"Nếu em không cho phép anh nói chuyện với họ thì một chữ anh cũng sẽ không nói."
Anh có đôi chân mày cao, hốc mắt hơi sâu, đôi mắt đào hoa ngoài vểnh trong câu hồn, nhìn sương sương thùng rác cũng có thể tự mang theo nét thâm tình, huống chi giờ đây anh đang nghiêm túc nhìn một mình cô.
Gò má bị chạm bởi ngón tay anh trở nên nóng lên nhanh chóng, não của Cố An bắt đầu thiếu oxy, đã không biết mình là ai, đang ở đâu, cần làm gì.
Những ngón tay trắng mịn vô thức níu lấy một góc áo khoác của Giang Nghiễn, cô ngẩn người ra một lúc lâu, mới nhỏ giọng thì thầm: "Thế còn 110 và chai trôi dạt thì sao?"
Giang Nghiễn khẽ nhướng mày kiếm, hiếm khi cười, như nghe thấy lời nói đùa của trẻ con.
Khóe môi đẹp đẽ nâng lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên, dịu dàng vô hại, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Cả 110 và chai trôi dạt cũng không có."
Anh mặc quần áo chơi bóng màu trắng, tóc đen mắt lạnh, trông vẫn là anh chàng đẹp trai lạnh lùng cấm dục.
Chỉ là giọng điệu giống hệt như trẻ con khoe khoang với cha mẹ: Hôm nay con cũng ngoan lắm đấy!
Quả chanh trong lòng Cố An lập tức được phủ một lớp mật ong, trở nên chua ngọt vô cùng ngon miệng.
Chiếc răng khểnh nhỏ không thể chờ đợi muốn lộ ra nét dễ thương, khóe miệng không thể kìm được mà cong lên vui vẻ.
Cô quyết định người lớn không chấp trẻ con, nhìn thái độ tốt của anh mà bỏ qua việc anh đã ghi nhiều bàn thắng làm say mê biết bao người, cũng không giận khi anh bị bao nhiêu cô gái vây quanh sau khi ra sân.
Tâm trạng Cố An rất tốt chuyển chủ đề: "Thế chúng ta nhanh về nhà đi, bụng em đói lắm rồi..."
Buổi sáng khi đến Cố Trinh lái xe, còn bây giờ Cố Trinh phải ở lại đại diện đội điều tra hình sự nhận giải thưởng bóng rổ.
Đến cổng trường, Giang Nghiễn theo thói quen lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng bị Cố An nhanh chóng ngăn lại: "Chúng ta đi xe buýt đi, chỉ tốn một đồng, đi taxi tốn ít nhất là hai mươi đồng."
Cô cúi đầu tìm trong túi đeo chéo hình quả dứa của mình hai đồng xu, nhét vào tay Giang Nghiễn một đồng, ngẩng đầu lên, đặc biệt hào phóng nói: "Thấy anh biểu hiện tốt, mời anh đi xe buýt, hì hì."
Giang Nghiễn khẽ nâng cằm: "Vậy anh cung kính không bằng vâng lệnh."
Trạm chờ xe buýt của họ ở ngay cổng trường, cùng chờ xe có nhiều cô gái trẻ đi dạo phố ăn uống.
Các cô gái có tai mắt tinh tường, ánh mắt không ngừng lướt qua người Giang Nghiễn.
Mặt Cố An không đổi sắc, tiến lên chắn một cô gái trong số đó, ngay lập tức lại có cô khác nhìn tới...
Sau khi kết thúc trận bóng, Giang Nghiễn đi thay lại quần áo của mình, áo phông trắng, bên ngoài khoác áo khoác bóng chày đen, lưng vai thẳng tắp, trông rất sạch sẽ và đậm chất thanh xuân, đứng giữa một nhóm sinh viên đại học mà không hề lạc lõng, trông rất giống là hot boy của trường nào đó gần đây.
Cố An đột nhiên thấy may mắn vì Giang Nghiễn học đại học cảnh sát, tốt nghiệp rồi trực tiếp làm cảnh sát, điều này quyết định rằng hàng ngày khả năng tiếp xúc với người khác giới của anh rất hạn chế. Nếu không với nhan sắc này, vóc dáng này, khí chất này từng phút từng giây sẽ bị người ta bắt về nhà làm chồng.
Trong lúc cô đang mơ màng suy nghĩ, xe buýt tuyến số bảy đã đến bến.
Cố An thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mấy cô gái nhỏ luôn dòm ngó nhan sắc của Giang Nghiễn rồi.
Nhưng không ngờ, đám cô gái nhỏ ríu rít ấy lại theo sát họ lên xe.
"Chúng ta ngồi ở cuối xe nhé?" Cố An cảnh giác nói.
Giang Nghiễn không hề nhận ra những tâm tư rối rắm của con gái, ngoan ngoãn gật đầu.
"Anh ngồi bên trong đi," Cố An lại nói: "ngồi gần cửa sổ nắng chói lắm."
Giang Nghiễn "ừ" một tiếng rồi ngồi vào trong, đôi chân dài của anh trông có vẻ hơi chật chội.
Vậy chắc sẽ không còn ai nhìn chằm chằm vào anh nữa đâu nhỉ? Cố An nhíu mày nhỏ suy nghĩ.
Cảm giác đó như thể bảo bối của mình luôn bị người khác nhìn chằm chằm, trong lòng cực kỳ khó chịu, hận không thể lập tức giấu người bên cạnh vào nơi kín đáo.
Chuyến xe kéo dài tổng cộng nửa tiếng, xe buýt trong ánh nắng buổi trưa chạy rất chậm, như một cái nôi lắc lư.
Cố An ngáp một cái, tầm nhìn thoáng mờ đi trong chốc lát, cô nhìn thấy anh đẹp trai bên cạnh đã nhắm mắt lại.
Ánh nắng màu ấm phủ lên gương mặt lạnh lùng của anh một lớp hào quang mềm mại, hàng lông mi dày và rậm trông thật mềm mại.
Dù dưới ánh sáng như thế, da anh vẫn trắng mịn mà không có bất kỳ tì vết gì…
Mấy cô gái nhỏ ngồi ở hàng ghế trước, gặp chàng trai cực kỳ tuấn tú thì bồn chồn không yên, vừa quay đầu nhìn vừa nhỏ giọng bàn tán:
"Người bên cạnh anh ấy có phải bạn gái anh ấy không nhỉ? Hai người từ nãy đến giờ cứ đi cùng nhau..."
"Trông không giống, cô bé đó cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi, có lẽ là em gái thì đúng hơn nhỉ?"
"Đừng nói thế, nhìn kỹ thì thấy hơi giống thật đấy, làn da, giống nhất màu da, gen gia đình họ tốt thật!"
Cố An cúi đầu nhìn chiếc áo hoodie màu trắng sữa của mình, chiếc túi đeo chéo hình quả dứa...
Cô rất ít khi mua quần áo, toàn mặc đồ từ thời trung học, nên có phần hơi trẻ con.
Nhưng mà!
Cô chỉ là còn giữ chút nét bụ bẫm thôi!
Chứ không phải thật sự nhỏ như học sinh cấp ba!
Cô đã gần mười chín tuổi rồi!
Sao lại trông như em gái chứ...
Rõ ràng là "có tướng phu thê" mà!
"Cậu đi hỏi xem, hỏi xem có phải học sinh trường chúng ta không, chuyên ngành nào, khoa nào."
"Trước tiên phải lấy được số liên lạc rồi từ từ tính..."
Thậm chí còn muốn xin số liên lạc!
Ngay trước mặt cô!
Cố An giống như con mèo con xù lông, toàn thân nhỏ bé lập tức ở trạng thái cảnh giác.
Cô gái hàng trước thật sự đứng dậy, đi về phía họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An hít một hơi sâu, quay đầu nhìn Giang Nghiễn.
Nhiều năm làm cảnh sát hình sự, Giang Nghiễn luôn ngủ rất nông, thậm chí có phần bị suy nhược thần kinh.
Có lẽ vì trận bóng rổ hôm nay, có lẽ vì ánh nắng buổi trưa quá yên tĩnh, hoặc có lẽ vì bên cạnh có một người bạn nhỏ nào đó.
Mũi anh ngửi thấy mùi cam mật ngọt ngào từ người cô.
Anh nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Không lâu sau, anh nhận ra có một bàn tay nhẹ nhàng đặt đầu anh lên vai cô.
Như trong năm cô học lớp 11, anh đã đưa cô đi lên núi, trên đường về anh đã làm như vậy.
Cố An sau khi đặt đầu Giang Nghiễn lên vai, các cô gái đi về phía cô dừng bước chân, vừa nãy vì muốn xin cách liên lạc của anh đẹp trai mà họ đã cố ý điều chỉnh nụ cười ngọt ngào, giờ đã bị tan nát ngay lập tức, không còn sót lại chút nào.
Các cô gái đều ngẩn người im bặt, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn về phía Giang Nghiễn như cũ.
"Thì ra đã có bạn gái à..."
"Đúng vậy, với khuôn mặt như thế thì không thể không có bạn gái."
Cố An chưa bao giờ to gan như vậy.
Trong lúc cô thở phào vì các cô gái không còn nhòm ngó Giang Nghiễn nữa, trọng lượng không thể bỏ qua trên vai cô lại khiến má cô nóng rực như lửa.
Mũi cô ngửi được mùi bạc hà từ anh, nhạt và dễ chịu.
Tóc anh chọc vào cổ cô, lạnh lùng và ngứa ngáy, cảm giác nhỏ bé bị phóng đại vô hạn, trở thành dòng điện lan tỏa ra từng tế bào cơ thể cô.
Cô không dám nhìn anh, nhưng lại muốn nhìn anh.
Lông mi của Giang Nghiễn dài và gợn sóng, mũi nhìn từ góc độ này, thẳng tắp như lưỡi kiếm, khéo có thể trượt trên đó như chơi cầu trượt... Và đôi môi mỏng, không nhếch lên mà thành đường thẳng, lộ ra sự mềm mại và vô hại vốn có.
Trước khi cái đầu bé nhỏ tiếp tục phiêu diêu trong suy nghĩ, Cố An vội vàng dời ánh mắt.
Cô cắn môi, giống như một cục nếp nhân trong nồi hấp.
Dường như cô là người chủ động, nhưng bây giờ lại lúng túng.
Làm thế nào để đặt anh về vị trí ban đầu một cách tự nhiên?
Cố An cứng đờ, nhìn về phía trước, hoàn toàn không biết phải làm gì, xấu hổ đến mức sắp khóc.
Giang Nghiễn làm cảnh sát đã gần sáu năm, ở đội chống ma túy ba năm và ở đội hình sự ba năm.
Chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm, gặp vô số tên tội phạm liều mạng hung ác, đấu tay đôi với các tội phạm truy nã trên toàn quốc, giải quyết vô số vụ án lớn cấp Bộ, bóp cò súng vô số lần, cũng bị súng nhắm vào vô số lần...
Nhưng chưa bao giờ, nhịp tim của anh lại đập nhanh như lúc này.
Dường như anh không phải là Giang Nghiễn 25 tuổi.
Mà là Giang Nghiễn 19 tuổi.
Lần đầu tiên anh dựa vào một cô bé.
Một cô bé chỉ cao đến vai anh.
Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng anh đã động lòng với cô.
Không biết từ khi nào.
Khi anh nhận ra, anh đã vô cùng, vô cùng thích cô.
Gò má, vành tai cô đỏ rực lên, luống cuống cắn môi, không dám thở mạnh, dường như sắp khóc.
Giang Nghiễn nhắm mắt lại, lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi.
Trên chuyến xe kéo dài 30 phút, Cố An đã đỏ mặt và tim đập mạnh suốt 30 phút, như mắc bệnh tim.
Cho đến khi xe buýt thông báo: "Các vị hành khách, trạm kế tiếp là Châu Tế Giai Uyển..."
Cuối cùng cô đã được giải thoát khỏi trạng thái đỏ mặt nóng bừng trên má.
Cố An muốn chạm vào Giang Nghiễn, nhưng phát hiện ra một chút không nỡ khó diễn giải trong lòng.
Không nỡ bỏ đi sự thân mật hiếm có này.
Bên vai cô, Giang Nghiễn ngủ ngon lành, khuôn mặt mỗi đường nét đều dịu dàng.
"Anh, đã đến rồi..."
Giang Nghiễn dùng âm mũi "ừm" một tiếng, ngồi thẳng, nhìn sang phía cô.
Đầu óc Cố An đột nhiên trống trơn, vội vàng chạy ra ngoài để nhấn chuông, đưa lưng về phía Giang Nghiễn, nhiệt độ ở gò má vẫn nóng bỏng không giảm đi.
Cửa xe buýt mở ra, cô như mũi tên bắn ra "xiu" một cái.
Gió thổi qua má, nhịp tim cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng cô vừa mới quay đầu, lại đụng phải ánh nhìn của Giang Nghiễn.
Chắc anh đẹp trai đã ngủ rất ngon và thoải mái, ánh mắt trong sáng và thuần khiết, vì đối diện với ánh nắng, anh hơi híp mắt lại.
"Cố An."
Cố An căng da đầu: "Dạ?"
"Sao má em hồng thế này." Lông mi Giang Nghiễn dài và mềm mại, khi nhìn người, đặc biệt ngây thơ vô tội.
Cố An cứng đờ, cố gắng nở một nụ cười: "Có hả? Chắc tại em da trắng hồng hào chăng..."
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng quay về hướng nhà, nhận thấy nhiệt độ trên má vẫn còn nóng lên.
Giang Nghiễn kéo dài âm điệu "a", một nụ cười nhẹ vẫn còn trên môi, đầy dịu dàng.
Cố An nuốt nước bọt: "Anh cười gì đấy?"
Giang Nghiễn nhìn xuống: "Không cười."
Khi Cố An ngượng ngùng, cô sẽ đỏ mặt và không dám nhìn người, nhưng một khi vượt qua ngưỡng cảm xúc nào đó, tính cách con nít của cô sẽ trỗi dậy, như mèo con xù lông, còn đặc biệt là không sợ hãi.
Ví dụ như bây giờ.
"Anh cười rồi đấy," cô ngước nhìn anh, ngón tay chọc vào gò má của anh, nhưng lại rút lại như bị bỏng: "Thậm chí lúm đồng tiền nhỏ cũng bật cười nè!"
Giang Nghiễn nhếch mép, một nửa mép cười, giọng nói lạnh lùng toát ra vô tội: "Anh tưởng là do em đỏ mặt vì xơ múi (*) anh."
(*) Xơ múi: có những hành động tiếp xúc cơ thể thân mật. Giữa người quen với nhau thì xem như đùa giỡn, với người lạ thì còn gọi là dê xồm, sàm sỡ.
Cố An trợn to hai mắt, ... Cái gì gọi là xơ múi?!!!
Chỉ vì đặt đầu anh vào vai mình là xơ múi sao?
Cô đỏ mặt như tôm luộc, còn anh đẹp trai chỉ trơ mắt nhìn cô xấu hổ.
Cố An mở miệng ra, mặt nhỏ như con cá vàng thở hổn hển.
Con cá vàng đơ một lúc lâu, mới nhăn mày, đanh đá mở lời: "Em chỉ thấy anh ngủ không thoải mái, em lo anh đâm vào kính xe do phanh gấp..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng cô nói ra câu này không có chút tự tin nào.
Bởi vì Giang Nghiễn không có ngủ không thoải mái, xe buýt chạy êm ru, không có bất kỳ phanh gấp nào.
Dù không phải vì xơ múi anh, mà là nhân lúc anh không rõ tình hình, chặt đứt toàn bộ đào hoa tiềm ẩn của anh.
Từ góc độ này mà nói, tuy không phải xơ múi nhưng cũng không khác biệt gì mấy…
Cố An đuối lý, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa tức giận, toàn bộ máu trong cơ thể xộc lên đầu, trước ánh nhìn của anh, cô dứt khoát vò mẻ không sợ nứt: "Chiếm đó, xơ múi đó thì sao?"
Hu hu hu... Xấu hổ quá đi! ! !
Anh có lẽ sẽ nghĩ rằng mình là một đứa mê trai!
Giống như những cô gái nhỏ ngấp nghé vẻ đẹp của anh!
À... Anh sẽ không nói với cô rằng, sau này liên lạc thì dùng chai thủy tinh trôi dạt, nếu muốn gọi điện, hãy gọi cho 110...
Cô cúi thấp đầu, như muốn thu mình lại trong vỏ.
Ánh nắng rơi xuống đỉnh đầu cô, biến thành một vòng sáng dịu dàng, trên gò má có những sợi lông tơ nhỏ xinh xắn rõ ràng.
Khi nổi giận thì dễ thương.
Khi xấu hổ cũng vậy.
Giang Nghiễn mềm lòng đến mức không thể tưởng tượng.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát tai Cố An, nhẹ nhàng nói: "Anh chưa nói em không được xơ múi."
Giọng lạnh lùng trở nên mềm mại, mang theo sự quyến rũ. Chỉ trong một khoảnh khắc, anh đứng thẳng dậy.
Cố An theo sau Giang Nghiễn, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.
Khi cô lặp lại những lời anh nói ba lần, không kiềm chế được mà nhảy cẫng lên, nhìn theo bóng dáng cao lớn và thon gọn của anh, cười lộ răng khểnh.
Cái anh này.
Vừa dịu dàng dỗ dành, lại lạnh lùng thanh cao, cả đầy nhiệt huyết trên sân bóng rổ.
Cô không thể không thừa nhận, bất kể khi nào gặp, đều không thể tránh khỏi cảm giác rung động không thể kiềm chế.
---
Kỳ nghỉ lễ 1/5 chỉ có ba ngày, điều quý giá hơn cả là, Giang Nghiễn hiếm khi có thời gian, có thể ở nhà.
Cố An ngay cả ngủ trưa cũng không dám, sợ rằng khi tỉnh dậy trời đã tối, Giang Nghiễn và Cố Trinh lại đi làm nhiệm vụ.
Cô mang giá vẽ từ gác mái xuống phòng khách, ngồi trước bảng vẽ, bắt đầu vẽ cún con.
"Cún con, chị nhất định sẽ vẽ em thật đẹp trai." Cố An vừa lẩm bẩm vừa vẽ, chẳng mấy chốc, ánh mắt không tự chủ được lại từ cún con chuyển sang người bên cạnh.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, vì vừa mới tắm xong, không khí đầy mùi sữa tắm bạc hà mát lạnh dịu nhẹ.
Áo sơ mi trắng làm nổi bật làn da trắng sáng của anh, quần thể thao xám nhạt lộ ra đôi chân dài thon thả, hé lộ cổ chân gầy gò. Mà gương mặt ấy, từng đường nét đều đúng gu thẩm mỹ của cô, mỗi lần nhìn đều cảm thấy kinh diễm.
Cố An ban đầu đang vẽ cún con, nhưng vô tình lại vẽ cả người đàn ông bên cạnh vào tranh.
Cô thậm chí không cần nhìn anh, cũng biết được độ cong tinh tế của đôi mắt ấy, và nụ cười đẹp khi khóe miệng hơi cong lên, từ khi học lớp mười hai đến giờ đã vẽ không biết bao nhiêu lần.
Cô luôn vẽ rất tập trung, không để ý đến ánh nắng chiều lặng lẽ nhuộm mọi thứ thành màu ấm áp, cũng không để ý đến khi nào Giang Nghiễn đứng dậy từ ghế sofa, đứng sau lưng cô.
"Người này là ai?"
Anh đứng sau lưng cô, từ phía bên vai, cúi xuống, giọng nói lạnh lùng mang chút cà lơ phất phơ, giả vờ ngây thơ.
Cố An ngẩn ra, như con nai non bị dọa, chỉ trong một ngày mà não đã chết hai lần và khởi động lại một cách khó khăn.
Cô ngây ngô quay đầu, đúng lúc đối diện ánh mắt trong veo của Giang Nghiễn, đôi mắt đen láy trong sáng, bây giờ đầy hứng thú nhìn cô.
"Thế nào, không cho vẽ à..."
Giọng cô mềm nhũn, hơi thở cũng không đều.
Giang Nghiễn áp người xuống, cô bị mùi bạc hà từ người anh bao quanh.
Giống như cả người đều bị anh ôm vào lòng.
Anh nhẹ nhếch lông mày, trông vừa hư hỏng vừa dịu dàng, thu hút hơn bình thường, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, như đang thương lượng việc quan trọng: "Bình thường các em trả phí người mẫu chân dung bao nhiêu?"
Cố An tùy tiện nói bừa: "Người đẹp thì đắt một chút, có cơ bụng sáu múi còn phải trả thêm tiền, đúng, là thế..."
Gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, đường cong môi rõ ràng. Giọng nói trong trẻo hơi hạ thấp, nhẹ nhàng bên tai vừa mê hoặc vừa quyến rũ: "Vậy em nghĩ, vẻ ngoài của anh đáng giá bao nhiêu?"
"Vậy anh muốn lấy bao nhiêu, em cho là anh..." Cô hít sâu một hơi, không khí cũng trở nên nóng bức, thiêu đốt gò má cô.
Còn định thu phí! ! !
Tên keo kiệt này!
Vẽ tranh đâu có mất miếng thịt nào!
Khoảng cách quá gần, như một giây sau, sống mũi cao thẳng của anh có thể chạm vào gò má cô.
Có lẽ cô chỉ cần cử động một chút, gò má có thể chạm vào cằm và đôi môi mỏng của anh.
Không khí yên lặng đi.
Cố An bị anh nhìn chằm chằm, trái tim lại không nhịn được đập thình thịch, nhìn chằm chằm giá vẽ, không dám nhìn ánh mắt anh.
Chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc là bây giờ thu dọn cặp sách về trường.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì!
Hu hu hu, sao anh toàn có mặt lúc mình xấu mặt!
Đều có mặt! !
Không khen cô vẽ đẹp đã là may lắm rồi... lại còn muốn lấy tiền trước!
Cô đã vẽ hàng nghìn lần, mới cảm thấy người dưới bút, có một phần mười giống anh.
Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy có chút uất ức không nói thành lời.
"Vẽ đi."
Giọng Giang Nghiễn lạnh lùng còn mang nụ cười chưa tan, nghe có vẻ còn cưng chiều không nói nên lời, Cố An hoàn toàn ngây người.
Trong giây tiếp theo, hơi thở ấm áp và giọng nói trong trẻo cùng kích thích vành tai, cô nghe thấy anh từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ miễn phí cho một mình em."