Editor + Beta: LinhNhi
Đây là lần đầu tiên Tống Âm đến một nơi như quán bar.
Lúc cô và Giang Tu Viễn đến nơi, trên bàn đã có sẵn một vài chai rượu rỗng.
Chu Sanh Sanh quả thực có chút say, giơ tay lên cao, nhiệt tình vẫy tay với cô, nở nụ cười thật tươi: "Âm Âm, cậu tới rồi."
Khi nhìn thấy Giang Tu Viễn đi đằng sau, cô ấy nhíu mày, tỏ vẻ ai oán: "Sao cậu lại gọi cả anh ta đến đây?"
Tống Âm ngồi xuống cạnh cô ấy rồi giải thích: "Tớ chưa đến quán bar bao giờ và cũng không biết đường, lúc cậu gọi điện cho tớ vừa đúng lúc anh ấy đang ở bên cạnh tớ, anh ấy liền đưa tớ đến."
Chu Sanh Sanh cong môi, tỏ vẻ không vui.
Giang Tu Viễn cũng không bận tâm, nói với Tống Âm: "Em ở lại canh trừng cô ấy đi. Anh đi sang siêu thị gần đây mua ít sữa chua giải rượu."
Sau khi anh rời đi, Tống Âm quan tâm hỏi: "Sanh Sanh, sao lại ra ngoài uống rượu một mình?"
Vừa nói đến chuyện này, Chu Sanh Sanh liền trở nên tức giận: "Còn không phải tại Thẩm Yến Lễ sao, bình thường Tưởng Mạt Lị nhà người ta thèm để ý đến anh ta sao, vừa gặp phiền phức liền vẫy tay gọi anh ta đến. Tớ chính là nhìn không vừa ảnh bộ dáng chân chó của anh ta! Chân chó đến cuối cùng cái gì cũng không còn nữa cũng không biết sao?!"
Tống Âm đã nghe Chu Sanh Sanh nói về chuyện của Thấm Yến Lễ và Tưởng Mạt Lị rồi.
Tưởng Mạt Lị học vẽ, là khoa khôi khoa mỹ thuật.
Cô ta có làn da trắng, đôi mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đen dài thẳng tắp, giọng nói nhẹ nhàng đúng với tiêu chuẩn nữ thần của Thẩm Yến Lễ.
Học vẽ rất tốn kém mà gia cảnh cũng không khá giả nên thỉnh thoảng cô ta sẽ đến KTV cao cấp để làm bồi bàn và hưởng hoa hồng nhờ bán rượu.
Đúng lúc có một lần cô ta đang bán rượu thì đụng phải Thẩm Yến Lễ và nhóm bạn của anh ta. Mấy người đều là những công tử ngả ngớn, chỉ vào rượu trong tay cô ta nói: "Nếu cô uống một ly thì chúng tôi sẽ mua một chai Louis XIII trên tay cô."
Tưởng Mạt Lị lập tức từ chối.
Thẩm Yến Lễ bị kích động và tốn rất nhiều tiền để theo đuổi cô ta nhưng cô ta không hề động lòng. Anh ta liền cảm thấy cô gái này thật thuần khiết lại không kiêu kỳ, hoàn toàn khác với những cô gái tao nhã mà anh ta từng thấy trước đây.
"Cậu nói xem cô ta không đáp lại Thẩm Yến Lê, nhưng chỉ cần gặp phải rắc rối liền gọi anh ấy đến giúp. Cái mà Tưởng Mạt Lị, phải đổi thành Tưởng Bạch Liên thì có!"
Chu Sanh Sanh có vẻ bất bình thay Thẩm Yến Lễ, lại vừa có vẻ tức giận anh ta.
Tống Âm biết rằng cô ấy quan tâm đến Thẩm Yến Lễ, cũng biết lúc này cô ấy khó chịu như thế nào, nhất thời không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.
Không có siêu thị nào gần quán bar cả, Giang Tu Viễn phải lái xe hơn mười phút mới tìm thấy một cái siêu thị.
Lúc anh quay lại thì thật tốt, trước lúc đi chỉ có một người say, mà giờ quay lại lại thành hai người say!
Hai người đỏ mặt sờ sờ cái chai, ngu ngốc cười nói: "Chúng ta cạn ly!"
Giang Tu Viễn lông mày nhảy dựng, nhanh chóng giật lấy chai rượu của hai người.
Chu Sanh Sanh bất bình đẩy anh ra nói: "Anh đừng có làm phiền, tôi và Âm Âm đang đàm đạo về nhân sinh!"
Có hai đám mây hồng hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của Tống Âm, đôi mắt cô đầy sương mù, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đúng thế, chúng em đang đàm đạo, anh đừng làm phiền."
Giang Tu Viễn không khỏi cảm thấy buồn cười, yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ấy muốn nghe xem hai người say rượu và không tỉnh táo này có thể đàm đạo về cái gì.
Chu Sanh Sanh mạnh mẽ nói: "Tình yêu gì đó đều là mây bay. Mười tên đàn ông thì chín tên là đồ khốn nạn, lúc nào cũng nghĩ rằng không có được mới là tốt nhất. Bài hát kia của Trần Dịch Tấn hát như thế nào?"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng hát: "Không có được vĩnh viễn xôn xao, được yêu thương đều là không sợ hãi! Lúc ôm em từ đằng sau, tất cả mong đợi là khuôn mặt của cô ấy! Cậu nói đàn ông có đáng hận không?!"
Giang Tu Viễn càng nghe càng thấy không đúng, quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh dáng vẻ ngốc nghếch, nghiêm túc, giống như đang nghe giảng ở trên lớp.
"Như người ta nói, đàn ông có thể được tin cậy thì lợn nái đã có thể trèo cây! Cậu đã bao giờ nhìn thấy một con lợn nái trèo lên cây chưa, Âm Âm?"
Đứa nhỏ ngốc nghếch lắc đầu, hỏi gì đáp nấy: "Chưa."
Chu Sanh Sanh vỗ tay tự hào nói: "Vì vậy Âm Âm à, hai người chúng ta không cần đau lòng vì đàn ông nữa. Sau này chúng ta cùng nhau bầu bạn, già rồi cùng nhau đi du lịch thế giới, thật tiêu sái thật vui sướng! Để cho những tên đàn ông không đáng tin xuống địa ngục đi!"
Thái dương Giang Tu Viễn nhảy dựng, không thể để buổi tẩy não này tiếp tục nữa.
Anh mở điện thoại lên gọi cho Chu Bác Vũ.
Không đến nửa tiếng, Chu Bác Vũ đã tới, vừa nhìn thấy chị gái say rượu, đầu cậu ta liền đau.
Sau đó, cậu ta chưng ra dáng vẻ của vị cha già, bắt đầu bật chế độ giáo dục: "Chu Sanh Sanh, chị là một cô gái, suốt ngày ở ngoài uống rượu thì tốt hả? Lần sau em nhất định bảo cha mẹ trừ tiền tiêu vặt của chị!!"
Chu Sanh Sanh đập vào lưng cậu quát: "Em là Đường Tăng hả! Em quên rằng lúc nhỏ em bị mấy tên côn đồ bắt nạt đến khóc nhè là ai đã cầm chổi ra giải cứu em hả!"
Chu Bác Vũ vừa khóc vừa nói: "Chuyện đã qua lâu rồi, chị, lúc say chị đừng lúc nào cũng lội cái chuyện 800 năm trước ra nói được không?"
Giang Tu Viễn mở miệng hỏi: "Cậu chịu trách nhiệm đưa cô ấy về, chăm sóc cô ấy cho tốt, được không?"
Chu Bác Vũ u sầu thở dài: "Không được cũng phải được, dù sao cũng là chị ruột, lại phải là nhặt ở bãi rác về."
Chu Sanh Sanh được cậu ta đỡ đứng lên, quay lại vẫy tay chào tạm biệt với Tống Âm: "Âm Âm, tớ phải về nhà rồi, cậu với bạn trai cậu cũng về đi."
Rõ ràng là cô ấy đã uống quá nhiều, đầu óc có chút không minh mẫn.
Tống Âm còn chưa say lắm, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Bạn trai của tớ? Ở đâu?"
Chu Sanh Sanh chỉ về phía Giang Tu Viễn: "Ở đằng kia, người cao cao, có chút đẹp trai kìa."
Tống Âm vò đầu bứt tóc, có chút mờ mịt, trí nhớ bắt đầu rối loạn.
Bản thân hình như có một người bạn trai, tên là Giang Tu Viễn.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên nhìn Giang Tu Viễn, cười ngọt ngào ngốc nghếch: "Chào buổi tối bạn trai."
Chu Bác Vũ lớn tiếng nói: "Chết tiệt! Chị đã uống bao nhiêu rượu rồi, bọn họ năm ngoái đã chia..."
Từ 'tay' chưa kịp nói ra, cậu đã bị người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt lạnh lùng chặn lại, cậu xấu hổ ngậm chặt miệng lại.
Chu Sanh Sanh sửng sốt, nghiêm túc nhìn Giang Tu Viễn nói: "Âm Âm nhà chúng tôi rất tốt, lớn lên xinh đẹp, lại tốt bụng dịu dàng, anh có biết cậu ấy tốt thế nào không?"
Giang Tu Viễn rất hợp tác đáp: "Tôi biết."
"Cho nên!" Cô ấy vỗ vai anh, hung dữ đe dọa: "Sau này anh phải đối xử tốt với cô ấy, đừng có ức hiếp cô ấy, nếu không tôi sẽ đánh anh."
"Không được, tôi đánh không lại anh." Cô nghĩ đến đây, liền nói: "Nếu như anh bắt nạt cô ấy, tôi liền bảo em trai tôi đánh anh! Cậu ấy học Taekwondo!"
Nằm không cũng trúng đạn - Chu Bác Vũ:???
Không không không, chị hiểu lầm về em rồi, em cũng đánh lại anh ấy!
Cậu ta học nhiều năm như vậy cũng mới chỉ có đai trắng!!! Có thể đánh lại đai đen nha người ta sao!!!
Hai người kia cuối cùng cũng rời đi, Giang Tu Viễn đưa tay ra trước mặt cô gái nhỏ: "Anh đưa em về."
"Vâng." Tống Âm tin tưởng anh, ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Giang Tu Viễn ôm chặt cô, vô cùng trân trọng, giống như đối đãi với bảo vật trân quý vậy.
Lên xe, anh lấy hộp sữa chua ra đặt vào tay Tống Âm: "Ngoan, uống hết cái này đi."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cô gái nhỏ rất nghe lời, ngoan ngoãn cắn ống hút, hút thật nhanh giống như đang thi với ai vậy.
Một lúc sau, cô đưa cho anh xem hộp sữa chua rỗng, cầu khen thưởng: "Chưa đến một phút em đã uống xong rồi."
"Ừ." Giang Tu Viễn cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói như thể đang khen ngợi một đứa trẻ: "Âm Âm của chúng ta thật là giỏi."
"Hehehehe." Đôi mắt Tống Âm cong lên, cười ngu ngốc, trông như thật hạnh phúc.
Có một chút sữa chua còn dính trên môi cô, cô vô thức lè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm nó.
Đôi mắt trong suốt vô tội, vô thức câu người.
Lông mày Giang Tu Viễn giật nảy khi nhìn cô, anh đang ngẩn ngơ nghĩ đến những hình ảnh mà lẽ ra không nên nghĩ tới, anh vô thức quay mặt đi chỗ khác.
"Có khó chịu ở đâu không?" Anh khàn giọng hỏi cô.
Tống Âm nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu khẳng định: "Đầu óc choáng váng, mặt mày nóng bừng, cơ thể không có sức, nhịp tim đập nhanh, nhanh hơn trước rất nhiều."
Những cảm giác kỳ lạ này khiến cô rất sợ hãi, nói xong lập tức lo lắng hỏi: "Có phải em bị bệnh, sắp chết rồi không?"
"Đừng nói nhảm." Giang Tu Viễn nhíu mày khiển trách.
Anh giải thích với cô: "Rượu kích thích các dây thần kinh và sau đó giải phóng các chất dẫn truyền, vì vậy triệu chứng đỏ mặt và nhịp tim tăng lên của em đều là bình thường."
Tống Âm vốn đã say và chóng mặt, sau khi nghe anh nói một đống những thuật ngữ chuyên môn về y tế này thì càng khó chịu hơn.
"Nhưng... nhưng tim em đập rất nhanh!"
Cô nắm lấy tay anh đặt lên trái tim mình, vẻ mặt vô tội mà quyến rũ: "Em không nói dối, anh không tin thì sờ thử đi."
Giang Tu Viễn sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên anh chạm vào chỗ đó.
Ngoài cảm giác 'thình thịch', anh còn cảm thấy một cảm xúc mềm mại khó tả.
Mềm mại như mây trên trời, ngọt ngào như kẹo bông gòn.
- ------