thắm, cùng với Dương Khang An khí độ thong dong, vừa lòng mà gật gật đầu.

Trần lão thái gia cùng Trần La thị cũng tới dùng cơm, cộng thêm Dương Khang An cũng thỉnh võ sư phụ của mình - Chân Duyên Đào, cho nên Tử Lan đã sớm có chuẩn bị tốt, Thạch Hữu Lương mang đến lượng lớn rau dưa cùng lương thực.

Bởi vì tới dùng cơm phần lớn là người thân của mình, cho nên Tử Lan cự tuyệt tính toán của Thạch Hữu Lương, ngừng kinh doanh, để Dương thị, Dư thị cùng Dư Hân giúp đỡ mình làm tốt công tác chuẩn bị, sinh nhật của phụ thân, mỗi một món ăn nàng đều muốn tự mình tự động thủ.

Thạch Hữu Lương ở trong thôn xóm là người có tiếng tốt, hơn nữa Thạch Hữu Lương hiện tại cũng coi như là một tiểu địa chủ rồi, nhưng là Dương thị lại phát hiện nhà Dương Khang An so với nhà mình tốt hơn nhiều, mặc dù trong lòng hơi ê ẩm, nhưng là Dương thị cũng hiểu mình bây giờ nên nhận rõ bổn phận, có một số việc không phải bà có thể quản.

Sáng sớm, Tử Lan khó được lúc dậy sớm, nàng tự tay làm mì trường thọ cho Thạch Hữu Lương, chỉ có mỳ trường thọ của Thạch Hữu Lương phía trên mới có hai trái trứng luộc, Thạch Hữu Lương cảm thấy trong lòng phi thường thoải mái.

"Thật không cần giúp một tay sao?" Dương thị cười hỏi. Nghe nói hôm nay Lão Thái Gia cùng lão thái thái phủ thứ sử đều đến, hơn nữa hiện tại sư phụ Dương Khang An lại từ trong phủ hoàng tử tới, bà đã hiểu phủ thứ sử coi trọng Tử Lan tỷ đệ hơn so với những gì họ nghĩ, hai đứa bé tiền đồ căn bản cũng không phải là bà có thể nghĩ tới, nếu là bà có thể sanh con, có lẽ bà còn có thể mong chờ một chút, nhưng là hiện tại bà lại không dám nghĩ như vậy, tướng công bà đã minh xác cảnh cáo, nếu lại có ý đồ gì đó, bà bị hưu là chuyện sớm hay muộn, cho nên bà nhất định phải lấy lòng hai đứa bé.

Tử Lan thấy nụ cười Dương thị còn có chút cứng ngắc, nhưng vẫn đón nhận tấm lòng của bà, ôn hòa mà nói: "Chỉ còn phải nấu cơm. Ngài nếu là muốn giúp một tay, thì giúp ta nấu cơm đi!"

Dương thị gật đầu một cái, liền bắt đầu lấy gạo nấu cơm.

Nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, mặc dù đồ ăn không ít, nhưng là cũng chỉ có hai bàn mà thôi. Mà một bàn cũng chỉ có Mỗ Mỗ, Dương thị cùng bản thân Tử Lan ba người mà thôi. Cũng không phải quá nhiều.

Không tới công phu một canh giờ, Tử Lan cũng đã chuẩn bị xong, những khách nhân cũng đến đông đủ.

"Ngươi cũng ngồi xuống đi, chớ gò bó." Nữ quyến cũng chỉ ba người các nàng, Trần La thị mặc dù không thích Dương thị, nhưng rốt cuộc cũng muốn cho Tử Lan mặt mũi, vì vậy vẫn hòa ái.

Dương thị sau khi ngồi xuống, tay chân khẩn trương, luống cuống, Trần La thị cùng Tử Lan động tác của hai người nước chảy mây trôi, một chút âm thanh cũng không có, dùng đũa tương đối tự nhiên, Dương thị lại liên tiếp phạm sai, hơn nữa thỉnh thoảng dùng cái muỗng đụng phải chén dĩa, thậm chí nhiều lần sẽ lấy nhầm đũa, đem đũa ăn cơm cùng đũa lấy món ăn loạn cả lên, càng thêm tự nhiên phát hiện mình phạm sai, hai người bọn họ cũng không nhìn đến, vì vậy càng ngày càng khẩn trương, sau cũng chỉ ăn hai món ăn trước mặt mình.

Sau khi ăn xong, Trần La thị tùy ý chỉ vài món thức ăn, sau đó nói: "Mấy món ăn này không tệ, quay đầu lại ta gọi đầu bếp nữ đến chỗ cháu học, tiết kiệm một ngày cũng làm được không tư không vị."

"Mấy món ăn này là do Dư mama làm, hôm nay là cháu khoe khoang, muốn tự tay nấu cho bà ăn." Hai ngày nay ở nhà cũng thử nấu ăn, Dư thị đều có giúp một tay, cho nên đều học xong rồi.

Trần La thị tất nhiên vui mừng nhướng mày mà nói: "Đứa bé này, chính là có hiếu tâm." Mặc dù vẫn cảm thấy cái tiểu viện Dương gia này quá mức đơn sơ, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Tử Lan, Trần La thị cũng không tiện nói thêm gì.

"Dương thị, nghe nói trước ngươi thân thể không tốt, hiện tại thế nào, đều tốt rồi hả?" Trần La thị mắt liếc thấy Dương thị, thấy biểu tình Tử Lan, cuối cùng vẫn hỏi.

"Tốt. . . . . . Tốt lắm." Dương thị vội vàng trả lời.

Trần La thị gật đầu một cái, nói: "Nếu tốt lắm, vậy ta liền yên tâm, Tử Lan nha đầu này luôn luôn lo lắng! Có một số việc đã xảy ra cũng đừng suy nghĩ nhiều, hai đứa bé cũng có hiếu tâm, tất nhiên sẽ không uất ức ngươi. Ngày trôi qua chắc chắn càng tốt ."

"Dạ dạ dạ!" Trần La thị khí thế áp đảo, làm Dương thị cuống quít trả lời.

Trong phòng nơi này bởi vì câu nệ Dương thị, cho nên không khí bình thường, nhưng là phía ngoài bàn tiệc thật là vô cùng náo nhiệt, Trần lão thái gia mang đến rượu ngon, Tử Lan thủ nghệ vốn cũng không kém, cộng thêm bỏ nhiều tâm tư, cho nên mọi người ăn được cũng rất vui vẻ, Trần lão thái gia cùng Thạch Hữu Lương còn có Chân Duyên Đào cũng uống có chút nhiều, Thạch Hữu Lương hưng trí vô cùng, đem nữ nhi nữ tế khen một lần, lại không ngừng đối với Trần lão thái gia cùng Trần La thị bày tỏ cảm tạ, cám ơn bọn họ trợ giúp cho mấy đứa bé.

"Ngươi cũng tốt, hai đứa bé có hiếu tâm, hậu phúc ở phía sau!" Trần lão thái gia vui tươi hớn hở nói, ngoại sinh nữ tế đều là người có tình có nghĩa.

Chân Duyên Đào trên mặt cũng nhu hòa không ít, mình tuổi đã cao, cái tuổi này còn có thể gặp phải một kỳ tài luyện võ, mặc dù tuổi có chút lớn, nhưng đến cùng là đứa nhỏ thuần lương, mình cũng coi như được an ủi lúc tuổi già. Hơn nữa tay nghề nàng dâu của đồ đệ thật đúng là không tệ a! Mặc dù Trần lão thái gia cùng Thạch Hữu Lương chỉ là đôi câu vài lời, nhưng là Chân Duyên Đào vẫn biết đây là nàng dâu của đồ đệ tự mình làm .

"Chân sư phụ, ngươi xem hai đứa bé như thế nào?" Thạch Hữu Lương nghe nói Chân Duyên Đào là người có bản lãnh lớn, vì vậy mượn rượu, chỉ vào Thạch Lâm cùng Dương Dật An hỏi.

Chân Duyên Đào ngay từ lúc nghe nói Dương Dật An là đệ đệ của Dương Khang An, xác định qua, thân thể bình thường, luyện võ đối với hắn mà nói chỉ có thể cường thân, luyện không ra cái gì. Thậm chí lúc đến Ký Thành, Trần Văn Thanh cũng để cho hắn xem qua Thạch Lâm, Thạch Lâm có tư chất hơn so Dương Dật An, hơn nữa khỏe mạnh hơn, nhưng là vẫn kém xa so với Dương Khang An. Thạch Hữu Lương hiện tại hỏi đến, Chân Duyên Đào cũng liền thành thật nói ra.

"Cha, cữu cữu để cho ta cùng Dương Dật An học bát cổ, nói về sau thi công danh." Thật ra thì hiện tại Thạch Lâm cùng Dương Dật An cũng đi theo học thị vệ trong phủ thứ sử, cữu cữu nói nhân mạch của hắn phần lớn là Văn Thần, cho nên nếu theo con đường võ học sẽ không thông, hơn nữa với tuổi của hắn cũng học không ra cái gì, lại có tỷ phu có tư chất tốt như vậy. Cơ sở của mình vốn cũng không phải là rất tốt, muốn được cái này sẽ mất cái khác, như vậy sẽ không tốt lắm. Tỷ tỷ nói qua người chỉ có thể chuyên tâm làm một chuyện, lòng tham càng nhiều, ngược lại bắt được càng ít.

Thạch Lâm lời này chính là cự tuyệt rõ rệt, thật ra thì ở phủ thứ sử trước đó, Trần Văn thanh đã nói qua, muốn Thạch Lâm chuyên tâm vào việc học, Chân Duyên Đào cũng ở đấy, cho nên đối với cự tuyệt của Thạch Lâm không có cảm giác gì, ngược lại giúp đỡ phụ họa, nói con đường khoa cử của hắn sẽ có tiền đồ hơn.

Về phần Dương Dật An, đối với hắn mà nói, bây giờ có thể khỏe mạnh mà sống, không cần uống thuốc, không còn là bao vải trong nhà, liên lụy ca ca, còn có thể cùng Thạch Lâm đi học, mặc bộ đồ mới tẩu tẩu làm, thậm chí còn có cơ hội vào thư viện, đã là ước mơ tha thiết rồi, cho nên đối với Chân Duyên Đào nói hắn chính là người bình thường, lòng lại tràn đầy vui mừng.

"Chẳng lẽ tướng công thật là kỳ tài luyện võ?" Nghe được lời phía bên ngoài, Tử Lan ngây ngẩn cả người, nàng vốn cho rằng bản thân dùng hạt sen trong không gian một ngày mấy lần giúp hắn bổ thân thể, thậm chí trong nhà ăn tất cả món ăn cũng bị nàng đổi thành những món có quan hệ với không gian. Nhưng hiện tại xem ra tựa hồ quan hệ cùng bản thân không có lớn như vậy, dù sao Thạch Lâm được mình chăm sóc lâu hơn nhưng không có thành tựu như vậy?

"Tư chất so với người bình thường thì khá hơn chút, nhưng là cũng không thể xưng kỳ tài, hơn nữa sư phụ nói ta luyện quá muộn, chỉ có chăm chỉ cố gắng mới có thể hơi có chút thành tựu." Dương Khang An gãi gãi đầu, nói với Tử Lan.

Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, còn hù nàng giật mình, nàng còn tưởng rằng tướng công mình thật sự có thể chất đặc biệt, có thể lập tức liền trở thành Võ Lâm Cao Thủ đây? Xem ra không đến nỗi khoa trương như mình nghĩ.

"Chân sư phụ, ngươi cũng biết Khang An thiên tính thuần thiện, cho nên tập võ chỉ cầu tự vệ, hơn nữa hắn lớn như vậy mới bắt đầu tập võ, ta thấy không cần phải gấp, không phải sao?" Trần Văn thanh đem Chân Duyên Đào kêu tới thư phòng, thập phần nghiêm túc nói.

Chân Duyên Đào thở dài, nghĩ đến chuyện tình Thạch Hữu Lương thà tình nguyện kiếm ít tiền cũng tiếp tế tên ăn xin, nửa ngày mới gật đầu một cái, người như vậy quá trong sạch, quả thật không thích hợp lục đục đấu đá.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv