Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Chương 35: Bên trong là cái gì?



Viêm Cảnh Hi ưỡn ẹo thân thể kháng nghị.

Nhưng phát hiện, xoay như vậy, mỗi một lần xoay lại ma sát qua quần áo ngủ mềm mại của anh, thậm chí cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh truyền vào da thịt của cô.

Cô không giống như giãy giụa, càng giống như nghênh đón.

Rất nhanh cảm giác được thân thể anh biến hóa rõ ràng nhất.

Viêm Cảnh Hi cả kinh tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Bàn tay anh theo lưng của cô đi xuống, dịu dàng ôm chặt vòng eo của cô, càng ôm sát thân thể cô vào ngực mình.

Nơi nào đó chưa khai phá cách lớp quần đụng phải cái kia.

Một loại cảm giác trước nay chưa từng có như dòng điện nhanh chóng lẻn lỏi vào trong mạch máu của cô.

Tay phải Lục Mộc Kình nâng cằm của cô lên, ánh mắt mê mị nhìn xuống cô, giống như tiếng ca của mỹ nhân ngư đầy mê hoặc, gợn sóng, trong suốt rực rỡ, thanh tuyến dịu dàng lại khàn khàn hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Viêm Cảnh Hi lắc đầu, khẩn trương lại sợ hãi, cổ họng như bị cái gì chặn lại, chỉ có thể dùng hành động bày tỏ suy nghĩ của mình.

Lục Mộc Kình giương lên nụ cười cưng chiều, bàn tay trái tiếp tục đi xuống, áp vào người đứng phía trước người anh, ánh mắt càng phát ra mê mị: "Thật không cảm giác được sao? Tôi lại cảm giác được "nó" đụng tới cô, hay là cô hi vọng "nó" đi ra đụng vào cô."

Viêm Cảnh Hi rất sốt ruột, khụ một tiếng, hơi thở rốt cuộc phá tan trong cổ họng, nói: "Không có, tôi không có ý đó, thật sự có ma mà!"

Lục Mộc Kình nhìn mặt cô đỏ như trái táo, đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng, đặc biệt, trong mắt cô lúc này không tự chủ được toát ra sự nũng nịu, đôi mắt anh sâu hơn một chút như hắc diệu thạch, khóa lấy cô, lại lần nữa tà mị nhìn về phía môi của cô, dịu dàng nói: "Có ma cũng cần không mặc quần áo chạy ra ngoài."

Viêm Cảnh Hi: "..."

"Tôi đang tắm!" Cô chột dạ giải thích, chính mình cũng cảm thấy câu giải thích này tốt đến không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì tắm, cũng có thể vây quanh khăn tắm chạy ra ngoài.

Cô hết đường chối cãi.

Lục Mộc Kình giương lên khóe miệng, hiển nhiên không tin, đảo qua trước vẻ lo lắng, vui mừng nói: "Cô muốn trực tiếp nói với tôi cũng được, không cần làm ra nhiều chuyện như vậy! Tôi là một người đàn ông bình thường! Cô có nhu cầu, tôi sẽ thỏa mãn cô."

Cái gì gọi là cô có nhu cầu, anh nhất định sẽ thỏa mãn cô!

Không phải, chẳng lẽ là người phụ nữ nào có nhu cầu, anh cũng đều sẽ thỏa mãn cô ta?

Hay là chỉ nhằm vào cô?

Trong đầu Viêm Cảnh Hi phân không rõ ý của anh, cũng không muốn phân rõ, nói: "Tôi không có nhu cầu, Lục Mộc Kình, tôi không lừa anh."

Lục Mộc Kình cười khẽ, vô cùng dịu dàng cưng chiều, trong ánh mắt cũng phát ra ánh sáng nhu hòa, chắc chắn nói: "Không có nhu cầu còn ôm tôi chặt như vậy?"

Viêm Cảnh Hi ngây người dừng lại, tất cả chỉ là vô tình mà thôi. Cô trợn tròn mắt, mím môi, bình tĩnh khóa lấy anh.

Cô còn có cách nào khác sao?

Nếu không phải là cô ôm chặt như thế này, anh đã có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể của cô rồi, đến lúc đó, càng không thể vãn hồi.

Cô vẫn là nhảy vào ôm ngực anh, dù cho bị cưỡng bức cũng không có ai tin cô không tự nguyện, huống hồ, đối phương còn là Lục Mộc Kình, người đàn ông như vậy có bao nhiêu phụ nữ muốn xếp hàng chờ được lọt mắt xanh a!

Lần này cô chết chắc.

Lục Mộc Kình thấy cô liếc nhìn đôi mắt mình, ủy khuất, lên án, khó mở miệng, lúng túng, xấu hổ, và không biết phải làm sao, khẩn cầu, các loại cảm xúc hỗn loạn đan vào nhau, tạo thành một yêu tinh sinh động như bây giờ.

Cô không nói lời nào, trái lại khiến anh cảm thấy rất nhiều lời.

"Thật sự có ma?" Lục Mộc Kình dịu dàng hỏi.

Viêm Cảnh Hi gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

"Trước tiên cô buông tôi ra." Lục Mộc Kình dịu dàng nói.

Viêm Cảnh Hi lắc đầu, buông anh ra không phải sẽ bị thấy hết sao?

Đàn ông đều là động vật bằng mắt, nếu như lý trí anh không khống chế tốt, năng lực phản kháng cô cũng không có.

Lục Mộc Kình khẽ cười: "Nếu như cô không buông tôi ra, làm sao tôi có thể đi giúp cô xem ma ở đâu, hay là..."

Lục Mộc Kình dừng một chút, ánh mắt lại lần nữa trở nên mê mị, khóa lấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, nói giọng khàn khàn: "Chúng ta không đi xem nữa, trực tiếp làm."

Viêm Cảnh Hi lập tức lắc đầu, buông tay, buông anh ra, ở trước người anh ngồi xổm xuống, hai tay khoanh trước ngực, che khuất nơi cần che, chuyển bước, tựa trên vách tường.

Như là một con mèo nhỏ đáng thương, đôi mắt cụp xuống, sắc mặt ửng đỏ, lông mi khẽ run, mắt không dám nhìn Lục Mộc Kình.

Từ trên cao nhìn xuống như vậy, khiến Lục Mộc Kình liếc mắt liền thấy của đầu gối của cô, vừa đỏ lại vừa sưng, đáy mắt lại lần nữa căng thẳng.

Anh ngồi xổm xuống trước mắt của cô.

Viêm Cảnh Hi khẩn trương co mình lại.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng đè xung quanh đầu gối của cô, trong mắt xẹt qua một tia không thể tưởng tượng nổi, khóa lấy khuôn mặt hồng hào của Viêm Cảnh Hi, thương tiếc hỏi: "Cô ở bên trong đánh nhau với ma?"

"Tối quá, tôi nhìn không thấy, lúc chạy ra đụng trúng." Viêm Cảnh Hi nói, chính mình cũng cảm thấy ngại ngùng.

Lục Mộc Kình: "..."

"Cô đợi một chút." Anh đứng dậy, đi tới bên trong phòng của cô, đẩy cửa ra, nhìn thấy khăn tắm của cô nằm ở cửa, cùng với cái bàn bị đụng ngã trái ngã phải.

Lục Mộc Kình hoài nghi nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, ánh mắt thâm thúy.

Viêm Cảnh Hi cẩn thận nhìn Lục Mộc Kình, nhưng trong mắt của anh rất bình thản, không giống như là nhìn thấy ma.

"Không thấy gì sao?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lục Mộc Kình lắc đầu, đi vào, nhặt khăn tắm trên mặt đất lên để trên bàn, từ trong tủ của cô cầm một chiếc váy ngủ bằng bông rộng thùng thình đi ra, đưa cho cô, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô, suy nghĩ một chút, ánh mắt sâu thẳm, lại ý vị thâm trường, tựa hồ còn có một chút giọng điệu cưng chiều, nói: "Tôi ở bên trong không nhìn thấy cái gì cả, nếu như cô cảm thấy sợ hãi thì ngủ với tôi!"

Ngủ với anh?!!!

Cô còn có thể hoàn chỉnh đi ra không?!!

Viêm Cảnh Hi nhận lấy váy ngủ che trên bờ vai, bọc cả người mình vào bên trong, cúi thấp đầu, chưa có trả lời lại câu hỏi của anh.

Lục Mộc Kình như nhìn ra sự lo lắng của cô, nói: "Hôm nay cô bị thương, tôi sẽ không chạm vào cô."

Đôi mắt xinh đẹp của Viêm Cảnh Hi liếc về phía Lục Mộc Kình, tự hỏi.

Anh cũng nhìn thẳng cô, chính trực, thẳng thắn, kiêu ngạo.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như anh thực sự muốn chạm vào cô, vừa nãy cũng đã chạm vào rồi, ở đây hẻo lánh như thế, cô có la rách cổ họng cũng sẽ không ai đến.

Mặc dù anh nguy hiểm, tà mị, thỉnh thoảng còn không đứng đắn với cô, thế nhưng, ít nhất anh được giáo dục rất tốt cũng rất có địa vị, sẽ không cưỡng bức cô.

Trong lúc Viêm Cảnh Hi do dự, nhìn thấy Lục Mộc Kình xoay người, cô sốt ruột cầm bàn tay của anh.

Nhiệt độ theo bàn tay của anh truyền đến lòng bàn tay của cô.

Viêm Cảnh Hi mặt đỏ mở miệng nói: "Tôi qua phòng anh."

Lục Mộc Kình ý vị thâm trường nhìn cô, đáy mắt tối đen, rất giống vũ trụ rộng lớn, hình như còn mang theo ý cười mơ hồ, nói: "Tôi xuống lầu một lấy thuốc cho cô, vừa lúc hôm nay có thể sử dụng cho cô."

Viêm Cảnh Hi thấy anh muốn đi, sốt ruột lấy quần áo che trước ngực, đứng lên, nói: "Tôi với anh cùng đi."

Lục Mộc Kình cô từ trên xuống dưới một cái, ánh mắt mê mị, khẽ cười: "Cô cứ như vậy đi với tôi sao?"

Anh buông tay nhỏ bé của cô ra, nói: "Ngoan, 20 giây sẽ quay lại, nếu như cô sợ thì ở chỗ này chờ một chút."

"Vậy, có thể giúp tôi quay lại trong phòng tôi lấy..." Viêm Cảnh Hi ngượng ngùng cắn cắn môi, nói tiếp: "Áo lót, quần lót, ở ngăn kéo trong tủ."

"Đợi chút!" Lục Mộc Kình biểu tình bình thản, không để cho cô khó xử.

Anh lại lần nữa bước vào phòng của cô, mở ngăn kéo tủ, nhìn thấy cô xếp quần lót thật chỉnh tề, có màu trắng, màu đen, hồng nhạt, linh lung xinh xắn, chỉ là hình tam giác bình thường, anh nhìn thấy, nhiệt khí trong máu tăng rất nhanh, cuồn cuộn, kêu gào.

Chỗ đó cũng trướng có chút đau.

Lục Mộc Kình nhíu mày, là anh đã lâu rồi không có phụ nữ sao?

Cho nên, cảm giác đối với cô mới mãnh liệt như vậy.

Lục Mộc Kình chọn một chiếc màu trắng, vật mềm mại trong tay của anh, anh thậm chí nghĩ đến nó dính sát cô, khiến anh có loại xúc động muốn chiếm đoạt.

Lục Mộc Kình đi ra ngoài, nhíu chặt chân mày, trong mắt nhiều thêm một tầng huyễn màu.

Anh có một loại dự cảm, tối hôm nay sẽ là một buổi tối khó trải qua nhất trong cuộc đời anh.

Anh đưa quần áo cho cô, trầm giọng nói một câu: "Tôi đi lấy thuốc."

Thừa dịp Lục Mộc Kình đi xuống dưới lầu lấy thuốc trong một phút đồng hồ, Viêm Cảnh Hi cấp tốc mặc đồ, sau khi mặc quần áo vào, cũng không còn bối rối như trước.

Lục Mộc Kình tự phụ đi lên lầu.

Viêm Cảnh Hi nghĩ đến một màn ôm nhau vừa rồi của bọn họ, không muốn Lục Mộc Kình hiểu lầm, nói: "Thầy, vừa nãy thật sự là tôi đụng phải tay của ma, tôi rất chắc chắn, tay cô ta để ngay trên tủ đầu giường, trên tủ đầu giường của tôi trừ điện thoại di động cái gì cũng không có để, hơn nữa, anh không cảm thấy đột nhiên bị cúp điện mà không báo trước, đều rất quái dị sao?"

Lục Mộc Kình híp mắt liếc nhìn cô, không hiểu hỏi một câu, "Cô vừa gọi tôi là gì?"

"Thầy." Anh nói sang chuyện khác quá nhanh, cô có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ ba giây, trở lại.

"Trước đó?" Lục Mộc Kình hỏi.

Viêm Cảnh Hi chớp chớp mắt, dựa theo suy nghĩ trong đầu nói: "Lục tiên sinh."

Ánh mắt Lục Mộc Kình ảm đạm một ít, khóe miệng cười nhạo một tiếng, tay gõ một cái ở đầu của cô: "Bên trong này rốt cuộc là cái gì? Chú ý nhiều như vậy."

Viêm Cảnh Hi không hiểu rõ anh có ý gì, anh đưa tay, đẩy cánh cửa kia ra, liếc xéo cô nói: "Trước vào đi, ngồi ở trên sô pha. Tôi bôi thuốc cho cô."

Viêm Cảnh Hi nhìn chung quanh một vòng, phòng của anh ngăn nắp sạch sẽ, mặc dù anh cũng chỉ vừa mới chuyển đến một ngày, thế nhưng bên trong có hơi thở mát lạnh đặc biệt trên người Lục Mộc Kình.

Bày biện rất có phẩm vị, tinh xảo, hoàn mỹ.

Trong tủ thủy tinh có rất nhiều mô hình kiến trúc, cũng có rất nhiều sách.

Ở đầu giường của anh còn để cuốn sách thật dày.

Viêm Cảnh Hi không ngờ Lục Mộc Kình lại hiếu học như vậy.

Cô ngồi xuống ở trên sô pha.

Lục Mộc Kình ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay đổ thuốc, nhẹ nhàng xoa đầu gối bị thương của cô.

Một luồng cảm giác thật nóng theo da thịt của cô truyền thẳng vào máu của cô.

Anh rất dịu dàng, được ánh đèn điểm xuyết khiến anh cũng có thêm mấy phần ôn nhu.

Viêm Cảnh Hi nhìn dung nhan tuấn tú của anh lúc này.

Vương Triển Nghệ nói anh rất chiều phụ nữ, thậm chí vì một người phụ nữ đến cả Lục gia cũng không muốn.

Rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì đã xuất hiện trong thời niên thiếu khinh cuồng của anh?

Bây giờ người phụ nữ kia đâu? Đi nơi nào? Bọn họ vì chuyện gì mà xa nhau?

Lục Mộc Kình ngẩng đầu, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, anh rất cao, ngồi xổm, khi ngước mắt không sai biệt lắm cùng tầm mắt của cô nhìn thẳng, giương lên nụ cười: "Nếu như cô lại nhìn tôi như thế, tôi sợ tôi sẽ không nhịn được. Nếu như cô không muốn chịu đựng, vậy tôi nhất định sẽ rất cẩn thận tránh đầu gối của cô."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv