Edit: Trạch Mỗ
Hai vợ chồng Triệu Cường và Hồ Hạnh Nhi ra trận đầu đã báo cáo thắng lợi, làm cho Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi đang áp lực rất lớn coi như là được uống thuốc an thần. Nói thật làm lớn như vậy mọi người trong lòng ai cũng không nắm chắc, đều là không chắc chắn. Số vay mười vạn đồng đặt ở trên đầu, nếu không phải Hồ Quốc Đống là người đàn ông vững vàng, chỉ sợ cũng bị đè cong lưng rồi.
Lại nói năm nay quả thực là một năm nhà họ Hồ vô cùng bận rộn, vừa vào xuân trong nhà liền vội vàng xây dựng nhà xưởng, tranh thủ lúc rảnh rỗi còn phải giúp một nhà Hồ Đào Nhi tổ chức hôn lễ cho đứa cháu ngoại đầu tiên của nhà họ Hồ là Vương Thông. Đợi đến hôn lễ xong lại là nhà máy mới khai trương lại là mời chào đơn đặt hàng, vẫn không có thời gian nghỉ ngơi.
Hai vợ chồng Triệu Cường mỗi ngày chạy xung quanh mời chào đơn đặt hàng, Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi cũng không nhàn rỗi. Năm nay trại chăn lợn tuy rằng đã mở rộng quy mô, nhưng lợn con mới nuôi bây giờ còn chưa xuất chuồng, xa xa không kịp nhu cầu trong nhà xưởng. Đầu tiên đặt trước mặt Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi một vấn đề chính là thu mua lợn sống, cũng may ở nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi lợn, thu mua cũng không khó khăn lắm, chỉ cần đi thêm mấy thôn có thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại. Có điều cũng phải chọn lựa kỹ càng, lỡ như lợn bị bệnh bọn họ không nhìn ra thì hỏng việc.
Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, chung quy bọn họ xông xáo ra được thành tựu, sau này nhu cầu đối với lợn sống số lượng sẽ càng lúc càng lớn, hàng năm chỉ là thu lợn đã là một vấn đề lớn. Hơn nữa bây giờ Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi càng ngày càng bận rộn không thoát ra được. Trong nhà xưởng một chuyện lại một chuyện, trại chăn lợn trong nhà bây giờ căn bản không lo nổi, vẫn là Hồ Đào Nhi trông nom giúp.
Cho nên hôm nay Hồ Quốc Đống bèn thương lượng với Ngô Hồng Nhi, có phải chuyển trực tiếp trại chăn lợn cho một nhà Hồ Đào Nhi hay không. Dù sao nhà mình bây giờ cũng không lo nổi. Đề nghị này của Hồ Quốc Đống Ngô Hồng Nhi cũng tán thành, nhưng nghĩ tới cha chồng trong nhà, cô cười khổ nói: “Chỗ cha chỉ sợ không đồng ý.”
Không phải là không đồng ý, Hồ Lão Đồ đã làm ở đó cả một đời, mới bắt đầu là làm cho nhà nước sau lại là làm cho nhà mình, nhưng ông vẫn chưa từng rời đi. Có thể nói cũng chính là dựa vào nuôi lợn ông mới xây dựng tốt nền móng cho bọn nhỏ trong nhà, bằng không Hồ Quốc Đống cùng Hồ Hạnh Nhi cũng không có khả năng có thành tựu bây giờ.
Những người già đều nhớ tình cũ, tuy rằng cả nhà họ Hồ bây giờ đều đã chuyển đến trấn trên, nhưng Hồ Lão Đồ cách dăm bữa nửa tháng vẫn sẽ đi trại lợn chỏm một chút đấy, nếu ông biết Hồ Quốc Đống có ý tưởng đẩy trại lợn ra ngoài trong lòng nhất định không đồng ý, cho dù người tiếp nhận là con gái ruột của ông cũng giống vậy, chung quy nếu đẩy cho nhà Hồ Đào Nhi, cái trại lợn này là họ Vương không phải họ Hồ rồi.
Hồ Quốc Đống nghe Ngô Hồng Nhi nói như vậy cũng rất nhức đầu, mấy năm nay ông cụ càng thêm gàn bướng, lại còn ngoan cố, muốn thông qua ông ấy phỏng chừng còn khó hơn lên trời. Nhưng cho dù là khó cũng phải thử một chút, hiện tại hắn thật sự là không phân thân ra được, đẩy trại lợn cho Hồ Đào Nhi dù sao vẫn hơn người ngoài.”Chờ lúc mọi người đều ở đây chúng ta nói với cha một chút, nếu như cha đánh anh mà nói còn có thể có người trợ giúp.” Hồ Quốc Đống cười nói.
“Đúng rồi, nếu không để cho chỗ các anh của em cũng nuôi nhiều lợn một chút, xem loại hình thức này bây giờ nhu cầu đối với lợn sống của chúng ta càng lúc càng lớn. Đem tiền này cho người khác kiếm còn không bằng cho người trong nhà.” Hồ Quốc Đống nói. Bản tính của mấy ông anh vợ hắn cũng rất hiểu rõ, vả lại giữa thân thích giúp đỡ lẫn nhau vốn là rất bình thường.
Thật ra Ngô Hồng Nhi cũng sớm đã từng có ý nghĩ này, nhà họ Ngô tuy rằng không xem là khó khăn, nhưng cũng chỉ là gia đình bình thường, có cơ hội kiếm tiền đương nhiên cô không quên được anh em nhà mình. Có điều nhà mình tuy rằng bình thường cũng nuôi lợn, nhưng cũng không có quy mô gì, một năm nuôi hai đầu đã coi như không tệ rồi. Nuôi dưỡng quy mô lớn trong nhà một không có kinh nghiệm hai không có tài lực. Chẳng qua nghĩ đến trại nuôi lợn trong nhà vừa mới nhắc tới, trong lòng Ngô Hồng Nhi bỗng nhiên chợt động, đột nhiên nhớ tới một vụ đọc được ở trong sách mấy ngày hôm trước.
“Anh nói chúng ta như thế này thì thế nào, trại nuôi lợn của chúng ta vẫn khoác tên nhà họ Hồ chúng ta, chỉ là giao quyền quản lý ra, như vậy phỏng chừng cha mình cũng sẽ không có bao nhiêu ý kiến rồi.” Nói xong còn tìm quyển sách mình xem lúc đó ra cho Hồ Quốc Đống xem thử.
Gần đây Hồ Quốc Đống cũng đọc không ít sách, cùng với quy mô nhà máy càng lúc càng lớn, không đọc sách thật không có biện pháp. Bởi vậy hắn vừa đọc cũng cảm thấy không tệ, bọn họ vẫn lo lắng cũng chẳng qua chỉ là Hồ Lão Đồ không nỡ cái trại lợn này họ khác mà thôi, hiện tại trại lợn vẫn là của nhà họ Hồ bọn họ, nhưng công việc bình thường bọn họ hết thảy không quản. Dĩ nhiên lợn sống sau cùng do bọn họ thu mua, điều này cũng không có gì khó khăn, vốn chính là tính toán như vậy.
“Chao ôi, vợ em thật giỏi.” Hồ Quốc Đống hung hăng mà hôn lên mặt Ngô Hồng Nhi một cái, có chút cao hứng nói. Có biện pháp này sẽ không sợ ông cụ trong nhà không đồng ý. Có thể nói một vấn đề khó khăn nhất xem như giải quyết rồi.
“Anh làm gì vậy, cũng không phải ở nhà, lỡ như có người nhìn thấy thì làm sao, thật là càng ngày càng không chú ý rồi.” Ngô Hồng Nhi vội vàng đẩy Hồ Quốc Đống ra nói. Tuy rằng người khác tiến vào sẽ gõ cửa nhưng lỡ như bị người khác nhìn thấy cũng là không tốt.
“Đã là vợ chồng già rồi em còn thẹn thùng cái gì, ở phương nam, tình nhân trẻ hôn nhau ở trước mặt mọi người cũng có đấy.” Giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ, tâm tình Hồ Quốc Đống cũng vô cùng tốt, bèn trêu ghẹo Ngô Hồng Nhi vài câu.
“Tới địa ngục đi, đang nói chuyện đứng đắn với anh đấy, sao lại nói tới lời hoang đường này.” Ngô Hồng Nhi nói. Cô vuốt vuốt tóc, nghiêm túc nói “Đúng rồi, chuyện lần trước anh rể Hai nói mở rộng chủng loại anh cảm thấy thế nào?” Trước đó không lâu lúc bốn người gặp nhau, Triệu Cường nói một ý kiến của mình, anh ta muốn mở rộng chủng loại một chút. Bọn họ đều là bán sản phẩm thịt lợn, nhưng xem từ phản hồi của thị trường, bọn họ hiển nhiên đã mất một bộ phận thị trường. Mặc dù bây giờ điều kiện của mọi người vẫn không tốt lắm, nhưng cũng có không thích ăn thịt lợn mà thích ăn thịt gà. Bởi vậy ý tưởng của Triệu Cường là bọn họ thêm sản phẩm thịt gà.
Phải nói nuôi gà nhanh hơn nuôi lợn, hơn nữa chi phí cũng nhỏ. Mà căn cứ vào chút kinh nghiệm ít ỏi đời sau của Ngô Hồng Nhi, đây cũng là một chỗ rất kiếm được tiền, cái gì mà chân gà kho, đùi gà kho, cổ gà kho, khung gà kho, thậm chí trứng kho, quả thực so với điểm có thể bán trên người lợn cũng nhiều hơn. Hơn nữa cái này cũng rẻ hơn thịt lợn một chút, cũng phù hợp nhu cầu đại chúng hơn. Phải biết rằng đời sau lúc giá hàng tăng cao một quả trứng kho cũng chỉ một đồng. Một đồng khi đó còn không đáng giá bằng một hào bây giờ.
“Trước đây chúng ta cũng chưa từng làm, cũng không biết hiệu quả trên thị trường có tốt không.” Hồ Quốc Đống cũng biết chi phí của sản phẩm thịt gà thấp hơn lợn, hơn nữa thị trường rộng lớn hơn, nhưng tay nghề truyền thống của nhà họ là thịt lợn kho, Hồ Lão Đồ tuy rằng cũng biết kho thịt gà, hương vị cũng không tồi, nhưng rốt cuộc không phải là chính cống nhất.
“Nếu không mình thử xem, trước tiên xem thử hiệu quả thế nào? Thật ra em cảm thấy thịt gà cha mình làm cũng ăn rất ngon. Nhất là cái chân gà kho kia không hề kém cạnh móng lợn kho.” Ngô Hồng Nhi nói, những thứ đó ở đời sau cũng không thấy ăn ngon bao nhiêu, nhưng còn không phải là rất nhiều người mua.
“Được, thử xem đi. Dù sao chúng ta cũng mở rộng quy mô rồi, cũng chỉ là chuyện nuôi thêm một đám gà thôi.” Thật ra lúc Triệu Cường nói Hồ Quốc Đống cũng có chút động lòng. Bây giờ bị Ngô Hồng Nhi khuyến khích một tí đã lập tức đồng ý luôn. Nuôi gà đơn giản, ở nông thôn nhà nào cũng có. Thu trước một chút gà trưởng thành thử xem, nếu hiệu quả tốt, có thể mở trại nuôi gà. Có ví dụ trại lợn ở đây, đến lúc đó để cho tất mấy chị gái hắn làm trại nuôi gà cũng được.
“Vừa tính toán như vậy việc chúng ta cần phải làm thật đúng là nhiều nhỉ. Ngẫm lại cũng mệt đến sợ.” Hồ Quốc Đống lười biếng duỗi duỗi cánh tay ra, cảm thấy cả người mệt cực kỳ. Ngẫm lại hắn đã rất lâu cũng chưa nghỉ ngơi tử tế rồi, kể từ Tết vẫn luôn bận rộn, hiện tại mắt thấy lại sắp vào mùa đông, một năm lại đã qua hơn nửa rồi.
“Chẳng phải vậy, em cũng mệt mỏi ghê gớm, chúng ta chờ lúc nào thời tiết tốt nghỉ ngơi một ngày dẫn người già trẻ con đi ra ngoài chơi một chút đi.” Ngô Hồng Nhi nói. Ngày nào cô cũng bận rộn, đã rất lâu không gần gũi với con cái rồi. Mỗi ngày lúc ra cửa bọn nhỏ còn chưa dậy, về đến nhà bọn nhỏ đều ngủ cả. Tiểu Nha Nha còn nhỏ như vậy, tiếp tục như vậy sẽ xa lạ với cô mất.
Kiếm tiền mặc dù quan trọng, nhưng so sánh với con cái vẫn là kém hơn. Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không làm một nữ cường nhân vì tiền ném con qua một bên. Lại nói Hồ Hạnh Nhi chạy trời nam biển bắc như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân con cái trong nhà đều lớn cả rồi.
“Được, chúng ta cũng nghỉ một ngày.” Hồ Quốc Đống cười nói.”Mấy ngày hôm trước thằng ranh Đản Đản kia không phải la hét muốn đi vườn bách thú gì gì đó trong thành phố sao, chúng ta cũng dẫn bọn họ đi xem một chút. Theo anh trẻ con cũng chính là nghịch ngợm vớ vẩn, đi vườn bách thú cái gì, lợn trong trại lợn của chúng ta còn nhiều hơn nhiều.” Hồ Quốc Đống nói. Tuy rằng trong miệng hắn nói đứa nhỏ nhà mình không tốt, nhưng trên mặt lại mang ý cười. Có thể thấy được cũng là rất thương yêu đứa nhỏ này.
“Anh cứ chiều nó đi, anh quên chuyện mấy ngày hôm trước thằng nhóc này đánh nhau gọi phụ huynh rồi? Lần sau tự anh đi em không đi đâu.” Ngô Hồng Nhi nói. Hồ Quốc Đống chiều con, tuy rằng miệng luôn là nói đứa nhỏ cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng mà lại là xin gì được nấy, đứa nhỏ muốn cái gì cũng cho, hơn nữa có ông bà nội cưng chiều, bởi vậy thằng nhóc này từ nhỏ đã là tiểu bá vương, đi học lại càng đánh nhau không ít, lúc này mới mấy ngày đã gọi phụ huynh mấy lần rồi.
“Bé trai đánh nhau không có gì, ai mà không lớn lên như vậy, theo anh cũng chính là giáo viên trấn trên quá chú ý, ở trong thôn chúng ta đánh nhau hơn nữa cũng không thấy giáo viên tìm đến nhà.” Hồ Quốc Đống nói, hắn thấy bé trai đánh nhau thật không có gì, hắn cũng là đánh nhau từ nhỏ đánh tới lớn.
“Chính là anh cả ngày dạy như vậy, thằng nhóc này mới cả ngày đánh nhau đấy. Sau này anh cũng không thể nói như vậy nữa.” Ngô Hồng Nhi lườm Hồ Quốc Đống một cái sau đó nói.
Vốn mọi nhà đều là cha nghiêm mẹ hiền, Quốc Đống tuy rằng bề ngoài trông rất nghiêm khắc, trông cũng rất có lực chấn nhiếp với bọn nhỏ. Mới bắt đầu bọn nhỏ đều còn rất sợ hắn, nhưng thời gian dài cũng đều phát hiện bản chất của hắn nên chẳng ai sợ hắn nữa. Đáng thương Ngô Hồng Nhi vốn là người mẹ hiền, nhưng cũng không thể không gánh vác trọng trách ‘người mẹ nghiêm khắc’.