Edit: Hạnh – Beta: Duyn
—
Buổi tối lúc tan làm, Ôn Giản đi đánh chìa khóa.
Hôm sau là thứ sáu, theo thông thường, phòng tài vụ sẽ họp tổng kết vào buổi chiều, Ôn Giản lấy cớ đó xuống phòng tài vụ.
Sau khi họp xong, việc viết biên bản hội nghị và tổng kết chi tiêu rơi vào tay nhân viên mới như Ôn Giản.
Ôn Giản ở lại phòng tài vụ sửa lại báo cáo, cố ý làm chậm lại tới khi tan làm.
“Ôn Giản, đi dạo phố với tôi không?” Tới giờ tan làm, Hà Kỳ đứng dậy thu dọn đồ đạc, hắng giọng gọi Ôn Giản.
Ôn Giản đang phân loại hóa đơn, khó xử nói: “Không biết bao giờ tôi mới xong việc nữa, cô cứ đi trước đi.”
Hà Kỳ cầm mấy cái hóa đơn trong tay cô: “Ôi trời… Cuối tuần mà, không xong thì tuần sau lại làm, không vội.”
Tạ tổng tan làm, anh ta bước ra ngoài, dặn Ôn Giản: “Ôn Giản, tí nữa làm xong thì gửi vào mail cho tôi nhé.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Cô bất lực nhún vai với Hà Kỳ.
Hà Kỳ đành thôi: “Thôi vậy, để hôm khác nhé. Cô làm đi, xong sớm về sớm.”
Nói xong, cô nàng quay sang chào hỏi đồng nghiệp khác.
Hôm nay là thứ 6, mọi người đều muốn về sớm, đúng giờ tan làm, ai cũng vội vàng về nhà, một lát sau trong văn phòng vãn người hẳn.
Điền Giai Mạn là người về gần cuối, cô ta đi qua bàn làm việc của Ôn Giản thì dừng lại, nói: “Rốt cuộc cô và Giang tổng trà trộn vào đây là vì mục đích gì?”
Cô ta không nhìn Ôn Giản, cũng hạ giọng xuống, trông chỉ như là đi ngang qua.
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn Điền Giai Mạn rồi lại nhìn máy tính: “Cô nên hỏi Giang tổng mới đúng. Tôi thì muốn chơi cho vui, Giang tổng bảo tôi làm gì thì tôi làm cái nấy.”
Điền Giai Mạn: “Buôn ma túy vui lắm à?”
Ôn Giản ngạc nhiên nhìn cô ta.
Điền Giai Mạn không nhìn cô, lạnh lùng rời đi.
Ôn Giản cau mày, cân nhắc những lời Điền Giai Mạn vừa nói, giọng cô ta còn xen lẫn chút chán ghét.
Ôn Giản vô thức nhìn cửa kính.
Điền Giai Mạn bước ra ngoài, bóng dáng chiếu lên kính, vẫn là dáng vẻ cao ngạo như trước.
Ôn Giản cau mày.
Tiếng chuông tin nhắn Wechat ngắt dòng suy nghĩ của cô.
Giang Thừa nhắn: “Tối nay anh có việc, tí nữa em làm xong thì về nhà nhé, tối nhớ đi ngủ sớm, không cần chờ anh đâu.”
Ôn Giản nhanh chóng rep lại: “Vâng.”
Tới 8 giờ, công ty vắng tanh.
Bảo vệ đi kiểm tra các phòng.
Anh ta đi tới phòng tài vụ, Ôn Giản đứng dậy tắt máy tính, đóng cửa sổ lại, cô chỉ cài cửa chứ không khóa, lúc xong xuôi đi ra ngoài thì đúng lúc gặp bảo vệ.
Anh ta nhiệt tình chào hỏi: “Bây giờ cô mới tan làm à?”
Ôn Giản lịch sự mỉm cười: “Vâng.”
Cô vừa nói vừa khóa cửa.
Bảo vệ đi tới: “Để tôi làm cho.”
Ôn Giản cảm kích tránh sang một bên: “Làm phiền anh rồi.”
Cô thấy anh ta khóa cửa rồi mới chào tạm biệt.
Ôn Giản về nhà ăn cơm, Giang Thừa vẫn chưa về.
Ăn xong, cô thay bộ đồ màu đen, mặc áo hoodie rồi quay lại công ty, lần trước công ty bị trộm, cô đi theo đường gã ta từng đi lẻn vào văn phòng, cố gắng tránh camera, không để bóng mình xuất hiện trên cửa kính.
Phòng hồ sơ ở bên cạnh máy photo, quanh năm đều khóa cửa.
Ôn Giản cầm chiếc chìa khóa mới, cắm vào ổ, nhẹ nhàng xoay tay, cửa phòng mở ra.
Đúng lúc đó, ở nhà Điền Giai Mạn, Giang Thừa cẩn thận mở cửa tầng hầm, khéo léo lẻn vào.
Phòng khách dưới tầng hầm không bật đèn, rèm cửa kín mít, khá tối.
Năng lực nhìn ban đêm của Giang Thừa rất tốt, anh đi tới quầy rượu.
Giang Thừa gõ tủ sát tường, bên trong rỗng.
Anh suy nghĩ gì đó, nhớ lại dáng vẻ căng thẳng của Điền Giai Mạn lúc anh động vào quầy rượu, anh đảo mắt nhìn qua, không thấy chỗ khác thường.
Anh thử sờ ở dưới kệ tủ, vừa sờ vừa quan sát.
Giang Thừa chạm tay vào chỗ nhô lên, anh khựng tay lại, từ từ vặn nửa vòng, hai ngăn tủ nối với nhau tạo thành cái cửa.
Giang Thừa trầm ngâm một lát, anh đẩy quầy rượu ra.
Bên trong có một căn phòng bật đèn ngủ, ngay gần cửa có máy tính, trên màn hình là các hình ảnh camera theo dõi khác nhau.
Giang Thừa liếc nhìn qua rồi lại nhìn vào trong, anh thấy có người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt Giang Thừa thay đổi, màn hình máy tính thông báo, kêu ‘tinh’ một tiếng.
Giang Thừa vô thức nhìn qua, anh thấy trên màn hình có ảnh camera theo dõi ban đêm, còn có một bóng hình lướt qua.
Sau khi Ôn Giản mở cửa ra, căn phòng tối chợt bừng sáng, đèn trong phòng là đèn cảm ứng.
Ôn Giản nhanh chóng đóng cửa lại, tránh sang một bên né camera, tay khác vội vàng cầm giẻ lau trên máy photo ném về phía camera, che nó lại.
Giang Thừa nhìn màn hình tối đen, anh chẳng hề nghĩ ngợi, nhanh chóng xóa video rồi xoay người ra ngoài, anh không đóng cửa quầy rượu, đi thẳng lên lầu.
Lúc ấy, Điền Giai Mạn bưng đĩa hoa quả từ phòng bếp ra, cô ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thừa, cô ta sửng sốt, quay sang nhìn điện thoại.
Giang Thừa nhìn theo ánh mắt Điền Giai Mạn.
Anh đoán cô ta chưa xem điện thoại.
Thế nên kể cả cô ta cài app theo dõi camera, dù vừa nãy anh không kịp xóa camera thì cô ta vẫn không phát hiện có người lẻn vào phòng hồ sơ.
Ôn Giản cũng không bị lộ mặt, động tác của cô rất nhanh, camera không thu kịp rõ ràng dáng người của cô, chỉ có bóng người lướt qua, nhưng Giang Thừa biết người đó là Ôn Giản, anh từng thấy bộ quần áo cô mặc, cũng biết đấy là ở phòng tài vụ.
Điền Giai Mạn thấy Giang Thừa nhìn điện thoại của mình, cô ta thấy nguy hiểm muốn báo cảnh sát.
Nhưng động tác của Giang Thừa nhanh hơn, trước khi cô ta chạm vào điện thoại thì bị anh cướp đi, anh giơ tay lên cao, nhìn Điền Giai Mạn.
“Nếu cô Điền định báo cảnh sát thì thực sự không cần đâu.” Giang Thừa nhìn cô ta, ngón tay vô thức bấm vào màn hình, anh nhanh chóng nhìn qua, không có app theo dõi.
Giang Thừa thầm thở phào một hơi, nhìn cô ta.
Điền Giai Mạn bình tĩnh lại, lạnh lùng đáp: “Sao anh vào được đây?”
Giang Thừa: “Đi qua cửa.”
Điền Giai Mạn: “Anh định làm gì?”
Giang Thừa: “Tôi phải hỏi cô Điền mới đúng, người đàn ông ở sau quầy rượu kia, cô Điền định nói thế nào với chủ tịch Chung đây?”
Giang Thừa vừa nói vừa đưa điện thoại cho Điền Giai Mạn.
Điền Gian Mạn nghi hoặc cầm điện thoại, cô ta nghiêng người nhìn cầu thang Giang Thừa đi lên, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Giang Thừa: “Cô Điền có muốn xuống đó xem không?”
Điền Giai Mạn do dự.
Giang Thừa cũng không giục cô ta, chỉ từ từ lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Giản.
Ôn Giản đứng ngoài cửa, nhìn camera bị che đi, cân nhắc xem có nên vào hay không.
Sở dĩ cô diễn kịch trước mặt bảo vệ là vì muốn tránh trường hợp ngoài ý muốn, nếu trong phòng có camera, cô là người về cuối cùng, kể cả camera không quay được cô thì cô vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất, cô không có chứng cứ mình không có mặt ở hiện trường.
Cô nhìn camera rồi nhìn đèn tín hiệu gần đó, định rút dây ra thì có người gọi tới.
Giang Thừa gọi cho cô.
“Tiếp tục đi.” Giang Thừa nói, giọng anh bình tĩnh, chỉ nói 1 câu rồi cúp máy.
Ôn Giản thở phào một hơi, xoay người rút dây điện ra, lẻn vào phòng.
Giang Thừa buông điện thoại xuống, anh nhìn Điền Giai Mạn vẫn đang do dự, cũng không đợi cô ta quyết định, xoay người đi xuống lầu.
Điền Giai Mạn đành phải đuổi theo, còn chưa đi tới phòng khách dưới tầng hầm thì thấy tủ rượu bị mở ra.
Mặt Điền Giai Mạn sa sầm.
Giang Thừa ngoảnh lại nhìn Điền Giai Mạn: “Cô Điền?”
Điền Giai Mạn lạnh lùng nhìn anh, cô ta đi tới đóng quầy rượu lại, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giang Thừa, “Bàn chuyện hợp tác, cô thấy sao?”
Điền Giai Mạn sững người, thoáng nhìn Giang Thừa, đáp: “Được chứ.”
Cô ta còn chưa nói hết câu thì đứng phắt dậy, không biết cô ta lấy súng từ khi nào, tay phải cầm khẩu súng chĩa vào người Giang Thừa.
Giang Thừa nhanh chóng luồn tay qua tay cô ta cướp lấy khẩu súng, Điền Giai Mạn còn chưa kịp phản ứng thì bị anh khống chế, anh bẻ tay cô ta ra đằng sau, cơn đau truyền tới, họng súng vốn dĩ đang chĩa vào Giang Thừa giờ lại chĩa thẳng vào thái dương cô ta.
Điền Giai Mạn đau đớn, mặt mày tái nhợt, muốn giãy giụa tránh ra nhưng không thoát được mà lại càng đau hơn.
Mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương.
Giang Thừa hờ hững nói: “Cô Điền, không phải tôi đang thương lượng với cô đâu.”
Điền Giai Mạn cắn môi, tức giận nhìn Giang Thừa, cố gắng xoay tay, còn định dùng chỗ hiểm muốn chống lại anh.
Giang Thừa mặc kệ cô ta.
“Hạ tổng còn không phải là đối thủ tôi, cô nghĩ cô thoát được à?”
Cuối cùng Điền Giai Mạn không giãy giụa nữa, nhưng vẫn kiêu căng như trước, lạnh lùng nhìn Giang Thừa: “Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý…”
Giang Thừa ngắt lời cô ta: “Cô không có lựa chọn nào khác đâu.”
Nói xong, anh buông tay ra, đá quầy rượu ra.
Điền Giai Mạn sốt ruột: “Tôi đồng ý.”
Giang Thừa dừng chân lại: “Cô Điền đúng là người hào sảng.”
Điền Giai Mạn và Giang Thừa nói chuyện gần 4 tiếng.
Tới nửa đêm Giang Thừa mới về, lúc lên xe, anh xem camera trong nhà để ở mắt mèo, Ôn Giản vẫn chưa về.
Anh không yên tâm, nhắn tin cho cô, sau đó thay đổi lộ trình đi tới công ty.
------oOo------