Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 2 - Chương 40: Thiếu chủ ngốc nghếch không biết võ



【 Chắc thiếu chủ trên đường hành hiệp trượng nghĩa gặp phải cô gái ngốc nghếch này, không đành lòng nhìn cô ta bị bắt nạt đành chịu đựng tiếng xấu đưa cô ta về phủ, còn muốn cưới cô ta. Thật không hổ là hiệp nghĩa can đảm! 】

Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

Có người đang chạm vào tôi.

Không, đúng ra là đang lau mặt cho tôi, hơn nữa còn rất mạnh tay. Vừa lau vừa to tiếng phàn nàn: “Trời ơi! Sao lại có người bẩn thế này!”

Một giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ: “Nhỏ tiếng chút, để cô ấy ngủ một lát, chảy nhiều máu vậy mà.”

“Chậc chậc, cô xem tay cô ta này, còn có sẹo! Sẹo đấy! Cô đã bao giờ gặp cô gái nào không để ý đến mình như thế này chưa? Còn nắm chặt kiếm không chịu buông!”

“Này, nhẹ thôi.”

“Cái cô công chúa Ba Như Lục Thụy lần trước cũng không đến mức này! Ta không thèm quan tâm cô ta là nữ hiệp hay là gì, là con gái thì nên có dáng vẻ của con gái! Sao thiếu chủ có thể đưa người thế này về chứ!”

“Được rồi, cô đừng nói nữa, thiếu chủ dặn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận.”

“Ôi không muốn không muốn, ta không nhìn nổi nữa đâu, đau mắt quá. Lát nữa cô lau cho cô ta đi!”

Tôi đang nghe hăng say, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay cởi quần áo của tôi ra! Tôi lập tức thấy mình không thể im lặng được nữa rồi.

Mở choàng mắt ra, lập tức nhìn thấy trước mặt là cái đầu có hai búi tròn tròn, hai đôi mắt đen lúng liếng không chớp nhìn chằm chằm vào tôi. Cô gái mặc áo xanh đứng bên trái buồn bực nói: “Sao lại tỉnh sớm vậy?! Không phải đã đốt hương an thần rồi sao?”

Cô gái bên phải lườm cô ta một cái, dịu dàng nói với tôi: “Cô nương, đừng sợ, chỗ này là quý phủ của thiếu chủ, thiếu chủ sai chúng ta chăm sóc cho cô.”

Thiếu chủ?

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng đẩy ra. Hóa ra là công tử che mặt bị tôi bắt cóc, vẫn mặc bộ đồ đen, mặt che khăn lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

. . . . . . Ban ngày ban mặt anh đang cosplay ninja hay là Tôn Tường Minh nhiều năm sau?

Anh ta có vẻ có chút bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, cô tỉnh rồi?”

Tôi không nói gì, vẫn không yên lặng nhìn anh ta, tay trái lặng lẽ đẩy thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Người này vốn tới để giết tôi, sau khi tôi hôn mê đáng lý anh ta nên ra tay, sao lại nổi lòng tốt cứu tôi về làm gì? Hơn nữa nhìn cách trang trí trong căn nhà này và xưng hô của tỳ nữ với anh ta, người này không phú cũng quý. . . . .

Không đơn giản, không đơn giản, không đơn giản. Không biết vì sao, tuy cách lớp mạng che mặt mà tôi vẫn cảm thấy anh ta cười như hoa mùa xuân động dục, thật là kỳ lạ.

“Cô. . . . . . Cô mau cởi áo đi.” Người đàn ông che mặt thành khẩn nói với tôi.

Khóe miệng tôi giật giật, nhanh chóng lấy tay che đi, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Ta, ta, ta định nói cô nhanh băng vết thương lại đi, đến khi chảy máu rồi lại đau. Hơn nữa tôi đưa cô về theo đường thủy, vết thương ngấm nước, sợ sẽ sốt mất.”

Anh ta vừa dứt lời tôi lập tức cảm thấy choáng váng, như có cả đống sao nhảy trước mắt. Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo có thể sánh với đồ cổ được đào lên trên người, lại nghi ngờ nhìn anh ta.

“Ta không quen đám người muốn giết cô đâu.” Anh ta vội vàng giải thích, sự hoảng hốt trong mắt không giống giả vờ, “Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đường núi kia thôi, cô đừng hiểu lầm, bình thường ta cũng mặc thế này. . . . . .”

Tình cờ đi ngang qua, mặc bộ đồ đen bị ngộ nhận thành sát thủ?

Tôi nửa tin nửa ngờ, đẩy kiếm về vỏ. Cúi đầu nhìn thì lại ngẩn người. Một cảm xúc không nói nổi vây quanh tôi, vừa chua xót, lại vừa ấm áp.

Trong tay tôi, chính là thanh đoản kiếm màu xanh nhạt bất ly thân của Đỗ Phương.

Anh ta trao bội kiếm của anh ta cho tôi.

————

Đến khi vết thương của tôi khỏi hẳn đã là chuyện của hai mươi ngày sau.

Hai mươi ngày qua quả thật là sống trong địa ngục, cô tỳ nữ hung dữ tên Lục Nhi khoa chân múa tay châm chọc khiêu khích tôi, còn bôi đủ loại thuốc mỡ kỳ lạ lên tay chân tôi, tôi sặc mùi ho khan. Nhưng dưới dâm uy của cô ta, tôi bị thương không thể không cắn răng chịu đựng.

Cũng may, sắp hết khổ rồi. Khi người đàn ông che mặt đến thăm tôi, tôi vừa mặc xong quần áo, Lục Nhi đang chải đầu cho tôi, như sắp kéo hết da đầu tôi xuống.

“Lục Nhi, quần áo sao lại nhiều lớp vậy, thật là phiền phức. Hơn nữa tay áo to quá, vén lên nhiều lúc không tiện.”

“Lục Nhi, cô có thể cho tôi cái đai lưng to hơn được không, mảnh thế này tôi không dắt kiếm được, còn đống túi hương ngọc bội này cứ kêu leng keng suốt, tôi có phải là chuông gió đâu. . . . . .”

“Lục Nhi, giày không thoải mái, đế giày mỏng thế này, đau chân chết mất.”

Lục Nhi chỉ dùng một câu đẩy lùi tất cả phàn nàn của tôi về: “Đẹp thế này còn gì, quen là được thôi.”

. . . . . . Có đẹp hay không tôi không quan tâm, nhưng bộ quần áo này chí ít cũng có ba bốn lớp, tôi chỉ biết nếu tiếp tục thế này tôi không bị chết ngạt thì cũng bí đến nổi mẩn thôi.

Tôi đè vai quay quay cánh tay, lại dùng sức phẩy gió. Lục Nhi túm chặt tóc tôi, quát to: “Cô đừng có xoay lung tung! Con gái là phải dịu dàng ý tứ, nếu không sẽ không có ai thích đâu, biết không!”

“Tôi cũng không phải vàng, cần mọi người thích tôi làm gì.” Tôi bĩu môi, rất nghiêm túc quay đầu nhìn cô ấy, “Cô cho tôi mặc thế này, sao tôi đánh nhau được nữa? !”

“Cô. . . . . . Thật đúng là chưa thấy cô gái nào như cô. Cô nói xem, võ công và dung mạo, cái nào quan trọng?”

“Đương nhiên là võ công. Dung mạo không thể làm cơm ăn, nhưng võ công tốt có thể cướp dân nữ.” Tôi nghiêm túc trả lời.

Tay Lục Nhi đang chải tóc cho tôi run lên, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông che mặt đang khoanh tay đứng dựa cửa, cô ta bất lực nói: “Thiếu chủ, ngài mau nói với cô ấy đi, không phải cô ấy là đồ ngốc đấy chứ?”

Tôi thấy vậy, cũng dắt váy run rẩy đứng lên. “Tiểu Hắc, tôi có thể không mặc bộ quần áo này không? Bộ này chật quá, tôi khó chịu. . . . . .”

Người đàn ông che mặt không nói, chỉ yên lặng nhìn tôi, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên. Thấy tôi nghẹn lời nhìn anh ta, anh ta cười nói: “Đẹp mà.”

Tôi hoàn toàn không dịu dàng ý tứ trợn trừng mắt. Tôi tự biết Dương Quách tôi xưa nay đều vô duyên với chữ “Đẹp”. Mấy năm qua đã quen mặc đồ nam, bình thường cũng rất ít soi gương, chỉ có khi ngủ dậy mới vẽ lung tung lên lông mày để ngụy trang. Chỉ là thay đổi quần áo thôi, có thể biến thành thiên tiên sao?

Anh ta đi tới, ấn tôi về lại ghế, lấy lược từ trong tay tỳ nữ.

“Cô đã cập kê rồi đúng không. Buộc tóc không hợp với bộ váy này đâu. Phải búi tóc, Ừ. . . . . . Thêm một cái đuôi én nữa đi.” Anh ta chậm rãi nói, thuần thục búi tóc trên đầu tôi. Không đến một lát đã vừa lòng vỗ nhẹ.

“Xong rồi.”

Anh ta cầm gương đồng, giơ lên trước mặt tôi. Lục Nhi ở bên cười nói:

“Tay nghề của thiếu chủ càng ngày càng xuất chúng rồi.”

Người phía sau không trả lời, ánh mắt không rời khỏi tôi khắc nào, chăm chú và nghiêm túc nhìn.

Hồi lâu sau, anh ta mới nói: “Cô nương dáng vẻ châu sáng ngọc trong, xinh đẹp động lòng người. Có thể nói mi như lông chim trả, đôi mắt như quả hạnh, eo thon như bó, răng đều tăm tắp. Nụ cười tự nhiên. . . . . .”

Tôi xin, người có học xuất khẩu thành thơ! Xin quỳ.

“. . . . . . Chẳng qua, so với Dương Phượng, không giống, không giống.” Tay anh ta nhẹ nhàng chỉ vào gương, “Phượng tiểu thư không có đôi mắt đầy sức sống như vậy.”

Tôi quay đầu nhìn người trong gương. Cô gái trong đó có vầng trán cao, mái tóc dài rối tung đã được chải thành búi tóc chỉnh tề đoan trang, mặc dù không có keo xịt tóc cố định nhưng vẫn khít chặt. Váy màu vàng đỏ, tay áo dài mềm mại, lộng lẫy hoa mỹ, thanh nhã xuất trần.

Gương mặt đó lại giống Dương Phượng mấy phần.

Tôi đã trưởng thành rồi? Hay là. . . . . Phúc lợi xuyên không mở ra kỹ năng cấp thần? Tôi khó tin sờ mặt mình, ôm, lại nhéo nhéo, cho đến khi người trong gương đau nhíu mày.

“Anh rốt cuộc là ai?” Tôi xoay người, yên lặng nhìn người đàn ông phía sau.

Tôi không phải là đồ ngốc. Con gái tể tướng năm nay vừa mới cập kê, trước đây rất ít khi xuất hiện trước người ngoài. Người biết được dung mạo của cô ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tôi tin người trước mắt chưa từng tham gia kén rể, vậy thì. . . . . .

Gương mặt của người đàn ông che mặt cách tôi rất gần, có thể đếm được lông mi như cánh quạt của anh ta. Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Tôi như quay lại khoảng thời gian rất lâu trước kia. Khi đó, cũng có một người dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi từng đã cho rằng tôi yêu anh ta, anh ta sẽ là tất cả của tôi.

“Tại hạ Tra Chí Cực. Có thể thỉnh giáo tục danh của cô nương không?”

Gương đồng trong tay tôi rơi xuống đất.

Người đàn ông che mặt nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Tên tôi là Máy ép trái cây.”

Tôi muốn cười, nhưng nước mắt lại rơm rớm.

————

Ảo tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn nhẫn.

Cái ngày Tra Chí Cực nói thân phận của anh ta cho tôi có thể nói là gà bay chó sủa. Trong tiếng kêu sợ hãi của Lục Nhi, anh ta trợn mắt há mồm nhìn tôi kéo khăn lụa mỏng trên mặt anh ta xuống, sau đấy ngơ ngác nhìn anh ta vừa khóc vừa cười.

Ngay khi tôi đắm chìm trong cảm xúc cửu biệt trùng phùng khó kiềm chế được, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng cãi nhau. Nghe loáng thoáng có người nói

“Cuối cùng lão gia cũng về thành rồi.” “Đi đường mệt nhọc, nhanh đi chuẩn bị nước ấm” “Cực Nhi đâu?” . . . . . .

Sắc mặt Tra Chí Cực trầm xuống. “Nguy rồi, cha ta đã về. Đi mau!”

Còn chưa chờ tôi hỏi, anh ta đã nắm lấy vai tôi kéo đi. Vừa chạy vừa giải thích: “Chúng ta đi tìm sư phụ ta! Nhỡ bị cha ta biết thì không đi được đâu!”

Tôi chẳng hiểu gì, nhưng thấy anh ta kích động, mặt cũng không thèm che, cũng biết là chuyện không nhỏ.

Sư phụ của anh ta, là Lâm Thiên Nam sao? Trong lòng tôi có chút chờ mong.

Lúc này phần lớn người trong phủ đều ra sảnh trước nghênh đón lão gia, mà anh ta biết rõ đường hộ vệ đi tuần tra, dẫn tôi tránh trái tránh phải, tránh một đám thị vệ, chạy vội tới một hồ nước. Tốc độ rất nhanh, thân thủ nhanh nhẹn, tham gia chạy vượt rào 100 mét chắc chắn có thể vượt qua người Jamaica.

Sau khi chạy qua hồ là tường, có thể ra khỏi phủ rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, con đường phía trước bỗng xuất hiện mấy tỳ nữ.

Tra Chí Cực rụt cổ về như hươu cao cổ, kéo tôi trốn sau bụi cây, lại lén vạch ra một cái khe giữa đống lá cây, châu đầu đi điều tra tình hình địch.

“. . . . . . Lão gia muốn gặp thiếu chủ, nhanh đi mời.”

“Thiếu chủ đang ở Tây Uyển với cô gái đưa về mấy hôm trước.”

“Chính là cô gái không chịu gả cho thiếu chủ đó sao?”

Tra Chí Cực trượt chân, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.

“Đúng vậy. Nghe nói khi đưa về cô gái đó bị thương rất nặng, sau khi tỉnh lại cứ ngây ngây dại dại, sợ là đầu óc có vấn đề rồi. . . . . .”

“Thì ra là thế! Chắc thiếu chủ trên đường hành hiệp trượng nghĩa gặp phải cô gái ngốc nghếch này, không đành lòng nhìn cô ta bị bắt nạt đành chịu đựng tiếng xấu đưa cô ta về phủ, còn muốn cưới cô ta..”

“Thiếu chủ thật không hổ là hiệp nghĩa can đảm!!”

. . . . . .

Khóe miệng Tra Chí Cực run rẩy, cho đến hai người đi xa mới nhẹ nhàng thở ra. “Họ đi rồi, chúng ta nhanh trốn. . . . . . Cô đang nhìn gì vậy?”

Tôi quay đầu lại, chỉ vào con cá béo đang bơi trong hồ nước, khẩn thiết nói: “Thiếu chủ, huynh có để ý nếu tôi trộm mấy con cá của huynh không?”

“. . . . . . Hả?”

“Huynh xem cá nhà huynh nuôi béo thế, sắp thành thủy quái rồi, ra ngoài chắc chắn có thể bán được giá tốt!”

Mặt Tra Chí Cực lại run rẩy. “Cô nương yên tâm, bản thiếu chủ không tiếc tiền mấy con cá đó.”

Thấy anh ta như vậy, tôi cũng tự thấy mất mặt, đứng lên bước đi. Đến cạnh tường, tôi vận công nhảy lên đầu tường, nhìn xuống dưới lại thấy Tra Chí Cực sốt ruột đi đi lại lại dưới tường, như muốn dùng tư thế lợn rừng trèo cây để leo lên.

Tôi bỗng nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Huynh. . . . . . Không biết võ? !”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv