* Một *
Năm năm sau.
“Ba ơi, bế.”
Một cô bé có mái tóc đen thắt bím làm nũng ôm đầu gối Điền Đằng.
“Không được.”
Điền Đằng cúi đầu bình tĩnh nhìn “đứa con ghẻ” đang nhõng nhẽo.
“Con ghẻ” mất hứng, bẹt miệng hỏi: “Tại sao?”
Điền Đằng chỉ chỉ bảng hướng dẫn màu vàng ở đầu đường, bình tĩnh nói: “Bởi vì đây là đường dành cho đi bộ, người đi bộ chỉ có thể đi chứ không thể bế.”
“Ơ... Vậy lát nữa tới chỗ không dành cho người đi bộ, ba bế con nhá.”
“Ừ.”
Vì thế, hai cha con đi dọc theo “Đường dành cho người đi bộ” đi thẳng về đến nhà.
“Có mua được nước tương không anh?” Nhậm Thanh ở trong phòng bếp hỏi vọng ra.
“Mua về rồi.”
Điền Đằng xách bình nước tương đen cà lơ phất phơ đi vào bếp. Thấy củ cải vừa rửa xong được đặt trên bàn, anh rửa tay lấy tới cắt.
“Nha Nha có nhõng nhẽo với anh không? Tự con đi về hay bắt anh bế về?”
“Tự nó đi về. Em nên dùng đúng cách mới được.”
“Cách của anh là gì nói em nghe thử xem.”
“Tùy cơ ứng biến với em có chút phức tạp, nói em không hiểu đâu.”
“... Đi ra ngoài.”
Điền Đằng bỏ củ cải đã cắt xong vào trong chén, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Nhậm Thanh, bước nhẹ nhàng trở về phòng khách. Nha Nha đang hăng hái chiến đấu với bím tóc của mình, cô bé không thích kiểu tóc giống với cô của mình này.
“Ba, con muốn tóc quăn, con cũng muốn làm công chúa nhỏ.”
Điền Đằng ngồi trên ghế sofa ngoắc ngoắc tay, Nha Nha không tình nguyện chuyển qua.
“Con nói muốn cái gì?”
“... Muốn tóc quăn.” Đột nhiên thiếu tự tin.
Điền Đằng thờ ơ lật xem tạp chí xe hơi trên bàn, hỏi: “Không thích thắt bím à?”
Nha Nha cúi đầu chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, tủi thân nói: “Không thích.”
Điền Đằng ngắm chiếc Maybach trong lòng mình, âm thầm nhẩm tính về số tiền gửi ngân hàng. Nha Nha thấy anh thất thần, đột nhiên lao như điên vào lòng anh, giả khóc: “Không thích không thích, Nha Nha không thích chút nào cả, chẳng đáng yêu gì hết, hu hu hu...”
Điền Đằng đá bay dép, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, anh tự tay túm lấy bím của con bé, lười biếng nói: “Nha Nha, mọi thứ trên đời đều là có bỏ mới có được. Ba đồng ý con không muốn thắt bím, nhưng con cũng phải đồng ý sau này phải ngủ một mình. Con bốn tuổi rưỡi rồi.”
“Này này này... này không được.”
Nhậm Thanh bưng chén đũa ra ngoài, nghe thấy cô bé bắt chước một bạn nhỏ trong nhà trẻ cố ý cà lăm, cảnh cáo nói: “Có phải con lại muốn bị ngậm đũa nữa không?”
Nha Nha nghe vậy lập tức chui vào lòng Điền Đằng.
Điền Đằng chậm rãi nói: “Nha Nha, công chúa chắc sẽ không học những bạn nhỏ khác bướng bỉnh bắt nạt người ta. Ba hi vọng ngày mai đến nhà trẻ đón con, con có thể dắt tay bạn nói lắp kia cùng ra ngoài. Các con là bạn bè. Bạn ngã bệnh thì con nên chăm sóc bạn chứ không phải cười nhạo bạn.”
Nha Nha dẹt miệng, không cam lòng nói: “Con xin lỗi.”
Điền Đằng không an ủi cô bé, anh đứng dậy dắt cô bé tới bàn ăn. Trên bàn ăn đặt một bộ chén sứ thanh hoa mà Nhậm Thanh thích nhất, anh áy náy nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp.
“Nha Nha, có lúc nói xin lỗi không làm nên chuyện gì cả. Con thuận miệng chế nhạo mấy câu, có vài người nghe qua thì thôi, nhưng có vài người nhớ mãi không quên, cuối cùng tạo thành vết sẹo. Con nên biết, không phải ai cũng có một trái tim kiên cường.”
Dù sao Nha Nha chưa đủ năm tuổi, chỉ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Điền Đằng.
Điền Đằng cầm một chén sứ thanh hoa xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Nha Nha, mỉm cười thả tay ra. Chén nhỏ phát ra tiếng vỡ vụn gọn ghẽ, tan tành.
“Ba!”
Điền Đằng ngồi xổm xuống đất, nói: “Nha Nha, bây giờ con thành khẩn nói xin lỗi nó đi.”
Nha Nha cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi.”
“Con nói xin lỗi rồi, vậy nó có trở lại hình dạng vừa rồi không?”
“Không ạ.”
Điền Đằng không dùng lời nói nặng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Nha Nha níu lấy ống tay áo Điền Đằng, dẹt miệng, khóe mắt ngấn nước, cô bé nghẹn ngào nói: “Ba, sau này Nha Nha không bao giờ bắt nạt Mẫn Mẫn nữa, cũng không bắt chước nói chuyện giống Mẫn Mẫn, cũng không giành đồ với Mẫn Mẫn...”
Điền Đằng tranh thủ nói thêm vào: “Cũng không ngủ cùng ba mẹ nữa.”
Nha Nha ầng ậc nước mắt, gật đầu: “... Dạ.”
Nhậm Thanh bưng một món ăn cuối cùng đi ra khỏi bếp, môi cô nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt sâu xa nhìn Điền Đằng và mảnh vụn dưới đất. Dạy con, không thể dùng cái gạt tàn đãi khách kia sao! Không thể dùng ly nước thủy tinh sao! Không thể dùng lọ muối thủy tinh bị mẻ miệng sao!
* Hai *
Gần đây tâm trạng Nhậm Thanh rất nóng nảy, Nha Nha không dám lại gần, hỏi Điền Đằng mẹ bị sao thế ạ, Điền Đằng quan sát khái quát một phen, cho ra kết luận: Bà dì của con tới.
Bà dì của Nha Nha không tới, Nhậm Thanh sốt ruột chính là điều này.
Chủ nhật, cả nhà theo thường lệ đến nhà nội của Nha Nha ăn cơm. Mẹ Điền Đằng cũng chính là bà nội của Nha Nha, dưới sự kiên trì không ngừng gọi bà của Nha Nha trong ba năm, rốt cuộc khuất phục, thừa nhận sự thật rằng mình không còn trẻ nữa. Nha Nha chạy tới chạy lui kêu bà nội, mặc dù không được tự nhiên nhưng dần dần bà cũng thấp giọng ừ một tiếng. Năm nay bà đã 54, gương mặt chỉ trông như 45, nhảy phốc một cái trở thành đời bà, thật sự hoảng loạn.
Khẩu vị Nhậm Thanh không tốt, ăn mặn một chút cũng không được, Điền Đằng không nhìn ra, nhưng mẹ Điền Đằng lại thấy rõ ràng. Trong lòng mẹ Điền Đằng rất phức tạp, bà còn có một người bạn chưa lập gia đình nữa đây, hiện nay sống rất tự do thoải mái, còn bà, xem ra đứa cháu thứ hai sắp cất tiếng khóc chào đời rồi.
“Kinh nguyệt của con bao lâu rồi chưa tới?” Bà hỏi.
“... Nửa tháng rồi ạ.” Nhậm Thanh rối rắm nói.
“Dùng que thử chưa?”
“Không đâu ạ, chắc nên đợi một lúc nữa, có lẽ do đổi mùa thôi ạ?”
Mẹ Điền Đằng cười nhạt.
Rốt cuộc Điền Đằng hiểu ý. Anh giật mình nhìn Nhậm Thanh, nói: “Em không nói với anh.”
Điền Tĩnh hớp một miếng cháo gà, châm ngòi thổi gió nói: “Bản thân không chú ý còn đi trách người khác? Sao mẹ nhìn một cái đã ra?”
Điền Đằng nhìn Điền Tĩnh mới làm kiểu tóc mới, hừ lạnh: “Đừng tưởng cắt tóc ngắn là cá tính. Nếu người mày yêu sớm để ý tới mày, tất nhiên là bởi vì mày quá buồn cười.”
Điền Tĩnh nghe vậy lập tức xù lông
“Ba xem anh kìa, mẹ nhìn anh kìa! Mẹ!”
“Trước tiên chúng ta nên nói về chuyện con yêu sớm...”
Sau khi ăn xong, Nha Nha đi theo ông nội và ba viết chữ. Điền Tĩnh số khổ đi thu dọn nhà bếp. Nhậm Thanh cùng mẹ chồng tới thư phòng.
“Ngồi đi.”
“Dạ.”
“Không có gì đâu, chỉ muốn nói với con vài câu. Cuộc sống sau khi kết hôn của hai đứa không tệ, mẹ nhìn ra được, tính tình Điền Đằng không tốt, đều nhờ con nhường nhịn nó.”
“Cũng không có nhường nhịn gì đâu, là con tình nguyện.”
Mẹ Điền Đằng nghe vậy, cười.
“Nếu con sinh bé trai, mẹ hi vọng thằng bé sẽ không gặp phải một Nhậm Thanh khác.”
“... Con cũng hi vọng như vậy.”
“Không phải mẹ không hài lòng về con, Nhậm Thanh, chẳng qua là quá trình mẹ đón nhận con không tính là tốt đẹp.” Mẹ Điền Đằng nhớ lại nói: “Trước khi lên đại học, nó đã vay tiền ba mẹ, nói rõ cho ba mẹ biết là để cho con dùng, ba mẹ dĩ nhiên không đồng ý. Thế mà nó dám lấy phí sinh hoạt của mình để lại cho con. Sau này, ba nó biết thì rất nóng giận, mẹ cũng tức giận, nhưng mẹ càng đau lòng hơn, mặc dù không phải Điền Đằng lớn lên trong sự nuông chiều, nhưng cũng chưa từng chịu khổ. Ba nó gọi điện thoại cho nó, ngắn gọn, nghiêm túc nói cho nó biết, hai mươi vạn kia xem như mua đứt mối quan hệ của con và nó, nếu nó chịu gật đầu, trong nhà sẽ lại cung cấp phí sinh hoạt cho nó. Mẹ nhớ hôm đó là lễ Giáng Sinh, giọng Điền Đằng cực kỳ bực tức, nó nói, tiền của ba thì ba giữ cho kỹ đi, xem như là con cho Nhậm Thanh mượn, tốt nghiệp xong con trả cho ba, giữa cha con, còn có tình trạng vay tiền cứu lửa xen giữa nữa. Ba nó tức giận. Chậc chậc. Sau đó, nó có gọi về hai cuộc điện thoại, cũng xem như an ủi ông ấy.
Mắt Nhậm Thanh ẩm ướt, cô nghĩ có lẽ mình thật sự mang thai, nếu không sẽ không đa sầu đa cảm thế này.
“Mẹ đọc trên weibo, tình cảm vợ chồng có bao sâu thì trong đời luôn có vài lần xúc động muốn tát chết đối phương tại chỗ. Vì thế, mẹ mới tìm con tới đây để lảm nhảm. Mặc dù là con mẹ, nhưng mẹ không thể không thừa nhận tính khí nó thật không tốt, lúc tức giận nói chuyện cũng khó nghe, nhưng nó lại rất dụng tâm với con. Mai sau, nhất định các con sẽ có va chạm, sẽ cãi nhau hoặc gây gổ, mẹ lo lắng nhất là, nó không thích tranh chấp, giống ba của nó vậy, nhưng nếu có hơi không thuận sẽ trực tiếp chiến tranh lạnh với con, con phải biết, tình cảm có sâu bao nhiêu nhưng nếu để đông lạnh quá lâu cũng sẽ biến chất, cho nên con nhất định phải chủ động nói chuyện với nó.”
Nhậm Thanh gật đầu, trông thấy tấm ảnh thời Điền Đằng còn học trung học trên bàn, cười nói: “Dạ, mẹ yên tâm đi, có gì con cũng sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, đa số là anh ấy cũng sẽ nhường nhìn con.”
Mẹ Điền Đằng gẩy gẩy ngón tay, lãnh đạm nói: “Nghe con gọi mẹ một lần thật không dễ dàng.”
Nhậm Thanh ngượng ngùng cười.
Hai người dẫn theo Nha Nha ra cửa thì Nhậm Thanh có lòng nói: “Ba mẹ, chúng con về đây.”
“Ừ, lái xe cẩn thận.”
Khóe mắt của ba Điền Đằng có ý cười thản nhiên. Mẹ Điền Đằng cười tươi, nụ cười hệt như lúc Điền Đằng vui vẻ.
Nha Nha ngồi trên ghế nhi đồng phía sau hát nhạc thiếu nhi, đèn xe của Điền Đằng soi sáng con đường mơ hồ không rõ phía trước, tiếng cười thấp nhưng rất nam tính.
“Nhậm Thanh, mười năm trước anh chưa từng nghĩ em sẽ chia tay với Bạch Gia, tám năm trước cũng chưa từng nghĩ em sẽ gả cho anh, năm năm trước cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một Nha Nha, những điều chưa từng nghĩ, nên tới cũng đều đã đâu vào đấy hết rồi. Em đang lo cái gì?”
Nhậm Thanh nhìn cây to vụt qua ngoài cửa xe, thấp giọng nói: “Em cũng không biết, dường như càng nhiều người quan trọng thì em càng lo không thể săn sóc tốt cho tất cả.”
“Có anh ở đây, em lo gì chứ? Nha Nha cùng...” Anh nhìn chiếc bụng phẳng của cô, cười nói. “Với người bạn trong bụng chưa biết tên này của chúng ta, về sau đều sẽ chăm sóc em. Em chỉ cần cung cấp chí phí ăn mặc cho đến khi bọn nó trưởng thành là đủ rồi.”
“Anh nói nghe nhẹ ghê nhỉ.”
“Vậy anh hỏi lại, không nói mười năm trước nữa, mười tháng trước em lo lắng điều gì? Em lo Nha Nha đi học sẽ đánh nhau với bạn, em lo mẹ anh sẽ mặt nặng mặt nhẹ với em khi em bắt anh ngủ sofa rồi bị cảm nặng. Nhưng những chuyện em lo lắng đều không xảy ra, Nha Nha luôn hòa đồng với bạn học, mẹ cũng không thèm để ý tại sao anh lại bị cảm, anh cũng đâu phải là trẻ con...”
Nhậm Thanh gật đầu: “Có lý.”
Điền Đằng không kiềm được vui vẻ, anh tự tay xoa xoa tóc cô, cười nói: “Em thật dễ dỗ.”
* Ba *
Lúc Nhậm Thanh chạy tới Hoàng Thành, Điền Đằng đã nằm nghiêng ngả trên sofa say đến bất tỉnh nhân sự.
Triệu Nghiên ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, nhàn nhã nói: “Tôi biết cậu có con nên không tiện, tôi đương nhiên có thể tạm thời dẫn cậu ta về chăm sóc, nhưng trước đây cậu không phải vẫn luôn đề phòng tôi sao, tôi cần gì tự tìm phiền toái.”
Nhậm Thanh ngồi xuống bên cạnh Điền Đằng, tự mình rót nửa ly bia ào ào uống xong, lau miệng, cười nói: “Đến bây giờ tôi vẫn đề phòng cậu. Cảm tạ cậu không giúp tôi chăm sóc.”
Triệu Nghiên nghẹn gần chết.
Hàn Tranh từ phòng vệ sinh vịn tường ra ngoài, anh say lờ đờ mông lung thấy Nhậm Thanh, nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi không ngờ nửa năm nay cậu ấy tiếp nhận công ty của ông ngoại, mà tửu lượng vẫn còn trình độ trung học như vậy.”
Nhậm Thanh cười khổ: “Sợ rằng đến chết anh ấy luôn là tửu lượng hai chai bia.”
Trong lúc cười to, Hàn Tranh lảo đảo một cái, Nhậm Thanh không kịp đỡ, Triệu Nghiên bỏ hạt dưa xuống nhanh nhẹn níu cánh tay anh. Trán anh cách góc bàn trên một cm, thật nguy hiểm.
Nhậm Thanh giúp Triệu Nghiên đỡ anh ngồi xuống ghế sofa.
“Nha Nha đâu?” Hàn Tranh bóp trán, hỏi.
“Nguyên tổng đón đi rồi.”
“À, tôi giúp cậu dìu cậu ấy đến bãi đỗ xe nha.”
“Cậu tự chú ý bản thân đi, em của bạn tôi làm việc ở đây, cậu ấy sẽ dẫn bọn tôi đi. Còn cậu phải làm sao? Triệu Nghiên đưa cậu về?”
Hàn Tranh quay đầu lại nhìn Triệu Nghiên đang giả vờ sửa sang lại túi xách, cười nói: “Cô ấy không thể được, chỉ có sức cầm bút với gõ phím, hơn nữa, tôi rất tỉnh táo, không cần người đưa về.”
Triệu Nghiên nghe vậy tức giận trừng anh.
Hàn Tranh lung la lung lay đứng lên, không thèm nhìn tới Triệu Nghiên, nói: “Tôi đi trước. Nhậm Thanh, thật ra thì tôi đề nghị cậu nên nói thẳng với Triệu Nghiên, Điền Đằng gần như là say đắm cậu đến mức được ăn cả ngã về không, nếu không cô ấy chỉ tự cho rằng là cậu bám Điền Đằng không thả. Tới cuối năm nay, Nha Nha cũng năm tuổi rồi, cô ấy lại còn nghĩ mình có cơ hội, có hi vọng. Ha! Mười năm trước cậu ấy chướng mắt cậu, mười năm sau vẫn chướng mắt cậu!”
Hàn Tranh lảo đảo đi ra ngoài.
Triệu Nghiên lớn tiếng nói: “Tôi khăng khăng một mực đấy thì thế nào! Tôi đợi cậu ấy cả đời đấy thì làm sao! Tôi sống chết muốn ở cùng cậu ấy đấy! Không mượn cậu xen vào!”
Hàn Tranh chê cười: “Ai thích quản thì quản đi! Tôi mặc kệ!”
Nhậm Thanh lẳng lặng nhìn Triệu Nghiên rơi lệ.
“Cần tôi lặp lại lời của Hàn Tranh không? Về chuyện say đắm, khăng khăng một mực gì đó.”
“Không cần!”
“Ồ.”
“... Tôi cũng không chờ cậu ấy! Từ khi Nha Nha ra đời tôi đã không hi vọng gì rồi!”
Nhậm Thanh nhìn số lượng vỏ chai rượu kinh người dưới đất, thành khẩn nói: “Tôi đề nghị cậu nên đi với Hàn Tranh đi, tôi cảm thấy cậu ấy đang ở ngoài hành lang. Nếu bị người khác nhặt trước một bước, vậy thì không tốt, cậu nghĩ sao?”
Triệu Nghiên vượt qua cô, cầm túi xách nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhậm Thanh đỡ Điền Đằng nằm lên đùi mình.
Điền Đằng ngủ rất sâu, mặt mũi trắng nõn, yên tĩnh. Cô cúi đầu hôn lên môi anh, lặng lẽ thay anh đắp áo lên. Trên ti vi phát lại bài “Tại chỗ”, là Hàn Tranh cố ý cho Triệu Nghiên nghe, lắng nghe cảm xúc sâu đậm của Điền Đằng:
Ghế mây đặt trước cửa sổ
Ngồi nhớ về một chuyện xưa đầy màu sắc
Trong chớp mắt vật đổi sao dời
Tưởng niệm về từng đợt biến chuyển
Khẽ mỉm cười mở khóa chiếc hộp
Trí nhớ ngắn ngủi gửi tạm ở nhà bên
Tôi đắn đo hồi lâu mới quay lại bài toán của mình
Chờ em từng bước một phá giải
Tôi lẳng lặng đứng tại chỗ
Chờ em bước lên phía trước
Kiên nhẫn tìm kiếm
Sự lặng thầm phía sau niềm kiêu ngạo
Là điều bí mật mà tôi không bật mí
Tôi đứng tại một chỗ đã rất lâu
Chờ em bước về phía trước
Tiếp tục tìm kiếm
Vẻ đẹp khác biệt khi rửa trôi lớp phấn
Là bức thư chỉ dám gửi cho em qua đường bưu đường
Hình ảnh quá khứ vỡ thành từng viên bi nhỏ
Chỉ giữ lại nụ cười chúm chím nơi em
Cô cúi người dùng sức ôm anh, trán dán lên gương mặt hơi lạnh của anh, chìm vào hình ảnh sinh động như đang di chuyển trước mắt cô: Trong gương đứng của siêu thị là ánh mắt thờ ơ của anh; trong quán đồ nướng anh bình tĩnh hỏi cô cô đang nhìn gì; trong khu thương mại anh một cước đá người đàn ông kia văng xa ba thước; trong ngõ hẻm đen kịt, anh nói cậu đừng khóc; trong sân bệnh viện, anh ngẩng đầu vẫy tay với cô, đáy mắt tràn đầy nắng ấm; trước tòa nhà Nguyên thị, anh nói sáu năm trước cái anh để lại cho em là phí sinh hoạt bốn năm của anh; anh vùi mình trong căn phòng thuê giá rẻ của cô, nghiêm túc nói cho cô biết, kết hôn có nghĩa là quan hệ giữa anh với em từ nay về sau sẽ là sống nương tựa lẫn nhau không xa không rời; trong nhà cũ Nguyên thị, anh đứng ở phía dưới ban công lầu ba, mỉm cười uy hiếp cô, nếu em thật muốn nhảy, anh sẽ đón em...
Điền Đằng hàm hồ nói: “Chó của tôi!”
“Cái gì?”
Điền Đằng chậm rãi mở mắt ra, nhưng không nhìn rõ trước mắt là ai, anh kéo áo lông của cô, gãi gãi nói: “Đền chó cho tôi!”
Nhậm Thanh thành kính nâng tay của anh lên, chân tình cắt lời: “Anh yên tâm, con chó mà anh mong nhớ mười năm qua, em nhất định sẽ bắt Hàn Tranh đền cho anh. Mặc dù bây giờ ý thức anh không rõ, nhưng thật đáng tiếc em phải thông báo với anh, theo quy trình, mấy ngày sau anh ắt phải ngủ sofa rồi.”
HOÀN