Editor + Beta: LinhNhi
Cuộc gọi video dài gần hai mươi phút, Tống Âm nhìn Tiểu Cầu Tuyết chạy quanh phòng khách đuổi theo quả bóng nhỏ thật sống động.
Giữa chừng, cô và Giang Tu Viễn có trò chuyện một chút.
Điều này khiến cô tạm thời quên đi câu chuyện lúc nãy, tâm trạng cũng dần tốt lên.
"Cốc cốc"
Gõ cửa hai lần, dì Trương nhẹ nhàng mở cửa ra: "Cô hai, bữa tối đã chuẩn bị xong, cô có thể xuống ăn tối rồi."
Tống Âm quay đầu lại nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn dì."
"Em đi xuống nhà đây, không nói chuyện với anh nữa. Anh cũng đi ăn cơm đi."
Sau khi nói chuyện với Giang Tu Viễn xong, cô mỉm cười vẫy tay với Tiểu Cầu Tuyết: "Tạm biệt, Tiểu Cầu Tuyết."
"Ừ, em đi ăn đi, ăn nhiều một chút."
Giang Tu Viễn ngay từ đầu đã nghe thấy giọng nói của cô có gì đó không ổn, cũng biết lúc trước ở nhà cô luôn không vui, nhưng bây giờ thấy cô từ đáy lòng nở nụ cười, rốt cuộc cũng yên tâm.
Anh đứng dậy, đổ một ít sữa dê và thức ăn chó vào bát cho Tiểu Cầu Tuyết.
Tiểu Cầu Tuyết có cái mũi rất tốt, khi ngửi thấy mùi thức ăn liền chạy đến ăn bữa tối của chính mình.
Giang Tu Viễn bóc thêm hai cái xúc xích giăm bông, bỏ vào trong bát thức ăn, xoa đầu Tiểu Cầu Tuyết: "Hôm nay em có công. Anh sẽ thưởng cho em ăn thêm một ít."
- ----
Ngày hôm sau, Tống Âm dậy từ rất sớm, mặc một chiếc váy đen cổ vuông khá trang trọng, đi giày da đen, trên mặt không trang điểm.
Trong phòng khách, quần áo của người khác chủ yếu là hai màu đen trắng, rất xuề xòa.
Hôm nay là ngày mất của Lâm Yên Nhiên.
Mộ của bà được xây dựng trên núi, cảnh vật xung quanh thanh tịnh.
Người nhà lần lượt đặt lên mộ những bó hoa, Tống Âm cúi người đặt một bó hoa cúc trắng lên đó một cách cẩn thận, ánh mắt rơi vào tấm ảnh đen trắng nhỏ trên bia mộ.
Trải qua hơn mười năm nắng gió, bức ảnh đã hơi ngả vàng, nhưng vẻ đẹp của bà vẫn mơ hồ thấy được.
Công bằng mà nói, so với Tống Tĩnh Xu, cô và Lâm Yên Nhiên càng giống nhau hơn, đôi lông mày như tạc từ khuôn mẫu, khi cười còn có má lúm đồng tiền nông ở hai bên má.
Nhìn bức ảnh này, trong lòng Tống Âm lại dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Đây là người thân thiết nhất với cô, là mẹ của cô. Vậy mà khi còn sống, hai người lại chưa gặp nhau được một lần.
Chính vì lẽ đó mà cô không có tình cảm mẹ con sâu sắc đối với người phụ nữ này, thay vào đó là một nỗi mặc cảm.
Bởi vì... có lẽ như Tống Tĩnh Xu luôn nói trước đây, nếu không phải vì cô thì bà ấy cũng đã không phải chết bất đắc kỳ tử khi còn trẻ như vậy.
Trên đường về, trời có mưa nhỏ và nhiệt độ giảm xuống khá nhiều.
Tống Âm và Tống Tĩnh Xu ngồi cùng một chiếc xe, hai người luôn hiếm khi nói chuyện với nhau nên trong xe rất yên tĩnh, dọc đường có thể nghe thấy tiếng mưa rơi xào xạc bên ngoài.
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ.
Tống Âm cảm thấy mệt mỏi, không muốn ăn trưa nên về thẳng phòng ngủ bù.
Giấc ngủ này thật dài, khi cô tỉnh dậy đầu óc đã choáng váng, cổ họng hơi đau, có lẽ là hôm qua đã bị nhiễm lạnh.
Cô vào phòng tắm rửa mặt, cất đồ vào vali, thay quần áo rồi xuống nhà.
Trước giờ ăn tối, mọi người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Tống Âm tìm một chỗ trống ngồi xuống lên tiếng: "Bà nội, cha buổi chiều tốt lành ạ."
Tống Văn Hoa đặt đĩa hoa quả đã cắt sẵn trước mặt cô: "Nghe nói buổi trưa con không ăn cơm, ăn cái này trước cho đỡ đói."
Tống Âm nhận lấy: "Cảm ơn cha."
Tống Tĩnh Xu trìu mến ôm lấy cánh tay Tống Văn Hoa, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cha, con không đi đâu, con mới bao nhiêu tuổi chứ, không cần phải đi xem mắt."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Văn Hoa bất lực nhìn cô ta: "Không phải đi xem mắt, chỉ là để hai người gặp gỡ và làm quen thôi."
Tống Tĩnh Xu lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, con có hẹn với bạn vào ngày mai rồi. Con muốn bay đến Paris để xem một buổi biểu diễn. Vé máy bay và khách sạn đã đặt hết rồi, không có thời gian để đi xem mắt."
Cô ta lại nhìn sang Cổ Quân Như cầu cứu: "Bà nội, con không muốn đi."
Cổ Quân Như luôn yêu thương cháu gái của mình, ngay lập tức nói: "Văn Hoa, Tĩnh Xu không muốn đi, đừng ép nó nữa."
Tống Văn Hoa cau mày lộ ra vẻ xấu hổ: "Nhưng con đã đồng ý với bác Trần rồi, để con cái của hai nhà gặp nhau dùng bữa, không nên thất hứa."
Cố Quân Như suy nghĩ một chút, nhìn Tống Âm rồi nói với giọng quyết định: "Vì Tĩnh Xu không muốn đi, con có thể để Âm Âm đi. Dù sao, nó là con gái của nhà mình."
Tống Âm cảm thấy những gì họ đang nói không liên quan đến mình, cô cúi đầu xuống, tập trung vào việc cắm một miếng táo nhỏ, thật lâu sau cô mới có phản ứng.
"Bà nội, cháu cũng không muốn đi xem mắt." Cô ngẩng lên rồi lắc đầu.
Vẻ mặt Cố Quân Như có chút không vui: "Ngày mai cô ở nhà cũng không có việc gì. Đã vậy thì đi gặp mặt bên kia có làm sao đâu."
Tống Văn Hoa cân nhắc và nghĩ rằng điều này có vẻ khả thi, vì vậy ông ấy nói với cô: "Âm Âm, đi đi con. Người kia có tư cách và gia cảnh tốt. Nếu con nghĩ hai đứa có thể thì nhìn nó nhiều hơn một chút, còn nếu con không thích thì coi như giúp cha một lần, có được không?"
Cố Quân Như xen vào: "Cô cũng không còn trẻ nữa. Đã đến lúc phải nói về bạn trai của cô rồi. Bây giờ đi xem mắt là được rồi. Ít nhất thì gia cảnh của đối phương cũng rõ ràng. Tốt hơn là tìm một người trong ngành giải trí của cô."
Tống Âm đặt bát hoa quả xuống, mím môi nói: "Vâng."
- ----
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Chân của Thẩm Yến Lễ bị quấn một lớp băng, anh ta không thể cử động nhiều, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến miệng của anh ta.
"Tớ nói hai người các cậu có hình tượng không hả? Ở thời điểm tớ bị thương nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc mà các cậu một người thì không ngừng chơi điện thoại, một người thì không ngừng trả lời tin nhắn!"
"Có thể chia một chút sự chú ý cho tớ không, để cho tớ cảm nhận một chút cái gì gọi là tình người, trên đời này còn tình người không hả?!"
Giang Tu Viễn không chịu nổi sự cường điệu của anh ta nữa, liếc mắt nhìn cái chân đang băng bó của anh ta, bình tĩnh nói: "Cậu chỉ bị gãy bắp chân, ba năm ngày nữa là có thể xuất viện."
"Cái gì mà chỉ bị thôi hả? Cậu nói cũng quá hời hợt rồi đấy!"
Thẩm Yến Lễ rất không hài lòng với lời nhận xét của anh: "Giang Tâu Viễn, cậu không hiểu. Lúc tớ ngã xuống cầu thang đã đau đến mức cảm thấy mình sắp rời khỏi thế giới này rồi!"
Chu Sanh Sanh cười khẩy một tiếng, nhướng mày nói: "Đại thiếu gia Thẩm, ngài cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Thẩm Yến Lễ đưa tay ra cười đắc ý: "Giúp tôi gọt một quả lê đi."
Chu Sanh Sanh lấy một quả lê và dao gọt hoa quả từ trong giỏ trái cây ném lên giường: "Tự mình cắt đi, anh bị gãy chân chứ không phải gãy tay. Đừng coi mình là Lâm Đại Ngư!"
"Vừa xấu xa vừa quá quắt!" Thẩm Yến Lễ thở dài lắc đầu, lo lắng nói: "Cô nói xem về sau cô làm thế nào gả đi được đây?"
"Liên quan gì đến anh." Chu Sanh Sanh hung hăng nói, sau đó lại nhìn xuống điện thoại.
Một lúc sau, cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: "Anh có biết Trần Tư Triết không? Anh ta như thế nào?"
Giang Tu Viễn không có ấn tượng gì về người này.
Thẩm Yến Lễ nhớ lại một lúc, nói: "Không phải người quen, trước đây đã gặp qua vài lần, tính cách cũng được, không nghe thấy bất kỳ tin đồn không tốt nào của anh ta."
Chu Sanh Sanh lại hỏi chuyện phiếm: "Vậy anh ta có đẹp trai không? Gia đình làm cái gì?"
Thẩm Yến lễ tự kỷ nói: "Tất nhiên là không đẹp trai bằng tôi rồi. Dù sao ngoại hình của tôi cũng đạt 9,9 điểm rồi, còn thiếu 0,1 điểm thôi. Còn về gia cảnh, bố mẹ anh ta hình như là giáo sử ở đại học nào đó."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Không đúng!" Anh ta dường như nhận ra điều gì đó, buột miệng hỏi: "Chu Sanh Sanh, cô điều tra hộ khẩu của anh ta làm gì hả, không phải vừa mắt anh ta chứ?"
"Anh biến đi. Tôi hỏi hộ Âm Âm nhà tôi." Chu Sanh Sanh vừa trả lời vừa ấn điện thoại.
Giang Tu Viễn nghe thấy điều này liền nhíu mày.
"Hả?" Thẩm Yến Lễ hỏi thẳng: "Tống Âm nhìn trúng anh ta rồi?"
Chu Sanh Sanh trừng mắt nhìn anh ta: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Cha của Âm Âm đã sắp xếp một buổi xem mắt cho Tống Tĩnh Xu. Tống Tĩnh Xu không muốn đi, vì vậy cha cô ấy đã để cô ấy đi gặp người đó. Nhưng ngay cả là gặp mặt hộ thì tôi cũng phải tìm hiểu cho rõ, kẻo Âm Âm lại bị kẻ xấu lừa gạt!"
"Vậy anh ta làm nghề gì?" Cô nói xong lại hỏi tiếp.
Thẩm Yến Lễ cũng không rõ lắm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ta hình như vẫn đang đi học. Học lên tiến sĩ gì đó, chuyên ngành gì thì tôi cũng không rõ."
Chu Sanh Sanh vỗ tay kích động: "Không cần biết là chuyên ngành gì, có thể lấy được bằng Tiến sĩ nhất định IQ sẽ không thấp. Âm Âm chúng ta thích nhất con trai thông minh, tôi thấy chuyện này có khi lại thành công đấy!"
Ánh mắt Giang Tu Viễn liền trở nên lạnh lùng.
Thẩm Yến Lễ khó hiểu hỏi: "Nhưng mà... là người ta đi xem mắt. Sao cô lại còn kích động hơn cả người ta thế?"
Chu Sanh Sanh khinh thường nhìn anh ta: "Cái gì gọi là người ta? Âm Âm là bạn tốt nhất của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi được chưa?"
Vừa nói cô vừa nhét điện thoại di động vào túi xách: "Nói với anh cũng vô dụng. Làm sao một thằng trai thẳng như anh có thể hiểu được tình cảm chân thành và đẹp đẽ giữa chúng ta các cô gái chứ."
Thẩm Yến Lễ liên tục lặp lại: "Đúng, đúng, đúng. Tôi không hiểu cảm giác dắt tay nhau cùng đi vệ sinh. Đúng rồi, tại sao cô không tiếp tục trò chuyện với bạn tốt của mình đi?"
"Âm Âm đi nghe nhạc kịch với người ta rồi. Có vẻ chuyện này rất có khả năng tiến triển. Tôi còn làm phiền cô ấy làm gì nữa?"
Chu Sanh Sanh đứng dậy cầm túi đeo vai lên: "Được rồi, tới xem anh một chút, biết anh hiện tại cũng không chết được. Tôi đi đây, tạm biệt."
Cô vẫy tay và bước ra khỏi phòng.
Giang Tu Viễn cũng đứng lên nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng đi đây."
Thẩm Yến Lễ cảm thấy như bị phản bội, kinh ngạc nói: "Các cậu còn có lương tâm không hả? Lại để tớ một mình ở trong phòng bệnh này! Không phải đã hứa tối nay sẽ cùng tớ xem trận bóng đá sao? Tớ vừa gọi chân gà, đậu phộng và bia về rồi!"
Anh ta từ nhỏ đến lớn, luôn cất giấu một bí mật thật sâu trong tim, đó là...
Anh ta sợ ma, rất sợ, cực kỳ sợ!
Phòng bệnh của bệnh viện chính là nơi xảy ra rất nhiều câu chuyện ma quái!
Nghĩ đến chính mình phải qua đêm một mình trong căn phòng này, trong lòng anh ta lại cảm thấy trống rỗng, cầu xin hồi lâu, cuối cùng cũng làm cho Giang Tu Viễn đồng ý ở lại xem bóng đá cùng mình.
Kết quả là, lời nói của anh ta vậy mà không được để ý nữa! Con mẹ nó đây là tình anh em mà người ta hay nói đến sao!!!
Trước sự lên án mạnh mẽ của bạn mình, Giang Tu Viễn không hề cảm thấy tội lỗi nói: "Tối nay tôi còn có một việc rất quan trọng. Nếu sợ thì tối bật đèn lên mà ngủ, sau đó đọc thuộc lòng những giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa đi."
Thẩm Yến Lễ bị nói trúng tim đen, lập tức phát hỏa: "Ai sợ chứ! Tôi đường đường là một người đàn ông cao 1m85, có cái gì đáng sợ chứ! Còn nữa, cậu đừng có lừa tớ, cậu đã tan làm rồi còn có việc gì quan trọng chứ?"
Giang Tu Viễn nói nhỏ: "Cây hồng hạnh ở nhà muốn vượt tường rồi. Có thể là muốn trèo lên ban công nhà người khác rồi. Tớ phải về xem đã."
Thẩm Yến Lễ:??? Chơi trò gì vậy???
- ---------