Hai người đàn ông chơi đủ trò trên giường. Thứ chất dịch trắng đó vẫn cứ tiếp tục được hai người đồng loạt bắn ra ngoài.
Trần Từ Liên lật úp người cậu lại rồi tiếp tục đi chuyển đều đặn vào trong.
- Không được nữa đâu! Cái đó...rách mất
Bị anh thúc liên tục, Thẩm Quân Ngọc khó khăn nói.
Nhưng cậu đâu biết rằng, tiếng rên của cậu còn có thể khiến anh sung sức hơn. Cứ mỗi lần cậu cầu xin anh tha thì anh lại đâm vật nhỏ sâu hơn.
- Ah~ Không được nữa rồi! Tôi muốn ra....
Trần Từ Liên nào đâu tha cho cậu dễ dàng vậy chứ. Anh cầm lấy tiểu đệ của cậu rồi bịt lỗ đó đi. Cho dù là muốn ra cũng không được.
Vì cái chất lỏng đó dồn nén trong người, cơ thể của cậu trở nên nóng ran lên. Cả người co lại rồi ưỡn ra... nếu không biết thì chắc anh cũng đang nghĩ cậu quyến rũ anh. Nhưng không, tất cả là tại anh chứ...
Miệng anh cứ mút của cậu như mút kẹo, cho dù là muốn ra cũng phải nén lại.
- Chờ một lát! Chúng ta có thể bắn cùng nhau chứ?
Trần Từ Liên ngước đầu lên nhìn cậu hỏi.
- Không được nữa rồi! Tôi muốn ra ngay bây giờ?
Cậu vặn vẹo khó chịu nói.
Tiểu đệ của cậu thật sự rất muốn giải phóng ra, nhưng mà tay của Trần Từ Liên còn bịt đầu của nó khiến dịch thể không thể nào giải phóng ra được. Từng đợt nóng ran lan truyền từ thân dưới lên cả cơ thể mà chiếm mất ý thức của cậu.
- Muốn lắm sao? Nhưng mà tôi còn chưa ra thì cậu cũng không được.
Mặc dù cái gậy thịt kia cứng lên rồi nhưng khi cắm vào dưới vách hang động kia thì nó lại kẹp chặt. Không thể nào tiến vào sâu hơn nữa. Chỉ đành chờ cậu tự thả lỏng để làm nó ra.
Cứ một lúc thì Trần Từ Liên nhấn eo cậu xuống một chút rồi lại cầm cái gậy thịt kia mà cọ cọ. Cái tay cũng đang sờ nắn hết từ ngực rồi xuống phần eo nhéo một cái. Nhưng phần anh thích sờ nhất ở trên người cậu bây giờ chính là cặp đào căng mọng kia.
Tay anh liên tục xoa bóp phần thịt trắng mềm mại đó. Còn dùng miệng để đánh dấu chủ quyền.
Hai bàn tay của Trần Từ Liên cứ liên tục xoa nắn khắp người cậu, trêu đùa ở hai điểm hồng hồng trên ngực cậu, cái cảm giác đó vừa lạ lại mang theo chút thích thú. Lúc này hai đầu ngực của cậu dựng đứng lên. Anh lợi dụng cơ hội đó mà cắn mút hai đầu ti.
- Cậu có thể nhắm mắt lại nếu không muốn nhìn!
Trần Từ Liên bỡn cợt nói.
Cậu nghe lời anh nhắm mắt, lúc này cậu mới cảm nhận được các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Còn có thể cảm nhận được tất cả xúc cảm ở phần thân dưới. Thứ ấy cứ ra vào, nhấp nhô liên tục với tốc độ rất nhanh, cũng không thể tính toán được tốc độ đó là bao nhiêu nữa. Cậu oằn mình vặn vẹo vì không thể chịu nổi với tốc độ này. Cũng chính là vì phần thân dưới, dịch thể trắng nhớt kia ra nhiều khiến cậu có chút khó chịu.
- A...A... Dừng lại đi mà! Xin anh đấy!
Thẩm Quân Ngọc kêu la thảm thiết. Người đàn ông trước mặt cậu lại vì tiếng rên của cậu mà tiếp tục nhấp nhô ra vào như đang muốn trêu chọc cậu vậy.
- Ha~hộc hộc...Thoải mái lên nào! Đêm còn dài lắm.
Không biết là Trần Từ Liên đang an ủi cậu hãy là trêu chọc cậu đây. "Người nằm trên" có cảm nhận được cảm giác của "người nằm dưới" đâu mà biết chứ!
Một ít dịch thể không chịu được mà bắn tung tóe ra ngoài. Nó còn làm ướt át cả bàn tay anh, nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, càng như thế lại càng kích thích.
Ban đầu cũng tưởng là công rồi! Thật sự cậu là công nhưng mà là công nhún a~
Một hồi lâu vận động, Thẩm Quân Ngọc đã thấm mệt rồi. Bây giờ cậu rũ bỏ tất cả để phó mặc cơ thể cho anh. Anh làm gì bây giờ cậu cũng không còn có tâm trí để nghĩ nữa rồi!
- Ư...ah...ah~
- Cậu muốn ra nữa không?
Trần Từ Liên nhấp nhô liên tục. Câu hỏi cũng này cũng chỉ là hỏi cho có thôi.
- Ư... giúp tôi! Mạnh nữa đi! Ah...
Anh nhếch mép cười đểu. Sau đó thì trực tiếp rút cậu nhỏ của mình ra khỏi hang động.
- Gọi lão công đi! Tôi sẽ cho cậu lên đỉnh.
Anh thật sự là mặt dày quá rồi! Hành hạ người ta như thế vậy mà lúc quan trọng lại rút ra mất.
Phần thân dưới của Thẩm Quân Ngọc ướt át, có chút cảm thấy trống trải. Bây giờ chỉ đành cầu xin anh giúp mình.
- Lão...c.. công...mau..ư..giúp em...ah.
Cậu vặn vẹo cơ thể rời van xin anh giúp mình giải thoát....
Nhìn thấy cảnh một nam nhân nằm dưới thân mình làm thế này thì anh không thể không động lòng được. Cho dù có kìm nén đến mấy thì cũng không thể thoát ra khỏi sự mê hoặc này của Thẩm Quân Ngọc.
..chát..
Trần Từ Liên lấy tay đánh mông cậu một cái rõ đau.
- Không ngờ người như chú Thẩm lại đẻ ra đứa con hư hỏng thế này.
- Mau...mau...ức... giúp em đi...! Lão...ah..Công..
Nhanh như cắt, Trần Từ Liên banh hai chân cậu ra chơi tiếp trò chơi đang giở lúc nãy. Hai người tiếp tục vận động đến khi cả hai đều kiệt sức mà thiếp đi.