Đôi khi tham lam một chút cũng chẳng sao, nhưng anh cứ ôm khư khư người ta như thế khiến người ta cũng có chút ngại. Muốn đẩy người đối diện ra lắm nhưng không đủ sức, nếu như bây giờ cậu khỏe rồi thì có lẽ là...một đạp cũng khiến Từ Mạc văng ra một mét.
- Anh buông tôi ra được không, anh ôm chặt làm tôi nghẹt thở quá. Tôi muốn ăn tiếp!
Thẩm Quân Ngọc làm ra vẻ đáng thương nhìn anh rồi nói.
Nghe cậu nói như vậy, Từ Mạc cũng hơi có cảm giác mất mát. Tuy vậy nhưng anh cũng lập tức buông cậu ra rồi tiếp tục đút từng muỗng cháo cho cậu.
Nhìn cậu ăn cứ như một đứa con nít vậy, cháo còn dính trên mép miệng.
[Ting! Hảo cảm tăng 20%]
[Hảo cảm hiện tại là 20%. Kí chủ cần cố gắng hơn nữa]
Hệ thống từ đâu ra thình lình xuất hiện, phá vỡ hết cả không gian lãng mạn kia. Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy thông báo thì trợn tròn mắt lên, rõ ràng bản thân còn chưa làm gì mà tự nhiên hảo cảm lại tăng...có chút bất ngờ.
Nhìn anh một lúc, cậu nghĩ rằng đối tượng công lược đứng ngay trước mắt mình. Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể nào được, nếu dễ dàng như thế thì làm sao hệ thống lại bắt đi làm chứ.
- Ngày mai tôi có thể ra ngoài được không? Tôi bị nhốt trong đó cũng hơn một tháng rồi đó, lâu rồi không được ra ngoài.
Gương mặt mếu máo như sắm khóc của cậu làm anh có chút rung động. Tuy nhiên, anh cũng là người rất nghị lực đó nha~
- Nhưng... Thôi được rồi! Mai tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi
Cũng chiến tranh tâm lý lắm đó chứ đùa. Dự tính không cho cậu ra ngoài vì sợ cậu đi mất, chính là bay luôn một tỷ. Còn nếu không cho cậu ra ngoài thì há chẳng phải cậu bị trầm cảm rồi sau đó tự tử. Vẫn là chọn một phương án tối ưu nhất nên mới cho Thẩm Quân Ngọc ra ngoài đó.
- Anh không sợ tôi đi mất sao?
- Sợ chứ! Cho nên tôi có cách của tôi.
....
Ngày hôm sau, Từ Mạc quả nhiên là đưa Thẩm Quân Ngọc ra ngoài chơi thật. Cho cậu đi siêu thị, rồi đến công viên, sau đó thì đi ăn vặt các thứ
Nhưng...
Nhìn chiếc còng trên tay khiến cậu không thoải mái. Cứ nhíu mày nhìn anh mãi, đến cả ăn cũng phải ngồi gần. Ra siêu thị thì bị người ta ngó ngược ngó xuôi, chẳng mấy chốc lại trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người. Gương mặt xinh đẹp này của cậu phút chốc lại muốn giấu đi mất.
- Anh định trói tối như thế này luôn thật à?
Thẩm Quân Ngọc nhìn anh với vẻ mặt cáu kỉnh, trong lòng cũng rất bực bội. Vốn là định ra ngoài tìm đối tượng công lược, nhưng anh làm như thế này rồi thì cho dù người ta có là đối tượng của cậu đi chăng nữa thì cũng sẽ có ấn tượng không mấy tốt đẹp gì.
- Khi nào về sẽ tháo còng tay cậu ra! Nếu bây giờ tôi thả cậu ra thì lỡ cậu chạy mất thì phải làm sao đây!
- Tôi sẽ không bỏ trốn đâu mà.
Nhìn cậu một lúc rồi thì anh cũng im lặng. Sau đó thì lặng lẽ tháo còng ra... Thẩm Quân Ngọc nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
- Dù sao cũng chỉ là một tỷ thôi! Mất cũng được, mà không mất cũng chả sao.
Anh nói xong thì rời đi ra thanh toán rồi lại trở về một mình. Để lại cậu ngồi yên đây một mình tiếp, chờ anh có chút hơi lâu nên Thẩm Quân Ngọc cũng chạy ra xem thế nào.
- Quý khách! Người đàn ông ngồi cùng bàn lúc nãy với cậu nhờ tôi gửi cái này cho cậu.
Vừa chạy ra thì một chị nhân viên kêu lại. Có chút giật mình, tại trong túi cậu bây giờ không có một xu dính túi. Thật may mắn là không phải như cậu nghĩ, Từ Mạc cũng thanh toán rồi mới rời đi.
- Quý khách!
Thấy cậu ngẩn người ra đó thì chị lễ tân hỏi.
- Vâng ạ!
Không phụ lòng anh, Thẩm Quân Ngọc vui vẻ cầm lấy bịch bánh ngọt rồi đi.
Trong cái thế giới này, Thẩm Quân Ngọc còn chưa thích nghi được với mọi thứ. Đến cả mắt cũng có vấn đề, đúng là không xui chứ một khi đã xui thì xui tận mạng.
[Ting! Hảo cảm -5]
[Hảo cảm hiện tại là 15%]
- Cái đệt! Ta còn chưa gặp anh ta lần nào mà, sao hảo cảm đột nhiên lại trừ mất rồi?
Thẩm Quân Ngọc nội tâm gào thét. Cậu còn chưa biết đối tượng là ai mà bây giờ hảo cảm còn trừ nữa, nếu có thể thì cậu muốn lôi hệ thống ra đánh một trận.
Vừa đi vừa tức, nhưng những thứ trước mặt mờ mịt thật sự. Cậu đang đăm chiêu suy nghĩ thì lại bị dáng vẻ của một người đàn ông to cao đứng yên trước mặt hút hồn.
- Đẹp trai!
Nhìn chằm chằm người đàn ông đó mà trong tâm lại muốn làm quen.
Người đàn ông kia chính là người yêu kiếp trước của nguyên chủ. Nguyên chủ chính là bị anh ta giết chết, còn bây giờ cơ thể này là của cậu, mọi suy nghĩ của cậu chính là do cậu tự nắm giữ. Chỉ là hiện tại cậu không biết nên mới thấy đẹp, vả lại thích lại người tình cũ cũng không có chuyện gì là lạ cả.
Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng chạy lại đó chào hỏi như tình tiết trong tiểu thuyết. Người kia không hiểu sao lại cảm thấy thú vị! Muốn trêu chọc cậu một lúc.
- Tôi muốn mua anh về làm tình nhân!
Tính tình cũng quá thẳng thắn nên cậu cũng nói thẳng vào trọng tâm.
Người đối diện nhìn cả khó hiểu rồi sau đó lại cười.
- Cậu sao?
- Ừm! Nhà tôi giàu, tôi có thể bao nuôi anh!