Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 34: Tề Trác



Trong căn phòng tối.

Ảnh chụp trên mặt bàn bày bừa tán loạn không đồng nhất, trong ảnh là một đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp. Hình ảnh dừng ở lúc bọn họ hôn môi, nắm tay hoặc là ôm nhau.

Người đứng ở bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giống như thờ ơ lạnh nhạt. Cô ta nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên hơi lay động, ngửa đầu nhấp một ngụm. Vung tay, cốc đế cao nện xuống mặt đất vỡ tan tành.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẽ, nâng cằm cô gái lên: "Sao nào, ghen tị?"

Cô gái quay đầu tránh khỏi cái vuốt ve thân mật của hắn, có điều ngay sau đó lại bị hắn nắm mặt quay trở về.

Đối phương cười âm lãnh: "Cả thân thể của cô cũng đều đã bán cho tôi rồi, bây giờ lại cảm thấy tôi ghê tởm sao?"

Bọn họ đối diện nhau, trong mắt đối phương đều là sự chán ghét, người đàn ông bỗng nhiên niết cằm cô ta hôn môi, nhưng trong đáy mắt lại không hề chứa chút dục vọng nào, chỉ là cắn môi cô gái, thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới hứng thú buông tay.

Cô gái kia thoát khỏi sự khống chế, mềm nhũn ngồi dưới đất, oán hận cách xa người đàn ông u ám kia.

"Biết sợ là tốt." Hắn nếm rượu, lòng bàn tay cọ qua vệt máu ở khóe môi, đầu ngón tay vân vê vài cái, nồng đậm trào phúng.

"Nếu chúng ta đã ở chung trên một con thuyền rồi thì cô tốt nhất vẫn là nên nghe lời một chút."

"Anh thật sự sẽ giúp tôi chỉnh Lục Kiêu Hà với Mãn Nhập Mộng?"

"Đương nhiên."

Người đàn ông kia cười ác liệt, cầm lấy ảnh chụp của Mãn Nhập Mộng, nhìn một lúc lâu, đột nhiên câu môi: "Cô gái này thật xinh đẹp, không trách được Lục Kiêu Hà lại yêu thích như vậy. Ngay cả tôi cũng..." Hắn tấm tắc một tiếng, đem ảnh chụp bỏ vào trong túi áo tây trang: "Tấm này tặng tôi nhé."

"Anh có ý gì?"

Cô gái ngồi trên đất hét lên: "Đừng có nói với tôi là anh có hứng thú với cô ta!"

"Đương nhiên là có, có ai mà không thích mỹ nhân đâu?"

"Vậy tôi thì sao!? Tôi là cái gì! Tôi ở cùng anh lâu như vậy thì được tính là cái gì?"

Người đàn ông cười khẽ: "Cô là thứ gì chính cô không phải rất rõ ràng sao? Giữa chúng ta chỉ có lợi ích mà thôi, tỉnh táo một chút, đừng yêu tôi như cô từng yêu Lục Kiêu Hà làm gì. Tôi nhẫn tâm hơn hắn rất nhiều."

Ngón tay hắn nhẹ nâng lên, vén tấm rèm che cửa nhìn xuống thành phố phồn hoa phía dưới tầng lầu. Ánh sáng chiếu vào làm hắn hơi híp mắt lại, đôi mắt hẹp dài tràn đầy hứng thú nồng đậm.

Rất nhanh thôi sẽ gặp mặt nhau.

Người đàn ông chậm rãi uống một ngụm rượu.

Lúc này đây, trò chơi dường như đã ngày càng thú vị rồi.

***

Thời gian trôi qua như thoi đưa, càng lúc càng nhanh.

Tổ nhân viên lên kế hoạch cho buổi triển lãm tranh đã được thông qua, Mãn Nhập Mộng được làm tổ trưởng khiến không ít người bất mãn, có điều ngại tính cách không dễ chọc của cô, phần lớn mọi người đều là giận mà không dám nói gì.

Trường học vì muốn tạo điều kiện cho các cô chuẩn bị triển lãm, không những chuẩn bị một phòng vẽ tranh lớn mà còn dọn dẹp một phòng học để tổ bọn họ có thể họp nhóm thuận lợi hơn. Mới đầu mọi người đương nhiên đều là tụ tập chia bè kéo phái, cô lập Mãn Nhập Mộng, cô cũng chỉ cười nhạt, cũng không có nói gì.

Bình an trôi qua một tuần, mỗi ngày cô đều là người tới phòng vẽ tranh sớm nhất, cũng là người về muộn nhất trong mọi người, vì vậy nên những người khác cũng ngại lười biếng.

Lúc trưa, mọi người hầu như đều mệt mỏi, những sinh viên khác đều trở về kí túc xá nghỉ ngơi, nhóm bọn họ lại chỉ có thể tận dụng hai tiếng giữa trưa để hoàn thành xong tranh vẽ. Bất quá có thể tham gia buổi triển lãm quan trọng như vậy, mọi người hiển nhiên cũng rất vinh hạnh, cũng không có ai oán giận.

Lúc vẽ tranh, có một nữ sinh dùng hết thuốc màu, đi ra ngoài mua cũng không kịp, Mãn Nhập Mộng liền đưa thuốc màu còn dư của mình cho cô ấy: "Dùng cái này đi, vẫn còn mới đấy."

Nữ sinh kia ậm ừ một tiếng, trao đổi ánh mắt với những người khác, Mãn Nhập Mộng không nói gì, tiếp tục vẽ tranh. Nữ sinh kia cuối cùng vẫn mở thuốc màu ra pha chế, bắt đầu tô.

Chuyện vụn vặt như vậy có rất nhiều, hoặc là giữa trưa có nữ sinh nào đó đói bụng, Mãn Nhập Mộng sẽ chia sẻ đồ ăn vặt của mình cho các cô ấy, hoặc là lúc thuốc màu bị đổ ra sàn, cô cũng không lớn tiếng trách móc gì cả, chỉ kêu mọi người thu dọn quét tước sạch sẽ, sau đó sẽ cho mọi người một ít thuốc màu mới.

Bình thường cô không nói chuyện nhiều lắm, nhưng chỉ cần có thể giúp, Mãn Nhập Mộng đều sẽ giúp. Lâu dần, ánh mắt mọi người nhìn cô đều có chút vi diệu.

Thẳng đến giữa trưa một ngày nọ, mấy nữ sinh hẹn nhau tới nhà ăn ăn chút gì đó, lúc ấy bọn họ còn cố ý rủ thêm cả Mãn Nhập Mộng đang vẽ tranh: "Cậu có đi không?"

Mãn Nhập Mộng quay đầu lại, mấy cô gái rúm ró bất an đứng ở chỗ đó: "Tôi nói là... cậu có đi ăn cơm không? Bọn tôi đói bụng rồi, trước khi vào tiết thì đi ăn chút gì đó, buổi chiều còn phải vẽ tiếp mà."

Cô cười rộ lên, buông bút vẽ xuống chạy qua ôm lấy cánh tay của hai cô gái trong đó: "Tớ đã sớm đói bụng rồi."

Bộ dáng đột nhiên thân thiện này thật đúng là khiến đám con gái sửng sốt, kỳ thật tâm tư của con gái còn có thể tồi bao nhiêu chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là chút ghen ghét nhỏ mà thôi, bất quá đó đều được thành lập dựa trên mức độ chưa quen biết. Trải qua vài ngày làm việc chung, bọn họ cũng hiểu được Mãn Nhập Mộng kỳ thật là một người không nói nhiều lắm, nhưng lại thích giúp đỡ người khác. Chỉ cần không bắt nạt cô thì cô với người bình thường cũng chẳng khác gì nhau, dần dần, bọn họ cũng buông được những khúc mắc.

Mà sở dĩ Mãn Nhập Mộng cao hứng như vậy đại khái là bởi vì lại có thêm nhiều người nguyện ý chơi với cô rồi.

Đám người đi về phía nhà ăn, có lẽ là từ nhỏ sống chung với nghệ thuật cho nên khí chất cùng nụ cười trên mặt các cô gái có gì đó không giống nhau lắm, một đường đi này nói nói cười cười, là một bức tranh phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

Nhiễm Bích với Văn Duyệt ghé vào lan can nhìn xuống dưới, Mãn Nhập Mộng thấy hai người, liền chào hỏi xem bọn họ có muốn cùng đi hay không, hai người nói không cần, Mãn Nhập Mộng có chút lưu luyến nhìn họ, hai người liền ở trên lầu vẫy tay ý vảo cô mau chóng đi đi.

"Mãn Mãn thật sự là một cô gái tốt, trừ bọn mình ra thì cuối cùng cũng còn có người nhìn được mặt tốt của cô ấy rồi."

Văn Duyệt siết chặt nắm đấm: "Tao tin chắc rằng! Trong tương lai Mãn Mãn nhất định sẽ được càng nhiều người yêu thích, cậu ấy sẽ đứng trên sàn thi đấu, đoạt về chức quán quân cho đất nước của chúng ta."

Nhiễm Bích cười: "Nhìn bộ dáng này của mày giống như mày đi thi không bằng. Bất quá lại nói, cậu ấy với Lục học trưởng thật đúng là một cặp trời sinh nha. Lục học trưởng được mọi người gửi gắm tranh chức quán quân của giải đua xe thế giới, Mãn Mãn được gửi gắm lấy được hạng nhất hội vẽ quốc tế. Chậc chậc."

"Có lý." Văn Duyệt nhìn cô ấy, ánh mắt bỗng trở nên ái muội: "Có điều gần đây mày với Hạ học trưởng xảy ra chuyện gì thế?"

"Chuyện gì là chuyện gì." Gió thổi tới, Nhiễm Bích vén lại mái tóc dài nhu thuận, gần đây cô nàng trang điểm đã nhạt đi rất nhiều, cũng đã nhuộm lại cái quả đầu như cột thu lôi trước đây, lộ ra một gương mặt xinh xắn thanh tú, cũng được coi là một tiểu mỹ nhân.

Văn Duyệt có chút nhìn không thấu: "Hở? Hai người không phải là yêu đương rồi đấy chứ? Ôi đệch, hắn ta là hoa hoa công tử nha."

"Mày nói bậy cái gì đấy! Tao không có!"

Nhiễm Bích nhìn chằm chằm cô ấy: "Mày cứ nói tao, thế còn mày gần đây sao cứ đội cái quả tóc giả này làm gì, ẻo lả thế nào ấy, có phải động tâm với Đinh Khải Trạch rồi hay không? Cái tên ngay cả Marx cũng học không xong kia, mày thế mà thích hắn hả??"

"Ai mẹ nó thích hắn!?"

Cô ấy sờ sờ cái đầu đinh của mình, nhưng lại chỉ sờ được vào mái tóc giả trên đầu, không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác: "Tao chỉ là cảm thấy, trước sau gì thì tao cũng là con gái, hẳn là nên có bộ dáng của một đứa con gái."

Nhiễm Bích xùy một tiếng, không tin.

Văn Duyệt cũng hừ một tiếng, trừng cô nàng.

Hai người tạm biệt trong không vui, trở về lớp của mình.

***

Đầu hạ năm nay mưa nhiều, hơn nữa lại luôn tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Buổi chiều Mãn Nhập Mộng vẽ xong bức tranh, xe của Lục Kiêu Hà đã dừng dưới khu dạy học của cô, thấy cô đi xuống, anh bung dù đứng trong màn mưa, nắm lấy tay cô đỡ cô lên xe. Các bạn học khác còn đang trú mưa ở trong tòa nhà, cô lấy một cái ô còn thừa ở trong xe đưa qua: "Các cậu về nhà chú ý an toàn."

Các cô gái cười cười: "Cảm ơn, Lục học trưởng còn đang chờ cậu đó, mau đi đi."

Mãn Nhập Mộng lên xe, một đường trở về này, cô vẫn luôn nói chuyện với Lục Kiêu Hà, từ việc lớn đến việc nhỏ, Lục Kiêu Hà vẫn luôn cười nhẹ, nghiêm túc nghe.

Đến lúc sau, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình có phải quá nhàm chán rồi hay không: "Có phải em rất nhạt nhẽo đúng không?"

"Sao có thể."

Anh lười biếng giơ tay, đầu ngón tay vuốt nhẹ chóp mũi của cô: "Em nói gì anh cũng thích nghe cả."

Mãn Nhập Mộng ôm lấy tay anh, cọ cọ vào ngực anh, Lục Kiêu Hà cũng giơ tay ôm cô vào trong ngực. Gần đây cô gái nhỏ ngày càng không biết xấu hổ, thời điểm làm nũng liền vô cùng dính người, có đôi khi nói một hai lời âu yếm cũng có thể khiến Lục Kiêu Hà tâm thần hỗn loạn, anh cảm thấy sinh hoạt của mình vô cùng nước sôi lửa bỏng.

Nhưng khoảng cách tuổi 19 của cô gái nhỏ còn một tháng nữa.

Mỗi ngày trôi qua thật dài, nhưng mà lúc ở cùng cô, anh lại cảm thấy thời gian trôi sao lại nhanh đến vậy? Anh chỉ sợ bản thân mình ôm không đủ chặt, nuông chiều cô không đủ nhiều, yêu không đủ sâu đậm.

Cánh tay Mãn Nhập Mộng dính chút mực nước, anh dùng khăn ướt lau khô cho cô, cô dựa vào cửa sổ nhìn mưa gió lất phất bên ngoài, đột nhiên nhíu mày: "Chú Vương, phiền chú dừng xe một chút."

"Sao vậy tiểu thư?" Chú Vương vừa hỏi vừa đem xe đỗ ven đường.

Ô trên xe đều đã đưa cho các bạn học mượn, bên cạnh Lục Kiêu Hà có cái ban nãy cô dùng, cô lấy qua chuẩn bị xuống xe.

Lục Kiêu Hà nắm lấy tay cô: "Em làm gì thế?"

"Anh nhìn bên ngoài kìa."

Lục Kiêu Hà không thấy gì, lấy ô qua: "Muốn làm gì thì để anh, em ở lại trong xe đi."

Mãn Nhập Mộng nói không sao, lại lấy ô qua che mưa xuống xe, chạy vài bước tới: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Phía trước có mấy nữ sinh cấp ba đang giật lấy cặp sách của một nữ sinh khác, nữ sinh kia bị xô đẩy ngã ở trên mặt đất, cả người ướt đẫm, ô che mưa bị ném sang một bên. Tuy là như vậy nhưng cô ấy vẫn gắt gao túm chặt lấy quai đeo cặp, không chịu thả ra một chút nào.

Nghe thấy Mãn Nhập Mộng hỏi chuyện, cô ấy còn tưởng là mình được cứu rồi, cao hứng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Mãn Nhập Mộng liền lạnh mắt: "Chị tới làm gì!? Tránh ra!"

Nữ sinh này dường như là có quen biết cô, trong giọng nói chứa đầy cảm xúc chán ghét. Bất quá, Mãn Nhập Mộng không nghĩ ra đã từng gặp cô gái này ở đâu? Cô nhìn về phía mấy người đang giật cặp sách: "Trả lại đồ cho cô ấy, sau đó xin lỗi đi."

"Ai mướn mày xen vào việc của người khác! Mày là ai!"

Lục Kiêu Hà đi từ trong xe ra, Mãn Nhập Mộng vội vàng chạy tới, ô che mưa được Lục Kiêu Hà cầm lấy, anh ôm cô vào ngực, hơn nửa ô đều che ở trên người cô: "Nhanh giải quyết đi, đừng để bị cảm."

Tiếng mưa rơi không ngăn được tiếng nói mát lạnh của anh, mấy cô gái lần đầu thấy một thiếu niên tuấn lãng tự phụ như vậy, có chút ngẩn ra, lực tay cũng lỏng hơn một chút, cô gái trên mặt đấy liền giật cặp sách trở về, lại nhanh chóng đem mấy quyển sách bị rơi ra cùng bút, thước,... nhặt lên nhét vào cặp sách.

Cô ấy cầm ô đứng lên, không nhìn Mãn Nhập Mộng, đôi mắt thẳng tắp trừng đám nữ sinh trước mặt: "Chúng mày chờ đó cho tao! Ngày mai tao sẽ báo cáo lại với cô giáo!"

"Mày mà cũng biết mách cô giáo à." Có nữ sinh khinh thường phản lại, bất quá đang băn khoăn xem có nên ra tay khi vẫn còn có người ở đây không.

Mãn Nhập Mộng nghe ngữ khí này cũng có thể đoán được chuyện hôm nay đại khái là thường xuyên xảy ra, theo lý mà nói thì thái độ của cô gái bị bắt nạt này cũng không hề tốt, nếu như đặt vào tình huống bình thường khác, Mãn Nhập Mộng đại khái sẽ không muốn quản. Nhưng việc này lại gợi lên hồi ứng của cô, khi còn nhỏ cũng thường xuyên bị bắt nạt, khi đó cô cũng vô cùng hy vọng có người có thể tới cứu mình.

Ngay lúc nãy thôi, Mãn Nhập Mộng rõ ràng thấy được hy vọng trong mắt cô gái kia, nhưng một giây sau liền biến thành chán ghét, cô không hiểu sao cô gái này lại ghét mình. Nhưng đối phương nếu như có khát vọng được cứu rỗi thì thân là một đàn chị lớn tuổi hơn, cô cũng không muốn so đo thái độ của đối phương.

"Được rồi." Mãn Nhập Mộng nhàn nhạt nói một câu, bình tĩnh quét mắt về phía mấy nữ sinh kia: "Xin lỗi thì không cần nữa, dù sao cũng không phải bắt nạt tôi. Chỉ là sau này đừng bắt nạt người khác nữa. Với cả..." Cô nhìn về phía cô gái bị bắt nạt kia: "Em cũng không cần chán ghét chị như vậy, chị cũng không biết em là ai. Chị thấy em đáng thương mà thôi, nếu sau này bọn họ lại bắt nạt em nữa thì cứ tới lớp A hệ mỹ thuật của đại học Nam Khánh tìm chị, thái độ tốt một chút thì chị sẽ giúp em đánh trở về."

Cô nói xong liền xoay người rời đi.

Đối phương khinh thường hừ một tiếng: "Ai thèm tới tìm chị! Tôi còn lâu mới tới!"

Cô ấy nhìn nhìn bóng dáng của Mãn Nhập Mộng, lại hừ một tiếng: "Nhỏ con như vậy, sợ là ngay cả tôi cũng đánh không lại, còn muốn đánh đầu gấu của trường. Bị đánh rồi tôi còn phải bảo vệ chị." Cô ấy xoay người, giống như nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía đám con gái ban nãy phun nước miếng, đám người kia oán hận cắn răng: "Tề Trác, mày đợi đó cho tao! Ngày mai tao còn tới tìm mày nữa!"

Tề Trác không thèm để ý, ôm cặp sách đi xa, đi tới chỗ rẽ gần con đường nhỏ, lại có một cô gái cầm ô đứng ở chỗ đó. Tề Trác không nhìn nhiều, ai ngờ nữ sinh kia lại mở miệng trước: "Em là Tề Trác?"

"Cô là ai?"

Thiếu nữ cười: "Chị là Lâm Khả Khê."

"Không quen." Tề Trác muốn đi, lại bị Lâm Khả Khê kéo lấy cặp sách: "Không quen cũng không sao, chúng ta có thể làm bạn."

"Sao tôi phải làm bạn với cô, cô từ chỗ nào nhảy ra thế?"

"Chị từ chỗ nào tới thì em cũng đừng quan tâm, nhưng vì sao phải làm bạn với em thì có, bởi vì chúng ta có cùng một kẻ địch."

"Ai?"

Biểu tình Lâm Khả Khê không đổi, gằn từng chữ một: "Mãn Nhập Mộng."

Tề Trác nhíu mày nghĩ nghĩ: "Không hứng thú."

Lại muốn đi, kết quả lại bị Lâm Khả Khê túm lấy cặp kéo lại, cô ấy có chút bực, ném cặp sách xuống đất, trừng mắt nhìn cô ta: "Tôi mặc kệ cô với Mãn Nhập Mộng có thù oán gì, đừng có kéo tôi vào. Tuy tôi ghét chị ta thật, nhưng tôi không muốn gây sự với chị ta, cô cút xa ra một chút cho tôi."

"Vậy cô nói tôi xem, sao lại không đánh lại đám người bắt nạt mình ban nãy?" Lâm Khả Khê vất vả lắm mới thu liễm được tính khí đại tiểu thư của mình lại: "Thì ra cô vốn không có tiền đồ như vậy, là tôi đã đánh giá cô quá cao rồi. Không nghĩ tới mười mấy năm nay cô toàn sống dưới cái bóng của Mãn Nhập Mộng, thế nhưng vẫn không nhẫn tâm đi tranh đoạt những thứ mình muốn.

"Cô có ý gì?"

"Đi đoạt lại đi. Chẳng lẽ cô không muốn được mẹ mình để ý tới hay sao? Cô ở trường bị bắt nạt, chẳng lẽ không phải là do mẹ cô quá ít quan tâm tới cô à. Cô với bà ấy có ngăn cách, cho nên mâu thuẫn càng ngày càng nhiều không phải sao? Chỉ cần Mãn Nhập Mộng biến mất, mẹ của cô chắc chắn sẽ quan tâm tới cô thôi."

Tề Trác trầm mặc.

Lâm Khả Khê thấy chuyện có chuyển biến, lời nói càng thêm dụ hoặc: "Tôi có thể giúp cô, làm cho mẹ của cô vĩnh viễn chán ghét Mãn Nhập Mộng, để cô thoát khỏi cái bóng của cô ta."

"Nói đủ chưa!"

Tề Trác nhặt cặp sách lên: "Tôi ghét Mãn Nhập Mộng, nhưng tôi không hề sống dưới cái bóng của bất cứ ai. Tôi là Tề Trác, tôi hiểu bản thân mình rất rõ. Mẹ tôi quan tâm chị ta là bởi vì thấy có lỗi với chị ta, đây là chuyện của bọn họ, tôi đúng là oán trách chị ta, nhưng chưa tới lượt người như cô tới quản chuyện nhà chúng tôi. Càng miễn bàn tới chị ta vừa mới cứu tôi xong, tôi học hành nhiều năm như vậy cũng không phải là bỏ không, tôi biết cái gì là có ơn phải trả. Cho dù chị ta không cứu tôi thì tôi cũng sẽ không đi hại chị ta, chung quy lại thì cũng là một mẹ sinh, cho dù không có tình cảm thì vẫn còn một nửa huyết thống giống nhau đó thôi, cô chết tâm đi là vừa."

Những lời này đem Lâm Khả Khê ngây người, Tề Trác nói không hề sai, không hổ là cùng một mẹ sinh ra, tính tình của hai chị em đều có chút tương tự.

Lâm Khả Khê cũng có thể đoán được vì cái gì mà Tề Trác bị bắt nạt, tám phần chính là cái tính cách cứng đầu này của cô ấy, không muốn thông đồng làm bậy với đám đầu gấu, lại không học được tính cách dịu dàng của một cô gái nhỏ. Ngày qua ngày cứ như vậy cho nên vẫn luôn độc lai độc vãng.

Chu Tiệp thì sao, nhiều năm như vậy cơ hồ vẫn đang sống ở trong quá khứ, đối với con gái cũng ít quan tâm, cho nên mới dẫn tới tính cách thiếu tình thương của Tề Trác.

Lâm Khả Khê cũng có chút bội phục Mãn Nhập Mộng, rốt cuộc cô ta có cái ma lực gì mà một hai người đều muốn đối xử tốt với cô ta? Đều muốn bảo vệ, chiều chuộng cô ta như vậy?

Ban nãy cô ta đứng từ xa nhìn thấy Lục Kiêu Hà, thấy anh đau lòng đem cô gái kia bảo vệ ở trong ngực, biểu tình ôn nhu quả thực là chưa từng gặp qua trước đây.

Mà bản thân mình thì sao? Lại chỉ có thể ủy thân cho người kia...

Dựa vào cái gì!?

Nếu Lâm thị không giúp cô ta giải tỏa nỗi uất ức này, thì chính cô ta sẽ tự mình kết thúc, cũng muốn tìm về chút mặt mũi đã bị dẫm đạp trước kia!

Tề Trác đã đi xa, Lâm Khả Khê hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong màn mưa.

***

"Sao lại muốn giúp cô ta." Lục Kiêu Hà thấp giọng hỏi.

"Nhìn thấy em ấy chợt nhớ tới một số chuyện. Em cũng từng quật cường như vậy, rõ ràng đánh không được nhưng vẫn gắt gao túm chặt lấy cặp sách của mình, đoạt không được cũng vẫn muốn đoạt, muốn che chở đồ của mình giống như đang che chở chút tôn nghiêm cuối cùng vậy."

Cô nói nhẹ tựa mây bay, có chút tự giễu cười nhạt, hạt mưa đập vào cửa sổ xe, thanh âm sâu cạn không đồng nhất.

Trái tim Lục Kiêu Hà run lên, ôm cô: "Anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa."

Mỗi câu anh nói, Mãn Nhập Mộng đều tin tưởng.

Anh nói sẽ đi tìm cô, bất luận nơi nào cũng đều sẽ tìm được...

Cho nên anh thật sự cứu được cô.

Anh cũng nói sẽ yêu thương cô thật tốt, cho nên mỗi lần ở bên nhau, anh luôn phá lệ nuông chiều cô.

Mãn Nhập Mộng cong môi, đột nhiên cười ra tiếng, Lục Kiêu Hà kéo cô vào nhà: "Cười cái gì?"

"Em đang nghĩ."

Cô từ bên cạnh nhảy tới chắn đường anh. Mái tóc của cô gái đã dài qua vai, hai tay vắt chéo ở sau người, hai cái chân trắng nõn mảnh khảnh dưới làn váy thỉnh thoảng nhịp nhịp vài cái, cô cười đến càng vui vẻ: "Sao em lại may mắn như vậy chứ, có thể gặp được anh."

Đúng vậy, anh cũng nghĩ, sao anh có thể may mắn đến vậy, có thể gặp được cô.

Lục Kiêu Hà duỗi tay, cô liền yên tâm nắm lấy tay anh. Một người đi về phía trước, một người đi giật lùi lại.

Mãn Nhập Mộng ở trước mặt anh cười giống như một đứa trẻ, Lục Kiêu Hà nhẹ túm, cô lảo đảo nhào vào ngực anh, sau đó lại ôm cô chậm rãi đi. Mãn Nhập Mộng duỗi tay treo ở trên cổ anh, lúc hai người sắp hôn nhau, đằng sau lại vang lên tiếng ho khan. Mãn Nhập Mộng quay đầu, một nhà Lục gia đều đang nhìn bọn họ.

Cô nhẹ nhàng đánh anh: "Sao mọi người đều ở đây vậy?"

Lục Kiêu Hà cười: "Ngay từ đầu đã ở rồi."

Mãn Nhập Mộng xấu hổ đến đỏ cả mặt, chào hỏi mọi người xong liền nhanh chân chạy. Phía sau vang lên tiếng cười, mặt cô còn đỏ hơn.

Một hơi chạy thẳng về phía phòng ngủ, đóng cửa, nhào lên giường đấm đá mấy quyền, qua vài giây lại ngẩng đầu, như là nghĩ tới gì đó, hân hoan nhảy khỏi giường.

Lục Kiêu Hà mở cửa vào phòng, nhìn thấy cô gái trong phòng thì hơi ngẩn ra, cô đứng ở cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài, rặng mây đỏ ngoài cửa sổ như thiêu đốt bầu trời, mơ hồ có xu thế lan tới trên mặt cô.

Anh chậm rãi đóng cửa lại, giương mắt nhìn qua, đáy mắt lộ chút hứng thú: "Bé con, anh nhớ là đã nói với em rất nhiều lần rồi, con gái không được tùy tiện vào phòng đàn ông con trai mà."

Lục Kiêu Hà nhẹ ấn cái chốt ở trên tay nắm cửa.

Mãn Nhập Mộng vẫn đứng bất động như cũ, bộ dáng không hoảng không loạn, chỉ trừ trên mặt có chút hồng ra thì thật đúng là không nhìn ra có bất kì cảm xúc gì.

Anh híp mắt, cảm thấy không thích hợp.

Lục Kiêu Hà lại nhìn cô từ đầu tới chân.

Cô thay một cái váy mới, chiều dài che khuất đến mắt cá chân.

Váy lụa màu vàng nhạt xõa tung bọc lấy thân hình nhỏ bé của cô, mặt trời ngoài cửa sổ đang lặn xuống, chiếu rọi nửa bên người của cô, nhạt nhẽo mông lung một vầng sáng.

Mãn Nhập Mộng đi tới, lúc này Lục Kiêu Hà mới chú ý tới cô đi chân trần. Cô gái cong môi, đôi mắt thành hình trăng non, ôn nhu không tả được. Giống như một lưỡi kiếm vô hình ngắm thẳng vào trong lòng anh.

Đến gần, cô nói: "Cho nên em tới đầu hàng chịu trói nha."

Đây là con thỏ tự mình đưa tới cửa?

Lục Kiêu Hà nhướng mày, bàn tay an ủi bên hông cô, vén tóc mai của cô lên, lại đem cô ấn ở trên tường, cúi người hôn xuống vành tai cô: "Bảo bối, em đây là đang câu dẫn anh?"

"Mới không phải!" Mãn Nhập Mộng đột nhiên treo ở trên cổ anh, cắn môi anh: "Em là tới phạt anh, ai bảo ban nãy anh không nhắc nhở em."

Lục Kiêu Hà cười trầm thấp: "Có thể phạt anh, anh cầu mà không được đó, bảo bổi."

Mãn Nhập Mộng lại cắn lên cổ anh, anh bế cô lên, để cho cô nghịch ngợm. Cô gái nhỏ còn đang gặm, anh ngồi ở trên giường, người trong ngực cũng ngồi ở trên đùi anh.

"Có đói bụng không?"

Mãn Nhập Mộng mơ hồ không rõ: "... Đói bụng."

Lục Kiêu Hà vỗ nhẹ đầu cô: "Muốn ăn cái gì?"

"Ăn anh."

"Được." Anh bế cô đặt ở trên giường, đứng dậy tháo thắt lưng, Mãn Nhập Mộng ngốc ra: "Anh làm gì thế?"

"Không phải muốn ăn sao?"

Mãn Nhập Mộng nhảy dựng lên muốn chạy, bị Lục Kiêu Hà túm trở về đè ở trong ngục hôn một trận. Mãn Nhập Mộng choáng váng, anh cười: "Mỗi một thời khắc, mỗi một giây một phút anh đều muốn hôn em, bảo bối."

Mãn Nhập Mộng cũng ôm anh: "Đói bụng, muốn ăn cơm."

"Được."

Mãn Nhập Mộng ngửa đầu: "Muốn ăn thịt, rất nhiều rất nhiều thịt."

"Được."

"Muốn ăn ngọt, cay, còn có rất nhiều đồ ăn vặt."

Lục Kiêu Hà sờ tóc cô: "Được."

"Sao anh cái gì cũng được thế." Cô bất mãn, nhẹ nhàng dẫm chân anh.

Lục Kiêu Hà hôn cô: "Chỉ muốn sủng em đó."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv