Hai giờ sau khi truyền máu, sắc mặt của Lam Diệp Phù dần khôi phục huyết sắc
Lam Y thở phào nhẹ nhõm. Anh đã nói với gia đình là cô ở lại với trung tâm kia đến mai mới về
Hiện tại đã là buổi tối rồi, anh cũng còn phải trở về, nếu không họ sẽ nghi ngờ. Trùng hợp, anh vừa mới nói đoạn thời gian này rảnh rỗi
Ngày hôm sau
" Tiểu Jena, ngươi tỉnh?" Lam Y mừng rỡ
Lam Diệp Phù cựa quậy chật vật ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, liền xác định đây là bệnh viện
Cô nhìn sang thấy anh trai một thân tàn tạ, quần áo thì xộc xệch, râu ria chưa cắt, quầng mắt có chút thâm
Cô sửng sốt, hoá ra anh trai lo cho cô thế ư?
Khoé mắt có chút đỏ hoe, Lam Diệp Phù quay sang ôm chầm lấy Lam Y khóc lóc như một đứa trẻ " Anh đã thức cả đêm để chăm sóc em ư? Xin lỗi...và, cảm ơn anh! Anh trai của em!"
Lam Y mỉm cười xoa đầu em gái nhỏ
Một màn thâm tình cảm động rơi nước mắt
Anh muốn nói...tất nhiên là lo lắng cho em rồi!
Tất nhiên...tất cả những thứ trên, đều trái ngược với thực tế
Vốn dĩ là, Lam Diệp Phù xác thực mình đang ở trong bệnh viện, nhìn xuống bản thân, khuôn mặt bình thản
" Ồ, vẫn còn sống cơ à? Vi diệu nhỉ? "
Lam Y giữ một khuôn mặt đầy máu chó
Vi diệu cái khỉ! Anh ngươi đây nè!!
" Ồ!" Lam Diệp Phù cảm thán " Trời hôm nay đẹp nhỉ! Thời tiết thật dễ chịu. Không biết có thể đến xxx chơi không? Mà đến xxx cũng tốt, dù sao thì xxx vẫn hơn xxx ở chỗ xxx rất xxx, chứ không vừa xxx lại xxx giống như xxx. Thế nhưng nếu như đến xxx thì cũng chả sao cả. Ở xxx có cái mà xxx và xxx không có, là xxx có xxx. Ồ, xxx hôm nay hình như khai trương ở chỗ xxx thì phải, nếu có thể đến đó để thưởng thức xxx thì tốt. Chán thiệt, xxx, xxx và xxx kia đều không có cái này....@#$#%$^%&^abcd"
Khuôn mặt của Lam Y càng ngày càng khắm lợn
Con bé này đang láu cái gì thế? Mấy cái địa điểm vui chơi này là sao?
Anh ngươi đang còn ở đây nhá!!
Lấy lại bình tĩnh, anh ho vài tiếng, để thu hút sự chú ý
" A, ở xxx còn có chỗ xxx vui lắm!"
" Jena Esperanza! Ngươi đùa với anh đấy phỏng?"
"A!"
Lam Y nhìn khuôn mặt vừa nhận ra cái gì kia của cô, liền thở dài ảo não
Có phải vì ánh sáng le lói của bệnh viện, làm hào quang chói loá của anh mờ nhạt đi không?
Sự tồn tại của anh, từ bao giờ bị xem nhẹ đến như thế?
" Are, tiểu Liên à? Em đang thăm ta sao?" Cô vụt chạy ra ngoài cửa, mừng rỡ nắm tay cô bé
" Tiểu thư, mừng quá! Ngài không sao!" Tiểu Liên vui mừng
Không sao, anh thường bị con bé này cho ăn sinh tố bơ quen rồi!
Ừm, quá quen thuộc rồi!
" Hôm qua, có người gọi điện tìm tiểu thư, em nghe máy đấy!" Cô bé sực nhớ
" Thật sao? Vậy em có mang điện thoại cho ta không?"
" Đây ạ!"
Quả nhiên là Thiên Phi!
Cô thực sự không muốn cho nhiều người biết cô yếu ớt như vậy!
Không biết hắn nghe tin cô bị thiếu máu nặng vào bệnh viện, đã làm gì?
" Ồ" Lam Diệp Phù giật mình " Anh nãy giờ ở đây à?"
" Chờ ngươi nhận ra chắc ta thành người nguyên thuỷ luôn quá!
Có người cung cấp máu cho ngươi đấy! Là một thế lực lớn. Ngươi từ lúc nào quen với thế lực lớn vậy?" Anh thắc mắc
Chắc..là không phải đâu! Gia tộc lớn nào lại có thể can thiệp vào một chuyện nhỏ nhoi như thế này?
Thế nhưng, anh liền thấy em gái nhỏ mỉm cười
Gì thế? Vui vì quen với người có tiền à?
" Khẳng định là hắn ta!" Cô chắc chắn
Lam Diệp Phù cũng biết bản thân mang RH- là một nhóm máu hiếm. Cung cấp một lượng máu nhiều như thế trong khoảng thời gian ngắn, bối cảnh của hắn đến cùng thế nào a?
Dù sao thì, cũng nên gọi điện cám ơn một tiếng vậy