Tiếu Mạnh uống cũng nhiều nên không nắm được trọng điểm trong lời anh nói, nhân lúc không ai chú ý liền lấy nước đá trên bàn uống với thuốc giải rượu.
Chuyện hợp tác vẫn còn phải đàm phán.
Một ly rượu chỉ có thể nói được ba câu, tửu lượng Trì Uyên không tệ nhưng uống như vậy cũng không chịu nổi, gương mặt trắng nõn đã phiếm hồng.
Anh giơ tay cởi thêm một cúc áo sơmi để lộ ra xương quai xanh thẳng và rõ ràng, thuận theo hô hấp mà hơi hơi lên xuống.
Không biết đã uống qua mấy tuần rượu.
Lại một ly rượu nữa được rót ra, Tiếu Mạnh lảo đảo đứng lên lấy thuốc lá cho mọi người, trong phòng bao tức khắc xuất hiện khói thuốc lượn lờ, rượu theo đó cũng dừng lại.
Cũng chỉ đến lúc này mới thật sự có thể nói được hai câu về chuyện hợp tác, Tiếu Mạnh nói chuyện đã có hơi không rõ ràng, bưng ly nước đá trên bàn uống mấy ngụm.
Trì Uyên ở bên cạnh tiếp lời anh ta.
Một điếu thuốc kết thúc, chuyện cũng nói được hòm hòm, trên bàn cơm lại bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Trì Uyên thở phào một hơi, dựa người vào lưng ghế, rủ mắt nhìn tin tức trên Wechat ở dưới bàn, phát hiện có hơn 30 cái nhắc nhở mới ở thông báo bên cạnh.
Anh bấm vào.
Đều là lượt thích và bình luận của bạn bè, Trì Uyên tiện lướt xuống, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, ngón tay dừng ở dòng chữ Văn Tưởng kia.
Thời gian thích là 1 giờ 43 phút chiều.
Cho nên cô đã biết mình đến Bình Thành từ lâu rồi?
Trì Uyên không nghĩ kỹ câu hỏi này.
Bởi vì anh bỗng nhiên phát hiện, hình như từ sau khi anh thêm Wechat Văn Tưởng, đây là lần đầu tiên cô bấm thích trong vòng bạn bè của anh.
Nhưng cũng xem như là bình thường, dù sao hai người bọn họ ngay cả nói chuyện trên Wechat cũng chưa vượt quá ba lần.
Trì Uyên thuận theo trang trước mặt bấm vào trang cá nhân của Văn Tưởng, rồi lại bấm tiếp vào vòng bạn bè của cô, thấy cô cập nhật trạng thái mới vào mười phút trước.
——[Hình ảnh]
——[Hình ảnh]
Tấm ảnh thứ nhất là Văn Tưởng tốt nghiệp đại học, cô mặc áo cử nhân màu đen rộng thùng thình, dáng người cao thẳng đứng trong góc đám đông, xung quanh ai nấy đều đang cười, chỉ có mỗi cô lạnh nhạt bình tĩnh không cười.
Tấm ảnh thứ hai là tấm ảnh chụp chung buổi họp lớp tối nay, trong ảnh có rất nhiều người, tất cả đều quy củ đứng chung một chỗ, hai hàng nam nữ liên tiếp, chỗ đứng giống y như trong tấm chụp tốt nghiệp, chỉ là phông cảnh khác nhau, diện mạo và dáng người cũng đã thay đổi.
Trì Uyên liếc mắt một cái đã thấy Văn Tưởng đứng ở trong góc.
Thực ra cô cũng không nhìn thẳng vào ống kính, chỉ chụp được góc nghiêng xinh đẹp, quần áo cũng rất bình thường nhưng ở trong đám người lại vô cùng dễ thấy.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vài giây, rồi sau đó như là có qua có lại vậy, cũng đưa tay bấm thích cho cô.
Họp lớp đến mười giờ là kết thúc, suy nghĩ đến lễ cưới ngày mai nên Đặng Duy không sắp xếp các trò chơi khác, chỉ có mấy người con trai còn tỉnh táo ở trong phòng đánh bài được bố trí trong khách sạn, ồn ào chơi đến hơn nửa đêm.
Văn Tưởng và Giang Nguyên trở về phòng.
Lúc 11 giờ, Giang Nguyên nhận được điện thoại của Thẩm Dạng, hỏi hai cô có muốn đi ra ngoài ăn thịt nướng không, Văn Tưởng vì uống rượu nên đã ngủ từ lâu.
Giang Nguyên sợ Văn Tưởng lát nửa tỉnh dậy thấy khó chịu nên cũng không đi.
Kết quả là cô ấy tắm xong nằm xuống giường mà Văn Tưởng vẫn chưa tỉnh.
"......."
Sáng sớm hôm sau, Văn Tưởng bị chuông báo thức đánh thức.
Lễ cưới của Đặng Duy bắt đầu lúc 12 giờ, những khách mời của bọn họ khoảng 10 giờ đến nơi, Giang Nguyên sợ hai người ngủ quên nên tối hôm qua trước khi ngủ đã cài đồng hồ báo thức lúc 9 giờ.
Văn Tưởng mơ mơ màng màng mò điện thoại tắt đồng hồ báo thức, trong phòng lại quay về vẻ yên tĩnh, cô mở mắt, giơ tay day day huyệt thái dương, đầu vẫn ong ong sau khi say rượu.
Giang Nguyên cũng bị đánh thức.
Hai người sửa soạn rất nhanh rồi đi ra ngoài.
Khách sạn tổ chức lễ cưới và khách sạn tối qua ăn cơm cách nhau không xa, sau khi Văn Tưởng và Giang Nguyên ra ngoài bèn mua bữa sáng ở Lawson đối diện khách sạn, vừa đi vừa ăn.
Đến khách sạn vừa khít 10 giờ.
Đặng Duy và ba mẹ tiếp đón khách mời ở lối vào sảnh tiệc cưới, trong hội trường đã có nhiều khách đến từ lâu, khung cảnh náo nhiệt vui vẻ.
Khách bên nhà trai ngồi ở bên trái, khách bên nhà gái ngồi phía bên phải, còn những người như Văn Tưởng bọn họ vừa là khách bên nhà trai lại cũng là khách bên nhà gái, thì được Đặng Duy sắp xếp ở khu khách quý phía trước.
Một bàn mười người, vừa vặn xếp thành ba bàn.
Lúc Văn Tưởng và Giang Nguyên đi qua, ba bàn còn dư mấy chỗ trống, hai người tuỳ ý ngồi xuống. Xung quanh đấy đều là lãnh đạo và đồng nghiệp trong công việc của ba mẹ Đặng Duy.
Ba Giang Nguyên cũng ở trong đó.
Lúc ngồi xuống, Văn Tưởng ghé sát tai Giang Nguyên nói nhỏ, "Ba cậu đang ở đấy kìa, không muốn qua chào hỏi sao?"
"Không, dù sao về nhà cũng thấy."
"......."
Trong hội trường náo nhiệt nên không ai chú ý đến Đặng Tòng Hải – ba của Đặng Duy dẫn hai người đàn ông trẻ tuổi dáng người nổi bật đi vòng qua nhóm người đi đến chỗ bàn của ba Giang Nguyên.
Có lẽ là khách quý gì đó nên mọi người trên bàn đứng lên bắt tay với bọn họ.
Lúc đó Văn Tưởng và Giang Nguyên đang nói chuyện nên không nhìn bên đó, lớp phó Trịnh Hâm ngồi cùng bàn nhìn thấy, đợi đến lúc Đặng Duy lại đây bèn lại gần hỏi, "Ây, lớp trưởng, hai người mà chú mới dẫn vào là ai vậy, người còn rất đẹp trai nữa."
Đặng Duy đứng ở giữa hai người con trai, vắt tay lên lưng ghế, nghe vậy thì nhìn đằng sau rồi quay đầu lại cười nói, "À, hai người đó hả, là ông chủ công ty của dự án mà bệnh viện bố tớ hợp tác, lần này sang đây để đàm phán dự án, nghe nói còn là dự án lớn nữa."
"Wow, tuổi trẻ vậy mà đã làm ông chủ rồi."
Đặng Duy không chút kiêng dè mà nói ra bản tính đối nhân xử thế của ba mình, "Phải, nếu là người bình thường bố tớ không coi trọng như thế."
Lời này nói ra khiến mọi người trên bàn đều vươn đầu nhìn về bàn phía trước, Văn Tưởng không hứng thú đến người khác nên cúi đầu lấy quả hạch ở trước mặt ăn, ngược lại Giang Nguyên ở bên cạnh nghiêng người nhìn qua.
Không thấy thì không sao, vừa thấy trong lòng liền wow một tiếng thật to.
Cô ấy thu hồi tầm mắt, lấy tay huých huých cánh tay Văn Tưởng, giọng điệu thần thần bí bí, "Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng là ai đâu."
"Ai?"
Giang Nguyên mím môi lắc đầu, "Tự cậu nhìn đi."
Cũng không biết là may hay là không may nữa, đúng lúc Văn Tưởng nghiêng đầu nhìn qua, một trong hai người đàn ông ngồi bàn ở đằng trước có lẽ đã nhận ra ánh mắt chăm chú lại trực tiếp của người ngồi bàn này, nên ngẩng đầu nhìn một cái về phía bên này.
Đúng lúc chạm phải tầm mắt của Văn Tưởng.
"........"
"........"
Duyên phận.
Tuyệt không thể tả.
Ánh đèn trong sảnh tiệc cưới sáng láng, Trì Uyên ngồi giữa dòng người qua lại, mặc chiếc áo sơmi màu nâu xám chất liệu tơ lụa, không cài cúc áo đầu tiên ở cổ áo nên có thể thấy được đường nét rõ ràng của xương quai xanh.
Hôm nay anh để tóc về phía sau hiện ra cái trán đầy đặn, mày kiếm kéo đến thái dương để lộ ra lông mày sắc nét cứng rắn. Vẻ bất cần đời thường ngày đã thu lại, lúc này đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ôn hoà lịch sự.
Cho dù có thấy Văn Tưởng thì vẻ kinh ngạc cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tiếu Mạnh cũng xuất chúng ngồi bên cạnh chú ý đến ánh mắt của anh nên nhìn theo, đuôi lông mày nhướng lên, ngược lại không đè được sự kinh ngạc, "Vãi, đó không phải là Văn Tưởng sao?"
Trì Uyên thu hồi tầm mắt, "Mắt tôi còn chưa có mù."
"......."
Trên bàn có người rót nước cho Tiếu Mạnh, anh ta vội thu lại lời nói, đứng dậy một tay nâng tách trà lên, tay còn lại đỡ cổ tay kia, giọng điệu cung kính, "Châu Xứ khách sáo rồi."
"Chuyện nhỏ." Châu Tùng Lập bưng bình trà, lại nghiêng người rót trà cho Trì Uyên, tán thưởng một câu, "Hai người thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
"Nào có, chúng tôi đây chỉ là làm những chuyện nhỏ, so ra vẫn còn thua kém khi Châu Xứ còn trẻ."
"Người tuổi trẻ bây giờ cũng không có mấy người có thể tự làm mọi chuyện giống Tiếu tổng và Trì tổng."
......
Nói chuyện xã giao vài câu.
Tiếu Mạnh lại có thời gian nên nghiêng đầu nói chuyện với Trì Uyên, "Sao Văn Tưởng lại ở đây?"
Tối hôm qua Trì Uyên gặp Văn Tưởng một lần, biết cô đến Bình Thành tham gia họp lớp, sau lại thấy ảnh chụp cô đăng lên vòng bạn bè.
Hiện tại anh gần như có thể ghép một bàn người đó với những người trong bức ảnh lại, cho nên cũng có thể đoán được Văn Tưởng có quan hệ với cô dâu chú rể, "Chắc là bạn học của cô dâu chú rể."
"Đệt." Tiếu Mạnh lại cảm thán, "Duyên phận này, tuyệt vời."
"Phải."
Cổ tay Trì Uyên để lên mép bàn, ngón tay vuốt nhẹ lên tách trà sứ trắng xanh bóng loáng, ánh mắt lướt qua phía đối diện.
Văn Tưởng đã thu tầm mắt về từ lâu, chỗ ngồi quay lưng về phía bên này.
Bầu không khí ở bàn cô rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều so với bàn anh, lúc này có lẽ đang nói đến chuyện gì vui nên cả bàn đều bật cười.
Cô gái chào hỏi tối hôm qua cười ngã vào lòng cô.
Trì Uyên hơi hơi híp mắt, nhìn bầu không khí vừa nghiêm túc lại giả dối ở bàn mình, chân để ở dưới bàn di chuyển rồi nhấc lên, sau đó đạp mạnh xuống một cái.
Tiếu Mạnh ngồi bên cạnh đang nói chuyện đột nhiên đờ người, vẻ mặt có hơi vặn vẹo, vẻ mặt của người đang nói chuyện với anh ta lại lưỡng lự, "Tiếu tổng không sao chứ?"
Anh ta khẽ cắn môi, "Không sao."
Đợi tán gẫu xong, Tiếu Mạnh giả vờ cười nhưng cái chân dưới bàn lại thăm dò để đá cẳng chân Trì Uyên, "Lúc nãy cậu đạp tôi làm gì vậy?"
Trì Uyên bình tĩnh né tránh, giọng điệu chính đáng, "Trượt chân."
"......."
Trượt em gái cậu.
Đúng 12 giờ tiệc cưới bắt đầu, sau khi cô dâu chú rể đi theo quy trình kịch bản xong, người dẫn chương trình nói cho Đặng Duy và Lâm Miểu biết, nói là bạn đại học của hai người vì bọn họ mà đã chuẩn bị một món quà bất ngờ.
Là một đoạn video dài 20 phút.
Nội dung là Lâm Miểu và Đặng Duy còn có hình ảnh của tất cả các bạn học trong lớp lâm sàng 1 của bọn họ ở đại học, cùng những lời chúc phúc đám cưới được ghi lại bởi tất cả các bạn cùng lớp bọn họ.
Mở đầu video là tiệc tối chào đón tân sinh viên lúc năm nhất.
Lúc ấy lớp bọn họ rút trúng tiết mục hát, Lâm Miểu làm uỷ viên văn nghệ, tình hình ở trong lớp thậm chí là toàn khoa thịt ít sói nhiều nên tìm đến Văn Tưởng học cùng cấp 3 giúp đỡ.
Cuối cùng nhiệm vụ biểu diễn tiết mục giao cho Văn Tưởng và Giang Nguyên, hai cô lên sân khấu hát, dựa vào vẻ ngoài xinh xắn và tiếng hát ngọt ngào đã giành được sự ủng hộ hoan hô của mọi người.
Bởi vì nhân vật chính là Lâm Miểu và Đặng Duy cho nên bóng dáng của Văn Tưởng và Giang Nguyên chỉ lướt qua trong video, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Ánh mắt của khách mời ở đây tự nhiên nhìn về phía ba bàn được sắp xếp đằng trước, thử tìm xem người đã xuất hiện trong video là ai.
Video vẫn còn đang phát.
Lúc này là đến cuối kỳ, các bức tượng đồng thế hệ trước của các khoa y có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong khuôn viên trường Đại học Y, hàng năm đến cuối kỳ đều sẽ có các đệ tử lại đó "tế bái" để xin họ phù hộ cho kỳ thi được thuận lợi, qua môn.
Văn Tưởng bọn họ cũng không ngoại lệ.
Quãng thời gian đó vì ôn tập khô khan không thú vị nên nhân lúc đêm đen gió lớn, Văn Tưởng cùng mười mấy bạn trong lớp đi vái bức tượng đồng Tôn Tư Mạc*.
(Tôn Tư Mạc (550 – 691): được người đời tôn xưng là Dược Vương và Tôn Thiên Y, là một thầy thuốc nổi danh thời cổ đại TQ. Ông cũng là người áp dụng khí công trong thuật dưỡng sinh.)
Đoạn video được ghi lại bởi Đặng Duy, cậu ấy lướt ống kính qua từng bạn học để mỗi người nói một câu.
Người thứ nhất chính là Lâm Miểu: "Cụ Tôn, xin hãy phù hộ cho đệ tử đạt được thành tích tốt trong phần thi nhập môn."
Mấy lời thỉnh cầu tiếp theo cũng không khác nhau lắm, đến lượt Văn Tưởng chỉ thấy cô quy quy củ củ quỳ gối ở đó, giọng điệu nghiêm túc, "Cụ Tôn, xin Cụ hãy phù hộ cho đệ tử không ngủ quên trong kỳ thi lần này."
"......"
"Hahahaha, lời cầu nguyện này của cậu sợ Cụ không có cách nào giúp cậu được đâu, cậu muốn ngủ ai cũng ngăn không được đó."
"Không xin cái này được thì tớ cũng không cầu cái khác đâu."
"Moá, ngậm miệng lại nào học bá."
.....
Tiếp theo là đại hội thể dục thể thao.
Lúc báo danh cho uỷ viên thể dục Lý Sảng, Văn Tưởng và Giang Nguyên bị ghi sai hạng mục nên từ nhảy xa thành chạy cự ly dài 800 mét mà họ không giỏi.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Đặng Duy và Lâm Miểu dẫn các bạn học trong lớp không thi đấu đi qua cổ vũ cho hai cô.
Lâm Miểu: "Không sao không sao, chúng ta tập trung tham gia là được."
Đặng Duy: "Hai cậu chạy là được rồi, chỉ cần không ngã thì chuyện gì cũng thương lượng được."
Lúc đó mọi người trong lớp đều biết Đặng Duy và Lâm Miểu đang mập mờ chưa có ở bên nhau, Giang Nguyên cố ý trêu, "Chậc chậc chậc, Tưởng Tưởng, cậu xem lớp trưởng và uỷ viên kẻ xướng người hoạ giống gì ta?"
Trong video, Văn Tưởng mặc áo T-shirt trắng đơn giản cùng với quần thể thao đen, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp lại phóng khoáng, lúc cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp.
"Này còn có thể giống gì chứ?" Cô ôm bả vai Giang Nguyên, giọng nói trong trẻo lanh lảnh, "Đó đương nhiên là giống người một nhà rồi."
Mặt Lâm Miểu nóng lên, "Văn Tưởng!"
Văn Tưởng cong mắt nhìn các bạn xung quanh, đôi mắt sáng ngời, "Tớ đâu có nói sai, lúc tập huấn quân sự không phải lớp trưởng đã nói rồi sao, muốn chúng ta xem cậu ấy là anh cả là người một nhà mà đúng không?"
Xung quanh mờ ám ồn ào không ngừng, "Quá đúng, Tưởng Tưởng chúng ta chỉ được cái nói đúng, đây không phải là gia đình sao!"
Da mặt Lâm Miểu mỏng, không chịu nổi bọn họ ồn ào như vậy nên cố ý nghiêm mặt uy hiếp Văn Tưởng và Giang Nguyên, "Lần chạy cự ly dài này nếu như hai cậu không lấy được hạng nhất, về sau đừng hòng tớ chiếm chỗ có hai cậu."
Đoạn video ghi lại kết quả của cuộc thi chạy cự ly dài.
Văn Tưởng và Giang Nguyên không phụ sự mong đợi của mọi người, không chỉ lấy được hạng nhất mà ngay cả hạng hai cũng ôm luôn.
Có điều là từ dưới lên.
Dáng vẻ Văn Tưởng vào lúc đại học xinh đẹp động lòng người, khí chất dịu dàng sạch sẽ, gia cảnh giàu có, ba mẹ đều là doanh nhân nổi tiếng ở Khê Thành, sống chung với người khác vừa chân thành thản nhiên lại thoải mái phóng khoáng, không kiêu căng cũng không a dua nịnh hót.
Cô khi đó là thủ khoa đầu vào của Đại học Y, lúc mới nhập học đã tự mang hào quang, sau khi tiệc tối chào đón tân sinh viên kết thúc lại được bầu làm hoa khôi của khoa, người theo đuổi cô có thể xếp thành một vòng quang sân thể dục của trường.
Nhưng Văn Tưởng không có tâm tư yêu đương, cả ngày không ngâm mình trong thư viện thì là dạo chơi bên ngoài khắp thế giới. Mặc dù như thế nhưng thành tích của cô vẫn tốt như cũ, cho dù ngủ quên lúc thi cũng không bị trách phạt, vì danh hiệu hạng nhất mãi mãi đều thuộc về cô.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp, cái tên Văn Tưởng vẫn là tiêu chuẩn đặc biệt độc lập của khoa Y.
Mỗi khi Văn Tưởng xuất hiện trong video luôn là vẻ mặt sáng láng, nụ cười thoải mái động lòng người.
Khi đó, trong trường học không ai không biết Văn Tưởng của khoa Y, không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà ngay cả học tập và gia cảnh cũng đều không thua bất kỳ người nào.
Cô từng là đối tượng hâm mộ của rất nhiều nữ sinh trong trường.
Vậy mà bây giờ, Trì Uyên chưa bao giờ nhìn thấy——
Văn Tưởng xinh đẹp tràn đầy sức sống như vậy.
- -