Mọi người vừa nói chuyện vừa uống cà phê, Thiệu Tử Phàm định kết hôn vào cuối năm, mọi người bày mưu tính kế nên cử hành hôn lễ ở đâu, nên đi hưởng tuần trăng mật chỗ nào, trò chuyện vô cùng rôm rả.
Tâm tư Ứng Bình mải đặt vào Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn không uống cà phê mà uống trà trái cây, thỉnh thoảng Ứng Bình lại rót trà cho cô, rất ân cần.
“Tôi với Ứng Bình học cùng khoá, hiện tại tôi sắp kết hôn rồi, Ứng Bình còn chưa có bạn gái.” Thiệu Tử Phàm tận dụng cho Ứng Bình: “Mấy năm nay cậu ấy chả gần nữ sắc, sắp trở thành hòa thượng đến nơi rồi, Ứng Bình, cậu dứt khoát quy y xuất gia đi.”
“Này.” Bạn gái Thiệu Tử Phàm đẩy Thiệu Tử Phàm một cái: “Tiểu Á với Nhuế Ngạn cũng là bạn cùng lớp với anh, người ta còn chưa kết hôn, hiện tại thịnh hành kết hôn muộn, anh vội thay Ứng Bình làm gì, biết đâu người ta đã có bạn gái sắp bàn chuyện cưới hỏi thì sao.” Cô ấy cũng nhìn ra Ứng Bình để ý tới Nhuế Ngạn, xem như giải vây.
“Không không không…” Ứng Bình vội xua tay: “Tôi chưa có bạn gái, chưa có bạn gái.” Nói đoạn còn nhìn sang Nhuế Ngạn.
Nhuế Ngạn rũ mắt uống trà không nói lời nào, chỉ ra vẻ như chưa phát hiện.
“Đúng vậy, Kiều Kiều cũng theo chủ nghĩa không kết hôn, Thiệu Tử Phàm, cậu xem thường ai đấy?” Ngải Tiểu Á trừng Thiệu Tử Phàm một cái.
Mạc Kiều bưng cà phê nhấp một ngụm, cười nói: “Tiểu Á, em đừng căm phẫn, biết đâu chỉ có em là chưa có bạn trai, Nhuế Ngạn đã có bạn trai rồi thì sao.”
“Không thể nào.” Ngải Tiểu Á nhướng mày: “Nhuế Ngạn có bạn trai chắc chắn em là người đầu tiên biết, nếu cô ấy có bạn trai em sẽ cắt đầu làm bóng đá.”
Sau khi Ngải Tiểu Á nói lời thề ra, mọi người trên bàn đều nhìn về phía Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn thấy mọi người im lặng, dời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình.
Nhuế Ngạn suy nghĩ một lát, thò người ra cầm dao cắt pizza trên bàn đưa sang: “Cậu muốn tự làm hay để tớ giúp cậu?”
Cả bàn lặng thinh chừng mười mấy giây, Thiệu Tử Phàm và Ngải Tiểu Á đều há to miệng, đặc biệt là Ngải Tiểu Á không thể tin tưởng: “Cậu có bạn trai? Tại sao tớ lại không biết?”
“Bởi vì…” Chuyện này Nhuế Ngạn cũng có phần áy náy, thật lòng xin lỗi cô ây: “Tớ xin lỗi, hôm nào mời cậu ăn cơm nhé.”
Đây là biến tướng thừa nhận.
“Cậu thực sự có bạn trai?” Ngải Tiểu Á hưng phấn: “Là ai thế? Tớ có biết hay không? Có đẹp trai không? Có cao không? Có già không?”
Nhuế Ngạn suy tư một lát, nghiêm túc trả lời vấn đề của Ngải Tiểu Á: “Đẹp trai, cao, già.” Chú bộ đội của cô quả thực rất đẹp trai, vóc dáng rất cao, lớn hơn cô năm tuổi, thật sự già.
“Già á?” Mày Ngải Tiểu Á lập tức nhăn lại, có thể dùng từ già hình dung thì thể nào cũng từ 50 trở lên đi, Ngải Tiểu Á cắn môi, không hỏi lại, định nói chuyện với Nhuế Ngạn sau, cô trẻ đẹp như vậy, thật sự không nhất thiết để bản thân chịu khổ.
Nhuế Ngạn quá hiểu Ngải Tiểu Á, vừa thấy thái độ như vậy là biết trong lòng cô ấy suy nghĩ điều gì, không khỏi buồn cười, lời nói vui đùa mà thôi, trêu cô ấy một tí, nhưng không mở miệng giải thích.
Bạn gái Thiệu Tử Phàm quan sát Nhuế Ngạn một lát, cô ấy thường xuyên lên mạng, cũng biết một số tin tức trong giới giải trí về Nhuế Ngạn, gần đây chương trình của Nhuế Ngạn được phát sóng, đạt ratings game show cao nhất, trên Weibo cũng toàn tin về cô và Trác Hiểu Thiên.
Mọi người đều biết Trác Hiểu Thiên không thích xuất hiện trong game show, lần này lại có mặt trong chương trình của cô, bộ dáng có vẻ quen biết Nhuế Ngạn, rõ ràng đã từng gặp nhau, hiện tại lại nghe Nhuế Ngạn nói có một người bạn trai “già”, chẳng phải do cô ấy nghĩ nhiều, giới giải trí hỗn loạn, nữ nghệ sĩ để kiếm chỗ dựa cho mình mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, mọi người đều đã thấy nhiều.
Suy nghĩ của bạn gái Thiệu Tử Phàm cũng giống Thiệu Tử Phàm, mày không khỏi nhíu lại, nói thật, mấy năm nay Nhuế Ngạn phát triển quả thực không tồi, so với bạn bè cùng khoá thì xem như nhân tài kiệt xuất.
Thiệu Tử Phàm nhìn thoáng qua Ứng Bình, Ứng Bình lại chẳng nghĩ nhiều như bọn họ, nhưng sau khi nghe thấy Nhuế Ngạn nói có bạn trai, nụ cười trên mặt khó lòng giữ được.
“Sao cậu không dẫn bạn trai tới?” Bạn gái Thiệu Tử Phàm phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
“Đúng vậy, sao cậu không dẫn đi, đã nói có thể mang theo người nhà rồi mà.” Thiệu Tử Phàm cũng phản ứng lại, khôi phục vẻ hài hước trước đó.
“Buổi chiều anh ấy có chút việc nên không tới, đợi lần sau có cơ hội tôi sẽ dẫn anh ấy đến.” Nhuế Ngạn nói.
*****
Trác Lương ra khỏi văn phòng, bỗng nhìn thấy anh Lưu đang đứng trước mui xe cau mày.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trác tiên sinh, ngài nhìn chiếc xe này xem, đây chẳng phải là xe nhà mình sao?”
Trác Lương nhìn chiếc Lamborghini bản giới hạn đỗ song song với xe của mình, ngay cả biển số xe cũng giống y xì đúc.
“Tống tổng tới Khương Yển ư?” Anh Lưu nhíu mày.
“Không phải.” Trác Lương lắc đầu, vừa rồi Tống Mạc Ngu còn gọi cho anh oán giận việc tăng ca ở công ty, yêu cầu tăng thêm tiền lương đây này.
“Chẳng lẽ Trác tổng thật sự bán chiếc xe này lên web second-hand?” Anh Lưu nhớ ra Tống Mạc Ngu từng nói sẽ đăng xe lên bán ở web second-hand.
Trác Lương nhìn xung quanh, bỗng trông thấy ai đó đang ngôi bên cửa sổ của quán cà phê, nhướng mày.
“Chào mừng quý khách.”
Mạc Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy anh vào đầu tiên, Trác Lương cũng trông thấy cô ấy, tầm mắt hai người chạm nhau, cùng mỉm cười, Mạc Kiều đứng lên, cười nói với anh: “Thật là trùng hợp, Trác tiên sinh.”
Mọi người trên bàn quay lại nhìn, trông thấy một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, diện mạo tuấn tú đi tới, dừng lại phía sau Nhuế Ngạn, gật đầu với Mạc Kiều: “Đúng là rất trùng hợp, xe bên ngoài của cô hả?”
“Không phải, tôi vừa mới về nước, không có phương tiện đi lại, Mạc Ngu đã tìm cho tôi một chiếc xe để lái.”
“À.” Trác Lương gật đầu, chắc chắn cô ấy không biết chiếc xe này của ai, nếu không có lẽ sẽ đập cho tan tành.
Trác Lương cúi đầu nhìn về phía Nhuế Ngạn, thân mật nói: “Chẳng phải em nói đi ăn lẩu ư? Tại sao lại ở đây?”
“Còn chưa tới giờ ăn tối nên mọi người đến đây uống cà phê ạ.” Nhuế Ngạn đứng lên, khoác tay Trác Lương: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Trác Lương.”
Trác Lương gật đầu chào hỏi từng người theo lời Nhuế Ngạn giới thiệu.
Ngải Tiểu Á choáng váng, chẳng phải nói là lão già ư? Tại sao lại thành anh đẹp trai thế này?
Ngải Tiểu Á nghĩ thế nào liền nói ra thế nấy, Trác Lương nghe vậy nhìn sang Nhuế Ngạn, ánh mắt tỏ vẻ bất bình, lão già? Cô bảo anh là lão già?
Nhuế Ngạn cười gượng một tiếng, nhéo nhéo cánh tay anh: “Thì, anh ấy lớn hơn tớ năm tuổi, già thật mà…”
Nhuế Ngạn không dám nhìn Trác Lương, Mạc Kiều lại bật cười: “Vừa rồi nhìn thấy Nhuế Ngạn, tôi biết cô ấy, cô ấy lại không biết tôi, cũng không dám chào hỏi, hiện tại chính thức giới thiệu lại, tôi là chị của Tống Mạc Ngu, chào cô.” Mạc Kiều duỗi tay về phía Nhuế Ngạn.
“Tôi đã nhìn ra.” Nhuế Ngạn chỉ vào khóe miệng: “Khi hai người cười lên rất giống nhau.”
Trác Lương ngồi xuống bên cạnh Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn khẽ hỏi anh: “Sao chú lại ở đây?”
“Anh vừa trao đổi với đối tác, lúc ra lại thấy Lamborghini nhà mình đỗ bên ngoài.”
“Lamborghini?” Nhuế Ngạn kinh ngạc: “Chẳng phải chiếc xe kia bị Tống Mạc Ngu đăng bán trên web second-hand rồi sao?”
“Có lẽ chẳng ai mua nên đưa cho chị lái rồi.”
Nhuế Ngạn nhìn lướt qua Mạc Kiều trang nhã phía đối diện, nghiêng đầu nhìn Trác Lương, ánh mắt có vẻ tìm tòi, nhỏ giọng nói: “Em thấy chú có vẻ khá quen Mạc Kiều? Hai người biết nhau lâu rồi hả?” Lúc hai người trò chuyện khá thân thiết, rõ ràng đã vô cùng quen thuộc.
“Em ghen à?” Trác Lương tới gần cô.
Nhuế Ngạn hừ nhẹ một tiếng, định về nhà tính sổ với anh sau.
Trác Lương lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Ứng Bình cạnh Nhuế Ngạn hơn ba giây, cảm giác đôi khi rất thần kỳ, chỉ một ánh mắt đủ biết ai là tình địch.
Từ khi Trác Lương tiến vào, sắc mặt Ứng Bình không được tốt, suy nghĩ rất nhiều năm chợt bị phủ định thật sự quá đột ngột, làm anh ta không thể kiểm soat được biểu cảm.
“Trác tiên sinh, hoá ra anh ở đây, đi thôi, tôi đã đặt bàn cho bữa tối rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi ăn đặc sản của Khương Yển, đảm bảo anh sẽ lòng.”
Trác Lương đứng dậy, cài lại cúc áo vest, cúi người nói với Nhuế Ngạn: “Buổi tối anh có bữa tiệc, sau khi kết thúc em nhớ gọi cho anh nhé, anh đi đón em.”
Nhuế Ngạn gật đầu, lại dặn dò anh: “Chú đừng uống rượu đấy.”
Trác Lương xoa tóc cô, vị đối tác đến đây gọi anh thấy thế cười: “Đây là phu nhân của Trác tiên sinh hả? Cùng đi thôi.”
“Tối nay cô ấy bận rồi, hôm nào tôi sẽ làm chủ mời mọi người ăn nhé.” Trác Lưong đáp lời.
Nhuế Ngạn đứng lên gật đầu với người kia, mặt ửng hồng.
Sau khi Trác Lương và đối tác rời đi, bạn gái Thiệu Tử Phàm thì thầm với Thiệu Tử Phàm: “Người ban nãy hình như là tổng tài của Sáng Thế thì phải, em từng nhìn thấy ông ta trên tạp chí kinh tế tài chính rồi.”
Đương nhiên Thiệu Tử Phàm biết đó là ai, anh ta từng phỏng vấn ông ấy, để phỏng vấn được anh ta phải hẹn suốt một năm, vị tổng tài này chính là tổng tài của một tập đoàn lớn ở Khương Yển.
Thiệu Tử Phàm thở dài, vỗ vỗ bả vai Ứng Bình xem như an ủi, tên bạn trai Trác Lương này cũng không phải người đơn giản.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn lẩu, trước khi chia tay còn chụp ảnh, nhà của Ngải Tiểu Á cùng đường với Thiệu Tử Phàm nên Thiệu Tử Phàm đưa cô ấy về.
Ứng Bình thấy Nhuế Ngạn còn đứng chờ ngoài cửa, đi tới: “Sao cậu còn chưa về? Có cần tôi đưa cậu về không?”
“Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ qua đón tôi.”
Ứng Bình “Ừ” một tiếng, do dự chốc lát, cười khổ: “Trông anh ấy rất đẹp, sự nghiệp lại thành công, hẳn nào cậu lại thích anh ấy.” So ra, vị Trác tiên sinh kia thật sự quá mạnh, một người trên bầu trời một người dưới mặt đất.
“Tôi thích anh ấy không phải vì lí do đó.”
“Tôi không có ý đó.” Ứng Bình hoảng loạn: “… Ý tôi là anh ấy chắc hẳn có thể cho cậu một cuộc sống tốt, tôi cảm thấy vui thay cậu.”
“Tôi biết cậu không có ý gì.” Nhuế Ngạn cười, nét mặt không có gì là mất hứng, nhưng cũng chẳng giải thích gì thêm, có một số chuyện nói ra người ngoài cũng không hiểu được.
Thật ra Ứng Bình có rất nhiều lời muốn nói với cô, song anh ta lại chẳng có tư cách gì để nói, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng biết người trước mặt xưa kia hay bây giờ chẳng liên quan gì đến mình, từ nay về sau cũng sẽ chẳng dính dáng đến, cảm xúc luôn kìm nén trong lòng bởi suy nghĩ này mà trở nên nhẹ nhàng hơn, lại bởi suy nghĩ này mà thấy tiếc nuối.
Có lẽ cho tới nay, những gì nhớ mãi không quên chẳng qua là ảo ảnh hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
“Muộn quá rồi, tôi đứng đây cùng cậu đợi bạn trai cậu đến đón nhé.” Không còn hy vọng, trò chuyện với nhau cũng thoải mái hơn.
Nhuế Ngạn không nói gì, cách đó không xa, Mạc Kiều vừa gọi điện thoại xong quay trở lại: “Tôi có lái xe, để tôi đưa Nhuế Ngạn về, anh đi trước đi.”
Ứng Bình biết Mạc Kiều lái một chiếc Lamborghini phong cách tới, phức tạp nhìn lướt qua Nhuế Ngạn, Ứng Bình xoay người rời đi.
Nhuế Ngạn nhìn bóng dáng cô đơn của Ứng Bình, trong lòng hơi khó chịu, thứ gọi là tình cảm thật kỳ lạ, nhìn Ứng Bình, cô lại nghĩ tới ngày Trác Lương rời đi cách đây hơn hai năm, cô ngồi xổm khóc lớn trong tiểu khi.
“Để tôi đưa cô về, tôi ở khách sạn có lẽ tiện đường với cô đấy.” Tiếng Mạc Kiều cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhuế Ngạn.
Nhuế Ngạn xem đồng hồ, Trác Lương còn chưa tới, đi xe Mạc Kiều về cũng được, Trác Lương đỡ phải đi thêm một chuyến.
Nhuế Ngạn cảm ơn Mạc Kiều, theo cô ấy đến chỗ đỗ xe, trên đường cầm điện thoại định gọi báo cho Trác Lương một tiếng, chưa kịp gọi đi chợt nghe thấy Mạc Kiều hỏi: “Đây là xe của Trác Lương nhà cô phải không, Tống Mạc Ngu vừa mới về nước, chắc chắn không phải xe của thằng bé.”
“Không phải của Trác Lương.” Nhuế Ngạn vừa gọi điện thoại vừa trả lời: “Đó là của Trác tổng, anh trai Trác Lương.”
“Cô nói gì cơ?” Mạc Kiều đột nhiên dừng bước, khuôn mặt luôn tươi cười nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Cô nói cái xe này của Trác Khiêm á?”
“Đúng vậy.” Nhuế Ngạn gật đầu, bên kia Trác Lương đã nhấc máy, nói rằng anh đến nơi rồi.
Nhuế Ngạn còn chưa nói gì, bỗng thấy Mạc Kiều giơ cao chân, sau đó tựa như mang theo sức mạnh ngàn cân đạp xuống, đèn xe Lamborghini vỡ vụn.
Nhuế Ngạn trừng mắt, quên cả nói.
Mạc Kiều bắt lấy tay Nhuế Ngạn nhét chìa khóa xe vào, sau đó rời đi không hề ngoảnh lại.
Nhuế Ngạn há hốc, đứng yên tại chỗ, mãi vẫn không phát được ra tiếng.
Người ngồi trong xe cách đó không xa nhìn thấy một màn này, không khỏi tặc lưỡi: “Anh Lưu, anh nói xem nếu Mạc Kiều đấu một trận với ông nội tôi liệu có thể thắng không?” Đai đen Taekwondo quả nhiên không thể coi thường.
Chiếc Lamborghini này thực sự vô tội, Nhuế Ngạn coi thường nó, hiện tại lại bị Mạc Kiều đối xử bạo lực, Trác Lương quyết định đăng bán nó lên web second-hand.
Hết chương 48