Đợi sau khi cô đứng vững, cô mới phát hiện, xe không hề dừng ở bãi đỗ xe quen thuộc của mình.
Đây là nơi nào?
Hạ Vãn An nghi hoặc nhìn về phía trợ lý Trương.
Không chờ cô mở miệng, chỉ cần nhận được ánh mắt của cô, trợ lý Trương đã cho đáp án: "Phu nhân, đây là khách sạn Tứ Quý."
Khách sạn Tứ Quý? Đến khách sạn làm gì?
Hạ Vãn An càng không hiểu.
"Ngày mai công ty có buổi tiệc ở đây, có khách mới vừa đến khách sạn, có việc bàn bạc với Hàn tổng, bởi vì thời gian sắp không kịp, cho nên bèn tạm thời tới nơi này..."
Khó trách sau khi cô tỉnh lại, không thấy anh, chắc là anh bận đi làm đúng không?
Hạ Vãn An suy nghĩ một chút, thức thời nói: "Vậy để tôi gọi xe về nhà đi, sẽ không quấy rầy hai người đâu.”
"Phu nhân, cô muốn về nhà không phải là không thể được, chỉ là Hàn tổng không nói để cô đi một mình, còn nữa, phu nhân đi rồi, có phải cũng nên nói với Hàn tổng một tiếng hay không..." lúc Hàn tổng xuống xe, không hề dẫn theo phu nhân, anh ta cũng không biết Hàn tổng có ý gì, nhỡ đâu anh ta để phu nhân đi, Hàn tổng trách tội anh ta thì làm sao bây giờ?
Trợ lý Trương nghĩ đến đây, bèn mở miệng: "Phu nhân, hay là như này đi, tôi dẫn cô đi lên tầng nghỉ ngơi trước, bây giờ sắc trời cũng không sớm, bên Hàn tổng chắc cũng sẽ xong sớm thôi, đến lúc đó cô muốn trở về, tự mình nói với ngài ấy một tiếng..."
Hạ Vãn An vốn cũng không phải là người lạnh lùng, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của trợ lý Trương, chỉ có thể không đành lòng lại không tình nguyện đủ kiểu nói câu: "Được thôi."
Trợ lý Trương dẫn Hạ Vãn An đi thẳng lên tầng cao nhất khách sạn.
"Phu nhân, đây là phòng của Hàn tổng, cô hãy ngồi tạm nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi đi xem tình hình bên Hàn tổng." Trợ lý Trương giúp Hạ Vãn An đi vào phòng, đứng ở cửa ra vào nói.
Hạ Vãn An khẽ gật đầu nói câu "Cảm ơn", sau đó liền cất bước đi vào phòng.
Sau khi cửa đóng lại, cô mới đi vào.
Trên bàn sách bày một chồng văn kiện dày, trong tủ trước cửa để mấy chiếc áo khoác và mấy đôi giày, ngay cả trên ghế sa lon cũng có mấy bộ quần áo trong được gấp chỉnh tề...
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hạ Vãn An nghĩ, thời gian anh ở trong khách sạn chắc còn nhiều hơn số lần anh về nhà...
Mặc dù Hạ Vãn An quan sát rất cẩn thận một vòng đồ đạc của Hàn Kinh Niên, nhưng cô lại không dám đụng chạm linh tinh vào bất cứ thứ gì thuộc về anh trong phòng, ngay cả khi cô ngồi xuống, cũng là tìm một chiếc ghế sô pha trước cửa sổ sát đất không để đồ.
Cô đợi rất lâu, không đợi được Hàn Kinh Niên trở về, ngược lại ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ sáng rõ, mà cô vốn nằm trên ghế salon, chẳng biết nằm ở trên giường lúc nào.
Hạ Vãn An nhìn quanh một vòng phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Kinh Niên, cô đi phòng tắm rửa mặt đơn giản, sau đó liền kéo cửa ra đi ra ngoài.
Trước bàn sách phòng xép chỗ phòng khách, cô nhìn thấy Hàn Kinh Niên và trợ lý Trương.
"Chào phu nhân."
Hạ Vãn An mỉm cười đáp lại lời chào của trợ lý Trương, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, lại nhỏ giọng nói một câu: "Chào buổi sáng."
Hàn Kinh Niên giống như tối hôm qua trong xe, thờ ơ với cô.
Hình như bọn họ đang bàn chuyện gì quan trọng, sau khi chào hỏi xong, trợ lý Trương bắt đầu nói chuyện chính: "Thư ký Tôn gặp tình hình khẩn cấp, phải vào bệnh viện, cho nên Hàn tổng, ngài muốn tìm bạn gái là ai trong bữa tiệc buổi tối?”