Hôm nay, Trần Từ Liên chủ động đến nhà tìm Thẩm Quân Ngọc. Còn mua một đống quà nữa chứ! Nói thật thì ở nhà cậu cũng không thiếu cái gì đâu. Nếu thiếu thì chính là thiếu hơi người.
- Cậu về đi! Tôi không muốn em trai tôi gặp cậu.
Vừa đến trước cổng, Trần Từ Liên đã bị Thẩm Hà Linh chặn lại rồi đuổi về. Nhưng với cái tính lì lợm của anh thì nhất định anh không chịu thua đâu.
Đứng trước nhà mấy ngày cũng không vấn đề đối với anh. Chỉ cần có thể được gặp cậu rồi nói một số chuyện với cậu là được rồi!
Hà Linh biết anh muốn nói gì với cậu. Ngay cả việc anh đến đây cũng không nằm ngoài dự liệu của cô. Biết trước anh sẽ đến, anh càng muốn gặp, cô chính là cố ý không cho gặp đấy.
Tính của bà chị này có chút kì quặc. Có thể thân thiện với bất kỳ ai nhưng mà...Trừ Trần Từ Liên Ra! Đơn giản là vì trước đây, ngày nào Thẩm Thanh Kỳ cũng giao hết nhiệm vụ quan trọng cho anh. Còn không để ý đến sự tồn tại của cô.
- Tôi muốn gặp Thẩm Quân Ngọc.
- Em ấy không có nhà! Cậu vẫn là nên về đi.
Thẩm Hà Linh kiếm đủ lý do để không cho Trần Từ Liên gặp cậu. Ra sức xua đuổi anh nhưng anh vẫn đứng yên đó như muốn khiêu chiến với cô vậy.
Thấy anh như vậy, cô đành để cho Trần Từ Liên gặp em trai vậy. Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cho dù trốn được lần này nhưng lần sau thì chưa chắc.
- Cậu có ba mươi phút!
Thẩm Hà Linh nhìn đồng hồ rồi nói.
Ba mươi phút cũng đủ rồi, đủ để đưa trái tim của cậu đi rồi. Những con người có tình yêu thường suy nghĩ như vậy!
- Thẩm Quân Ngọc!
Vừa chạy vào, Trần Từ Liên đã mở cửa ra kêu cậu rồi. Lúc nhìn thấy thanh niên trước mặt, trong lòng anh có chút giao động, bước chân cũng chậm lại.
[Ting! Hảo cảm hiện tại là +89,9%]
[Kí chủ! Đây là cơ hội tốt. Cậu nhớ nắm bắt lấy đó nha~]
Hệ thống thình lình xuất hiện, xuýt nữa thì cậu sặc nước vì cái hệ thống đáng ghét này rồi.
- Anh tìm tôi sao?
Thẩm Quân Ngọc giơ ngón tay tự chỉ vào bản thân mình rồi hỏi anh. Mặc dù cậu đứng trên này xem hết kịch ở dưới đó rồi, vẫn là thật không ngờ chị gái này lại dễ dàng cho anh lên gặp mình như thế thôi.
- Chúng ta....Có thể nói chuyện không?
Bàn chân anh khựng lại, một bước cũng không dám tiến lên. Chưa lần nào Trần Từ Liên cảm thấy bản thân mình mất kiểm soát kiểu như thế này! Lại có cảm giác sợ hãi với một cái gì đó.
- Cậu còn hai mươi lăm phút! - Bỗng dưng Thẩm Hà Linh đứng dưới nhà nói vọng lên. Phá cả bầu không khí lãng mạn bao trùm.
- Tôi thích cậu! Tôi muốn yêu đương với cậu có được không? - Gương mặt của anh bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ thường.
"Phụt...ha ha ha" Thẩm Quân Ngọc nhìn cái bộ dạng đó của anh mà cười. Ai đời lại đi tỏ tình mà mang theo biểu cảm đó không chứ.
Ít nhất người ta đi tỏ tình thì cầm rẻ nhất là một bó hoa đi. Còn chàng trai này gần 30 tuổi rồi nhưng đến tỏ tình còn không biết, huống hồ chi là chuyện yêu đương chứ. Sau này Thẩm Quân Ngọc còn phải chỉ dạy thêm rồi.
- Cậu cười cái gì chứ! Tôi cho phép cậu làm người yêu tôi đó.
Hai chiếc mày của anh nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Trần Từ Liên thật sự không đùa, càng không muốn đây là trò đùa.
- Anh là đang áy náy cái chuyện gì với tôi mới như thế đúng không? Yên tâm, tôi không để tâm đâu.
[Kí chủ! Cậu làm sao vậy]
[Nếu cậu đồng ý thì có thể hảo cảm sẽ tăng đó]
Hệ thống giận dỗi trách móc cậu.
Cho dù hoàn thành nhiệm vụ nhanh được đi chăng nữa thì cậu cũng không đồng ý đâu. Với cậu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Kèm theo đó là nếu như thật sự cậu thành công nhanh quá thế giới đầu tiên này rồi thì hảo cảm của mấy người đó chắc không lên mức cao nhất được.
- Anh là cảm thấy có lỗi với tôi nên mới như vậy thôi! Anh đừng có nghĩ tôi là Mai-đẹt-ti-ni sớm như thế. Thật sự tôi không chấp nhận nổi đâu a~
Nghe cậu nói vậy, anh cúi đầu xuống rồi bỏ đi. Quả thực trong lòng anh cũng chỉ coi cậu là một đứa em rồi lại không bảo vệ được người em đó nên hối hận thôi! Có chút nhột...
....
Nằm lì trong phòng, Thẩm Quân Ngọc lại lôi Tiểu Nhất ra nắn nắn bóp bóp khiến con hệ thống này cũng khiếp sợ.
[Kí chủ! Sao cậu không nhanh chóng hoàn thành rồi đi đến thế giới khác chứ]
- Ngươi chả hiểu gì hết! Nếu ta chấp nhận thì không phải ta đang bán rẻ mình sao? Cứ tiếp tục chơi đùa anh ta một chút rồi đi cũng được.
Thẩm Quân Ngọc nghĩ đến cảnh Trần Từ Liên tỏ tình rồi cười một mình. Đây là cậu muốn chơi lạt mềm buộc chặt với anh đó thôi~ Tiểu Nhất quả thật không hiểu tình cảm của con người rồi.
[Không phải cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm rồi về sao]
- Gớm! Thì khi nào về thì ngươi cho ta trở về khoảng thời gian mà ta muốn được rồi.