Ba năm thỉnh thoảng vào núi, mặc dù không phải là thợ săn thuần thục,cũng có chút thu hoạch.Nhưng bất kể thu hoạch bao nhiêu, Tử Lan cũng xửlí thích đáng dã thú phụ thân mang về.
“Phụ thân nói với Dươngđại ca đừng tặng đồ cho nhà chúng ta nữa, Dương đệ đệ còn phải dựa vàohắn, bán đồ để lấy tiền mua thuốc.” Nhìn thức ăn Dương Khang An đưa tới, Tử Lan rất nhức đầu.
Lúc các nam nhân lên núi săn thú, Tử Lansẽ làm một ngày ba bữa cơm, để Thạch Lâm mang sang cho Dương Dật An,Dương Dật An mặc dù nhỏ tuổi, nhưng Tử Lan biết không thể cho quá nhiều, cho nên lúc Tử Lan nấu cơm, nàng chỉ cho lượng hạt sen rất ít, nhưngchỉ cần như vậy, tinh thần của Dương Dật An cũng tốt lên rất nhiều.
Vì thế khi săn thú về, Dương Khang AN nhìn tinh thần của đệ đệ rất tốt,cũng không ngăn cản Tử Lan đưa cơm cho bọn hắn, mỗi lần hắn liền tặngcon mội cho nhà nàng, mấy lần trước lên núi bắt được hai con heo rừng,trong đó một con là Dương Khang An một mình săn được, cho nên hắn đượcchia nhiều thịt nhất, nhưng hắn lại đem phần lớn mang cho nhà Tử Lan.
Thạch Hữu Lương nhìn con mồi … mà nhức đầu, bình tâm mà nói, thật ra hắnkhông có thiên phú săn thú, cầm những con mồi kia cũng phần lớn là nhờDương Khang An giúp hắn săn được, người khác săn thú còn có thể mua đồcho gia đình, mình đánh con mồi chỉ đủ nhà mình ăn.
Hiện tại hắn lại… thở dài, Thạch Hữu Lương nói với nữ nhi: “Dương Khang An nói,Dương Dật An ăn đồ ngươi nấu thân thể tốt lên rất nhiều, cho nên đây làtạ lễ.”
“Phụ thân, nhà hắn không có nữ nhân, Dương đại ca dù saocũng là nam nhân, nấu đồ ăn có thể ăn sao? Cho nên con chỉ làm thức ănbình thường, chắc chắn là hơn thức ăn Dương đại ca làm, sao lại cần tạlễ.”
Tử Lan không muốn người ngòai hoài nghi, đối với Dương gianàng có thẹn ý, cho nên muốn đền bù, nhưng lại không muốn mang danhtiếng.
Thạch Hữu Lương đồng ý với nữ nhi: “Đúng vậy a. Phụ thâncũng cảm thấy vậy. Đứa nhỏ này mệnh khổ một chút, trước hai ngày Xuân Ny thành thân, trong rừng phụ thân thấy hắn ngẩn người, con nói xem, Hoàng gia cũng quá đáng, năm xưa đòi sống đòi chết định ước với Dương gia, vì thấy Dương gia tốt, mặc dù Xuân Ny nhỏ hơn Dương Khang An tới năm tuổi, cố tình trì hoãn người ta sao?”
“Tính tóan một chút, phụ thân,con đem nhưng thứ này làm đồ ăn, phụ thân đem sang cho Dương gia nhé.”Tử Lan không biết tại sao không muốn nghe tới chuyện của Dương Khang Anvà Xuân Ny, nhưng nàng không tiện thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lạikhông yên tâm về huynh đệ Dương gia, nhưng nàng cũng không thể tổn hạidanh tiếng khuê nữ của nàng, vì vậy phải tìm biện pháp, nhờ phụ thân thì coi như là phụ thân quan tâm huynh đệ Dương gia thôi..
Nhìn đống đồ ăn Thạch Hữu Lương mang sang, Dương Khang An có chút bất đắc dĩ, hắn không muốn thiếu nhân tình người khác, nhưng tựa hồ…
“Hữu Lương thúc, sao thúc lại cầm nhiều đồ sang như vậy?” Hắn làm đồ ăn cũng không ngon, chẳng qua có thể ăn mà thôi, Dương Khang An cũng biết. Chonên dù rất ngượng ngùng, vì đệ đệ hắn mỗi lần hắn đều nhận.
“Được rồi, ngươi cũng gọi ta là thúc, khách khí như vậy làm chi? Nhưng thứnày nhuận tràng, có thể để chỗ nào thông gió, để được lâu, mỗi lần ăn,chưng lên một chút, cắt miếng ra là được. Thịt này băm ra, chuẩn bị chút nước nấu canh, thêm chút muối cùng rau khô ăn cũng ngon. Mặc dù trờilạnh, nhưng cũng không nên để quá lâu.” Thạch Hữu Lương không đế ý tớihắn, nói xong liền rời đi luôn.
Dương Khang An cúi đầu nghĩ thầm, thúc thúc ruột không để ý tới hắn cùng đệ đệ, vị hôn thê từ nhỏ cũng vì vết sẹo trên mặt và đệ đệ ngã bệnh mà từ hôn, những trưởng bối trướckia qua lại giờ cũng không thấy bóng dáng…
“Ca, huynh đừng nghĩnhiều như vậy, Hữu Lương thúc là một người tốt, sau này có cơ hội thìbáo đáp thúc ấy đi.” Dương Dật An an ủi ca ca. Hắn cũng biết hắn liênlụy ca ca, nếu hắn không bị bệnh, phụ thân cũng sẽ không… Mà ca ca cũngsẽ không trở thành như vậy?
Tử Lan đang dọn dẹp phòng bếp, thấy Thạch Hữu Lương trở lại, liền cười nói: “Phụ thân, Dương đại ca nhận sao?”
“Phụ thân để đồ xuống liền đi luôn.” Thạch Hưu Lương cười trả lời.
“Như vậy a.” Kiếp trước là Tử Lan đón nhận đồ Dương Khang An tặng, biết hắnlà một người tốt, thật lòng đối tốt với nàng, kết quả hiện tại trải quatiếp xúc mới biết nam nhân này dù rất đơn giản, nhưng lại mang lòng tựái rất cao, và vô cùng nguyên tắc, bởi vì như thế mà Tử Lan càng cảmthấy đau lòng, không biết kiếp trước một lần một lần lại làm hắn tổnthương.
“Phụ thân, Dương đại ca tuổi cũng không còn nhỏ, hơn nữahắn lại là người cường tráng, mà chưa có ai làm mai cho hắn sao?” Tử Lan tò mò hỏi, thuận tiện lấy ít thổ đậu từ trong bếo ra, đem thổ đậu nướng cho phụ thân.
Thạch Hữu Lương nhận lấy thổ đậu, vừa ăn vừa nói:“Không có? Mặc dù lớn, nhưng trên mặt lại có vết sẹo, nhưng Dương KhangAn lại biết chữ, còn săn thú giỏi, một thân cường tráng, sao có thểkhông ai để ý đây? Chẳng qua là đứa nhỏ này quá nặng tình nghĩa, DươngDật An bị bệnh liên lụy hắn, nhà gái hi vọng Khang An và Dật An ở riêng, sao mà Khang An có thể đồng ý chứ? Hay nói là Khang An lo lắng thê tửsau này sẽ làm khó đệ đệ. Cứ như vậy, hôn sự của Khang An là vấn đề khókhăn a.”
“Dương đại ca là một người tốt.” Tử Lan nghe xong chỉ có thể nói một câu như vậy.
Thạch Hữu Lương lắc đầu một cái, rồi cũng không nói gì nữa, Dương Khang An là người tốt, nhưng bởi vì hắn tốt, hắn sẽ không thể mặc kệ đệ đệ hắn, cho nên mới thành bộ dạng như hiện tại.
Lễ mừng năm mới ở nông thôntương đối đơn giản, mùng sáu tháng Chạp là mừng thọ Thạch gia gia sáumươi lăm tuổi, sau nhiều lần làm thí nghiệm, rốt cuộc Tử Lan cũng chưngthành đào vị đào mừng thọ, chuẩn bị một trăm quả trứng gà, bắt hai congà trống, chuẩn bị một túi ngô lớn, mua một vò rượu, Tử Lan còn tự taylàm hai đôi giày cho Thạch gia gia, bởi vì Tử Lan không làm đáy giày,nên nàng mua đáy dày, liền thành quà mừng thọ. Nhìn lễ mừng thọ chuẩn bị rất tốt, lúc Thạch Hữu Lương trở lại Thạch gia, dọc theo đường đi không ít người hâm mộ nhìn bọn họ.
“Tử Lan, đào mừng thọ này có cả vị đào, làm sao được như vậy?” Thạch nãinãi nghe mọi người than thở đào mừng thọ làm tốt lắm, tiện tay cầm lên,nếm thử một miếng, lập tức vui mừng hỏi cháu gái.
Tử Lan lấy khăn lau tay cho Thạch nãi nãi, mới nói: “Trên đường trở lại không thỏaimái, chưa đi xe ngựa lâu như vậy, cho nên con mệt mỏi. Phụ thân liền mua chút đào cho con, để con không bị ói, con không chịu ăn, lúc chúc thọđào, dứt khoát đem nó nấu nước, sau đó cho thêm chút đường, chưng thànhđào mừng thọ. Thạch nãi nãi nhìn tài nghệ của con không có, sợ bóp không thành quả đào, cho nên tạo vị đào cho hợp với vị ăn.”
“Tử Lanmuội muội, không hổ là người sống ở nhà phú hộ lâu, quả là cơ trí.”Giang Thúy Hoa ôm tiểu nhi tử Thạch Vạn cười nói, nàng hiện tại đã cóhai đứa con trai, đã đứng vững gót chân ở Thạch gia, tự nhiên có quyềnlên tiếng.
“Đem đào mừng thọ Tử Lan chưng cất đi, chớ để bênngòai. Giữ lại tới lễ mừng năm mới.” Thạch nãi nãi tất nhiên hiểu rõ ýđịnh của đại tôn tức, cũng không để ý, chỉ phân phó với hai tôn tức mộtcâu như vậy.
Nhìn nhị đường tẩu Lý Nhị Ny ít nói hơn đại tẩu tử,Tử Lan hiểu đây chính là có hài tử khác với không có hài tử, Lý Nhị Nyđã vào cửa hai năm rưỡi, nhưng đến giờ một hài tử cũng không có, cho dùcha mẹ chồng không lên tiếng, thì Đại cữu mẫu Lý thị cũng nói rất không dễ nghe. Nhị đường tẩu coi như là nhà bà con xa, Đại bá mẫu liền cóthái độ này, ở trước mắt người ngòai cũng không cho nhị đường tẩu mặtmũi, như vậy đối với một gia đình, có hài tử là một chuyện quan trọng.
Thạch gia gia mừng thọ làm lễ lớn, khó có dịp người Thạch gia đông đủ, ngaycả cô cô Tử Lan chưa bao giờ gặp cũng trở về, Tử Lan còn chưa ra mắt côcô này, lúc trở lại, bởi vì cô cô đang mang thai, nên không thể trở lại, hiện tại bé đã sang tháng, Thạch Hữu Lương cũng có cơ hội gặp muộimuội, lúc sinh còn tặng lễ cho đứa nhỏ.
Cô cô Thạch Phương là một người rất sảng khóai, đời trước mặc dù cô cô không gặp Tử Lan, nhưngsau khi Thạch Hữu Lương qua đời, Tử Lan vẫn nhớ, lần này gặp mặt, liềncho Tử Lan và Thạch Lâm mỗi người một bao lì xì, Tử Lan lặng lẽ nhìn, có lẽ hai bao lì xì này chừng một lạng bạc.
“Cô cô, đây là lễ vậtcon tặng Triệu Mỹ muội muội, Liên Hoa tỷ, Hạnh Hoa tỷ, Lê Hoa tỷ, HoaĐào muội muội, con cũng tặng, vẫn chưa gặp được Tiểu Mỹ nuội muội, lúcnày con mới tặng được.”
Tử Lan móc ra một cái châu hoa cuối cùng còn chưa tặng đi, đưa cho Thạch Phương. Thạch Liên Hoa là cháu gái lớnđầu của Thạch gia, lúc trở lại Tử Lan nghe Thạch nãi nãi nói nàng bịbệnh, không thể trở lại, sau đó Hoa Đào giúp nàng đem châu hoa đi tặng.
Hôm nay Thạch Phương thấy trong nhóm nữ nhi , trong đó có Tử Lan đều mangtrên đầu một kiểu châu hoa, liền ỳ bảo nữ nhi nhận lấy, cũng cắm lên đầy nữ nhi, Triệu Mỹ vừa đến nhà bà ngoại đã thấy đường tỷ muội đều có châu hoa rất đẹp, rất hâm mộ, bây giờ thấy trên đầu mình cũng có, sau khicảm tạ Tử Lan, Triệu Mỹ liền tiếp cận Hoa Đào tỷ tỷ gần tuổi nàng nhất.
Đồ ăn hôm nay do Cữu mụ và cô cô cùng làm, không cần bọn tiểu bối Tử Lannhúng tay vào, Tử Lan liền phụ Thạch nãi nãi dọn nhà, thuận tiện nóichuyện phiếm cùng các tỷ muội.
“Ai ui. Tử Lan muội muội nấu đồ ăn đặc biệt ngon, lúc nào tỷ đi, muội cho tỷ một ít mang đi nha?” Tử Lancảm giac tính tình Thạch Liên Hoa mấy đời đều không thay đổi, muội muộicủa nàng Lê Hoa chỉ lười, còn Thạch Liên Hoa không chỉ lười mà còn thamnữa.
Tử Lan cười đùa với tiểu chất tử Thạch Vạn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Liên Hoa tỷ, năm nay muội làm đồ chua có một chút, thậtsự không còn, muội đã đem cách làm nói cho Nhị bá mẫu, nếu không tỷ hỏiNhị bá mẫu, trong nhà còn dư nhiều không?”
“Thật không còn?” Thạch Liên Hoa không tin.